Phương Đường Tiên Sinh Thân Ái

Chương 28: Chương 28: Không đủ




Chuyển ngữ: Mic

Ôn Đồng thì thầm trò chuyện cùng ba, thi thoảng có một cơn gió thổi tới, làm xao động tàng cây phong trước ngôi mộ, cũng mang lời cô nói tản đi trong gió, không người đáp lại, cô cũng chỉ nói cho chính mình nghe.

Thật ra Ôn Đồng cảm thấy rất bất lực, nếu nói ra thì dường như còn có thể cho bản thân một chút động viên, nên cứ thế rì rà rì rầm thổ lộ, giống như người đang chìm xuống nước vớ được cọc gỗ, cho dù thế nào cũng không muốn buông tay.

Đã sáu năm rồi, cây phong cô tự tay trồng bây giờ đã cao đến vậy, còn cao hơn cô một chút.

Thời gian qua đi quá nhanh, chớp mắt, cô và Cận Tây Trầm lại nói chuyện yêu đương rồi.

Bạn gái, hôn thê, những từ này êm tai đẹp đẽ biết nhường nào, đến độ khiến cô muốn khóc, nhưng lại cảm thấy lúc này hẳn nên cười mới đúng.

“Ba giận con chứ gì, ba giỏi giang như vậy, nhưng lại có một đứa con gái chẳng ra gì như con. Chút bệnh tật đau đớn thôi đã sợ hãi ầm ĩ như thế, nếu ba còn sống, nhất định sẽ....” Ôn Đồng chợt dừng lại.

Ông sẽ thế nào đây? Ông sẽ cười gõ trán cô, mắng cô nhóc con ngốc nghếch, sau đó sẽ nói với cô bản thân ông thực ra còn ngốc hơn.

Phải, ba cô rất khờ, trong trí nhớ, bác cô thường xuyên chỉ vào ông mà mắng, nói ông không chút tiền đồ, vứt bỏ tương lai sáng lạng, chỉ giữ khư khư cái nông trường đồ bỏ.

Một cô gái nuôi bò vắt sữa cũng đáng để một giáo sư như ông quyến luyến một lòng, cả đời không rời, thậm chí đến lúc đã qua đời cũng mai táng ngay tại mảnh đất mà hai người đã ước hẹn.

Đối với lời mắng chửi của bác, ba cô trước giờ chưa bao giờ để tâm, trái lại Ôn Đồng nhỏ tuổi đã nghe đến tức điên, mấy lần suýt nữa thì nhịn không được cãi lại.

Nhưng ba cô rất vui vẻ, cho dù ở vào thời kỳ cuối của căn bệnh khiến ông mất đi khả năng cử động, cả người giống như cây khô trước gió không chút sức sống, nhưng chỉ cần nhắc đến mẹ thì ông sẽ cười, trong đôi mắt mờ đục đều lấp lánh ánh sáng.

Lúc đó cô không hiểu, hiện giờ cô đã hiểu rồi.

Chóp mũi cảm thấy chua xót, Ôn Đồng che miệng âm thầm lau nước mắt: “Ba, con thật sự rất sợ chết. Con không muốn chết, hiện giờ con và Cận Tây Trầm mới vừa yêu nhau, con thật sự rất muốn có thể sống lâu hơn, năm năm.....không, ba năm cũng được rồi.”

.....................................

Không ai có thể trả lời cô, hiện giờ, cô chỉ hi vọng mình giống như một người bình thường, lúc đối mặt với khó khăn có thể làm nũng với người thân, tìm kiếm sự chở che an ủi.

Đối với cô mà nói, tình thân xa xôi và phù phiếm biết bao.

**

Chuyện xảy ra năm nay thật nhiều, tùy tiện nói một vài chuyện cũng mất rất nhiều thời gian. Đến khi Ôn Đồng quay lại thì đã sắp tối, Cận Tây Trầm đứng dưới tàng cây xa xa nhìn cô, không có chút biểu hiện mất kiên nhẫn nào.

