Reup by Yee
Chuyển ngữ: Mic
Buổi chiều Cận Tây Trầm không có việc, phía trường học về cơ bản cũng đã xin nghỉ dài hạn, thế nên điều mà anh từng nói không đi đâu chỉ ở bên cạnh cô rốt cuộc không hề giả dối chút nào. Trong khoảng thời gian đó, Mộ Mộc có tới mấy lần, đều là đưa văn kiện hoặc trực tiếp gửi số liệu qua internet, bình thường cho dù có muốn gửi gì đó thì cũng đều vội vội vàng vàng rời đi, ít khi nán lại.
Cận Tây Trầm đặt một tấm thảm nhung bên cạnh cửa sổ để cô có thể thoải mái nằm trên đó tắm nắng. Lúc này Ôn Đồng đang gối đầu lên chân anh, vừa ăn ô mai anh đút, vừa thảo luận xem mùa xuân sang năm nên tân trang hoa viên lại như thế nào.
Quyển sách trong tay Cận Tây Trầm vừa vặn đặt ở vị trí phía trên mặt cô, để ánh mặt trời có thể chiếu khắp người nhưng lại không khiến cô chói mắt, vừa chăm chú cân nhắc những gì cô nói, sau đó lại đưa ra đôi chút ý kiến.
Hiện tại, khoảng thời gian hai người ở cạnh nhau khác rất nhiều so với ngày trước, khi ấy cô hiếm khi yên tĩnh như vậy, ở một nơi nào đó bàn bạc với người khác về một đề tài có vẻ vô cùng nhàm chán, tóm lại cảm thấy như thế rất chi lãng phí sinh mệnh. Nhưng hiện giờ nhìn lại, có thể nằm ở đây, an tĩnh như thế, thi thoảng nói vài chuyện gì đó cũng là điều hạnh phúc vô ngần.
Trước đây Đại Mông từng hỏi cô vì sao lại thích Cận Tây Trầm, thích Cận Tây Trầm ở điểm nào. Anh không hề uống bất kỳ loại đồ uống nào có thành phần chất hóa học, chỉ uống trà bột hoặc trà đun, khi rảnh rỗi ngoài đọc sách thì chính là chăm hoa câu cá, hoàn toàn là cách sinh hoạt của một người già. Cho dù không tính mấy vụ này, lĩnh vực của anh là ngành kỹ thuật trọng điểm nhất trên thế giới, cùng cô chẳng hề có tiếng nói chung, vậy vì sao hai người ở phạm vi khác nhau cực độ như vậy lại thích nhau cơ chứ?
Thực ra, chuyện tình yêu thì nào có liên quan gì đến thói quen của người kia, nếu như vì thói quen của một người hoặc vì điểm nổi trội bên ngoài mà yêu thích, như vậy hẳn là sự sùng bái đối với thần tượng, không thể xem là tình yêu chân chính. Cảm xúc thực sự có lẽ là sự pha trộn rất rất nhiều việc nhỏ nhặt, ví dụ như thảo luận xem buổi sáng ăn gì, cùng nhau đi siêu thị mua gì mới đúng.
Đại Mông lập tức bắt bẻ Ôn Đồng: “Người như Cận Tây Trầm mà cũng rối rắm vấn đề buổi sáng ăn gì ấy hở? Không đời nào đâu. Mình đoán anh ta không ăn gì, giống như đóa hoa cao ngạo thì chỉ cần hít không khí, uống sương mai là sống được rồi.”
Ôn Đồng cười: “Anh ấy không những xoắn xuýt xem ăn cái gì, mà còn cực kỳ kén ăn, tỷ như củ cải, cần tây, cà rốt, anh ấy không hề ăn, cứ như một cậu nhóc ấy.”
Đại Mông: “..........”
Thực ra Cận Tây Trầm cũng chỉ là một người bình thường, cho dù người ngoài thấy anh hoàn mỹ bao nhiêu, hay anh đứng ở vị trí cao thế nào, thì anh vẫn phải ăn cơm uống nước, có rất nhiều rất nhiều thói quen nhỏ nhặt. Cô thích một người không phải vì anh ta tuấn tú, mà là vì cô thích anh, vừa hay anh ấy lại rất đẹp trai.
