“Vừa nãy nói đến đâu rồi?”
Chương Du nói: “...”
Hai người đối mặt nhìn nhau, hoảng sợ phát hiện rằng bản thân vậy mà quên đi, là già rồi lẩm cẩm sao?
Đều do đôi thanh niên này nói món ăn quá ngon, đã gần giờ cơm, bụng đói kêu vang, chuyên mục này vừa vặn trúng tâm tư hai người.
Phương Niên Niên có ý nhắc nhở bọn họ - các huynh đang nói tới đề tài người giang hồ nên ít đến kinh thành, nhưng làm vậy thì không phải khẳng định cho họ biết nàng đang nghe trộm hay sao! Chuyện này thật lúng túng quá, nàng cũng không phải cố ý nghe.
“Cô nương, vừa rồi bọn ta nói đến đâu rồi?” Chương Du đột nhiên hỏi.
Phương Niên Niên giật nảy mình, lúng túng cào bàn.
Chương Du nhẹ nhàng nói: “Cô nương đừng ngại, là bọn ta nói chuyện không tránh người, cũng không phải là chuyện không thể cho ai biết, có nghe cũng không sao.”
Người ta đã thẳng thắn như thế, nếu nàng còn nhăn nhó, ắt tự thể hiện mình không phóng khoáng. Phương Niên Niên thoải mái nói: “Các huynh nói đến chuyện người giang hồ nên ít đến kinh thành.”
“Vẫn là người trẻ tuổi, trí nhớ tốt.” Chương Du sờ lấy cái cằm không râu, cảm thán như thế.
Lăn lộn giang hồ nào có được chăm chút như sống tại chốn cẩm tú, trên gương mặt Chương Du nhuốm vẻ mưa tuyết gian nan vất vả, khiến da dẻ có chút thô ráp.
Cùng ngồi chung bàn, nhìn sang Bạch Hiểu Sinh lại càng mang dáng vẻ hào sảng, lăn lộn nhiều năm như vậy, đổi lấy một danh hào Bạch Hiểu Sinh, chuyên đầu cơ trục lợi tin tức, miễn cưỡng có thể kiếm thêm một chút, nhưng để có được cuộc sống tốt đẹp thì còn xa lắm. Mà xông xáo giang hồ nhiều năm như vậy, khó tránh kết thù cùng người, muốn yên ổn sống qua ngày tháng lại càng khó thêm.
Bạch Hiểu Sinh đột nhiên có chút u buồn, Chương Du nếu rời giang hồ thì vẫn còn đại nghiệp có thể dựa vào, chính mình thì sao? Nghèo khó, không vợ không con, nếu không làm “Bạch Hiểu Sinh” thì ngay cả một lão nông dân cũng không làm được.
Hai người trung niên đều có sầu lo, Bạch Hiểu Sinh cảm thán gian nan một đời, Chương Du nghĩ đến năm tháng như thoi đưa, sinh lòng cảm khái không thôi, nhân sinh thật khổ!
Chương Du miễn cưỡng xốc lên tinh thần: “Ta nghe nói thánh nhân bất mãn tình trạng giang hồ đấu đá hiểm ác, hỗn loạn không chịu nổi này, Hoàng hậu lâm bệnh, Thánh thượng yêu cầu Trần gia giao Huyết Liên Tử ra, Trần gia kéo dài mấy ngày rồi nói Huyết Liên Tử bị trộm, mà ngay cả kẻ trộm là nam hay nữ, là người hay chó cũng không biết.”
“Nhất định là tức giận rồi.”
“Thiên tử giận dữ, thây chất hàng vạn.” Chương Du nói đến lại thôi.
Bạch Hiểu Sinh âu lo trong lòng, giang hồ mặc dù nói đến là cốt cách phóng khoách, tuỳ ý phong lưu, kỳ thật nói trắng ra chính là một đám người nhàn rỗi, lòng mang hào hiệp mà lại không có đại nghiệp kế thừa. Luận về thành tựu, chính là trở thành chưởng môn, tông chủ của một môn phái nào đó, tốt thì như vậy, không tốt thì không khác gì một kẻ ăn mày.
