- Thạch quản gia… Công tử vẫn đang uống sao?
Ngũ Nhi bận tâm hỏi Thạch Đông Thăng.
Thạch Đông Thăng đưa mắt nhìn xa xăm, thở dài nói:
- Để cho công tử uống đi…
Ngũ Nhi vò đầu:
- Này, uống nhiều rượu như vậy không tốt lắm đâu…
Không trách Ngũ Nhi lo lắng như vậy, từ lúc Triệu Vũ Quốc phát hiện Thủy Nhan rời khỏi biệt uyển, hắn bắt đầu trầm mặc, sau đó sai nô tỳ đem rượu lên cho hắn uống, Ngũ Nhi tính sơ sơ, hắn đã uống hết năm vò rượu rồi.
Nếu như một người uống rượu, rượu say rồi, sẽ hò rống, làm loạn, sau đó uống canh giải rượu, lên giường ngủ là xong chuyện. Nhưng Triệu Vũ Quốc thì không, khó dùng lời nào miêu tả hắn bây giờ, rượu kia không phải nước, uống như vậy, cho dù không say, bụng cũng trướng a… thật khiến người ta lo lắng.
Ngũ Nhi lo lắng cắn khăn tay, níu níu tay áo Thạch Đông Thăng:
- Thạch quản gia nên đi khuyên nhủ công tử… Uống như vậy mãi không hay…
Thạch Đông Thăng cảm thấy sự lo lắng của Ngũ Nhi khá kỳ quái:
- Không phải bình thường ngươi sợ công tử muốn chết ư? Hiện tại sao lại lo lắng vậy?
- Là… Ta là nô tỳ ở đây, cũng nên lo lắng cho chủ nhân… Nhưng… Nếu tỷ ấy… tỷ ấy biết không biết có lo lắng không…
- Ngươi nói Thủy cô nương?
Cảm giác Thạch Đông Thăng đang nhìn mình chăm chú, Ngũ Nhi xấu hổ cụp mắt, hai gò má đỏ ửng.
Thấy hắn không dời ánh nhìn, Ngũ Nhi giả bộ liếc nơi khác nói bâng quơ:
- Ách.. Không có a… Nô tỳ không biết gì.
Thạch Đông Thăng nắm chặt tay nàng:
- Ngươi biết Thủy cô nương đi nơi nào phải không?
Nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của Thạch Đông Thăng, trong lòng Ngũ Nhi xuất hiện cảm giác mất mát. Bất đắc dĩ nói:
- Nhan tỷ tỷ đi đâu liên quan tới quản gia sao?
Thạch Đông Thăng lắc đầu:
- Thủy cô nương đi đâu, ta căn bản không có tư cách quan tâm. Nhưng công tử khiến ta đau lòng, ngài tự hành hạ bản thân, đem đau đớn nuốt vào lòng.
Nghe Thạch Đông Thăng nói, mặt Ngũ Nhi lại một trận đỏ bừng, cảm thấy xấu hổ vì bụng dạ mình hẹp hòi, vội nói xin lỗi:
- Thật xin lỗi, ý ta không phải vậy…
- Ta biết, giờ ngươi có thể nói cho ta rốt cuộc Thủy cô nương đi đâu không?
Ngũ Nhi lắc đầu vẻ xin lỗi:
- Không phải là muốn giấu quản gia, nhưng lúc Nhan tỷ tỷ đi, chỉ nói là đi tìm thân phận của mình, tỷ ấy không thể chờ đợi tin tức từ phía Thái tử nữa, tỷ muốn tự bản thân tìm ra mình là ai..
Thạch Đông Thăng nhìn về phía thư phòng, bóng dáng Triệu Vũ Quốc chập chờn bên ánh nến, trong mắt hắn, từ trước tới nay, chủ nhân của hắn luôn giam mình trong cô độc.
- Công tử tự đóng cửa lòng, từ nhỏ tới giờ…
Hắn luôn tỉnh táo kiềm chế, nhưng lần này đã không làm được!
Ngũ Nhi nhíu mày, trong mắt tràn ngập sự thương cảm:
- Tại sao công tử lại tự làm khổ bản thân như vậy?
Thạch Đông Thăng cúi đầu nhìn nha đầu kia, trong mắt khẽ lóe lên ánh cười, xoa tóc của nàng:
- Đây không phải là điều ngươi có thể hiểu, đêm đã khuya, nơi này có ta, ngươi về phòng đi…
Đỉnh đầu truyền tới cảm giác ấp ám, sự mềm mại lao thẳng vào lòng Ngũ Nhi, nàng cảm thấy thiên địa đột nhiên rung chuyển, cười ha hả:
- Ha ha… Ha ha… Ngài cực khổ vậy… Đông Thăng…
Nhìn bóng lưng Ngũ Nhi run rẩy trở về, Thạch Đông Thăng buồn bực: “Nha đầu kỳ quái, sao gọi ta Đông Thăng…
Phút chốc, trong phòng truyền đến tiếng loảng xoảng của chum rượu bị vỡ, trong đêm khuya, tiếng động hết sức chói tai.
Thạch Đông Thăng lắc đầu, tính bước vào ngăn Triệu Vũ Quốc không uống nữa, vừa giơ chân bước thì hạ nhân bẩm báo.
- Quản gia, Thái tử điện hạ giá lâm!
Thư phòng vốn chỉ có mùi mực, giờ phút này nồng nặc mùi rượu, Hạ Ngải vừa vào đến cửa chạm ngay mùi rượu này, khẽ hắt hơi một cái.