Ôn Đông nhanh chân chạy về phía anh, lo lắng nói, “Em vừa nói với ba chuyện anh thổ lộ với em rồi. Em cảm thấy mấy nhành cây kia lung lay dữ dội, anh nói xem, liệu có phải ba giận rồi không, cảm thấy anh sẽ không làm chuyện như vậy.”

“Vậy anh đến nói chuyện với ba vợ thử nhé?” Cận Tây Trầm nói.

Ôn Đồng vội vàng ngăn lại: “Được rồi, anh chẳng có chút tự giác của người làm chú, đường đường chính chính ôm con gái của ông còn chưa nói, còn muốn làm ba em nổi khùng à.”

Cận Tây Trầm lật tay đem cô kéo vào trong ngực, hôn lên đỉnh đầu cô.

“Em nói gì ấy nhỉ, cho anh học theo Viên Thừa Chí, Tiểu Long Nữ một chút, hiện giờ biết những gì em nói là đúng rồi chứ.” Ôn Đồng cười.

Cận Tây Trầm đáp: “Phải phải, những gì em nói đều đúng cả.”

“Cận Tây Trầm, em cảm thấy tình cảnh hiện giờ rất không chân thực, giống như em đang nằm mơ vậy. Ngay lập tức sẽ có người đánh thức em, nói tất cả đều là em mơ mộng mà thôi. Sau cơn mơ anh vẫn là anh, em vẫn......” Ôn Đồng níu chặt tay áo anh, mở miệng có chút khó khăn.

“Đồng Đồng, anh sẽ đối tốt với em. Cũng sẽ cam đoan cả đời này chỉ có mình em. Anh lớn hơn em chín tuổi, có thể anh không cách nào trao cho em một tình yêu mãnh liệt hoàn chỉnh như em mong muốn, nhưng anh có thể đảm bảo, chỉ cần là thứ em muốn có, chỉ cần là việc em muốn làm, chỉ cần anh có, chỉ cần anh có thể thực hiện được, anh tuyệt đối sẽ không keo kiệt.” Cận Tây Trầm nâng mặt cô, ánh mắt thâm trầm.

Ôn Đồng bị anh nhìn chằm chằm đến tay chân luống cuống, nhất là còn nói ra mấy lời thắm thiết như vậy, liền quay đầu đi: “Sến chết đi được, bây giờ nói mấy lời này, anh không sợ ba em sẽ càng giận à.”

“Em nhỏ hơn anh, đối với tình yêu cũng như cảm giác an toàn hiển nhiên yêu cầu cũng sẽ cao hơn một chút, mặc dù anh không có cách nào phán đoán chính xác phương pháp khiến em hoàn toàn an tâm, nhưng ít nhất trong phạm vi năng lực của anh, anh sẽ đáp ứng tất cả các yêu cầu của em, cho em đủ tình yêu và cảm giác an toàn.” Cận Tây Trầm nói.

Ôn Đồng nhìn anh cong cong khóe môi, nét mặt chân thành, trong lòng không khỏi xúc động.

Cận Tây Trầm như vậy, quá mức quý báu!

Người ta nói anh trầm tĩnh lạnh lùng, là giáo sư bệnh lý học trẻ tuổi nhất thành phố Thanh Giang, gần như không có căn bệnh nào là không am hiểu...Những việc này tuyệt đối không phải vô căn cứ.

Sở thích uống trà trồng hoa nuôi chim cũng không phải bịa đặt, chỉ là ở đất nước Kenya, anh dùng sức lực của mình dồn vào việc cứu người, có đôi khi giành giật từng phút từng giây nhưng vẫn không nhanh bằng lưỡi hái tử thần.

Nhưng trong tình huống như vậy, Cận Tây Trầm vẫn duy trì tính quyết đoán mạnh mẽ cùng y thuật tỉ mỉ của mình.

Đây chính là người cao không với tới trong lời đồn đãi, là người đàn ông đứng trên đỉnh Kim tự tháp, nhưng người đó hiện giờ đang nâng mặt cô, chân thành hứa hẹn một đời.

Đối với cảm giác an toàn trong tình yêu, dường như anh không hề lơ là, mặc dù có thể không làm tốt được như những người trẻ tuổi, nhưng anh nỗ lực như vậy, muốn làm đến mức tốt nhất, trong phạm vi có thể thực hiện, thỏa mãn tất cả các yêu cầu của cô.