Ôn Đồng đùa nghịch ngón tay anh, một hồi thì gãi lòng bàn tay, một hồi lại cắn ngón tay, một tay Cận Tây Trầm cầm sách cũng rất lâu không hề đổi lại, chỉ để mặc cô nghịch phá, bên môi là nụ cười có chút dung túng.
Khoảng thời gian này khẩu vị cô không tốt, gần như ăn cái gì thì đều phải nôn ra hơn phân nửa mới được, mọi người đều biết đây là phản ứng bình thường, là nguyên nhân vì sao người bị ung thư sẽ ngày càng gầy yếu. Cận Tây Trầm hàng ngày đều tận lực làm các món mà trước giờ cô thích nhất, nhưng đến bên miệng ăn không được vài miếng thì lại khó mà nuốt xuống, nhìn dáng vẻ cô cắn răng cố nuốt, Cận Tây Trầm không nói gì, chỉ xoa xoa đầu cô, khen ngợi: “Đồng Đồng của anh hôm nay lại càng trưởng thành hơn chút rồi, rất hiểu chuyện.”
Ôn Đồng càng vùi sâu vào lòng anh hơn, Cận Tây Trầm đặt sách xuống, giúp cô cử động hai chân, sau đó nâng bắp chân cô lên, kiên nhẫn mát xa.
Từ khi cô trở về, Cận Tây Trầm đem tất cả mọi cảm xúc che giấu rất tốt, ánh mắt bình thản không chút gợn sóng, cảm xúc cũng không lộ ra bất kỳ dấu vết gì, bộ dạng nhẹ nhàng bâng quơ như thể tất cả mọi thứ đều giống như anh đảm bảo, có thể chữa trị. Nhưng Ôn Đồng biết, anh không phải thực sự nắm chắc như vậy.
Có một lần cô nửa đêm tỉnh giấc, xương cốt đau đến độ co rút, nhưng phát hiện chiếc gối bên cạnh không có người. Qua một lúc lâu Cận Tây Trầm mới đẩy cửa vào, thấy cô tỉnh dậy thì vội vàng bước qua, một tay ôm cơ thể cô, một tay cẩn thận mát xa cho cô. Nhưng lúc anh dựa gần, cô rõ ràng thấy được hai mắt Cận Tây Trầm hơi đỏ, còn có thoáng chút giọng mũi.
Đây là điều Ôn Đồng không muốn thấy nhất, cũng là lý do vì sao ai nấy đều mắng cô ích kỷ, nhưng cô vẫn muốn rời đi.
Cô không muốn khiến Cận Tây Trầm một tay chống đỡ tất cả mọi gió táp mưa sa, chỉ còn một tay nhưng vẫn nhẹ nhàng bảo bọc cô trong lòng mình, dịu dàng nói với cô rằng: “Đừng sợ, có anh đây.”
Hàng ngày, chỉ cần nhìn thoáng có thể thấy anh tiều tụy mỏi mệt, mỗi khi cô phát bệnh vô cùng hi vọng đuổi anh đi, nhưng cô không mở miệng được, lại sợ anh càng hao công phí sức, chỉ có thể cắn răng, cố gắng hết sức nhịn xuống để không phát ra tiếng rên. Cận Tây Trầm cũng không nói về biến chuyển bệnh tình của cô, nhưng từ những cơn đau trầm trọng hết lần này đến lần khác, ăn không được nuốt không trôi kia, cô cũng biết bản thân đang hướng đến tình huống nào.
U tủy tế bào, người bình thường có thể ngay cả bệnh này cũng chưa từng nghe qua, tên y học cực kỳ tối nghĩa như thế, vậy mà lại phát sinh trên người cô, hơn nữa bệnh còn nguy kịch, cái cô đang từng bước từng bước đến tiến gần hơn, ngoại trừ cái chết thì chẳng còn con đường lựa chọn nào khác.
Sự việc đến ngày hôm nay, thực ra vô cùng tàn nhẫn. Nếu như Cận Tây Trầm không phải là bác sĩ, không phải là giáo sư đầu ngành của bệnh lý học tế bào dịch, có lẽ sẽ không tàn nhẫn đến thế. Nghiên cứu mười mấy năm, đứng đầu ngành, nhưng người mình yêu nhất lại mắc phải căn bệnh này, còn bản thân lại phải bó tay hết cách.