Một đám người nhàn nhã không có gì làm thì phải làm gì bây giờ, chắc chắn là kiếm chuyện để làm, trừ gian diệt ác, cướp bóc là chuyện phát sinh không ít, ảnh hưởng nghiêm trọng đến vấn đề trị an khu vực, dễ dàng khiến xã hội bất ổn.
Phương Niên Niên đã sớm cảm thấy Hoàng đế sẽ thu thập “giang hồ”, giang hồ hiện tại không có Lệnh Hồ Xung[1], Cẩm Mao Thử[2], chỉ có một đám người nhàn rỗi làm chướng mắt quan gia. Nàng cũng nghe khách nhân vãng lai nam bắc nói qua, vị võ lâm minh chủ Trần gia khi nhậm chức còn đến đưa tin cho quan phụ mẫu, nói trắng ra là một minh chủ được chiêu an”, bên trên chỉ yêu cầu hắn quản lý “giang hồ” cho tốt.
[1] Lệnh Hồ Xung (令狐沖): là nhân vật chính trong tiểu thuyết kiếm hiệp của nhà văn Kim Dung, xuất hiện trong bộ tiểu thuyết Tiếu ngạo giang hồ. Lệnh Hồ Xung có sở trường sử dụng kiếm thuật với bí kíp Độc cô cửu kiếm.
[2] Cẩm Mao Thử (錦毛鼠): ngoại hiệu của Bạch Ngọc Đường, là một nhân vật hư cấu nằm trong tuyến nhân vật chính của tiểu thuyết võ hiệp Thất hiệp ngũ nghĩa.
Hiện tại xem ra hắn cũng không quản lý tốt lắm.
Cũng chỉ có loại hài tử như Phương Thừa Ý, mới tin vào sự tồn tại của giang hồ.
Phương Niên Niên ném hạt dưa, nói với Thẩm Hựu Dự: “Ta đi làm cơm trưa, huynh trông coi cửa tiệm đấy.”
Thẩm Hựu Dự gật gù, hạt dưa rất dễ cắn, có chút gây nghiện.
“Một mình huynh được chứ?”
Thẩm Hựu Dự: “Nhìn ta không đáng tin như vậy sao?”
Phương Niên Niên tự nhủ, đúng là như thế thật.
Thẩm Hựu Dự híp mắt.
Phương Niên Niên vội vàng nói: “Đương nhiên là đáng tin.”
Thẩm Hựu Dự thận trọng gật đầu: “Cô đi mau đi.”
Phương Niên Niên chà xát bàn tay khô ráo, cảm thấy nam nhân này thật khó dỗ dành. Tốt nhất là sớm lấy ra Huyết Liên Tử, không còn nợ nần gì hắn, phiền phức quá rồi!
Gặp phiền não thì phải tìm cách phát tiết, hoặc là làm chút chuyện mình thích, hoặc là làm chút gì đó bạo lực, Phương Niên Niên lựa chọn giết cá.
Một con cá chuối to như thế sao có thể ăn hết ngay được, nàng giết cá xong thì dùng dầu chiên một chút cá viên, định bụng ngày khác nẩu lẩu sẽ thả cá viên ăn cùng.
Không có tủ lạnh thật sự là buồn bã.
“Hay là bảo phụ thân làm hầm băng, mùa đông có thể dùng trữ băng, mùa hè làm tủ lạnh, dùng nước đá cũng thuận tiện.” Phương Niên Niên vừa thái lát cá vừa suy nghĩ.
Dưới bàn tay nàng, từng lát cá trong suốt như pha lê trượt vào nồi, nhanh chóng cuộn mép chín kỹ, trở thành những miếng cá om mềm dai. Xương cá, đầu cá cũng ở trong nồi, lúc ăn phải chú ý đừng để mắc xương.
