Trong khu phố cổ của thành phố B, có một con hẻm gọi là Ô Y được kết hợp giữa phong cách kiến trúc cổ và thẩm mỹ hiện đại.
Con hẻm này nằm giữa thành phố mới và khu đại học, do giá nhà đất tăng cao nên người dân bắt đầu đổ về khu phố cũ để chọn nhà ở, sinh viên cũng sẵn sàng ra khỏi cổng trường lúc rảnh rỗi, trường học cách hẻm Ô Y rất gần đã khiến nó dần dần trở thành một trong những nơi tụ tập của sinh viên.
Dòng người tụ tập đã mang lại sức sống mới cho hẻm Ô Y, và hiện nay từ một khu dân cư nó đã từng bước phát triển trở thành một tuyến phố kinh doanh toàn diện, vừa có giá trị mỹ quan vừa có tác dụng thiết thực.
Gần đây tại hẻm Ô Y đã khai trương một quán cà phê hai tầng mới. Tên của quán ở bức tường bên ngoài đã bị các dây leo sinh trưởng che khuất và không thể nhận ra được.
Mặt tiền của cửa hàng tại phía bên tay trái đặt một tấm biển vẽ hình chú mèo lười đang ngủ trưa, phía trên là số 19 được sơn màu bạc. Mô hình kinh doanh của cửa hàng chính là cà phê.
Bên trái cửa tiệm là một tấm kính màu đen có viết thực đơn ngày hôm nay, nét chữ mạnh mẽ và cứng cáp, khung trang trí cũng vô cùng tinh xảo, nó không giống như một tấm bảng bình thường mà là một tấm bảng được thiết kế như tác phẩm nghệ thuật.
Ngoài những dòng chữ trên menu, còn có dòng chữ khác màu với nội dung nhắc nhở khách hàng khi bước vào cửa tiệm hãy cẩn thận hai bậc đá ngắn trước cửa, điều này thể hiện được chủ tiệm có bao nhiêu cẩn thận và chu đáo đối với khách hàng của mình.
Qua ô cửa kính bên trái cửa hàng, mọi người có thể nhìn thấy một nam thanh niên đang đứng lau cốc cà phê bên trong quầy pha chế.
Người thanh niên này gọi là Diệp Cửu, anh chính là chủ tiệm của quán cà phê không biết tên này.
Khi Diệp Cửu nghe thấy tiếng chuông bạc ngoài cửa, liền chuyển sự chú ý khỏi chiếc cốc trên tay, nở một nụ cười dường như không hề dao động vì bất kỳ chuyện gì, nhìn lên phía trước bên phải quầy cà phê rồi nói, “Hoan nghênh ghé thăm.”
Đứng ở cửa là một thanh niên mặc vest chỉnh tề - áo khoác và cà vạt của hắn giờ đã được khoác lên trên cần kéo của chiếc vali, mặc dù đã là tháng ba, nhưng không khí vẫn còn hơi se lạnh, vẫn chưa đến lúc phải cởi áo khoác.
Điều kỳ lạ hơn nữa là các ghế trong cửa hàng vẫn để trống, nhưng người thanh niên lại phớt lờ tất cả các ghế đó, đi vòng qua bộ bàn ghế màu nâu, bước đến chiếc ghế đẩu tròn bằng gỗ trước quầy và ngồi xuống, “Cho em một tách cà phê đen”
“Được, vui lòng đợi một chút.” Động tác của Diệp Cửu rất ổn định, không hề cố ý làm nhanh. Chỉ là một động tác bình thường nhưng khi anh làm lại sinh ra cảnh đẹp ý vui khó có thể diễn tả bằng lời, phảng phất như đang thưởng thức một buổi kịch yên tĩnh.
Mà ở trong mắt vị khách hàng duy nhất tại cửa hàng, đây dường như là một bức tranh đẹp đẽ đầy mê hoặc.