Mấy ngày gần đây Ôn Đồng thường nằm mơ, mơ thấy rất nhiều việc lúc cô còn nhỏ, những việc sau khi ở chung với Cận Tây Trầm, giống như ống kính điện ảnh, từng chút từng chút tua lại. Có một lần, thậm chí mơ thấy cô ngồi trên xe lăn, vừa quay đầu liền trông thấy Cận Tây Trầm đầu tóc bạc trắng, mặc dù trên mặt có rất nhiều nếp nhăn, người cũng già đi một chút, nhưng khí chất trên người và ánh mắt dịu dàng thì không hề thay đổi, dung túng như thế, chiều chuộng như thế.
Cô từ trong mơ tỉnh giấc, hoảng hốt một lúc mới bình tĩnh lại được, cười khổ nghĩ: nếu thật sự có một ngày như vậy, cho dù vĩnh viễn mất đi đôi chân cô cũng bằng lòng. Nhưng đây không phải mua bán, không có giao dịch giá cả.
Đồng hồ quả lắc trong phòng gõ ba tiếng, Ôn Đồng mơ mơ hồ hồ cựa mình, cảm giác được một đôi tay đang nâng đầu cô, vì thế an tâm ngủ tiếp, bên tai còn có tiếng hô hấp rõ ràng, trầm thấp nhẹ nhàng.
Ôn Đồng trước giờ luôn cảm thấy, nếu như âm thanh có thể cụ thể hóa, chỉ bằng việc nghe là từ đó nhìn ra được vẻ tuấn tú, hòa nhã, ôn nhu và dịu dàng, trầm tĩnh mà lạnh lùng, vừa đậm vừa nhạt,thì đó chắc chắn là Cận Tây Trầm. Anh sở hữu âm vực mà ngay cả cô cũng phải ghen tỵ, lúc thấp giọng kể chuyện cho cô, lúc dịu dàng dụ dỗ cô, lúc trầm trầm thở gấp, bất kể lúc nào cũng vậy.
Tiếng gõ cửa vang lên, âm thanh rất nhỏ.
Cận Tây Trầm nhẹ nhàng đặt cô xuống giường ngủ, sau đó mới ra mở cửa, là Lâm Tu Trúc và Dụ Trầm Ngôn. Biết phải gõ cửa, còn gõ có ý tứ như vậy, đoán chừng là Dụ Trầm Ngôn.
“Ngủ rồi?” Lâm Tu Trúc hỏi.
“Ừm.” Cận Tây Trầm gật đầu.
“Nghiên cứu thuốc sao rồi, anh nghe nói chú mày từ sau khi con bé về thì cũng không đến trường nữa, trung tâm nghiên cứu hàng ngày cũng chỉ ghé qua một tiếng, đây là tính làm gì thế.” Lâm Tu Trúc nói.
“Anh biết cũng rõ ghê nhỉ, cài đặt tai mắt bên cạnh tôi à?” Cận Tây Trầm cười, ba người đi đến thư phòng, đứng ở cửa phòng nói chuyện tóm lại không tiện, chủ yếu vì sợ khiến Ôn Đồng tỉnh giấc, cô dạo gần đây rất khó ngủ, chẳng dễ dàng gì mới ngủ được một lúc.
“Anh đây mà cần có tai mắt cạnh chú mày á, chú mày cũng không xem thử mấy cô nhóc của trung tâm nghiên cứu kia, người nào có thể giữ được bí mật, hai tấm ảnh có chữ ký của Nhiếp Hàn Giang là có thể lừa được rồi, lên núi đao xuống chảo dầu....” Lâm Tu Trúc đi phía sau lải nhải không ngừng, cuối cùng Dụ Trầm Ngôn quay đầu, lạnh nhạt nói: “Câm mồm, ồn quá.”
Lâm Tu Trúc sững người, vậy mà thật sự ngậm miệng, nhưng với tính cách của anh thì sao có thể thật sự im chứ, cũng chỉ là chuyện nhất thời thôi, thế nên một giây sau lại bắt đầu: “Câm mồm cái gì câm mồm cái gì, Cận Tây Trầm cũng đâu có chê tôi ồn, sao cậu lại bảo tôi im chớ. Không phải nói chúng ta đến an ủi họ sao, cậu kêu tôi im thì an ủi thế nào, dùng ánh mắt giao lưu chắc?”
