Phương Gia Tiểu Trà Quán

Chương 34: Chương 34: Bánh Phồng Tôm




Đặt đũa xuống không bao lâu, Phương Thừa Ý liền xông ra ngoài, đi đến dịch trạm đối diện, tìm hảo hữu Lương Tráng, hai người ngồi ở bậc cửa, đầu cúi gằm xuống, không biết lại đang cằn nhằn chuyện gì.

Phương Niên Niên cũng không quản hắn, nam hài tử khi trưởng thành luôn có bí mật, không giống như hồi còn bé, chuyện gì cũng nói với tỷ tỷ.

Nàng lấy giẻ lau mặt bàn, đặt túi sách của đệ đệ sang bên cạnh. Túi sách vừa được giặt sạch mấy ngày trước, trên quai túi đeo nghiêng màu xanh dính chút vết bẩn, dùng khăn ướt lau qua cũng không sạch, không biết dính phải thứ gì.

Túi sách đè lên chồng vở, Phương Niên Niên không muốn tò mò bí mật nhỏ của đệ đệ, chỉ định đặt túi sách lên trên. Đôi mắt nàng vô tình lướt qua dòng chữ bên trên, trong nháy mắt, Phương Niên Niên cũng không biết phải nói điều gì.

Bên trên quyển vở viết: Kế hoạch cải tạo thiếu hiệp sa sút.

Chữ viết nắn nót, trang bìa sạch sẽ.

Phương Niên Niên: “...”

Từ sau Trung thu nàng không nghe a đệ nhắc lại chuyện cải tạo Thẩm Hựu Dự, hóa ra là vì kìm nén không xuất đại chiêu.

Hiện tại kế hoạch đã hoàn thiện, đối tượng cải tạo lại không thấy bóng dáng đâu, khó trách a đệ biết Thẩm Hựu Dự rời đi lại kích động như vậy, cố gắng nhiều ngày lại uổng phí rồi!

“Không chăm chỉ học tập, cả ngày loạn thất bát tao.” Phương Niên Niên nói thầm, cũng không mở bản kế hoạch ra xem, tránh thấy a đệ nghiêm túc, tỉ mỉ liệt kê đầu mục thế nào, còn dụng tâm hơn khi làm bài tập bao nhiêu lần.

Làm một gia chủ trách nhiệm thì rất dễ cao huyết áp, Phương Niên Niên hít sâu một hơi, cố gắng khuyên nhủ bản thân: Cuộc sống tốt đẹp như vậy, cần gì tức giận, mỉm cười thôi nào.

Hít thở mấy hơi, Phương Niên Niên dậm chân, nhỏ giọng nói: “Vẫn tức thật chứ!”

Người tức giận còn có Phương Thùea Ý ngồi chồm hổm ở bậc cửa với Lương Tráng, hai tay hắn chống cằm, giận dữ nói: “Huynh ấy không chào hỏi tiếng nào, cứ vậy mà đi, thật là tức quá mà, chúng ta suy nghĩ liên tục mấy ngày liền, viết kế hoạch kỹ càng như vậy. Sớm biết thế thì thà rằng đi bắt mấy ổ chim non trên cây còn hơn!”

Lương Tráng cười cười: “Mặc dù không dùng tới, nhưng tự bản thân ngươi cũng học được cách viết kế hoạch rồi, nếu đem tâm tư này đặt vào việc học, tỷ tỷ ngươi khẳng định sẽ không còn lo lắng cho ngươi nữa.” Giọng hắn mang theo hâm mộ, hắn vốn dĩ là một hài tử được dịch thừa Lương gia gia nhặt về, không hề có thân thích nào khác.

Phương Thừa Ý chột dạ liếc mắt láo liêng, pha trò nói: “Viết kế hoạch cũng dễ quá ha.”

Hầu hết các học giả ở bản triều đều thích viết bản kế hoạch, đặt ra mục tiêu, noi theo truyền thống của Cao Tổ mà dần dà bên trong trở thành một thói quen cá nhân, bên ngoài trở thành một tiêu chuẩn. Bọn nhỏ mới bắt đầu học tập, các phu tử đã dạy cách lập ra kế hoạch, nhưng có bao nhiêu người có thể hoàn toàn kiên trì noi theo thì chưa biết.

Tiếng vó ngựa dồn dập lộc cộc lộc cộc, giống như gió táp mưa sa, bất ngờ ập đến. Sắp tới khách điếm, cơn mưa này chợt dừng lại, trở thành mưa xuân mờ mịt, tí tách tí tách. Phương Thừa Ý và Lương Tráng nhìn theo tiếng vó ngựa, bắt gặp một con ngựa lớn màu đen tuyền dừng trước khách điếm, trên trán nó có một vệt trắng, ánh mắt sáng ngời, thần tuấn dị thường.

