Chuyển ngữ: Mic
Số người bị thương lần này rất đông, thuốc men ước chừng không đủ, vì vậy vừa đến nơi Cận Tây Trầm liền bảo Tiểu Hầu gọi điện xin viện trợ.
Đội cứu viện trả lời sẽ tới trong vòng 5 tiếng, bảo họ kiên nhẫn chờ đợi.
Đội đưa tin thì khác hẳn, so với tổ chức cứu trợ còn nhanh hơn, có điều là tới chụp ảnh thi thể và cảnh tượng hỗn loạn.
“Cận tiên sinh, nghe nói anh là người phụ trách nhóm bác sĩ không biên giới ở đây, xin hỏi anh cảm thấy thế nào về đợt tập kích này.” Một ký giả gần như dí micro vào sát mặt Cận Tây Trầm hỏi.
“Nẹp.” Cận Tây Trầm nói.
Ôn Đồng nhanh chóng đưa hộp y tế: “Không có nẹp, băng gạc cũng không đủ, em về lấy.”
“Cận tiên sinh, chúng tôi muốn đưa tin quá trình anh tiến hành cứu viện, liệu anh có thể cho chúng tôi một chút thời gian để phỏng vấn không?
“Không thể.” Cận Tây Trầm lạnh lùng từ chối.
“Vậy thế này, chỉ cần trả lời tôi một vài câu hỏi, rồi cho chúng tôi chụp vài tấm ảnh là được, không mất mấy phút thời gian của anh đâu.” Ký giả hướng sau lưng ra hiệu, người chụp ảnh lập tức tới sát cạnh Cận Tây Trầm, kết quả khiến một bé trai đang bị thương sợ hãi khóc thét lên, tác động đến vết thương trên cánh tay.
“Liên quan đến động thái lần này.......”
Cận Tây Trầm lạnh giọng cắt ngang: “Cút.”
Quát lên một câu, ký giả giật thót.
“Rất xin lỗi Cận tiên sinh, thực ra tôi làm như vậy cũng là vì các anh. Tin chắc anh càng rõ hơn tôi về tình cảnh khó khăn của các bác sĩ không biên giới, nếu chúng tôi đưa tin vụ việc lần này, ắt hẳn sẽ càng có nhiều người ủng hộ cho hoạt động của các anh. Như vậy các anh không chỉ nổi tiếng, nói không chừng càng có nhiều cơ hội nhận được quyên góp, chỉ cần anh nói vài câu, cho chúng tôi chụp vài tấm ảnh, sao lại không làm chứ.”
Ôn Đồng nhịn xuống kích động muốn cho thằng cha này một đá, nói với Cận Tây Trầm: “Tam Họa nói vật dụng y tế chúng ta mang tới không đủ, đội cứu trợ lại không tới kịp, chúng ta chỉ có thể tự mình đi tới Narobi.”
Cận Tây Trầm mày cũng không nhướn: “Căn cứ hiệu suất của họ, chậm nhất một tiếng nữa sẽ tới, không cần lo lắng.”
Vết thương trên người đứa bé đã được băng bó xong, Ôn Đồng ôm nó đến chỗ đất trống đang là điểm tập trung.
Cận Tây Trầm xoay người, lạnh nhạt nói: “Khắp nơi la liệt người chết và người bị thương, anh không thấy sao? Anh thử đi hỏi xem, mạng sống của họ liệu có thể chờ đợi thêm vài phút. Dùng máu tươi để giành được tiếng tăm, có phải anh điên rồi không! Tôi nói lại một lần cuối cùng, cút, có hiểu không hả?”
Ký giả vẫn cầm micro, không chút sợ hãi nói: “Bác sĩ không biên giới bảo ký giả đến phỏng vấn cút? Đây là tố chất của những người đi cứu người sao? Anh muốn ngày mai, báo chí toàn Kenya, thậm chí là trên toàn thế giới xuất hiện tin bác sĩ không biên giới mắng ký giả như vậy à?”
Nghe vậy, bước chân Cận Tây Trầm vừa định rời đi liền dừng lại, quay đầu liếc anh ta: “Nghề của anh là viết tin, nếu như anh cho rằng việc này đáng giá thì cứ viết đi. Tôi không quan tâm.”
