Chuyển ngữ: Mic
“Sao rồi?” Thấy đoàn người Cận Tây Trầm đi ra, người đàn ông cầm súng trước đó lập tức chạy tới, gấp gáp hỏi.
Cận Tây Trầm tháo khẩu trang xuống: “Khối u đã được cắt bỏ, nhưng đánh giá sơ bộ đã tới thời kỳ thứ hai, tình hình cực kỳ không ổn. Nếu như tình hình cho phép, lập tức để người của anh cho máy bay qua thẳng đây, bằng không anh ta sống không quá ba ngày.”
Người đàn ông trước tiên thở phào một hơi, nhưng lúc nghe thấy nửa câu sau thì lại trở nên căng thẳng, lập tức căn dặn thủ hạ sau lưng đi gọi điện, còn mình thì lao vào phòng phẫu thuật.
Tiểu Hầu và Nhị Triều hãy còn vì sự ích kỷ mới rồi của mình mà cảm thấy áy náy, Nhị Triều thành thật, có sai nhất định phải nhận, bằng không sẽ ray rứt không yên.
“Xin lỗi thầy, vừa rồi em....có suy nghĩ rất ích kỷ, nếu như Ôn Đồng không chống đối như vậy, thầy cũng sẽ không cắt đứt gân tay người kia, nếu như phẫu thuật thất bại, chúng ta vẫn sẽ không chết. Còn sợ mọi người liên lụy.........Xin lỗi.” Nhị Triều gục đầu.
“Quý trọng sinh mạng là chuyện tốt. Ở thời điểm như vậy, ai cũng đều không muốn chết, trong lòng lo lắng là chuyện rất bình thường.” Cận Tây Trầm nói.
“Lão đại, anh mắng bọn em đi.” Tiểu Hầu cũng chạy lên, cúi đầu thật thấp.
Ôn Đồng ngây ra, trước đó chỉ cảm thấy Yita chết rồi, trong đầu cô “ĐOÀNG” một tiếng một mảnh mờ mịt, tất cả suy nghĩ đều là phải báo thù cho thằng bé, căm hận dâng tràn, không một chút mảy may suy nghĩ thử cô làm như vậy có thể sẽ hại chết mọi người ở đây.
“Nếu phải nói xin lỗi thì chính là em, là em quá mức kích động, chú Cận, nếu chú giận thì cứ mắng một mình cháu.” Ôn Đồng suy nghĩ, đã liên lụy mọi người rồi, không thể lại để họ chịu mắng thay cô.
“Thầy, thầy nói trong lòng có vướng bận mới sợ chết. Nhưng thầy vẫn luôn bảo vệ bọn em, lẽ nào không có chuyện gì vướng bận sao?” Nhị Triều hỏi.
“Có chứ, sao lại không. Nhưng mọi người là học trò của tôi, tôi nhận mọi người từ trong tay cha mẹ mọi người, phải hoàn chỉnh trả lại cho họ. Đây là trách nhiệm của tôi.” Cận Tây Trầm nói.
Anh vẫn luôn như vậy, nói đi đôi với làm.
Hai từ trách nhiệm ở trong lòng anh chiếm vị trí quá quan trọng.
Ôn Đồng không lên tiếng, bởi vì rất rõ chính mình cũng là trách nhiệm của anh.
“Mọi người còn nhỏ, sợ hãi cũng không có gì đáng trách, nhưng cái mọi người gánh vác trên vai chính là sức nặng của sinh mệnh. Nếu đã lựa chọn làm bác sĩ, không thể nào có bất cứ sợ hãi gì. Niềm tin của mọi người sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến bệnh nhân, chỉ khi nội tâm của mọi người mạnh mẽ thì bệnh nhân mới có thể tin tưởng mọi người vô điều kiện, hiểu chưa?” Cận Tây Trầm nói.
“Hiểu ạ.” Tiểu Hầu và Nhị Triều đồng thanh.
“Ừ, đi làm việc đi.” Cận Tây Trầm quay qua nói với Ôn Đồng: “Cháu theo chú qua đây.”