Trước khi nhấc nồi, Phương Niên Niên ra sau bếp hái vài cánh hoa cúc, đây là loài cúc phổ thông có thể ăn được, mang rắc lên mặt canh, điểm xuyến cho món ăn.
Phương Niên Niên nấu cá om dưa đã giảm ba bốn phần mặn, tăng thêm một hai phần chua thanh, sắc canh trong suốt, từng lát cá trắng mềm, mang cảm giác thưởng cúc ăn cá, không còn gì tiếc nuối.
Phối hợp với cơm tẻ chín, rau diếp[3] trộn và rau xanh xào, hoàn tất một bữa cơm đơn giản.
[3] Rau diếp: còn gọi là oa duẫn (莴笋), là giống cây trồng cho thân cây và cả lá làm thực phẩm, được trồng làm rau phổ biến ở Đài Loan và Trung Quốc.
Đây mới là cuộc sống ~
Phụ mẫu trở về trước giờ cơm, kể chuyện hợp tác cùng Lý gia mua nửa con bò, nghe nói thôn Đông có con bò ngã chết, bọn họ vội vàng chạy đến. Nhìn con bò bị giết thịt, cả hai chọn ra hơn nửa con mua về, trữ trong hầm băng của Lý gia.
Hai nhà cũng mua rất nhiều nội tạng bò, Lý gia mời người xử lý sạch sẽ xong sẽ đưa tới để Phương Niên Niên nấu chín, đến khi đó lại chia mỗi nhà một nửa.
Nội tạng bò rất ngon, nấu cùng củ cải sẽ rất thơm.
Phương Khuê nói: “Nhà mình vẫn nên có hầm băng, sẽ thuận tiện hơn.”
Phụ tử hai người quả thật tâm linh tương thông.
“Phụ thân, con cũng nghĩ như vậy, nhà mình nếu có hầm băng thì trữ gì cũng thuận tiện.” Phương Niên Niên giòn giã đáp.
“Vậy để mai ta kêu người đến làm, đặt bên cạnh phòng bếp cho tiện dùng, nhân dịp mùa đông cũng trữ băng luôn.” Phương Khuê quyết định thật nhanh, vừa nghĩ xong liền làm, làm xong liền nói.
“Phụ tử hai người thật sự là mới thấy gió nổi đã nói mưa rơi.” Tháp Na đã quen tính quen nết, giục nhi tử đến rửa tay, lại nói tiếp. “Ta nghe nói là Lương tiên sinh sắp đến Thư viện Kỳ Sơn dạy học, không biết học đường ở đây sẽ như thế nào?”
“Thư viện Kỳ Sơn?” Phương Niên Niên biết đó là thư viện nổi danh trong kinh thành, chỉ đứng sau Quốc Tử Giám của triều đình.
Hiệu trưởng của Thư viện có quan niệm tiên tiến, chủ trương giảng dạy không phân biệt tôn ti cấp bậc, dạy dỗ học sinh tuỳ theo năng lực, đã có vô số nhân tài bước ra từ Thư viện, Trạng Nguyên, Thám Hoa đều có, còn có không ít Tiến sĩ, đây là thánh điện trong lòng học sinh, là học phủ xuất sắc nhất trong lòng gia trưởng, phòng học dưới núi cũng phú quý không kém kinh thành, đáp ứng đủ điều kiện, vô cùng uy tín.
“A đệ có thể đi theo tiên sinh hay không?” Phương Niên Niên hỏi.
“Ta không muốn.” Phương Thừa Ý kêu to, Thư viện Kỳ Sơn cách nhà khá xa, sinh hoạt nội trú, mỗi ngày ngoại trừ đọc sách chính là đọc sách, vô cùng thống khổ.
Tháp Na động lòng.
“Mẫu thân, mẫu thân.” Phương Thừa Ý gấp như cún con, làm nũng với Tháp Na.
