Thủy Nhan thấy sắc mặt kinh ngạc của đám người. Tưởng trên mặt nàng có dính thứ gì đó, vội lấy tay xoa xoa mặt:
“A… Có vấn đề gì sao?”
Mỹ nữ cất tiếng, dịu dàng mà thánh thót, giống như làn gió xuân mơn man qua mặt. Mọi người chỉ cảm thấy tê ngứa lỗ tai, trong tâm nói không nên lời.
Oa.. Thật dễ nghe a!
Nhưng ở trên đang là Triệu Vũ Quốc như tượng đá băng lãnh. Đám người ngẩng đầu nhìn Thủy Nhan một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Nhất thời phòng trong chỉ có tiếng bát đũa cách lách cùng tiếng nhai nuốt rào rào.
Thủy Nhan tưởng rằng có người chú ý thì sẽ cho nàng một câu trả lời, lại không ngờ đáp áp lại là sự im lặng như vậy.
“Ta đã đói bụng …” Nàng lại nhắc nhở mọi người.
Giờ phút này, rốt cục Triệu Vũ Quốc buông đôi đũa trong tay, một bộ như xem kịch vui nhìn vào Thủy Nhan:
“Đây không phải chỗ để nữ nhi ăn cơm!”
Thủy Nhan thấy được sự khinh miệt trong mắt hắn. Tức khắc trong lòng bốc lên cảm giác không thoải mái, mày liễu nhíu lại nhưng ngay sau đó lại giãn ra, thanh âm nhã nhặn mà dịu dàng vang lên:
“Vậy ta rời đi là được!”
Triệu Vũ Quốc nheo đôi mắt lãnh đạm, tựa hồ không tin rằng nữ nhân này ngoan ngoãn như vậy. Mà lúc này Thủy Nhan bất ngờ đi tới cạnh hắn, làm cho đám người phía dưới giật mình ngửa đầu ra.
Không ngờ nàng cầm lấy một cái bát trước mắt Triệu Vũ Quốc, sau đó ngay ngắn lấy một chút đồ ăn bỏ vào trong, tiếp theo bình tĩnh đi ra phòng, dường như không hề để ý hay cố kỵ nam nhân tự xưng là chủ nhân của nàng.
“Chủ nhân, lại là… Cái gì?” Lúc rời khỏi phòng, trong lòng Thủy Nhan còn nghĩ thầm như vậy.
Đám người ở đây đã chinh chiến qua vô số sa trường, lúc hành quân đánh giặc đã gặp rất nhiều phong tục dị sự. Không ngờ hôm nay thấy một nữ tử đẹp đến người phải si mê, lại không chút đỏ mặt làm ra sự tình như vậy. Từng người như hóa đá nhìn chằm chằm Thủy Nhan, cho đến lúc nàng chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Chẳng qua vừa mới tới cửa, Thủy Nhan lại quay ngược trở về. Những người khác đều nghĩ nàng đã nhận ra chỗ sai nên muốn đem đồ ăn trở lại. Nhưng càng khiến bọn họ thêm choáng váng là, không ngờ nàng tới lấy đôi đũa mà Triệu Vũ Quốc vừa buông xuống, còn nhẹ giọng hỏi: “Thứ này dùng để ăn cơm?”
Sắc mặt Triệu Vũ Quốc vẫn không chút thay đổi, ngồi bất động trên chiếc ghế làm bằng gỗ Hoàng Hoa Lê (Cây Sưa), nghe vậy thì hỏi ngược lại: “Vì sao lấy đũa trong tay ta!”
Thủy Nhan nhìn những người khác rồi lại nhìn hắn, thản nhiên nói: “Ở nơi này, bộ dáng của ngươi tốt hơn bọn hắn nhiều. Ta không chán ghét ngươi, nên mới lấy đũa của ngươi”
Oa…
Tiếng hít hà liên tục, tất cả mọi người thầm ném cho Thủy Nhan ánh mắt đồng tình cùng phức tạp. Bọn họ phỏng đoán, giờ phút này công tử sẽ trực tiếp đẩy nàng ngã xuống mặt đất, sau đó thuận tiện giẫm trên mặt của nàng một cước. Riêng Thạch Đông Thăng với vẻ mặt âm nhu yêu mị, cũng không nhịn được dùng tay ra hiệu đối với Thủy Nhan, ý bảo nàng buông đôi đũa xuống.
Chẳng qua lo lắng của mọi người tựa hồ đã dư thừa. Triệu Vũ Quốc nghe Thủy Nhan giải thích thì chỉ khẽ nhíu mày, không nói gì thêm, với đôi đũa khác rồi cúi đầu xuống đống đồ ăn, không nhanh không chậm tiếp tục dùng bữa.
Thủy Nhan một tay cầm bát, một tay cầm đôi đũa, muốn đi nhưng lại ngừng lại. Nàng xoay người nói với hắn: “Ngươi nói đây không phải chỗ để ta ăn cơm, vậy ta về trong phòng của ngươi ăn!”
“Ách…”
“Nga…”
“Hí…”
“Oa…”
Thủy Nhan nghe được bốn phía phát ra thanh âm khác thường, trong lòng thầm nghĩ: “Hít thở mà cũng nhiều biến hóa như vậy sao?”
