Phương Đường Tiên Sinh Thân Ái

Chương 49: Chương 49: Tâm tư lưu luyến




Chuyển ngữ: Mic

Rất nhanh đã đến ngoại ô, là một tòa nhà độc lập được thiết kế trang nhã, Ôn Đồng quan sát, xác định mình chưa từng đến đây.

Cận Tây Trầm đi lên trước, cô gái ngồi phía trước quầy lập tức đứng dậy, cung kính chào: “Cận viện.”

Anh ừ một tiếng, đi thẳng vào thang máy. Ôn Đồng lóc cóc theo sau, nhưng trong đầu lại suy nghĩ, Cận Tây Trầm từ khi nào thì thành viện gì đó rồi......Viện trưởng ư?

Dáng người anh vẫn như cũ, bên trong thang máy bốn phía đều là kính, bất luận cô đứng hướng nào đi nữa thì chỉ cần mở mắt là đã có thể trông thấy gương mặt nghiêng nghiêng của nah, bóng lưng với chút hờ hững, hàng mi dài đen sậm, đường cong gương mặt so với trước đây gầy hơn một chút, dưới ánh sáng của ngọn đèn thang máy, mỗi một đường nét đều khiến cô lưu luyến.

Anh không cử động, im lặng đứng trong góc, Ôn Đồng càng quan sát trắng trợn hơn, thậm chí còn muốn lấy di động ra lén lút chụp một tấm, nhưng như vậy thì quá lộ liễu nên cuối cùng đành thôi. Nhưng hào quang trong mắt càng lúc càng sáng, ước chừng là mang theo một chút tham lam, nếu là trước đây thì cô tuyệt đối sẽ không như vậy, nhưng bây giờ sắp chia xa, cô chỉ hận không thể đem từng li từng tí của anh dồn hết vào đầu.

Mãi tới khi thang máy TING một tiếng, cô mới đột ngột bừng tỉnh, theo bước chân Cận Tây Trầm tiếp tục tiến về phía trước. Đến trước một cánh cửa, Cận Tây Trầm đưa tay ấn một cái, hệ thống khóa bằng vân tay mở ra, đập vào mắt chính là công nghệ cao khó mà tưởng tượng.

Cho tới bây giờ, Ôn Đồng vẫn biết địa vị top của Cận Tây Trầm ở thành phố Thanh Giang, thậm chí là trên phạm vi quốc tế, những công trình tiêu biểu anh làm cũng có nghe thấy, những điều này người ngoài đều biết, tuy nhiên ở nơi mà người khác không thấy, Cận Tây Trầm trên thực tế so với trong lời đồn còn oách hơn rất nhiều.

Cận Tây Trầm để cô vào trong một mình, Ôn Đồng “ừm” một tiếng, nén xuống cảm giác lạnh run từ lòng bàn chân, cất bước đi vào trong phòng thí nghiệm cực lớn này.

Cô ở bên trong rất lâu, thủ thỉ với ba từng chuyện từng chuyện xảy ra trong suốt hơn sáu năm qua, có vài chuyện đã không còn nhớ rõ, một vài chuyện khắc cốt ghi tâm, thậm chí lúc nói tới bệnh tình của mình, Ôn Đồng gần như nhịn không được suýt khóc thành tiếng, giống như một thiếu nữ bình thường khóc lóc nũng nịu với ba mẹ.

Trong căn phòng thí nghiệm tĩnh mịch, chỉ có âm thanh của cô vang vọng, không một ai có thể đáp lại cô, cũng không một ai có thể cho cô sức mạnh, đến cuối cùng vẫn phải tự mình đứng dậy, đẩy cửa bước ra.

Cận Tây Trầm vẫn đứng trước cửa, không hề mất kiên nhẫn chút nào, thấy cô bước ra thì thấp giọng từ tốn hỏi: “Em khóc sao?”

Ôn Đồng muốn phủ nhận nhưng nội tâm lại dằn không được, ôm lấy hông anh, vùi đầu vào trong ngực anh: “Cận Tây Trầm, em....”

“Sao vậy?” Cận Tây Trầm nâng cằm cô lên, chăm chú quan sát biểu cảm của cô, nhưng bị Ôn Đồng né đầu tránh đi, lần nữa chui vào ngực anh: “Đừng nhìn, hiện giờ em khẳng định rất khó coi.”

“Em muốn để anh hạ táng ba không?” Cận Tây Trầm hỏi.

“Nếu như ba vẫn cần thiết đối với anh, em nghĩ ba cũng hi vọng có thể giúp đỡ được anh, những chuyện trên phương diện y học em không rành, có điều nếu như đây là giao ước giữa ba và anh, anh hoàn thành rồi thì ba cũng xem như mới hoàn thành.” Ôn Đồng nói.

