Phương Gia Tiểu Trà Quán

Chương 27: Chương 27: Cá Sống Thái Lát




Mọi người đồng lòng nhất trí cảm thấy rằng bánh lá sen qua tay Phương Niên Niên làm đều ngon hơn, mặc dù Phương Niên Niên đã “ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu”, bì lợn nấu đông chỉ cho hai miếng, thêm hai khoanh ớt xanh, một xíu rau thơm băm nhuyễn.

Bọn họ ăn quá nhiều bánh hỉ, đồ ngọt dễ no, lại ăn thêm nên lập tức muốn bể bụng.

“Dù sao toàn là món ăn làm từ bột mì, mọi người ăn ít một chút.” Phương Niên Niên nhìn Thẩm Hựu Dự dặn dò.

Bên trong túi xách nhỏ của Phương Niên Niên không chỉ mang theo thuốc cho Thẩm Hựu Dự, còn có sơn tra hoàn giúp kiện vị tiêu thực, kiện vị dược[1] giúp làm dịu cơn đau dạ dày. Cứ ra khỏi cửa là nàng mang theo những thứ này, chẳng qua cũng chỉ đề phòng vạn nhất, nói không chừng trong hôm nay lại có thể phát huy tác dụng.

[1] Kiện vị dược (健胃药): thuốc dạ dày.

“Huynh ăn ít một chút.” Phương Niên Niên đến gần Thẩm Hựu Dự, lại nhỏ giọng căn dặn, lần sinh bệnh vừa rồi còn mồn một trước mắt.

“... Ta đâu có ăn bao nhiêu.” Thẩm Hựu Dự uỷ khuất, mỗi loại bánh hỉ Phương Niên Niên làm hắn đều ăn một cái, rõ ràng đây là hắn đang ủng hộ nàng.

Mặc dù ăn nhiều như vậy, hắn lại không tìm lại được cảm xúc như chiếc bánh vừa mới ra lò ngày đó, lập tức có hơi cụt hứng. Đối với những món khác, hắn lại không hứng thú cho lắm, cho dù nhìn thấy món cá sống thái lát[2] tinh tế thì vẫn cảm thấy ưng bụng với bánh nhân đậu đỏ chảy hơn.

[2] Cá sống thái lát (鱼脍).



“Biểu muội muốn ăn cá sống thái lát không?” Biểu ca nhẹ nhàng lên tiếng hỏi thăm Lý Tú Tú, đồng thời cũng nhìn sang Thẩm Hựu Dự cùng Phương Niên Niên.

Phương Niên Niên lắc đầu cười, Thẩm Hựu Dự âm thầm trừng mắt liếc sang biểu ca, đứng dậy nói: “Nha đầu... Khụ, ta thấy bên kia có một ít canh, cô muốn thử không?”

Phương Niên Niên nheo mắt nhìn Thẩm Hựu Dự, hắn vẫn trấn tĩnh đối mặt.

Phương Niên Niên đáp: “Ta uống chút trà là được.”

“Ta muốn đi xem.” Thẩm Hựu Dự nói.

Phương Niên Niên: “... Đi đi.”

Thẩm Hựu Dự nhìn nàng: “Cô đi cùng ta đi.”

“Ta không muốn đi.” Phương Niên Niên đáp.

“Lưu thuỷ yến tức là lúc đến lúc ngừng, nếu chỉ ngồi yên một chỗ sẽ mất ý nghĩa yến tiệc.” Thẩm Hựu Dự khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống Phương Niên Niên, nội tâm có chút thấp thỏm lại hơi đề phòng, sợ Phương Niên Niên tiếp tục cự tuyệt mình, như thế thì quá mất mặt.

Nhưng Niên Niên có ý với mình mà, sẽ không từ chối mình đâu.

Đúng không?

Đình này tựa vào một gốc cây quế, hương hoa thơm ngào ngạt, lại chắn không ít gió, cũng chặn bớt tầm mắt của mọi người, thật sự là một vị trí tốt, thật lòng thì Phương Niên Niên hoàn toàn không muốn rời đi.

“Ta...” Phương Niên Niên vừa mới mở miệng, Thẩm Hựu Dự đã háo hức nhìn sang, bên trong ánh mắt lạnh lùng lại mang theo sự mong đợi, thật sự là quá đáng yêu, lời cự tuyệt vừa đến bên miệng liền nuốt xuống ngay. “Thôi được, để ta đi xem có món canh nào.”

“Được.” Thẩm Hựu Dự lạnh nhạt gật đầu, trong lòng lại nhảy nhót vui vẻ, đuôi lông mày cũng muốn bay lên, lòng tự tin đã quay trở lại.

Hắn liếc nhìn tên biểu ca kia, rồi lại mang Phương Niên Niên rời khỏi tiểu đình.

Biểu ca nhiều lần bị nhằm vào, cho dù tính tình có tốt cỡ nào cũng có hơi bực bội, sự tức giận cũng thể hiện ra mặt: “Biểu muội muốn ăn không?”

“Không ạ.” Lý Tú Tú xoắn xuýt hai tay với nhau, bởi vì một mình ở trong tiểu đình cùng biểu ca mà vô cùng ngượng ngùng.

Bên ngoài người qua kẻ lại, tiếng cười nói không ngớt, gió xuyên qua lá tạo ra tiếng xào xạc, dưới như mọi âm thanh đều được phóng đại lên.

Cộp.

Chiếc cốc nện lên bàn đá, phát ra âm thanh chói tai.

Lý Tú Tú giật nảy người, toàn thân khẽ run, mơ hồ nhìn sang bên cạnh: “Biểu ca?”

Biểu ca lúng túng đáp: “Không sao, là ta lỡ tay.”