Phương Khuê cảm thấy đề nghị của nữ nhi rất ổn: “Để ta nói chuyện với Lương tiên sinh thử xem.”
Chỉ với một câu nói này của phụ thân, Phương Thừa Ý liền biết chuyện này khó mà cứu vãn, tức giận đến đau lòng, ngồi phụng phịu ở một xó, thỉnh thoảng lại mếu máo nhìn sang Phương Niên Niên, giận dỗi đến xém khóc.
Nhìn giống như một chú cún nhỏ sắp bị vứt bỏ, có chút đáng thương.
Phương Niên Niên mềm lòng, nàng cũng chưa từng tách ra quá lâu với tiểu đệ, hài tử chỉ mới tuổi này đã phải đến ký túc xá học hành thì có chút tàn nhẫn: “Nếu không được thì thôi.”
“Cũng đâu có dễ, Thư viện Kỳ Sơn yêu cầu hài tử nhập học không quá bảy tuổi, Phương Thừa Ý cũng đã lớn, trừ phi thiên tư thông minh, nếu không sẽ khó được nhận.” Thẩm Hựu Dự ngồi xuống, chỉ mong cả cái nhà này bỏ đi ý nghĩ hão huyền đó, Thư viện Kỳ Sơn đâu phải muốn đi là đi, vẫn nên nhanh chóng ăn cơm, cá om dưa cũng sắp nguội rồi.
Phương Niên Niên trợn mắt: “A đệ của ta rất thông minh.”
Phương Thừa Ý vô cùng đáng thương, hắn rất muốn nói mình cũng không thông minh lắm.
“Có thông minh thì cũng chưa chắc đạt tiêu chuẩn của Thư viện Kỳ...” Thẩm Hựu Dự lập tức im lặng, hắn sợ mình nếu nói thêm nữa thì đến cơm cũng không có mà ăn. “Rất thông minh, chắc chắn có thể nhập học.”
Phương Niên Niên xếp cờ im trống[4], sờ lấy cái đầu to của đệ đệ, sầu lo nghĩ đầu óc tiểu tử này cũng không có vẻ thông minh lắm.
[4] Xếp cờ im trống: nguyên văn là yểm kỳ tức cổ (偃旗息鼓), tức là chấm dứt chiến tranh.
Phương Thừa Ý: “...”
...
Qua hôm sau, Phương Thừa Ý được nghỉ hai ngày, nặng lề lê bước chân theo phụ thân đến trường, phụ thân muốn đi gặp Lương tiên sinh để tìm hiểu chuyện Thư viện Kỳ Sơn, Phương Thừa Ý chỉ hy vọng chuyện này có thể bị bác bỏ. Ngay cả khi phụ thân gặp Kỷ chưởng quỹ cũng mang theo hai đứa nhi tử như thế, hắn cũng không có phản ứng gì.
Kỷ lão nhị và Kỷ lão tam ỉu xìu sóng đôi cùng Phương Thừa Ý, tất cả đều mang tâm sự nặng nề, nghe ý tứ hai vị gia trưởng thì đều là vì thư viện Kỳ Sơn.
Phương Thừa Ý nặng nề thở dài: “Ôi.”
Huynh đệ Kỷ gia cũng không khác mấy.
Tất cả mọi người đều không muốn đi học ở một chỗ xa như thế, hay nói trắng ra là không muốn đọc sách, song các gia trưởng đều không nghĩ như vậy, ai cũng tích cực nghĩ cách để nhét nhi tử ngốc nhà mình vào Thư viện.
Tục ngữ có câu một người đắc đạo gà chó thăng thiên, Lương tiên sinh nếu có thể tới Thư viện, đem ánh sáng soi rọi đến học sinh của mình một chút, thì chúng nó hẳn có thể thông minh hơn mà?
Ba hài tử lại tiếp tục ủ rũ: “Ôi.”
Lời tác giả:
Cười sờ đầu chó đệ đệ.
Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.