Dụ Trầm Ngôn: “............”
Rất rõ ràng là không muốn đếm xỉa gì tới kẻ ồn ào này, Dụ Trầm Ngôn quay người đi: “Cậu sao rồi?”
Cận Tây Trầm cười khổ: “Vẫn ổn.”
“Ổn là ổn thế nào, thực ra chú mày cũng không có cách gì, đây là u tủy, không phải cảm mạo nóng sốt, càng không phải chú mày nói uống hai viên thuốc hay sốt mấy ngày là có thể khỏe lại, đúng không.” Lâm Tu Trúc nói.
“Thực ra có lúc tôi nghĩ, liệu có phải tôi không đủ giỏi giang, nếu không vì sao nhiều năm như vậy mà vẫn chưa nghiên cứu ra thuốc trị dứt u tủy tế bào chứ, hiện giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn bệnh của cô ấy ngày một nặng thêm mà không có biện pháp. Chân cô ấy lúc ở Great Blue Hole bị tổn thương tôi cũng không có cách trị. Thấy cô ấy ngày ngày cố tỏ ra kiên cường, ngẩng đầu nhìn tôi cười, nói cô ấy tin tưởng tôi, tôi thậm chí không dám nhìn vào mắt cô ấy, tôi không làm được như cô ấy tin. Rốt cuộc....là tôi bất tài hại cô ấy.” Cận Tây Trầm rũ mắt, âm thanh mang theo đau đớn vô hạn.
Dụ Trầm Ngôn: “Đừng cầu mong quá nhiều, sẽ có biện pháp.”
Kế đó là một khoảng thời gian tĩnh lặng rất lâu, ngay cả người nói nhiều như Lâm Tu Trúc cũng không biết nói gì, không ai muốn thấy Ôn Đồng chết, ai nấy đều hi vọng anh có thể nghiên cứu ra loại thuốc hiệu quả, nhưng hiện thực lại tàn khốc như vậy, nghĩ không ra cách. Dụ Trầm Ngôn vốn kiệm lời, an ủi người khác lại càng không, anh trước giờ làm nhiều hơn nói.
“Cận Tây Trầm?” Tiếng Ôn Đồng đột nhiên truyền đến, mang theo một chút mơ hồ, hình như là tiếng gọi khẽ trong lúc vô thức. Cận Tây Trầm ở bên này vừa nghe thấy thì liền nhanh chóng trở lại phòng ngủ.
Lâm Tu Trúc nhìn cái máy thu âm nhỏ nhỏ trên bàn, líu lưỡi nói: “Nghiêm trọng đến thế sao? Cận Tây Trầm cũng quá đáng sợ, Ôn Đồng liệu có biết không nhỉ, nếu không biết thì đáng sợ nhỉ, nếu biết thì hai người này quá đáng sợ, rất dọa người.”
Dụ Trầm Ngôn phớt lờ anh, tự mình ra ngoài.
Cận Tây Trầm vào phòng, trước nâng người cô dậy, sau đó nhét gối đầu phía sau để cô tựa vào đầu giường: “Tỉnh rồi? Còn muốn ngủ thêm một chút không.”
Ôn Đồng lắc lắc đầu: “Anh có thể gọi Ôn Hinh hay chị Lý đến đây được không.”
Anh “Hửm” một tiếng, âm cuối có phần cao lên, ngữ điệu nghi hoặc: “Gọi họ tới làm gì?”
Ôn Đồng cắn răng, xấu hổ nửa ngày mới nói: “..............Em muốn vào nhà vệ sinh.”
Nghe vậy, anh bình thản đáp: “Anh ôm em đi không được sao?” Nói rồi choàng tay bế cô lên, mắt Ôn Đồng nhìn anh từng bước từng bước ôm cô đến cửa nhà vệ sinh, vẫn chưa từ bỏ ý định: “...........Làm phiền anh quá rồi.”
Bên tai truyền đến giọng nói mang theo ý cười của Cận Tây Trầm: “Thật sự xấu hổ sao? Chuyện thân mật kia chúng ta cũng làm rồi, hiện giờ xấu hổ không phải hơi muộn rồi ư? Đồng Đồng.”