Chuyển ngữ: Mic
Không ai lên tiếng, vào lúc này bất luận có nói gì đi nữa đều dư thừa.
Hai ba người Kenya ngang qua cười chào hỏi họ, chân trần giẫm trên mặt đất nứt nẻ khô cằn, Ôn Đồng thậm chí không dám nhìn họ, đầu quay hẳn sang một bên, nhưng lại trông thấy một người phụ nữ ôm đứa trẻ đứng ven đường, mờ mịt ngước nhìn trời cao.
Với họ mà nói, tỷ lệ sống sót của trẻ con thấp, đây là sự thật tàn khốc, cho nên họ mới muốn liều mạng mà sinh con.
“Không hay rồi thầy, Lanya ngất xỉu.” Tam Họa hộc tốc chạy đến.
Cận Tây Trầm lập tức đưa cái hộp trong tay cho Nhị Triều: “Đi xem thử.”
Trong căn lều, Lanya đang mê man, một đứa bé trai quỳ bên cạnh giường bệnh, cơ thể gầy gò yếu ớt xem ra do thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, vì thế lộ ra đôi mắt lớn cực kỳ.
Thấy có người tới, nó nhanh chóng trốn tới góc giường rồi ngồi xổm ở đó.
Cận Tây Trầm bắt đầu chỉ đạo Tiểu Hầu cùng Nhị Triều, nhanh chóng gọn gàng tiến hành kiểm tra và cấp cứu cho Lanya.
Ôn Đồng đứng bên giường bệnh, cũng nghe không hiểu những gì họ nói, thấy đứa bé bám vào đuôi giường, ánh mắt sợ hãi đảo qua đảo lại trên người Cận Tây Trầm và Lanya.
Cô sực nhớ trong túi còn vài viên sô cô la Cận Tây Trầm đưa, vì vậy lấy ra đưa cho nó.
Thằng bé rụt rè nhận lấy, xé lớp giấy kẹo cho vào miệng, lộ ra hàm răng trắng nhởn.
Trong khoảnh khắc, đột nhiên rút lại ý cười, sau đó tháo xuống vòng tay trên cổ tay đưa cho cô.
Trong đầu Ôn Đồng vụt qua lời Cận Tây Trầm căn dặn, ở đây vòng tay vòng cổ đều mang ý nghĩa hạ chiến thư, vì thế kinh hãi mỉm cười xua tay.
Cũng đâu phải dân tộc hiếu chiến, giờ giờ phút phút tìm người ta đánh nhau là có ý gì?
Cận Tây Trầm đứng thẳng người dậy: “Bệnh tình của Lanya đã có chuyển biến tốt, chỉ là đói bụng ngất đi thôi. Tam Họa đút cho cô ấy chút nước đường, hỏi thử là ai chăm sóc cô ấy, ở đây mà còn có thể bị đói.”
Mộ Mộc gật đầu đi ra ngoài, Cận Tây Trầm ngữ điệu trầm ổn bắt đầu trao đổi với Lanya, còn cô thì khoanh tay nghiêng một bên nhìn anh.
Có lẽ ánh mắt này quá mức mãnh liệt, anh đột nhiên quay đầu lại: “Nhìn chú làm gì?”
“Chú đẹp.” Ôn Đồng buột miệng nói.
Bàn tay anh cầm nhiệt kế chợt chựng lại, dứt khoát quay sang nhìn cô, trong mắt mang theo đôi chút nghiền ngẫm: “Đẹp cỡ nào chứ.”
Giọng nói càng hạ thấp, giống như từ trong lồng ngực phát ra, truyền vào trong tai ngứa ngáy vô cùng. Ôn Đồng cảm thấy mình dường như lại bị trêu ghẹo rồi.
“Bình thường thôi, không đẹp như cháu.” Ôn Đồng nói.
“Nếu đã không đẹp như cháu, vậy cháu đừng có ảnh hưởng chú khám bệnh. Ra ngoài đi.” Anh quay đi, ngữ khí trở lại vẻ lạnh nhạt.
Cô không nói gì nữa, cũng không hiểu được suy nghĩ của anh, sao lại ảnh hưởng anh khám bệnh chứ?
Nếu nói thật sự ảnh hưởng, cũng là anh ảnh hưởng cô mới phải, một người đàn ông siêu cấp đẹp trai như vậy vĩnh viễn sẽ không biết, một câu nói một nụ cười của anh ảnh hưởng cô đến thế nào.