Tiểu Hầu và Nhị Triều gật đầu rời đi, Ôn Đồng lẽo đẽo theo chân Cận Tây Trầm đi tới hàng rào bằng gỗ ở một bên, nơi đó không có ai, chỉ có chân trời xa xăm với tà dương trải rộng rực rỡ như máu.
Nét mặt Cận Tây Trầm rất bình tĩnh, nhưng Ôn Đồng biết vào lúc này, nét mặt anh càng bình tĩnh tức là càng nguy hiểm, cũng biết mình quả thực đã quá kích động.
“Chú Cận, xin lỗi, cháu biết hôm nay cháu quá xúc động, chưa từng nghĩ đến sự an toàn của mọi người, cháu biết mình rất ấu trĩ rất không chín chắn, sau này cháu nhất định tuyệt đối sẽ không gây thêm rắc...” Còn chưa dứt lời, Ôn Đồng đã bị kéo vào một vòng ôm mạnh mẽ.
Mà thân hình cao ráo ấy lại đang run rẩy, rõ ràng là run rẩy.
Cô ngẩn ra, đờ người đứng nguyên tại chỗ ước chừng hết nửa phút mà vẫn không kịp phản ứng.
“Cận Tây Trầm, chú sao....”
“Đừng nói, Đồng Đồng.” Giọng của anh....cũng run rẩy?
Anh đang sợ?
Ôn Đồng nhấc tay, nhẹ vỗ về lưng anh: “Chú đang sợ sao? Sợ gì chứ.”
Cơ thể Cận Tây Trầm cũng cứng đờ, nhưng không thả tay mà lại càng dùng sức ôm lấy cô xoa nhẹ hai cái, hơi thở nóng ấm phả nơi gáy cô, trêu chọc da thịt nơi đó, rất ngứa nhưng cũng rất dễ chịu.
Trong lòng lại càng loạn hơn, anh rốt cuộc bị làm sao, sợ không bảo vệ được mấy người Tiểu Hầu ư?
Nhiều mạng người như vậy, Cận Tây Tầm sợ hãi cũng là điều đương nhiên, mặc dù anh mạnh mẽ thế nào đi nữa, nhưng chung quy vẫn là người phàm. Nghĩ tới đây, Ôn Đồng cũng dùng sức ôm lấy vai anh, mặc anh đặt cằm trên vai mình.
“Hôm nay cháu rời Kenya, để Mộ Mộc đưa cháu tới Nairobi.” Cận Tây Trầm nói.
Ôn Đồng sửng sốt, dùng sức đẩy cánh tay anh ra: “Cháu không đi. Cháu cam đoan, bắt đầu từ ngày mai sẽ không rước thêm phiền phức cho chú nữa, vào thời điểm như vậy cháu nhất định cũng sẽ không lên tiếng nữa, chú đừng đuổi cháu đi, có được không?”
“Không được, phải đi.” Ngữ khí Cận Tây Trầm cứng rắn, biểu cảm trên mặt cũng là vẻ quyết đoán không dễ gì cự tuyệt.
“Cháu không đi, cháu mười tám tuổi rồi, đã có quyền điều khiển hành vi của mình, chú không thể đuổi cháu đi, chú không có tư cách đuổi cháu đi!” Ôn Đồng siết chặt nắm đấm, thậm chí mở miệng cũng không chọn từ.
“Chú có, trước mắt chú vẫn là người giám hộ của cháu, là chú của cháu.” Cận Tây Trầm nói.
“Chú vốn không phải là chú của cháu, chú vốn không biết trong lòng cháu chú...”Ôn Đồng giật mình, tiếng nói cũng theo đó im bặt.
Bởi vì anh đột nhiên siết cổ tay cổ, hung hăng đẩy cô chống lên hàng rào chắn. Hông dựa sát vào cột gỗ, cổ tay bị giữ chặt, Cận Tây Trầm đè lên, đôi mắt đen kịt tựa đêm tối không một ánh sao, hơi thở dồn dập, tất cả đều đang bức bách cô.
Ôn Đồng quay ngoắt đi: “Nói gì cũng không đi, cháu đi rồi, lần sau không biết tới khi nào mới có thể gặp lại chú.”