“Anh hoàn thành sao? Cũng có thể.” Cận Tây Trầm thì thào một câu không rõ ý.

**

Lần cuối cùng gặp Chu Ngôn Thành là một hôm trước khi rời đi, Ôn Đồng định về nhà Cận Tây Trầm lấy đồ, nếu đã muốn đi thì nhất định cần thu thập một chút, cô đặc biệt thăm dò rõ ràng, hôm nay Cận Tây Trầm ở nhà.

Mặc dù so với bình thường cô có gần yếu xanh xao hơn một chút, nhưng cũng không đến mức mặt bủng da chì, thoa chút son thì vẫn có thể hoàn hảo che giấu sự thật bệnh trạng.

Kết quả vừa ra cửa thì nhận được một cuộc điện thoại lạ, là Vệ Triết.

“Cô Ôn, tôi muốn gặp cô một lần. Hai giờ chiều nay, tôi sẽ cho người đến đón cô.” Vệ Triết nói, ngữ điệu có chút thờ ơ, nhưng nhả chữ cho thấy rõ ràng anh ta nhất định không phải vô duyên vô cơ tìm cô.

Ôn Đồng là người thế nào, bên cạnh người tâm tư kín kẽ điển hình như Cận Tây Trầm, lại thêm người miệng lưỡi trơn tru như Lâm Tu Trúc, về cơ bản đã có thể đại diện cho phần lớn tính cách con người trên thế giới này, anh ta nói mấy câu như vậy, cô lẽ nào còn đoán không ra.

Vì thế chỉ cười báo địa chỉ.

Hai giờ chiều, trợ lý của Vệ Triết rất đúng giờ xuất hiện ở dưới lầu nhà Đại Mông, vô cùng lễ phép mời cô lên xe, sau đó nhanh chóng tới khách sạn thuộc sở hữu của Vệ Triết.

Lúc cô đi vào, bên trong có tiếng tranh cãi, âm thanh không lớn, dường như là giọng Chu Ngôn Thành, Ôn Đồng sửng sốt.

“Hừ, không cần làm chuyện như vậy, tôi không phải loại người cậu tưởng tượng.” Vệ Triết nói.

“Không liên quan đến anh.” Chu Ngôn Thành đáp.

Vệ Triết túm cổ áo cậu ta, quắc mắt trừng trừng thấp giọng gào lên: “Cố ý lừa tôi? Ra ra vào vào có đôi có cặp với Ôn Đồng? Chu Ngôn Thành cậu thật sự dám nhỉ.”

Chu Ngôn Thành không động đậy, mặc anh ta nắm cổ áo mình, lẳng lặng nhìn gương mặt có vẻ như hận không thể lập tức lao tới cắn đứt cổ mình.

Ôn Đồng vừa nhấc chân thì đã nghe thấy giọng Vệ Triết lại hỏi: “Cậu thật sự thích Ôn Đồng sao?”

Trong chốc lát, bầu không khí trở nên im lặng, Ôn Đứng đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt liên tục quét qua đảo lại giữa hai người, khẽ ho một tiếng: “Chuyện đó, là vầy nè Vệ tiên sinh. Chuyện giữa tôi với Chu Ngôn Thành tôi có thể giải thích, thật....”

“Em im miệng.” Chu Ngôn Thành quát.

“........”

Vệ Triết cười lạnh: “Vì sao không để cô ấy giải thích? Nói không được đúng không? Cậu chột dạ chứ gì? Cậu thật sự thích cô ấy. Phải mà, tình cảm của tôi khiến cậu cảm thấy bị sỉ nhục, khiến cậu cảm thấy phát ngấy, nhưng tôi không phải cậu, có thể làm loạn quan hệ người khác thích một người, tôi cũng không cách nào khống chế được giới tính của người đó, cậu không gặp tôi, được thôi. Tôi không ép cậu, nhưng vì sao cậu phải đi cướp bạn gái người khác chứ?”

“Thích hay không thích là chuyện của tôi, không liên quan đến anh. Anh ít nhúng tay vào giúp.” Ngữ khí Chu Ngôn Thành vẫn bình thản như cũ, không có lấy nửa điểm cảm xúc.

“Không liên quan đến tôi, cậu chỉ mong tôi có thể vĩnh viễn cách xa cậu, điều cả đời này hối hận nhất chính là hai tháng quay phim phóng sự với tôi, thật sự là ủy khuất cậu mà.” Vệ Triết nói.

“Tôi bị ung thư.” Ôn Đồng lên tiếng.

“....................”

“...................”