Anh như thế sao có thể không yêu!

Mũi Ôn Đồng chợt chua xót, gần như ngay lập tức muốn đem bệnh tình của mình nói với anh, nhưng lý trí từ sâu trong nội tâm lại bảo cô rằng, không thể được!

Trước đây Ôn Đồng từng vờ như không có gì thăm dò ý tứ của Cận Tây Trầm, nếu như có một ngày mình không còn thì anh sẽ thế nào? Cận Tây Trầm lúc đó hung hăng ấn cô xuống ghế, ánh mắt âm u nói: “Đừng sợ, anh sẽ không để em phải cô đơn.”

Câu nói ấy tựa như một tảng đá lớn đập mạnh vào khiến cô đầu váng mắt hoa. Cô biết Cận Tây Trầm tuyệt đối không nói chơi, anh chưa bao giờ dễ dàng hứa hẹn, chỉ cần nói được thì hiển nhiên sẽ làm được.

Vốn dĩ những cô gái trẻ đang yêu khi nghe lời này hẳn là sẽ xúc động vô cùng, nhưng cô thật sự không hề cảm động, cô chỉ sợ hãi.

Lỡ như cô không thể chạy chữa, cô vẫn hi vọng Cận Tây Trầm tiếp tục sống tốt. Quãng đời còn lại, tốt nhất là có thể gặp được một cô gái ưu tú, bầu bạn bên nhau.

Cô gái ấy nhất định phải mạnh khỏe, có thể ở cạnh anh thật lâu thật lâu, đến khi đầu bạc trắng, dung nhan ở tuổi xế chiều.

Tuyệt đối, tuyệt đối không được giống như cô.

Hiện giờ trong tình huống này, cô nhất quyết không thể dễ dàng mạo hiểm!

Rất nhiều sự việc diễn ra cũng giống như sự biến chuyển của thời tiết, nhiệt độ thay đổi, đến khi giật tình bừng tỉnh thì không thể nào không thừa nhận.

Giờ phút này, cô đứng trước lằn ranh sống chết mới biết được tình cảm của Cận Tây Trầm, hoàn toàn không phải xuất phát từ lòng biết ơn như cô trước đây, mà là một loại tình yêu ăn sâu vào xương tủy.

Sinh mệnh cô ngắn ngủi, ngắn đến mức ngay cả thời gian để tiếc nuối cũng không có, chỉ có thể liều mạng ghi nhớ từng chút biểu cảm, từng thói quen của Cận Tây Trầm....Không biết còn có ngày mai hay không, không biết liệu cô còn bao nhiêu lần để có thể hồi tưởng.

Cô muốn dùng vẻ mặt ôn nhu mà kiên cường nhất để đối mặt, chống chọi với bệnh tình của mình, trực diện chiến đấu với sự yếu đuối. Nhưng đến phút cuối, cô vẫn cảm thấy bất lực.

Sau khi ba mất, Ôn Đồng cho rằng cả đời này sẽ phải lưu lạc đầu đường xó chợ, nhưng trong khoảng thời gian tăm tối, bất giác đã gặp được Cận Tây Trầm ở nơi ánh sáng chói lòa.

Cô biết, đó chính là cuộc đời mới của cô, chỉ có điều, cô không biết cuộc đời mới này lại ngắn ngủi đến vậy, ngắn đến mức cô thậm chí không kịp hưởng thụ sự dịu dàng chiều chuộng của Cận Tây Trầm.

Sao mà đủ chứ!

Ôn Đồng vùi vào lòng anh, Cận Tây Trầm bị động tác này của cô làm giật mình, nhưng vẫn theo bản năng đỡ lấy cô, dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”

“Tại anh hết, khiến em muốn khóc rồi đây này!” Ôn Đồng nghiêm túc nói.

“Được được, là tại anh, vậy cho em cắn anh một cái?” Cận Tây Trầm cười bảo.