Giờ phút này, Diệp Cửu giống như nam chính bước ra từ manga, khóe miệng mang nụ cười, động tác trong tay nhẹ nhàng, trong mắt mang theo thần sắc nhu hòa, vài sợi tóc mái dài xuôi theo động tác của anh. Trên những ngón tay dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng của Diệp Cửu được ánh nắng mặt trời dịu dàng bao bọc lấy.
Khi giọt cà phê rơi dần xuống phin, mùi thơm thoang thoảng dần dần vương giữa hai người ngoài và trong quầy pha chế.
Diệp Cửu chọn một cốc cà phê sứ trắng bình thường, không cố ý trang trí gì cả, chỉ đặt vào một chiếc thìa cà phê có khắc hình một con mèo đồng dạng với cốc và đĩa, khiến cho cốc cà phê vốn trông đơn điệu nay lại mang theo chút màu sắc vui tươi.
Vị khách đưa cà phê đến gần môi, thưởng thức hương thơm êm dịu của nó, vị ngọt xen lẫn vị đắng chen nhau trong lối vào, ở chỗ mà Diệp Cửu không thấy được hắn khẽ siết chặt tay cầm cốc cà phê. Ánh mắt khó hiểu của hắn từ từ lộ ra vẻ an tâm, sau khi uống hết nửa tách, đặt lại cốc và đĩa trên bàn tâm tình thoáng cái khôi phục như bình thường, “Cửa tiệm này khai trương trở lại từ khi nào?”
“Hôm nay”, trong cửa hàng không có khách hàng nào khác, Diệp Cửu không từ chối trả lời câu hỏi của hắn, bắt đầu thu dọn cốc và bình lọc vừa dùng, “Cậu đã từng đến đây chưa?”
“Nói ra thì có chút sâu xa, em nợ người ta một cái ân tình”, vị khách nợ nụ cười trả lời, ngón tay của hắn ở dưới quầy cà phê uốn cong và duỗi ra một cách vô nghĩa, hắn dường như không muốn tiếp tục nghĩ xâu xa về chủ đề này nữa, thay vào đó bắt đầu khen ngợi cà phê.
“Độ nóng vừa phải”, hắn vừa nói vừa nhấp một ngụm cà phê, để cà phê đọng lại trên đầu lưỡi một lúc rồi mới nuốt xuống, “Nó không lấn át hương vị nguyên bản của hạt cà phê, ngọt ngọt đắng đắng, đây là tách cà phê ngon nhất mà em từng uống từ khi em trở về nước''
Diệp Cửu vốn dĩ không muốn cùng khách hàng thảo luận đề tài khác, nhưng thấy hắn chuyển chủ đề, anh liền thuận thế đối với câu khen ngợi của hắn cảm ơn qua, “Cậu quá khen”, trong giọng nói lẫn nụ cười đều được điều chỉnh để trông có vẻ tươi tắn hơn một tí.
Vị khách bưng cốc cà phê lên, ánh mắt hoàn toàn chăm chú như thể đang chiêm ngưỡng tác phẩm nghệ thuật, “Cốc cà phê này hình như em chưa từng thấy bao giờ?”
Tách mà Diệp Cửu mang ra là một cốc cà phê cỡ vừa, miệng tròn, nhưng trên tay cầm cốc cà phê có khắc một con mèo nhỏ: “Tách vừa mới được giao đến, tình cờ cậu lại là vị khách đầu tiên ghé đến. Tôi có thể hỏi cậu một chút cảm tưởng được không?”
“Em nghĩ nó rất hợp với anh”, vị khách nói như thể đang ám chỉ đến một điều gì đó hoặc cũng chỉ là một lời khen đơn giản.
Nhưng cho dù là cái nào, Diệp Cửu cũng không có ý định tìm hiểu sâu xa, treo cốc lọc và bình lọc lại chỗ cũ, tươi cười đáp lại, “Thật không? Vậy thì tốt rồi.”
Đúng lúc này, chuông bạc lại vang lên lần nữa, vị khách mới vào quyết định chọn ngồi trên chiếc ghế gỗ có nệm mềm dựa vào, vị trí sát bên cạnh cửa sổ, gật đầu chào hỏi với Diệp Cửu.