Nam nhân trên ngựa lập tức nghiêng người nhảy xuống, nhẹ nhàng linh hoạt như một chú chim yến, hắn mặc áo cổ tròn màu xanh, tà áo nhấc lên lộ ra thắt lưng màu đen đính ngọc cùng hai bắp đùi cứng rắn thẳng tắp. Bên hông hắn đeo một thanh trường kiếm, trên chuôi kiếm nạm bảo thạch màu đỏ, trong ánh sáng mờ mờ, bảo thạch càng sáng rực rỡ, khiến đôi mắt thiếu niên dõi theo không ngừng.

“Thanh kiếm này nhất định là dùng để hành hiệp trượng nghĩa, trừ gian diệt bạo, giúp đỡ kẻ yếu!” Phương Thừa Ý chắc chắn nói.

“Thanh kiếm này được khảm bảo thạch, nói không chừng chỉ là một bội kiếm trang trí mà thôi.” Lương Tráng tạt một xô nước lạnh.

“Ta thấy hắn đã ở khách điếm được vài ngày rồi, thỉnh thoảng có nói chuyện với giang hồ nhân sĩ, có chỗ nào giống công tử đâu.”

Phương Thừa Ý phản bác, người kia mới là đối tượng hiệp khách giang hồ giống như trong mộng của hắn, hiên ngang tuỳ ý, lúc hành tẩu thì gọn gàng linh hoạt, nơi đáy mắt như còn giấu chút chuyện xưa.

Thẩm Hựu Dự gọi là Đại sư huynh của Tung Sơn gì đó, hắn không hề nhìn ra nửa điểm khí phách phong lưu của thiếu niên hiệp khách, suốt ngày đi theo tỷ tỷ hắn, thật sự là một chút hào hùng đều không có!

Thiếu hiệp như vậy thật quá thất bại.

“Phương Thừa Ý.” Có tiếng gọi của Phương Niên Niên truyền ra từ trong trà quán.

“Đây.” Phương Thừa Ý gân cổ trả lời.

Phương Niên Niên nói: “Có công khoá[1] nào cần làm không?”

[1] Công khoá (功课): bài tập về nhà.

“Đã làm xong ở trường rồi.” Phương Thừa Ý lớn tiếng đáp.

“Được rồi, vậy đệ đi chơi đi.” Phương Niên Niên nói.

“Dạ.” Phương Thừa Ý chọc chọc vào mặt mình, hạ giọng nói. “Cứ tưởng là gọi ta ăn cái gì đó chứ.”

“Nhà ngươi vừa mới cơm nước xong xuôi...”

“Ha ha, đôi khi tỷ ta sẽ làm hoa quả tráng miệng sau bữa cơm.” Phương Thừa Ý lại chống cằm tiếp, khiến phần nọng dưới cằm như chẻ làm đôi. “Ôi, nếu giờ đi theo Lương tiên sinh tới thư viện thì sẽ không còn được ăn đồ ăn mà tỷ ấy nấu nữa. Nghĩ tới lại thấy khó chịu, muốn khóc quá đi.”

Lương Tráng không biết nói gì, chỉ sờ đầu Phương Thừa Ý an ủi.

Phương Thừa Ý ai oán nhìn Lương Tráng: “Ngươi là người phu tử cam tâm tình nguyện muốn dẫn theo, ta cùng hai tiểu tử Kỷ gia là bị ép đi, phụ thân sao lại không nghĩ cho ta chứ.”

Lương Tráng: “...”

Hắn nghĩ tới phu tử vừa giận dữ vừa bất đắc dĩ xoa tay: Quân tử phải có sự rộng lượng, không nên chấp nhặt với người khác.

Phương Niên Niên cũng biết qua Tết Trùng Cửu[2], vào khoảng giữa đến cuối tháng chín, a đệ sẽ theo Lương tiên sinh đến thư viện Kỳ Sơn đọc sách, còn có Lương Tráng, hai tiểu tử Kỷ gia đi cùng, mỗi giáo thụ của thư viện đều có danh ngạch đệ tử mang theo. Lúc biết a đệ sắp vào ký túc xá trường học, trong nội tâm nàng cảm thấy vạn phần không muốn, nghĩ đến chuyện trường học có đãi ngộ tốt thế nào thì sao có thể bằng ở nhà, dù việc ăn ở đã được sắp xếp sẵn, song nàng vẫn muốn chuẩn bị đồ ăn thêm cho a đệ.

[2] Tết Trùng Cửu (重阳节): là một lễ hội truyền thống của Trung Quốc, được tổ chức vào ngày mồng 9 tháng 9 âm lịch.

Lại còn phải làm vài món để cảm tạ Lương tiên sinh, mong ông sau này sẽ trông nom a đệ nhiều hơn.