Cả Chu Ngôn Thành lẫn Vệ Triết đều ngây ra, người đầu tiên thì không ngờ cô che giấu không để người khác biết, nhưng giờ phút này lại nói ra sự thật còn Vệ Triết thì thật sự bị tin tức này chấn động đến hoàn toàn không biết phản ứng như thế nào.

Ôn Đồng mỉm cười: “Mấy tháng trước tôi chẩn đoán bị đa u tủy, căn bệnh này hai người có lẽ không rõ lắm, trước đây tôi thậm chí còn chưa nghe qua, không ngờ căn bệnh này mặc kệ là anh đã từng hay chưa từng nghe qua thì nó vẫn tồn tại, không có cách nào, bởi vì nó không có thuốc chữa trị.”

“Vậy cô........” Vệ Triết mấp máy môi, nghiêng đầu nhìn Chu Ngôn Thành, nhưng phát hiện anh ta giờ khắc này mặt mũi cũng lạnh băng.

“Tôi nhờ Chu Ngôn Thành diễn kịch với tôi, để tôi có thể an tâm rời khỏi đây, nếu như vì vậy mà gây ra khúc mắc gì giữa hai người, tôi thành thật xin lỗi. Người anh ấy yêu không phải tôi, tôi đối với anh ấy cũng không vượt quá tình bạn, tôi rất cảm ơn anh ấy giúp đỡ tôi như vậy. Nhưng có thể không có cách nào báo đáp, trước mắt đành thiếu vậy.”

“Thế cô tính thế nào?” Vệ Triết hỏi.

“Tính cái gì? Có tính thế nào thì cũng đều phải chết thôi.” Ôn Đồng cười.

Đứng trước căn bệnh ung thư, Vệ Triết một câu cũng không thốt nên lời, chất vấn Chu Ngôn Thành? Lên án Ôn Đồng? Cô đã đáng thương như vậy rồi, còn mỉm cười giải thích với anh, anh bất luận thế nào cũng không xuống tay được.

“Tôi có thể giúp gì cho cô không?”

“Nếu muốn giúp, xin hãy giúp tôi che giấu bệnh tình, cố gắng đừng để báo chí chụp được ảnh anh và Chu Ngôn Thành ra vào với nhau.” Ôn Đồng cười cười ám chỉ.

Vệ Triết khụ một tiếng, cố nhịn xuống kích động muốn đá cô ra ngoài. Có điều cô cũng không nấn ná, giải thích xong thì liền ra khỏi khách sạn, bắt xe đến thẳng nhà Cận Tây Trầm.

Ôn Hinh còn chưa tan học, dì Lý nói Cận Tây Trầm nhận một cuộc điện thoại liền ra ngoài, nè xuống cảm giác thất vọng trong lòng, nhưng chợt nghĩ anh không ở nhà cũng hay, cô có thể thoải mái thu gom đồ đạc rồi đi, không sợ bị phát hiện.

Lọ thủy tinh trên bà chưa đầy những hạt ngọc trai, mỗi một hạt đều là một hồi ức. Đi đến thư phòng, vơ vét mấy vật linh tinh anh không mấy thường dùng nhét vào túi, cuối cùng tới phòng ngủ của anh, gần như không cần bật đèn, cô vẫn biết được vị trí chiếc giường, cái bàn, họ từng ở đây làm rất nhiều chuyện, cô cũng từng vùi vào ngực anh say ngủ, tỉnh giấc.

Nghĩ nghĩ, Ôn Đồng quyết định viết vài dòng cho anh, coi như lời từ biệt cuối cùng, cũng xem như chút tư tâm của cô.

**

Hôm rời đi, chỉ có một mình Đại Mông đến tiễn cô, ngay cả Ôn Hinh Chu Ngôn Thành cũng không báo, thực ra nếu không phải vì vé tàu là do Đại Mông mua thì cô cũng không muốn để Đại Mông biết thời gian mình đi.

Mang theo hành lý đơn giản, chiếc đồng hồ bỏ túi của Cận Tây Trầm, còn có ký ức ngập tràn và luyến tiếc không nguôi, cô cuối cùng phải lên tàu đi xa, không hẹn ngày về.

Đại Mông nắm bả vai cô, uy hiếp nói: “Mình nói cho cậu biết, đừng hòng tránh né mình. Qua vài ngày nữa mình sẽ gới gặp cậu, ngoan ngoãn ở đó chờ mình, có nghe chưa!”

Ôn Đồng liên tục gật đầu: “Được được được, mình nhất định ở đó đợi cậu, đợi cậu tới thăm mình.”