Ký giả nghiến răng, khinh miệt hừ một tiếng, người chụp ảnh cúi đầu hỏi: “Colin, giờ làm sao?”
Colin quay đầu, trừng mắt một cái: “Còn làm sao nữa, đi gặp thử mấy bác sĩ khác. Bây giờ tin tức về bác sĩ không biên giới là khó có nhất, chẳng dễ gì mới gặp cuộc xô xát thế này, còn không nhanh chóng chớp thời cơ.”
Hai người quan sát xung quanh, bất ngờ phát hiện Tam Họa đang ngồi ở một góc tiêm cho một phụ nữ, vội chạy sang: “Xin chào nữ bác sĩ xinh đẹp, tôi là ký giả tạp chí tiền tuyến – Colin, muốn phỏng vấn cô một vài điều về cuộc xô xát lần này.”
“Xin lỗi, không rảnh.” Tam Họa nói.
“Không mất tới hai ba phút của cô đâu, hỏi xong chúng tôi sẽ đi ngay.”
Tam Họa cất kỹ ống tiêm, quay đầu nói: “@#%$*&+?&%$#”
(Anh mù hả, bộ không thấy người bị thương đầy ra kia sao. Đã nói với anh là không rảnh mà còn cà nhây cà nhưa, muốn ăn đòn hả.”)
Nét mặt Colin nghệch ra: “Tiểu thư, xin hỏi cô vừa rồi nói gì vậy?”
Ở đây Tam Họa dùng tiếng địa phương vùng Đông Bắc nói chuyện nên phóng viên không hiểu.
Ý câu nói nằm trong ngoặc)
Tam Họa húng hắng cổ họng, thốt từng chữ một: “CỔN, ĐỘC, TỬ.” (Biến, lẹ, đi). Kế đó phiên dịch sang tiếng phổ thông: “Ý là nói anh thật đẹp trai.”
Ký giả cười ha ha hai tiếng, liên tục nói: “Cảm ơn cảm ơn. Thế chúng tôi bắt đầu......”
Tam Họa quay người chạy tới một người bị thương, lắc đầu thở dài: “Dương nhị chính.” (Không biết điều)
Colin và người quay phim ngơ ngác nhìn nhau: “Cô ấy nói gì thế nhỉ?”
**
Nhiệm vụ cấp cứu gian nan, lúc xong việc thì trời đã tối.
Sao trời lấp lánh, ánh sáng nhấp nháy, nói là dòng sông ánh sao cũng không ngoa. Thi thoảng có sao băng mang theo vệt sáng nhanh chóng lướt qua, sau đó biến mất, như thể chưa từng xuất hiện.
Mọi người lê lết thân tàn xoa bóp bả vai quay về trại, Tiểu Hầu kêu rên bảo Tam Họa mát xa vai cho anh chàng, bị cô ấy cho một đấm.
Một mình Ôn Đồng ngồi trên gò núi thấp, trước mặt chính là phần mộ của những người đã mất mạng trong cuộc xô xát lần này.
Cảm giác khó thở quen thuộc chợt ập đến, cô siết chặt lồng ngực thở hổn hển, giống như con cá thiếu dưỡng khí.
Âm thanh sột soạt truyền tới, gần như không cần quay đầu, cô đã có thể phân biệt được người tới là ai từ tiếng bước chân rất đỗi thân quen này.
Ôn Đồng gắng gượng đè nén cảm giác khó thở, móng tay cấu mạnh vào lòng bàn tay, ép bản thân phải thở chậm lại, cho tới khi tiếng bước chân dừng sau lưng cô.
“Chú Cận, chú nói con người ta có linh hồn không?”
“Trong thần thoại cổ đại có nói, con người sau khi chết sẽ biến thành một ngôi sao, ở một nơi có thể quan sát được, bảo vệ người quan trọng của họ, lại có người nói, sau khi chết cơ thể nhẹ đi 21gram, đó chính là trọng lượng của linh hồn. Nhưng cho dù là cách nói nào, chỉ cần em tin thì chính là có.”
Lần đầu tiên Cận Tây Trầm phá lệ không chế giễu cô, cũng không phản bác lại cô từ góc độ khoa học mà đỡ nâng cô bằng cách đưa ra một ví dụ có khả năng tồn tại.