“Ở bên cạnh chú rất nguy hiểm, cháu nghe lời về nước đi, đợi lần sinh nhật tới của cháu, chú trở về ở cùng cháu.” Cận Tây Trầm dịu dàng nói, giọng điệu yêu chiều tựa như hai năm về trước.
Ôn Đồng cơ hồ trong nháy mắt liền trầm luân, nhưng chớp mắt sau lập tức tỉnh táo lại.
Anh lại đang gạt người!
“Không đi, chú đừng hòng lừa cháu.” Ôn Đồng nói.
“Chú không gạt cháu, ở cạnh chú thật sự rất nguy hiểm, lỡ như...chú không bảo vệ được cháu.” Cận Tây Trầm ngừng một lúc, trong mắt lộ ra sợ hãi hoảng loạn: “Cháu vĩnh viễn không biết cái gì gọi là đứng sau lưng chú, cũng không biết lúc nào nên chịu thua. Sau này bất luận cháu có yêu cầu gì đi nữa, chú nhất định đều đồng ý với cháu, chỉ có chuyện này chú tuyệt đối không thể nào lại dung túng cháu. Đừng để chú phải lo lắng sợ hãi nữa, nghe lời chú, về nước, có được không?”
Ôn Đồng chớp chớp mắt, trong đầu một mảng trống rỗng, anh là... có ý gì?
“Chú đồng ý với cháu, kết thúc thời hạn làm bác sĩ không biên giới, chú sẽ về nước.” Cận Tây Trầm nói.
Ôn Đồng suy nghĩ: “Đã như vậy, cháu vẫn chưa được uống rượu đâu nhé, cháu nghe Tiểu Hầu nói chú giúp cháu tìm được rượu. Đây là nguyện vọng ngày sinh nhật mà chú đã ngàn cay vạn khổ thực hiện cho cháu, liệu có thẻ để cháu uống xong mới về nước không?”
Cận Tây Trầm thở phào, nói: “Được.”
**
Sau động đất, cứ địa tan hoang, nhưng rốt cuộc vẫn là đội ngũ khuôn khổ nên khả năng xây dựng đương nhiên dân thường không thể so sánh. Vẻn vẹn chỉ trong thời gian tiến hành phẫu thuật thì đã thần kỳ dựng xong toàn bộ phòng ốc nhà cửa, thậm chí so với trước đây còn kiên cố hơn.
“Được rồi chứ bác sĩ Cận.” Người đàn ông từ trong phòng bệnh đi ra, chỉ vào căn nhà vừa mới xây lại xong hỏi.
Cận Tây Trầm gật đầu: “Ừm, vất vả rồi.”
Vất vả rồi...Đây là chỉ thị như thể đương nhiên đối với đàn em...Ngoại trừ ông chủ của mình thì đây là người đầu tiên, rốt cuộc tên này lấy tự tin từ đâu ra vậy!
“Ông chủ nói để cảm ơn anh đã cứu ông ấy, có thể thực hiện một nguyện vọng của anh, điều kiện là phải hợp lý.” Người đàn ông cung kính nói.
“Thế thì trước sáng sớm ngày mai, gửi hai mươi triệu dược phẩm tới căn cứ, đơn thuốc tôi sẽ mau chóng cho người gửi tới anh.” Cận Tây Trầm nói.
Hai mươi triệu thuốc men?
Cái này...coi là hợp lý à?
Đối mặt với một số tiền lớn như vậy, anh ta trong chốc lát cũng không biết liệu có nên đồng ý hay không, bác sĩ không phải đều cứu người không cần báo đáp hay sao?
Trong tình huống bình thường, anh ta không phải nên nói: làm bác sĩ, cứu người là chuyện nên làm mà? Gã này sao lại không theo bất kỳ quy chuẩn gì hết trơn vậy....
Người đàn ông khóc không ra nước mắt liếc nhìn về phía phòng phẫu thuật, hai mươi triệu, tên này cũng thật dám xin mà! Chẳng qua mặc dù con số rất lớn, nhưng với băng nhóm thì không thiếu chút tiền ấy..... Hẳn là hợp lý nhỉ.
Vì thế hơi cân nhắc một chút, chấp thuận.