Ôn Đồng vén cửa lều bước ra, có cảm giác như chinh phục vách núi cheo leo tuyết phủ, chìm trong lòng biển sâu vạn trượng, Ôn gia mà hàng nghìn hàng vạn cô gái say đắm dường như đang từng bước từng bước biến mất.
Hình như kể từ khi tới đây, cô bắt đầu có chút thay đổi, hơn nữa biến đổi còn rất rõ rệt, ngay cả Mộ Mộc cũng nhận ra.
“Em thích bác sĩ?” Mộ Mộc hỏi.
“Em đương nhiên thích, người đó là chú của em.” Ôn Đồng lấp lửng trả lời.
Mộ Mộc cười: “Chị biết cảm giác thích của em đối với anh ấy không chỉ như vậy, chị vốn không có tư cách tới đánh giá hai người, nhưng chị phải nói với em, nếu như hai người ở cạnh nhau sẽ hứng chịu áp lực rất lớn. Em biết địa vị của bác sĩ ở thành phố Thanh Giang, em có thể chịu nổi không?”
“Chị nghĩ nhiều rồi, em đối với Cận Tây Trầm có biết ơn, có kính trọng, có sùng bái, nhưng chỉ duy nhất không có tình yêu. Em sẽ không để chú ấy bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ bảo là loạn luân.”
Từ trước tới giờ, cô chẳng hề quan tâm người khác nhìn mình thế nào, cô vốn không để tâm điều này, nhưng với Cận Tây Trầm thì không được.
Giáo sư bệnh lý học trẻ tuổi nhất thành phố Thanh Giang, bác sĩ không biên giới vẻ vang, sao có thể bị người ta chụp cho cái mũ loạn luân!
Hoàng hôn buông xuống, một mảng ánh sáng đỏ hồng rực rỡ trải dài khắp chân trời, hồ dương cằn cỗi sừng sững, trên đó đậu vài con chim kềnh kềnh sẵn sàng sà xuống bất cứ lúc nào.
Ôn Đồng im lặng đứng bên hàng rào rất lâu, điện thoại đột nhiên báo hai tin nhắn tới.
Một là của Lâm Tu Trúc, một là từ cô bạn thân Đại Mông.
“Chu Ngôn Thành đồng ý quay rồi, cảm ơn cháu nhé Nhị Đồng, về nước mời cháu ăn cơm.” Cuối cùng còn gửi một biểu tượng mặt cười.
“Đầu cậu thế nào rồi? Chờ mấy ngày nữa tớ làm xong visa sẽ qua thăm cậu nhé.” Đại Mông lại gửi một biểu tượng tội nghiệp đáng thương.
Lúc Đại Mông nghe nói cô bị đánh, khi ấy trong đầu liền nghĩ tới xác suất cô trở thành người thực vật, nếu như visa không gặp vấn đề thì sớm đã tới Kenya rồi.
Ôn Đồng gửi tin nhắn trả lời cho Đại Mông, hai người chat chít hết nửa ngày trời.
Mặc dù có chút ngạc nhiên, nhưng nói không cảm động là giả dối.
Hơn nữa cô trải qua vô số lần bị vứt bỏ, với người không ôm bất kỳ hi vọng nào đối với chuyện tình cảm mà nói, Đại Mông đích thực là một vũ khí làm ấm lòng người.
Ôn Đồng tìm thấy số Lâm Tu Trúc, trực tiếp gọi điện tới oanh tạc: “Một bữa cơm đã nghĩ đủ cảm ơn cháu? Chú thấy cháu là người dễ dụ như vậy à.”
“Cháu không phải. Cháu giống người ơn như giọt nước cũng bắt chú suối nguồn báo đáp. Cháu nói đi, cháu muốn cái gì, chỉ cần chú có thể làm được.” Lâm Tu Trúc thở dài.
“Cháu hiện giờ còn chưa nghĩ ra, đợi cháu nghĩ ra rồi chú phải giúp cháu thực hiện đó. Tóm lại sẽ không bắt chú giết người phóng hỏa, cũng không ảnh hưởng đến hình tượng trong giới giải trí của chú, thế nào?” Ôn Đồng cố ý lập lờ, kỳ thực cũng là lời thật, hiện tại để Lâm Tu Trúc giúp cô làm việc, cũng thật không có gì không phải anh ta thì không thể làm.