Ngày hôm sau, ăn xong điểm tâm với món bánh sợi xào[3], Phương Niên Niên bắt đầu lột vỏ tôm, làm bánh phồng tôm có thịt tôm thật. Món này hiếm lạ, làm xong mang đến nhà tiên sinh sẽ rất có ý mới, lại kết hợp với mấy loại bánh ngọt nhiều màu, một giỏ trứng gà, hai bao đường đỏ, lại đến cửa hàng nhà Lý thẩm chọn thêm một cân nhãn, hai cân táo đỏ, tạo thành một lễ vật hoàn hảo.

[3] Bánh sợi xào (炒饼丝).



Lễ vật không quá đơn bạc, cũng không đến mức đắt đỏ khiến người ta không dám nhận, chẳng qua chỉ là vài món ăn vặt, nương tử của Lương tiên sinh chắc chắn sẽ thích.

Mà nương tử thích, tiên sinh sao mà không cao hứng.

Dưới bóng râm bên cạnh giếng nước, nàng vừa lột vỏ tôm, thỉnh thoảng lại ném một hai con tôm vào Tuyết Cầu đang trông ngóng, đứa nhóc này không biết tại sao gần đây cứ đi hoang, suốt ngày không về nhà, về đến thì nằm sấp mà ngủ, đây là lần đầu tiên trong suốt nhiều ngày qua nàng thấy nó xuất hiện vào ban ngày.

“Nghịch ngợm thật, ta mua đồ ăn cho mèo vậy mà ngươi lại không thích ăn, một lát ta đem cho mèo hoang ăn hết.” Phương Niên Niên khua tay với Tuyết Cầu.

Tuyết Cầu cúi đầu ăn tôm đã được lột vỏ, chẹp miệng mấy cái, ánh mắt “ngây thơ vô số tội” nhìn sang Phương Niên Niên, Phương Niên Niên nhìn vậy cũng không nỡ mắng nó, cứ thế từng con tôm lột vỏ lần lượt được ném qua.

Phải đến khi ném qua năm, sáu con tôm, nàng mới giật mình ngừng tay, bằng không thì không có cách nào làm bánh phồng tôm cả. Vỏ tôm lột xong nàng cũng không vứt đi, định dùng làm nước mắm tôm, cho vào các món rau xào đều đậm đà hơn bột ngọt.

Nàng nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu lên thì thấy phụ mẫu sóng vai bước tới, sắc mặt của mẫu thân có hơi nghiêm trọng.

“Có chuyện gì vậy?” Phương Niên Niên hỏi.

Tháp Na cũng không nói thẳng mà hỏi ngược lại nàng: “Hôm qua tới nhà Trương Huyện thừa có gặp chuyện gì đặc biệt không?”

“Dạ có, hôm qua trên đường về con còn kể với Đại Ngưu thúc.” Phương Niên Niên khó hiểu. “Hôm qua chưa kịp kể với mọi người, con vô tình biết được hoá ra Trương Huyện thừa trước kia từng lăn lộn giang hồ, có biệt hiệu là Hỗn Nguyên Khản Hồn Thủ, vốn có tên là Trương Mãnh.”

“Thế thì phải rồi.”

Phương Niên Niên khó hiểu: “Nhà bọn họ sao vậy?”

“Vừa rồi chúng ta nghe nói, mới tờ mờ sáng đã có quan binh đến vây kín nhà ông ấy, xông vào bắt Trương Huyện thừa, áp giải lên kinh thành.” Tháp Na vỗ ngực một cái, phảng phất như tận mắt chứng kiến cục diện lúc đó, đang vô cùng kinh hãi. “Quan binh xét nhà thật sự đáng sợ, vốn dĩ là tiểu nữ nhà ông ấy hôm nay sẽ xuất giá, hiện giờ thì xong đời rồi.”

Phương Niên Niên giật mình trong lòng, thoáng nghĩ tới Thẩm Hựu Dự, đừng nói là hắn làm gì đấy nhé? Nàng tranh thủ hỏi: “Làm sao lại bắt nhà ông ấy chứ?”

“Lấy trộm thân phận tham gia võ cử.” Phương Khuê nói. “Nghe nói là Liễu Huyện lệnh phát hiện được chiêu trò này, tiến hành điều tra thì phát hiện Trương Huyện thừa dùng danh tính người khác tham gia võ cử, bèn bí mật báo lên thượng quan. Trước đó tình hình đã được xác minh xong, ngay tức khắc sau đó thì bắt đưa đi Hình bộ. Liễu Huyện lệnh làm tốt năm năm liên tiếp, lại có công tố giác, thăng làm Phủ doãn đô thành, hiện đã mang theo cả nhà đi nhậm chức.”