- Quốc, huynh có ở bên trong không?
Một màn trước mắt khiến hắn không dám tin người bên trong là Triệu Vũ Quốc, trước giờ hắn lúc nào cũng tỉnh táo, tại sao lại uống nhiều rượu vậy?
Thư phòng rộng lớn an tĩnh lạ thường, Hạ Ngải nghe thấy tiếng hít thở sau giá sách.
Hắn vội vã đi tới, hết thảy trước mắt làm hắn tưởng hắn đang mở, dụi dụi mắt, đây là mơ ư, trên mặt đất tung tóe những mảnh vỡ của chum rượu, binh thư vương vãi trên đất, Triệu Vũ Quốc kia cũng ngồi trên đất lạnh, ánh mắt lạnh lùng mang theo đau đớn hỗn loạn Hạ Ngải chưa bao giờ thấy.
- Quốc, binh thư này…
Từ khi hắn biết Triệu Vũ Quốc, cũng biết hắn yêu binh thư như mạng, nhưng giờ khắc này sách rơi trên đất, nếu đổi là người khác, Hạ Ngải sẽ không kinh ngạc, nhưng đây là Triệu Vũ Quốc, một nam nhân luôn tỉnh táo, biết kiềm chế, luôn theo quy tắc, Hạ Ngải tự nhủ trong lòng: “Ta đang mơ?”
Nhưng Triệu Vũ Quốc thấp giọng nỉ non kéo hắn về thực tế:
- Không nên đi!
Hạ Ngải cũng vừa biết Thủy Nhan rời đi, trong lòng hắn vô cùng khó chịu, nhưng lại không nghĩ, người thống khổ nhất lại là nam nhân luôn kiên cường kia.
Hắn ngồi xổm xuống, đoạt vò rượu trong tay Triệu Vũ Quốc, thấp giọng hỏi:
- Say sẽ giải quyết hết thảy ư?
Hai mắt Triệu Vũ Quốc đỏ bừng nhìn hắn:
- Giải quyết cái gì? Trừ khi kế thừa giang sơn, ta còn có cái gì cần giải quyết sao?
- Hiện tại huynh biết cần cái gì.
Triệu Vũ Quốc nhìn hắn, đoạt lại vò rượu, ngửa đầu uống ừng ực.
- Huynh định uống đến chết à?
- Đi ra ngoài, đừng động vào ta!
Hai mắt Triệu Vũ Quốc đỏ ngàu nổi giận với Hạ Ngải.
Hạ Ngải ngẩn người, nhưng ngay lập tức cười nhẹ:
- Đúng, huynh không nên đè nén, có tức giận nên phát ra, chúng ta là huynh đệ.
Trong mắt Triệu Vũ Quốc vốn đang hiện lên sự suy sụp tinh thần, nghe lời kia của Hạ Ngải, bỗng giật mình thanh tỉnh.
- Đệ… coi ta là huynh đệ ư…
- Đúng, ta biết, ngày mai, ta sẽ đi lên vị trí trên vạn người nọ, từ nay về sau, ta sẽ ở trên vị trí tôn quý đó, làm một người cô độc nhất trên đời này, mà huynh, tất nhiên cùng ta có vận mệnh tương thông, ta có thể làm được, huynh cũng có thể làm được, tại điểm tối cao kia, chỉ có huynh cùng ta, nếu chúng ta không phải huynh đệ, thì chính là kẻ địch!
Nói xong, Hạ Ngải đoạt vò rượu trong tay Triệu Vũ Quốc, ngửa đầu uống một ngụm lớn, nhiều này bị đè nén, thời khắc này, hắn rốt cuộc buông thả.
Hắn kế vị, là nguyện vọng phụ hoàng đã không thể thay đổi, lại khiến cho hắn tự tay giết chết huynh đệ ruột thịt duy nhất trên đời này của mình.
Nhưng hắn không thể không làm như vậy, người thắng làm vua, thua làm giặc, những lời này như cấm chú ở hoàng gia không cách nào phá bỏ.
Khi hắn tra ra người đứng sau lưng Trần Cửu là Trương hoàng hậu, liền kết tội chém đầu, phế vị nhi tử của bà ta là Thọ vương xuống thường dân, hắn vốn không muốn đuổi cùng giết tận, nhưng biết được tin, Thọ vương kia sớm đã chiêu binh mãi mã, nếu thả ra chắc chắn sẽ tạo phản, không còn cách nào khác, hắn âm thầm phái sát thủ giết Thọ vương, người có cùng huyết thống với hắn.
Cổ họng đau rát nhưng trong lòng hắn còn khó chịu hơn, hắn ngồi trên mặt đất, liếc nhìn Triệu Vũ Quốc, cười cười nói:
- Thật ra, huynh thích nàng ấy, ngay từ khi bắt đầu ta đã biết, huynh có cảm giác với nàng, nếu không, huynh đã không điều tra thân phận của nàng, huynh sợ nàng rời đi…
- Ha ha ha…
Triệu Vũ Quốc cười, gân xanh nổi trên trán, hai mắt đỏ ngầu, nhưng là vẫn cười, nụ cười giễu cợt bản thân, hắn cười đến tê tâm liệt phế.
- Ngay cả đệ ta cũng không che giấu được, thế nên sao giấu diếm được nàng, nàng rời đi, là vì chán ghét sự hèn yếu của ta.