Ôn Đồng biết tất cả những điều này đều chỉ là giả dối, người chết như ngọn đèn đã tắt. Cái gọi là linh hồn chẳng qua chỉ là trí não và thân thể tách riêng mà thôi, một ngọn lửa thiêu thì cái gì cũng không còn.
“ Có còn nhớ câu đầu tiên em nói với anh là gì không.”
“Anh hỏi em, có muốn đi cùng anh?”
Suy nghĩ dường như quay trở lại trước đây rất lâu, Ôn Đồng quay đầu nhìn anh, sau đó bật cười: “Nhất định anh không biết được quyết tâm lúc đó của em. Có thể trong lòng anh đã nghĩ rằng cô bé này rất dễ lừa, hoặc gan lớn ghê. Nhưng lúc đó em chỉ có một suy nghĩ, bất luận như thế nào, em vẫn phải tiếp tục sống. Em tin anh là người duy nhất có thể kéo dài sinh mạng của em, xem đi, em cược đúng rồi.”
Ánh mắt Cận Tây Trầm dịu dàng, đưa tay vân vê một sợi tóc của cô: “Thật may, em đã cược đúng.”
Ôn Đồng đứng dậy, duỗi tay chống hông: “Đi thôi, mau về ngủ nào.”
Anh nhướn mày.
Ôn Đồng học theo ngữ điệu của anh, rất mực nghiêm túc: “Ngủ không đủ sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe và khả năng tư duy, anh đã già như thế rồi, nếu trí nhớ và IQ đều sụt giảm, sau này có lẽ em sẽ chia tay anh đấy.”
“Ồ, về phương diện IQ, anh vẫn rất đỗi tự tin.”
**
Đội cứu hộ ở lại hai ngày, giúp cư dân địa phương tiến hành công cuộc trùng tu, nơi này căn bản đều là nhà ở dựng lên từ vỏ cây, việc xây dựng cũng rất đơn giản.
Bác sĩ không biên giới tới đây vốn cũng là để tiến hành cấp cứu, cho nên sau khi kết thúc thì tạm biệt đội cứu hộ, Cận Tây Trầm cho mấy người Tiểu Hầu về trước, còn mình thì muộn một chút.
Ôn Đồng đương nhiên đồng hành cùng Cận Tây Trầm, anh khởi động máy, nhưng đi về hướng ngược lại với xe của bác sĩ không biên giới.
Sau nửa tiếng đồng hồ thì tới nơi.
Bốn phía đều là rừng núi, hơn nữa trên đỉnh núi còn phủ đầy băng tuyết, giống như đột nhiên bước vào một thế giới thứ hai vậy.
“Chú Cận, liệu cháu có thể quay về tìm chút trang bị trượt tuyết?” Ôn Đồng cảm thấy các tế bào đều đang gào thét kích động, siết chặt nắm tay, đi tới kéo áo Cận Tây Trầm.
“Đây là ngọn núi lửa đang hoạt động.” Cận Tây Trầm nói.
Ôn Đồng càng thêm hưng phấn: “Núi lửa! Thế mới kích thích.”
Anh cúi đầu liếc nhìn bàn tay đang đang đặt trên cổ tay mình, gỡ ra: “Kích thích, không muốn sống à?”
Cô xoa xoa tay, trong lòng đều là ham muốn thử thách không thể kìm được: “Bọn em chơi thể thao mạo hiểm, sớm đã không quan tâm đến vấn đề sống chết rồi. Hay bữa nào anh đi với em, thể nghiệm cảm giác thích thú khi chơi thể thao mạo hiểm?”
“Sau đó đôi bên tự tử vì tình à?” Anh cười, đưa tay quệt mũi cô một cái.
“Hả?”
“Ngọn núi này gọi là núi lửa Qili, người ta đồn rằng đây là ngai vàng của thượng đế, trong tín niệm của người Tanzania vô cùng thần thánh. Mà đỉnh núi mây mù quanh năm, người sinh sống ở đây mấy chục năm cũng hiếm hoi thấy được đỉnh núi, nếu như may mắn trông thấy, vậy thì có cơ hội một nguyện ước sẽ trở thành sự thật.”