Diệp Cửu nở một nụ cười xin lỗi với người khách ở quầy pha chế, sau đó đi tới chỗ vị khách mới để xác nhận đơn hàng.
Hắn nhìn theo bóng lưng của Diệp Cửu, thoáng cái ngẩn người, bỗng tiếng rung điện thoại trong túi áo đột nhiên truyền tới, liền cúi đầu lấy điện thoại từ trong áo vest ra.
Hình nền điện thoại là một tấm ảnh chụp chung, hắn nhíu mày vội vàng đọc xong tin nhắn, ngón cái chạm vào bàn phím đang định trả lời thì có cuộc điện thoại gọi đến.
Khi Diệp Cửu bưng cà phê cho khách mới, thì cuộc gọi đến đây cũng vừa kết thúc.
Hắn uống cạn ly cà phê, đứng dậy mặc áo khoác, đóng nút áo lại một cách khéo léo, lấy ra một tấm danh thiếp màu xanh đậm đặt vào dưới đĩa, tay đặt lên quầy cà phê, hơi nghiêng thân người về phía Diệp Cửu, lúc nói chuyện toàn bộ ánh mắt chân thành đều nhìn thẳng vào anh: “Nếu gặp phải chuyện gì mà em có thể giúp, xin hãy liên lạc với em”
Nói xong bèn lấy một tấm danh thiếp của quán đặt bên cạnh chậu cây trang trí trên quầy pha chế, không cho Diệp Cửu có cơ hội từ chối liền quay người rời đi.
Diệp Cửu cầm cốc cà phê bỏ vào bồn rửa ly, liếc nhìn dòng chữ “Đối tác cấp cao của văn phòng luật sư - Triệu Lăng” được in trên danh thiếp, phía dưới là thông tin liên lạc với cỡ chữ nhỏ hơn. Sau khi anh cất danh thiếp, liền thu dọn những chiếc cốc chưa được rửa trên quầy.
Ngày đầu hoạt động không mấy khả quan, khách hàng lần lượt đến nhưng đa số chỉ ngồi một lúc rồi đi chứ không có quá nhiều đơn đặt hàng.
Điều này giúp Diệp Cửu có thời gian để nghỉ ngơi, một buổi chiều anh ngồi ở quầy pha chế lặng lẽ lật giở từng trang sách, ngón tay tinh xảo chậm rãi di chuyển qua những trang giấy.
Không hiểu sao, sau khi Diệp Cửu trộm “đọc sách”, các khách hàng nữ lại thích ngồi trong cửa hàng nghịch điện thoại, thỉnh thoảng họ lại tụ tập ghé tai nhau nhỏ giọng nói điều gì đó. Loại phản ứng này rõ ràng hơn khi Diệp Cửu ngẩng đầu lên.
Đồng hồ điểm 6h30, hoàng hôn buông xuống nơi giao nhau giữa đường chân trời, Diệp Cửu nhìn về phía trước cửa tiệm, lặng lẽ thu dọn đồ đạc. Sau khi đem cửa kính đóng lại liền khóa cửa đi về.
Diệp Cửu vừa định rời đi, một giọng nam hùng hậu liền vang lên sau lưng, “Này, này, chờ chú!”
Diệp Cửu nhận ra giọng nói đó là ông chủ Chu, người bán đồ ăn nhanh cạnh quán cà phê.
Ông chủ Chu, hay còn gọi là Chu Phúc, là một người ấm áp rộng lượng, vợ của ông ấy cũng là một người bình dị gần gũi. Bởi vì người vợ luôn gọi mình là “Thím béo”, nên ông cũng tự đặt cho mình một biệt danh là “Chú béo” không những vậy còn thay đổi tên cửa hàng thành “Tiệm của chú béo và thím béo”
Ông chủ mập có vẻ gấp gáp, chạy tới chỗ Diệp Cửu khuỵu đầu gối xuống thở một hơi thật dài, nắm lấy tay Diệp Cửu nói thật nhanh, “Chú biết cháu hôm nay vừa mới khai trương, nên cho rằng cháu sẽ về trễ, không nghĩ tới thím cháu một mực thúc giục chú qua đây, cũng may chú nghe theo chứ không chú biết đi đâu tìm cháu bây giờ?”