“Ôn Nhị Đồng, lời này của cháu có thể nói nhầm người rồi. Theo như trong truyện kiếm hiệp, lúc Triệu Mẫn nói câu này, đối tượng là Trương Vô Kỵ, lúc Chu Chỉ Nhược nói lời này, đối tượng cũng là Trương Vô Kỵ. Cháu muốn tìm lời hứa suông, lời này cháu nên nói với Cận Tây Trầm.” Lâm Tu Trúc nhịn cười, cố tình nói bóng nói gió với cô.
“Lỡ như một ngày nào đó chuyện cháu muốn làm vừa hay không muốn để chú ấy biết.” Ôn Đồng nói.
“Chuyện gì chuyện gì? Lẽ nào là cháu muốn bỏ trốn với người khác nên không được nói với Cận Tây Trầm? Không thể như vậy được đâu, cháu nuôi mèo nuôi chó tìm đối tượng cũng phải nói với chủ, Cận Tây Trầm nuôi cháu ngần ấy năm trời tốt xấu gì cháu cũng phải nói với cậu ta một tiếng, đừng bỏ nhà theo trai nha, cháu suy nghĩ lại đi nha, không đúng, cháu suy nghĩ kỹ kỹ lại đi nha.” Lâm Tu Trúc gào lên, liên tục như thể phải bỏng, vừa lắm mồm vừa thừa thãi.
Đây mới là Lâm Tu Trúc quen thuộc, lải nhải là đúng rồi.Bộ dạng mấy ngày trước bởi vì áy náy không dám nói chuyện với cô xem ra là quá nghẹn khuất.
Hiện giờ anh ta như vậy, Ôn Đồng cũng nhẹ nhõm.
Đang nói chuyện thì dưới chân đột nhiên trượt một cái, toàn thân ngã sõng soài trên đất, theo bản năng “á” một tiếng.
Lâm Tu Trúc lớn tiếng hỏi: “Sao vậy sao vậy, liệu có phải Cận Tây Trầm phát hiện rồi, vậy chú cúp máy trước, cháu có chuyện gì thì lại tìm chú nhá, vậy nhé.”
Dứt lời, cực kỳ mau lẹ ngắt máy.
Ôn Đồng tắt điện thoại, nhấc bàn tay đang chống trên đất, cảm giác vô cùng nhớp nháp, mùi hôi cũng nồng nặc vô cùng.
Một đống phân trâu mới nguyên bốc lên mùi thối, mà bàn tay cô vừa hay đặt ngay vị trí chính giữa.
“Hôi muốn chết.” Ôn Đồng không quay đầu, hung hăng chà chà tay trên nền cỏ hai cái.
“Cháu đang làm gì đó?”
Tiếng Cận Tây Trầm từ sau lưng vang lên, toàn thân Ôn Đồng cứng đờ, nếu không phải tay dính phải phân trâu bất tiện, không thì cô đã trực tiếp che mặt rồi.
Vì sao lần nào mất mặt cũng bị anh bắt gặp, không thể để cô đẹp trai bức người một lần, có chút lóa mắt à! Ôn Đồng vô cùng bi tráng nghĩ.
Cận Tây Trầm từ trên cao nhìn cô mặt đỏ bừng ngồi trên mặt đất, hết nửa ngày trời cũng không đứng dậy, vẻ mặt sống chẳng có gì lưu luyến. Cho rằng không cẩn thận té đau, vì vậy đưa tay muốn kéo cô dậy.
Ôn Đồn đảo mắt, chìa bàn tay vì dính phân trâu kia ra,ai biết anh phản ứng lại càng nhanh hơn, đem tay rút về.
Kết quả là, cô té thêm lần nữa.
“Còn không bò dậy, ngồi trên đất thoải mái lắm à?” Cận Tây Trầm nói.
Ôn Đồng cắn răng lồm cồm bò dậy: “Chú không phải muốn kéo cháu dậy sao, sao lại rụt tay về?”
Cận Tây Trầm nói: “Bẩn, thối.”
Ôn Đồng tức giận bò dậy, thầm oán: có mình chú không bẩn, có mình chú không hôi.
“Đồng Đồng.” Giọng Cận Tây Trầm đột nhiên dịu xuống.
“Gì nữa.” Cô vẫn ghi thù, không chịu nhìn thẳng mặt anh, ngữ khí không tốt quẳng ra hai chữ.
Mái tóc dài tới lưng bị gió thổi tung lên rối lại với nhau, thuận thế phủ lên mu bàn tay anh, xúc cảm hơi man mát tựa như tơ lụa tinh tế. Cận Tây Trầm đưa tay vén tóc cô ra sau tai, lúc vô ý chạm phải vành tai cô, Ôn Đồng như thể bị điện giật khẽ né tránh.