Tiếng thúc giục trong loa thông báo càng lúc càng dồn dập, Ôn Đồng không thể không xách vali, hòa vào dòng người tiến lên trước, Đại Mông che miệng, nước mắt ràn rụa cũn chen vào trong dòng người, cuối cùng bị nhân viên soát vé chặn lại.

“Mình sẽ nhớ cậu, Mông Mông.” Ôn Đồng cười, lưu lại cho cô ấy hình ảnh đẹp nhất, nụ cười rạng rỡ nhất.

Cô hi vọng bất kỳ ai từng gặp cô, hoặc là có ký ức về cô, trông thấy cô đều là hình ảnh nụ cười rạng rỡ, nhớ tới cô cũng sẽ cảm thấy phấn chấn một chút.

Cô cầm vé tàu, tìm chỗ ngồi, là băng ghế hai người sát cửa sổ, bên phải là một cô bé, đeo cặp kính râm siêu to, che hết nửa gương mặt, còn trên cổ là một chiếc máy ảnh màu đen, đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ôn Đồng cẩn thận đặt hành lý, ngồi xuống, nhưng vẫn làm cô bé thức giấc, vì thế mỉm cười xin lỗi: “Tôi không cố ý.”

Cô bé đó cũng rất hiền hòa, lắc lắc đầu lại ngủ tiếp.

Ôn Đồng đã không trông thấy Đại Mông, nhưng di động lại ting ting ting liên tục vang lên vài tiếng, toàn bộ là tin nhắn của cô ấy. Cô xem từng cái, cuối cùng mở weibo, đăng một đoạn tin.

Win: “Tất cả tin tức nóng hổi khoảng thời gian trước toàn bộ đều do tôi mà ra, không liên quan gì đến giáo sư Cận, tôi kính trọng ngưỡng mộ người đã nuôi dưỡng tôi, vì thế tôi từng đuổi theo tới Kenya, quấn lấy anh, nhưng đây là vấn đề của tôi, chuyện này cuối cùng bị người khác biết được, gây tổn thất đến giáo sư Cận cũng như giới y học, tôi thành thật xin lỗi. Bây giờ tôi đã thôi học, cũng rời xa giáo sư Cận. Anh ấy là một bác sĩ, một thầy giáo, đồng thời là một nhà nghiên cứu y học rất giỏi. Đối với tình yêu không hợp lẽ của tôi anh cũng từng răn dạy, nhưng tôi lại không nghe, cuối cùng tạo thành sai lầm lớn. Tôi tình nguyện gánh tất cả hậu quả, xin hết.”

Lời thanh minh hơn một trăm chữ, đăng trên weibo lập tức dấy lên làn sóng mãnh liệt, weibo của Ôn Đồng tức thì bị công kích, lời mắng chửi cô không biết xấu hổ, dụ dỗ chú của mình không ngừng lọt vào tai, một số ít nói tình yêu thì không nên kỳ thị, người chúc phúc cô cũng được vài người, có điều số lượng ít ỏi, có thể thấy, tình yêu của họ cũng không được xem trọng.

Lúc Cận Tây Trầm đọc được tin này thì đã là buổi tối. Anh cầm điện thoại, đầu ngón tay hơi run, giọng nói khô khốc hỏi Lâm Tu Trúc: “Đây là....Ôn Đồng?”

“Ừm. Đây là tài khoản weibo của con bé.” Lâm Tu Trúc gật đầu, ngữ khí nghiêm túc.

Cận Tây Trầm như thể nhớ ra điều gì, xách chìa khóa lao xuống lầu, mở cửa xe khởi động động cơ, tất cả động tác đều liền mạch trôi chảy, kế đó chiếc xe lao nhanh khỏi cổng trường.

Lâm Tu Trúc ở phía sau gào lên: “Cậu chậm một chút!”, sau đó chính mình cũng leo lên xe khẩn trương đuổi theo, chạy thục mạng nhưng vẫn không thấy bóng dáng anh, gọi điện cũng không ai bắt máy.

Trong lòng gấp gáp, cũng mặc kệ Dụ Trầm Ngôn có phải đang dẫn đội viên đi huấn luyện hay không, trực tiếp gọi điện qua: “Bây giờ cậu lập tức giúp tôi đi xem thử Cận Tây Trầm có về nhà chưa, tôi sợ cậu ta xảy ra chuyện.”

Bên kia đáp lại: “Có chuyện gì?”

“Đừng quản nhiều như vậy làm gì, nghe tôi, quay về giải thích với cậu.” Lâm Tu Trúc gấp gáp.

“Được.”

Lúc Dụ Trầm Ngôn tới nơi, Cận Tây Trầm đang ngồi trên chiếc ghế trong thư phòng, khe khẽ cúi đầu, nét mặt bình thản đọc tờ giấy trước mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.