Diệp Cửu đỡ ông chủ béo đang thở hổn hển, dùng tay phải nắm lấy chiếc dây đeo sắp tuột khỏi vai trái, giữ nguyên tư thế cho tới khi ông chủ béo đã ổn mới buông tay ra hỏi: “Chú tìm cháu có việc gì không ạ?”
“Cháu cầm lấy cái này”, ông chủ béo vừa nói vừa nhét một hộp đồ ăn đã được bọc chặt vào tay Diệp Cửu, mặc kệ anh từ chối, ông kiên quyết dúi vào tay Diệp Cửu “Cầm lấy! Nếu cháu không lấy, thì chú không có cách nào báo cáo kết quả với thím cháu, chắc cháu cũng không muốn thấy cảnh chú mập lớn tuổi vậy rồi còn phải ngủ dưới sàn nhà chứ?”
Diệp Cửu có chút dở khóc dở cười, “Chú à, cháu biết hai người là quan tâm cháu, nhưng chú cũng không cần mỗi lần đều chỉ dùng cái cớ này chứ? Lần trước cháu đã cố ý hỏi qua, ở nhà thím chưa từng gây khó dễ cho chú nha”
Ngay khi câu nói này phát ra, ông chủ béo không nói nên lời, ông mở khóa ba lô của Diệp Cẩn kiên quyết nhét hộp đồ ăn vào túi của anh, sau đó nghiêng người liền chạy, chạy đến một nửa còn dừng lại, quay đầu dặn dò: “Thím cháu dặn chú phải chuyển cho cháu, nhân lúc còn nóng hãy ăn đừng để lạnh bụng”
Diệp Cửu nhìn chiếc hộp đồ ăn bị cưỡng ép nhét vào, sau đó lại nhìn về hướng mà ông chủ béo rời đi, anh không còn cách nào từ chối nữa, nụ cười chân thành khẽ nhếch trên khóe môi, liếc nhìn tin nhắn của giao hàng hỏa tốc trên chiếc thoại, anh chậm rãi đạp lên ánh nắng chiều tà hướng tới trạm tàu điện ngầm gần đây nhất.
Ông chủ béo lon ton chạy vô bếp riêng, vợ ông đang cầm thìa, mồ hôi nhễ nhại trên mặt, thấy vậy ông vội vàng bước tới lau mồ hôi cho bà, thím béo phất phất tay lớn tiếng hỏi: “Đuổi kịp không?”
“Đuổi kịp chớ” Máy hút mùi ở phòng bếp hơi cũ, âm thanh rất ồn ào, có lên tiếng cũng không thể nghe thấy, vì thế ông chủ mập mạp cũng cao giọng đáp lại.
“Vậy thì tốt, đứa nhỏ Diệp Cửu này cũng không dễ dàng, nếu có thể giúp được gì thì giúp.” Mồ hôi chảy ra từ khóe mắt thím, giọng nói của bà không tự chủ thấp xuống một chút, khiến cho ông chủ mập không nghe rõ, thím mập lớn tiếng lặp lại lần nữa.
Ông chủ mập lần này đã nghe thấy, cầm lấy thìa trong tay thím béo, lớn tiếng đáp: “Phải tìm cách giúp đỡ thôi, cửa hàng của cháu nó đã mở cửa trở lại. Không có người hỗ trợ thu xếp là không thể được.”
“Đúng vậy, ông đặt cái này ở đây, tôi ra phía trước lo liệu.” Vừa nói thím béo vừa cởi tạp dề đi ra phía trước chào khách, chỉ còn lại máy hút khói ầm ầm rung động.