“Ngày mai Mộ Mộc đi Nairobi lấy thuốc, nếu cháu muốn về nước, vậy thì đi theo cô ấy đi.” Cận Tây Trầm nói.
Trái tim Ôn Đồng chợt lạnh lẽo: “Lại cảm thấy cháu gây phiền phức cho chú đúng không, nên chú liền vội đuổi cháu đi gấp như vậy! Đúng nhỉ, nếu không phải bởi vì ở đây có bệnh nhân của chú, chú hẳn là sớm đã đi trước một bước rồi.”
Cô bất ngờ nổi cáu, Cận Tây Trầm cũng sửng sốt, lập tức nói: “Đừng tùy hứng Đồng Đồng.”
“Tùy hứng! Chú thử dùng IQ siêu cao của chú phân tích chút xem, rốt cuộc liệu có phải cháu tùy hứng hay không. Hay là chú ích kỷ!” Ôn Đồng cắn răng, không thèm tranh chấp với anh nữa, cứ thế bỏ đi.
“Chú ích kỷ, bởi vì chỗ này..........quả thực nguy hiểm.” Nhìn theo bóng lưng của cô, Cận Tây Trầm thì thầm câu này, nhưng bị gió thổi tan tác, cũng không nghe thấy nữa.
**
Sau bữa cơm tối, Tiểu Hầu sáp tới ôm vai cô: “Tiểu Đồng Đồng nè, ngày mai con gái tộc trưởng tộc Masai lấy chồng, có muốn đi xem thử không?”
Ôn Đồng nói: “Không hứng thú.”
“Chị sao lại có thể không hứng thú chứ, hôm đó anh vô tình nghe em nói với lão đại nguyện vọng hôm sinh nhật của mình là uống rượu, em không biết ở Kenya này rượu quý cỡ nào, huống chi tụi anh làm bác sĩ, ngoài cồn ra thì sao đụng tới rượu được chứ.” Tiểu Hầu oán trách lải nhải suốt nửa ngày trời.
“Cho nên?” Ôn Đồng hỏi.
“Cho nên nói lão đại đích thực là thần linh, ở cái nơi chim cũng chả muốn ị này, thầy ấy vậy mà thật sự tìm được rượu cho em. Coi như quà mừng gửi tới tộc trưởng tộc Masai, em đi đi đi đi mà, dẫn anh theo, anh cũng muốn uống rượu.” Tiểu Hầu cuối cùng gần như là kéo tay Ôn Đồng bắt đầu ỉ ôi.
“Chú ấy thần thánh dữ vậy.” Ôn Đồng kinh ngạc.
Tiểu Hầu càng ngạc nhiên: “Thầy ấy là chú của em, em hỏi ai thế.”
Cũng phải, theo lý mà nói, người thân cận nhất với Cận Tây Trầm là cô mới đúng.
Quả thực, từ nhỏ tới lớn, chỉ cần nơi anh có mặt, bất luận chuyện gì cũng đều có thể giải quyết ổn thỏa.
Nếu nói cô là người thân mật nhất gần gũi nhất với anh, đấy hoàn toàn là chuyện cười, hai người chỉ là những người xa lạ sống chung dưới một mái nhà mà thôi, thậm chí càng không hiểu rõ anh bằng Mộ Mộc.
Châm chọc đến độ nào chứ!
Nghĩ tới đó, Ôn Đồng cảm thấy ngực đột nhiên nhói lên, loại cảm giác xa lạ đó khiến người ta chán ghét, vì vậy hừ hừ hai tiếng, quay người bỏ đi.
Tiểu Hầu ngơ ngác nhìn theo bóng lưng cô lầm rầm: “Hừ hừ thế này nghĩa là sao vậy? Có hứng hay là mất hứng vậy? Rốt cuộc có dẫn mình đi không thế aaaaaaaa cứu mạng.............”
Hỏi lão đại? Anh chàng không dám.
Tìm Ôn Đồng? Vừa mới đi rồi đấy thôi.
Tiểu Hầu cảm thấy nguyện vọng muốn uống rượu của mình không được thỏa mãn rồi.
Người so với người tức chết người mà, cô ấy nói muốn uống rượu, lão đại gạt bỏ muôn vàn khó khăn, chỉ vì một câu nói kia.
Nếu như đổi thành cậu chàng nói muốn uống rượu, có khả năng sẽ bị lão đạo chà đạp tới chết mất.
Đây chính là phân biệt người trong với người ngoài mà, cậu chàng cũng muốn làm người trong a!!!!