Lúc này đám người thân kinh bách chiến trầm ổn trong phòng, nhịn không được mà dừng bát dừng đũa, không hẹn mà cùng nhìn về phía Triệu Vũ Quốc đang vùi đầu ăn cơm.
“Tùy ngươi!” Thanh âm không cao không thấp của hắn vang lên trong căn phòng im lặng khác thường.
Mọi người đưa tầm mắt sang Thủy Nhan bên này. Sắc mặt nàng vẫn không chút thay đổi, chỉ có lễ phép cầm bát cơm, xoay người tao nhã rời đi…
Cạch một tiếng đũa rơi trên bàn, tiếp theo lại là một tiếng…
Triệu Vũ Quốc ngẩng đầu lên, ánh mắt quét bốn phía rồi lại cúi đầu ăn cơm, trên bàn cơm lại khôi phục tiến ăn cơm uống canh rào rào như trước…
Thủy Nhan bưng bát ra khỏi phòng thì khóe môi hồng khẽ nhếch. Vừa rồi nàng là cố ý chọc hắn như vậy. Tuy rằng tổng quản Thạch Đông Thăng đã nói cho nàng là hắn cứu nàng, nhưng trong lòng nàng không hề cảm thấy bản thân phải phụ thuộc vào hắn, vì thế vừa rồi nàng đã xem nhẹ nhiều ánh mắt hảo tâm như vậy, bộ dáng ngang ngược là để khiêu khích hắn.
Bất quá thì thấy đôi mắt đen nhánh kia khẽ chớp động, tựa hồ cũng có ý khiêu khích ngược lại nàng. Trong lòng nàng chợt nhảy dựng, có cảm giác rõ ràng là lạ lẫm nhưng lại vừa ý khác thường. Lại giống như từng gặp qua ở nơi nào, có điều nghĩ đến thì trong đầu chỉ một vùng trống rỗng.
Nàng đi không được bao xa. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi nàng không biết đường tới phòng của hắn, mà hắn tựa hồ cũng rõ điều này.
“Ách… Nên làm sao trở về?”
Giờ phút này, đừng nói đến thư phòng của Triệu Vũ Quốc. Chỉ là quay về sương phòng khi trước cũng có vấn đề. Vừa rồi nàng rời đi dạo, sau đó té xỉu. Lúc tỉnh lại đã thấp sắp đến phòng ăn, nàng căn bản không rõ đường đi. Hơn nữa lúc này bóng đêm đã in đậm, xa xa bốn phía chỉ có ánh đèn trong phòng, nếu không phải có ánh trăng nhàn nhạt, chỉ sợ đã khó nhìn thấy đường.
Thủy Nhan nhìn nhìn bốn phía, xem có ai trong viện trở về dùng cơm hay không, có điều một lúc cũng không ai.
Nàng đành buông tha ý nghĩ hỏi đường, thuận tiện đi vào tiểu đình nghỉ mát bên cạnh. Tuy rằng ánh trăng rất nhạt nhưng đủ phủ một lớp ánh sáng mờ ảo lên cảnh vật. Nàng ngồi xuống một cái ghế đá, bưng bát cơm cùng cầm đũa bắt đầu ăn. Động tác dứt khoát, cảm giác hai bờ môi cũng lên xuống rất nhanh nhưng không hề phát ra tiếng vang. Rất mâu thuẫn là người nhìn vào không hề cảm thấy thô tục, ngược lại có cảm giác tự nhiên mà cao quý.
Đúng lúc này, bụi hoa bên đình vang lên một tiếng phạch, Thủy Nhan ngừng động tác rồi tinh tế nghe ngóng. Thấy một bóng đen bay lên cây thì khóe môi nàng nhếch lên cười khẽ, lại cúi đầu tiếp tục ăn.
Vừa rồi chỉ là một con cò trắng trong uyển viện tìm được cái ăn bay trở về tổ. Nhưng trong hoành cảnh này, một nam nhân gặp phải chuyện như vậy chỉ sợ sẽ bị dọa cho nhảy dựng. Chẳng qua Thủy Nhan chỉ ngừng một chút, sau đó lại tiếp theo ăn như thường.
Qua một lát, Thủy Nhan lấy ra một cái khăn nhỏ nhẹ nhàng lau miệng, đang định tìm đường về phòng thì màng nhĩ lại mạnh mẽ run lên, nàng không tự chủ thốt ra một câu:
“Đi ra!” Một tiếng này đủ lãnh lệ, bình thường đủ dọa kẻ trộm khiếp đảm.
Thấp thoáng trong bóng cây, chậm rãi đi ra một người. Trong ánh trăng nhàn nhạt, Thủy Nhan nhìn ra người tới, chậm rãi thốt lên hai chữ: “Là ngươi!”
Người tới không phải ai khác mà chính là Triệu Vũ Quốc. Vẻ mặt hắn không chút thay đổi, chỉ hỏi nàng: “Sao không trở về?”
“Ta không thấy tìm đường”
Trong bóng đêm, hắn nhíu mày:”Không phải nói muốn tới phòng ta ăn cơm sao?”
Thủy Nhan cảm giác như hắn cũng đang khiêu khích nàng, lẳng lặng nói thêm một lần: “Ta tìm không thấy đường.”