Ôn Đồng níu tay anh, hướng tới cần cổ cắn một cái, muốn cắn thật mạnh vào nhưng tới lúc đó lại thật sự không đành lòng, chỉ nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn.

Cả người Cận Tây Trầm cứng đờ, ôm cô hỏi: “Nói gì với ba em vậy? Em rất sợ hãi?”

Ôn Đồng thả tay anh, nói: “Em rất sợ anh sẽ bỏ em, cho nên em nói với ba nếu như anh dám bội tình bạc nghĩa với em, kêu ông đi vào trong mơ hù chết anh luôn.”

Cận Tây Trầm bật cười quệt đầu mũi cô, giữa gian mày đều là yêu chiều vô hạn: “Chi bằng em nói với chú ấy, nếu như anh đối xử không tốt với em thì để chú ấy đưa anh đi luôn.”

Ôn Đồng hứ một tiếng: “Không thèm, anh đối xử với em không tốt em sẽ bỏ anh. Em với anh khác nhau, em trẻ trung như vậy, sẽ có rất nhiều người thích.”

“Vậy anh phải đối tốt với em gấp đôi, dù gì anh cũng đã già như vầy rồi, em ngàn vạn lần đừng vứt bỏ anh nhé.” Cận Tây Trầm cười.

**

Cơ hồ không cần dựa vào trí nhớ, chỉ bằng thói quen, cô đã có thể tìm thấy nhà của mình.

Thế nhưng, hiện giờ đã không còn là nhà cô nữa, mà là của bác.

Chút gia sản không nhiều nhặn này sau khi ba mất thì toàn bộ đều thuộc về bác, hiển nhiên ba cô cũng không có ý định để cô tiếp tục canh giữ nông trường, mà là sắp xếp để Cận Tây Trầm đến nhận nuôi cô.

Ba cô trước khi mất từng nói: “Nông trường là sợi dây ràng buộc ba và mẹ con, không phải con. Con không cần giữ mãi nơi này, con còn có tương lai tốt hơn.”

Ông thật sự là một người rất tốt rất tốt, kể cho cô toàn bộ những việc ông làm ngày trước, tới bây giờ cô nhận thấy tất cả đều rất tuệ mẫn, cũng rất chừng mực, chỉ đáng tiếc, cuộc đời ông quá ngắn.

Ôn Đồng nhấn chuông, sau đó im lặng đứng bên cửa chờ.

Cửa lớn đã cũ, sớm đã không còn sạch sẽ như năm đó, bị đóng một tầng gỉ sét rất dày, ngay cả chuông cửa cũng rè rè trầm đục.

Rất nhanh, bên trong có người xuất hiện, là một cô gái trẻ nhưng lại không nhìn ra tuổi thật, bởi vì trang điểm quá đậm.

“Xin chào, xin hỏi Ôn Thiến có sống ở đây không?” Ôn Đồng hỏi.

Đối phương ừ một tiếng, không kiên nhẫn hỏi lại: “Cô là ai?”

“Tôi là Ôn Đồng, theo lý mà nói phải gọi bà ấy một tiếng bác, xin hỏi bà ấy có đây không?” Ông Đồng giải thích.

“Ôn Đồng, Ôn Đồng,.....chị họ Ôn?” Đối phương thì thà thì thầm mấy lần rồi đột ngột thốt lên một tiếng, đôi mắt trợn tròn.

Chị họ? Cô ấy là Ôn Hinh?

Ôn Đồng gần như lập tức nhớ ra, cô gái trang điểm trước mặt là Ôn Hinh, bởi vì có thể gọi cô một tiếng chị họ, còn sống ở đây thì tuyệt đối chỉ có cô ấy.

“Mẹ em.....chị tới muộn rồi, một tháng trước bà đã qua đời, à, chôn ở chỗ đó, không xa mộ cậu.” Ánh mắt Ôn Hinh ảm đạm, vai cũng có chút sụp xuống, dường như đang kềm chế bi thương cùng đau khổ cực lớn.

“Bác...mất rồi?” Ôn Đồng kinh ngạc nhìn Ôn Hinh, đầu giống như bị một tia chớp bổ xuống, mang theo lôi điện nặng nề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.