Ôn Đồng nghe đến há hốc, nhìn theo bóng lưng anh nói không thành lời, trái tim càng lúc càng đau nhói, mắt cũng càng ngày càng mông lung.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là nơi có anh, dường như không việc gì là không thể giải quyết.
Tất cả mọi việc anh đều có thể sắp xếp ổn thỏa, cho cô mái nhà êm đềm an bình nhất, sau đó che chắn hết thảy mưa to gió lớn sau lưng, chịu đựng một mình.
Ngôi sao gì chứ, ước nguyện gì chứ.
Anh trước giờ không như thế, anh chưa bao giờ tin vào nguyện ước, lại càng không tin vào thần thánh.
Cô biết, anh làm như vậy, nói mấy lời này, tất cả đều vì cô.
Cuối cùng nhịn không được, cô lao về phía anh, hai tay ôm chặt eo anh, vùi đầu vào lòng anh.
Cận Tây Trầm sửng sốt, cảm giác được cô đang run rẩy, đưa tay vuốt sống lưng cô: “Sao lại khóc?”
“Làm gì có, em đâu có khóc.” Ôn Đồng vờ cứng rắn: “Em chính là Ôn đại gia từng chinh phục vách núi tuyết, em mà khóc á.”
“Nhưng cổ của em ướt kìa, Đồng Đồng.” Anh trầm giọng nói.
“.........”
Ôn Đồng: “Em khóc vì vẻ đẹp choáng ngợp.”
**
“Ôn tiểu thư, tôi biết em, cháu gái của Cận Tây Trầm.”
Ôn Đồng nhìn cô gái trước mặt, mặc chiếc váy hoa dài màu đỏ rực, càng tôn thêm là da trắng như tuyết, gương mặt yếu ớt bệnh tật không chút sinh khí được cô ấy biến đổi, mang lại một cảm giác mỹ lệ.
Đẹp chính là đẹp, nhưng cô ấy hiện giờ nhân lúc Cận Tây Trầm đi họp, đặc biệt tới tìm cô là có ý gì?
Không đợi Ôn Đồng lên tiếng, cô ấy lại nói: “Anh ấy nuôi nấng em, nhưng hai người lại không có quan hệ huyết thống, đúng không?”
Ôn Đồng gật đầu: “Ừm, thì sao.”
Khương Lệ cười: “Tôi với chú của em biết nhau đã rất nhiều năm, từ năm tôi mười bảy tuổi thì đã quen anh ấy, lúc đó anh ấy vừa mới vào bệnh viện thực tập, tôi là bệnh nhân đầu tiên của anh ấy. Tôi chưa từng gặp một bác sĩ nào như vậy, trầm tĩnh lại mạnh mẽ, dường như làm việc gì đều rất bình thản, sao trên đời lại có người khiến người ta thấy an tâm như vậy chứ, nhưng anh ấy đích thực đã xuất hiện, chân chân thật thật ở ngay trước mặt tôi. Nói thực, anh ấy chính là ý chí muốn sống của tôi.”
Ôn Đồng nói: “Ừm.”
“Em là cháu của anh ấy, em cũng biết anh ấy ưu tú như thế nào mà, nghe nói em chơi thể thao mạo hiểm rất giỏi, còn được rất nhiều giải thưởng. Tôi rất ngưỡng mộ em có cơ thể khỏe mạnh như thế, có thể làm bất cứ việc gì mình muốn.” Nụ cười trên môi Khương Lệ càng sâu, ký ức xa xăm ấy khiến cô ấy vui vẻ, Ôn Đồng nhìn ra được.
“Tôi nghĩ chị nói sai rồi, tôi không phải cháu anh ấy, tôi là bạn gái anh ấy.” Ôn Đồng cũng cười.
“Tôi biết, nhưng tôi muốn xin em, xin em trả anh ấy lại cho tôi, được không?” Khương Lệ níu tay cô, gần như trong nháy mắt, gương mặt tinh tế xinh đẹp ấy đã giàn giụa nước mắt.
“Đợi chút, chị nói lại lần nữa.” Ôn Đồng rút tay ra, ngoáy ngoáy tai.
“Xin em, trả anh ấy lại cho tôi.”