Máy bay trực thăng ù ù bay tới, đáp xuống nền đất trống rộng lớn, người đàn ông chỉ huy vài người khiêng Yeke ra, cẩn cẩn thận thận đặt lên trực thăng. Trong đó đã sắp xếp sẵn bác sĩ và trang thiết bị trị liệu tốt nhất, không cần phải lo lắng đến an nguy của ông ta nữa.
Lúc này, đám Tiểu Hầu mói coi như thật sự an tâm, mặc dù rất tin tưởng Cận Tây Trầm, nhưng sinh mạng vô thường, ai cũng không thể đảm bảo nhất định có thể cứu về.
Hiện giờ ông ta rời đi, xem như giải quyết dứt điểm.
Tiểu Hầu nói: “Lão đại, không tốt nha. Ngay cả cường đạo chính phủ anh cũng dám vơ vét.”
“Ngữ văn của cậu nên học lại lần nữa.” Cận Tây Trầm nói.
“Lão đại ghê gớm, anh không sợ bọn họ sẽ không giao à? Dù sao cũng là hai mươi triệu lận đó, anh cần mười triệu cũng đủ rồi. Anh quên à, vừa rồi anh mới cắt đứt gân tay của một người, không tìm anh báo thù coi như may, anh còn dám đòi thuốc.” Tiểu Hầu vẫn không sao tin tưởng Yeke sẽ bằng lòng đưa hai mươi triệu.
“Đây là thù lao nên nhận một cách hợp lý, giá cả của tôi chính là như vậy.” Cận Tây Trầm nói rồi lại bổ sung một câu: “Hơn nữa, cậu không nghe à, tôi nói với anh ta đây là yêu cầu của cậu.”
Trời đất? Không phải chứ?
Tiểu Hầu a lên một tiếng, cố gắng nhớ lại, lúc đang nói chuyện thì mình sáp qua, càng nghĩ càng cảm thấy hình như vừa rồi có nghe thấy giọng của mình thật.
“Không không không thể nào đâu lão đại, anh gạt người aaaaaaa.” Tiểu Hầu cũng muốn khóc không ra nước mắt.
“Ừ, tôi lừa cậu đó.” Cận Tây Trầm nói.
“........”
Tiểu Hầu tức tối nghĩ: so bình tĩnh, so chơi khăm, so mặt dày, cậu chàng một lần nữa cam bái hạ phong.
**
Đảo mắt, ngày đám cưới của con gái trưởng tộc Masai đã tới.
Vết thương trên trán Ôn Đồng đã có thể cắt chỉ, Cận Tây Trầm tháo băng trên trán xuống cho cô, đầu mày từ đầu chí cuối đều nhíu chặt, trên mặt ẩn chứa tức giận.
“Trường phái phóng khoáng chúng ta không câu nệ giá trị khuôn mặt, chú xem Diệp Tiểu Sai, một vết sẹo anh hùng xưng bá thiên hạ. Lại nhìn Thục Đạo Hành, một vết thẹo trên mắt, trời đất mặc ta đi. Nói thế nào chứ, cháu đây cũng coi như là phân nửa của vết sẹo anh hùng, lý ra phải ghi vào sử sách.” Ôn Đồng ngẩng đầu, cẩn cẩn thận thận không ảnh hưởng đến động tác của anh, cười trấn an.
Bàn tay Cận Tây Trầm đưa kiếng qua chợt sững lại: “Đó là cái gì?”
Ôn Đồng cười hắc hắc, rốt cuộc đã có thứ cháu hiểu chú không hiểu rồi a.
Vì thế thanh thanh cổ họng: “Phim Phích lịch bố đại hí đó. Nam thần kiếm Tử Tiên Tích của cháu, chú không hiểu cháu có nằm mơ cũng muốn gả cho anh ấy. Còn có mạc đao tuyệt trần cười định ngàn thu Ngự Bất Phàm,suốt ba ngày trời mãi ở trong đầu cháu, có cho cháu cả vạn bạn trai cháu cũng không đổi.”
“Nói cũng đúng, cháu là đang nằm mơ thôi.” Cận Tây Trầm nói.
“......”