Phương Niên Niên sửng sốt: “Sao lại như vậy... Hôm qua là lễ thêm trang của Trương Nghi, Liễu Như Thi còn tặng tỷ ấy một cặp cốc lưu ly rất đẹp, xem ra quan hệ hai người họ rất tốt.”

“Ai biết được, nói không chừng là dùng nữ nhi để ổn định Trương gia.” Tháp Na suy đoán.

Nếu vậy thì đâu đâu cũng có âm mưu, nghĩ tới là sợ. Phương Niên Niên lắc lắc bả vai, rũ bỏ cảm giác nổi da gà: “Mọi người đặc biệt ra đây là để nói con biết chuyện này sao?”

“Cũng đâu có giao tình gì, nhà bọn họ cũng đâu đáng để ta cố ý nhắc tới.” Tháp Na sờ sờ thái dương, bà búi tóc trái tim[4], cài một cây trâm hình quả lựu bằng bạc, quả lựu được chạm khắc tinh tế, bên trong quả lựu là những hạt lựu bằng đá hồng ngọc vụn, chất ngọc rất tốt, vừa trong vừa sáng bóng.

[4] Nguyên văn là “đào tâm kế” (桃心髻).



Phía dưới là đôi khuyên tai đồng bộ làm lộ ra gương mặt trái xoan của bà, khiến bà càng xinh đẹp động lòng người hơn, tuy năm tháng đã qua, sớm không còn là cô nương xinh đẹp nữa, song người đẹp hết thời lại mang theo khí chất thành thục. Trên người mặc áo trong màu xanh, bên ngoài khoác váy trắng dài, áo trong có thêu hình cánh hoa lựu đỏ lự, bên ngoài là một chiếc áo choàng mùa thu có viền trắng bên ngoài, đi cùng giày đế bồi, màu sắc phối với nhau rất đỗi hài hoà trang nhã.

Rất rõ ràng, đây là mẫu thân cố tình chưng diện.

Cùng với con người trước kia hoàn toàn khác biệt đó!

Phương Niên Niên ngây người nhìn phụ thân bị mẫu thân đẩy về nhà, phụ thân còn ném tới cho nàng một ánh mắt vô cùng bất đắc dĩ.

Tình hình gì thế này?

Phương Niên Niên đứng dậy rửa tay, nàng sử dụng xà bông thơm có nguồn gốc từ Cao Tổ, lại trải qua vô vàn cơ hội cải tiến không ngừng từ các thương nhân, xà bông thơm được xoa trên đôi tay trắng nõn của nàng, chẳng bao lâu sau đôi tay nàng đã đầy bọt mịn, sau khi cọ rửa sạch sẽ, nàng đưa lên ngửi thử, hoàn toàn không sót lại mùi tanh của tôm.

Nàng rửa tay xong thì phụ thân cũng vừa mới thay đổi y phục, ông mặc áo choàng cổ tròn màu xanh biếc, bên hông phối thêm đai lưng màu đen, đeo hầu bao thêu hoa lựu, thêm tua rua dài, đây chắc chắn là chủ ý của mẫu thân.

Phu thê hai người tính là gì đó!

Phương Niên Niên đi tới: “Phụ thân, mẫu thân, hai người muốn đi ra ngoài sao?”

Tháp Na dùng khăn che miệng, cười cười nói: “Lý thẩm con gọi ta đi dạo phố.”

“...Đi cùng phụ thân luôn sao?” Phương Niên Niên nghệt mặt. “Người đừng lừa con.”

Tháp Na không thèm nhìn nữ nhi: “Cùng đi dạo thôi.”

Phương Khuê cười lắc đầu, ra hiệu nữ nhi đừng hỏi nữa.

Phu thê hai người vội vàng đi ra ngoài, chỉ nghe Tháp Na hờn trách: “Đã bảo chàng thay y phục sớm đi, nếu như bỏ qua, không biết khi nào mới có cơ hội gặp mặt lại.”

Phương Khuê từ từ tản bộ, thái độ lại không mấy tích cực: “Ta cảm thấy không có khả năng, nàng thì nhất định lại kéo ta đi cùng.”

“Trịnh trọng một chút có sao đâu, mặc dù nhà ta là thương nhân...”

Bọn họ đi xa, cũng có ý tránh né Phương Niên Niên, thành ra nàng có dựng thẳng tai cũng khó nghe được phụ mẫu đang nói gì.

Tuyết Cầu cọ xát vào chân nàng, đổi tới đổi lui, thân thể mềm mại của nó cọ vào chân nàng, nó lại meo meo lấy lòng, Phương Niên Niên nhìn Tuyết Cầu nửa ngu nửa dại, biểu cảm dần dần trở nên kỳ quái, lúc này nàng mới phát giác, phụ mẫu đang đi xem mắt người ta...

Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.