“Ui, cái cốc không bị sao chứ?” Lý Tú Tú lo lắng hỏi.

Biểu ca nhíu mày: “Muội chỉ quan tâm cái cốc thôi à?”

“Muội...” Lý Tú Tú ngượng ngùng rũ mắt. “Tay của huynh không bị sao chứ?”

“Không sao.”

Lý Tú Tú cũng không phát hiện, đôi lông mày của biểu ca vẫn nhíu lại, sự kiên nhẫn trong mắt hắn dần biến mất. Hắn nhìn chiếc cổ trắng hồng đang gục xuống của biểu muội, dáng vẻ gò bó trước công chúng này... Trong lòng hắn ngập tràn sự bất đắc dĩ.

Không khí im lặng này khiến Lý Tú Tú rất bất an, nàng nhấp nhỏm không yên, vắt óc nghĩ chủ đề nói chuyện. Phải rồi, biểu ca vừa nhắc đến cá sống thái lát, nàng liền lên tiếng: “Niên Niên nói ăn cá sống không tốt cho thân thể, chúng ta cũng đừng nên ăn được không?”

Nhắc đến khuê danh của Phương Niên Niên, Lý Tú Tú như được tiếp thêm dũng khí, ngón tay xoắn xuýt chậm rãi thả lỏng, phảng phất như có một đôi tay mảnh khảnh nắm chặt tay nàng, truyền cho nàng sức mạnh. Lý Tú Tú ngẩng đầu, bên trong nụ cười ngọt ngào mang chút hồn nhiên của thiếu nữ chưa rõ thế sự, đôi má hài nhi núng nính phồng lên, giống như bên trong miệng có ngậm một viên kẹo đường, vô cùng đáng yêu: “Niên Niên nói bên trên thân cá sông thường có vi khuẩn, người nào ăn phải thì vi khuẩn sẽ lây lan lên người, rất dễ sinh bệnh.”

“Muội đừng nên tuỳ tiện nói khuê danh người khác ra, lời nàng ấy nói ta nhớ mang máng rằng Cao Tổ cũng từng nhắc đến, ta đã thấy trong sách.” Tâm trạng biểu ca có khá hơn một chút, vừa nhắc đến Cao Tổ, thi thư, hắn liền hào hứng lên. “Ta thấy bằng hữu của muội rất đặc biệt, nàng ấy thuộc lòng thư tịch Cao Tổ luôn sao? Có vẻ như từng câu từng chữ đều ghi tạc trong lòng.”

Niên Niên là khuê danh nữ nhi, hắn không thể dễ dàng nói ngoài miệng.

“Niên Niên rất lợi hại, từ nhỏ đã giúp đỡ muội rất nhiều.” Lý Tú Tú rất tự hào về khuê mật của mình, nàng vốn yếu đuối, khi còn bé thường xuyên bị bắt nạt, là Phương Niên Niên nhất mực che chở nàng, còn mang nàng vào Hồng Đậu Xã, giúp nàng quen biết rất nhiều đại tỷ tỷ.

“Niên Niên nói 'Tinh thông thế sự nhờ học vấn, hiểu thấu lòng người đạt văn chương[3]', tiếp xúc với nhiều người sẽ biết thêm một chút đạo lý đối nhân xử thế. Không cần chuyện gì cũng biết, nhưng phải biết một chút.” Lý Tú Tú rất thích đề tài này, để mà nói về hảo hữu của nàng thì nàng có thể nói chuyện không ngừng.

[3] Nguyên văn là “Thế sự động minh giai học vấn, nhân tình luyện đạt tức văn chương” (世事洞明皆學問, 人情練達即文章) - trích Hồng lâu mộng (紅樓夢), Đệ ngũ hồi. Ý nghĩa là thế sự tinh thông đều nhờ vào học vấn, nhân tình lịch duyệt mới đạt thành văn chương (Từ điển Hán Nôm).

Chẳng ngờ biểu ca cũng rất thích nghe, hắn lẩm bẩm “Tinh thông thế sự nhờ học vấn, hiểu thấu lòng người đạt văn chương”, vẻ mặt lạnh nhạt và mất kiên nhẫn dường như đã biến mất: “Nàng ấy đọc qua rất nhiều văn chương Cao Tổ đế sao?”

“Đúng vậy.” Lý Tú Tú gật đầu, bàn tay vẽ một vòng tròn thật lớn trên không trung. “Ở nhà Niên Niên có một tủ sách rất to, phía trên đều là sách, tỷ ấy thường xuyên nhắc nhở muội nên đọc nhiều, không cần đọc sâu. Đây là ý gì thì muội mãi vẫn không hiểu, chắc là không nên đọc đi đọc lại một quyển sách, còn rất nhiều sách muội chưa đọc qua.”

Nàng ngượng ngùng gãi đầu, lén nhìn biểu ca một cái, thấy hai mắt hắn vẫn sáng ngời, không có vẻ nhàm chán vì chuyện mình nói, cũng không tỏ thái độ vì mình bất học vô thuật, Lý Tú Tú thở phào một hơi.

Nàng có nên đọc thêm sách không nhỉ? Nhưng mỗi khi nghiền ngẫm từng dòng thi thư, nàng lập tức cảm thấy nhức đầu, nếu không phải thi thoảng Phương Niên Niên lại nói bên tai, ắt nàng cũng không nhớ được bao nhiêu.

“Ta cũng còn nhiều sách chưa hề đọc qua.” Biểu ca cười nói.

Lý Tú Tú cảm thấy biểu ca nhà mình thật tâm lý, lại càng có cảm tình với hắn hơn.

Nàng ngượng ngùng cúi đầu xuống, ăn từng ngụm bánh ngọt, hoàn toàn không thấy trong mắt biểu ca chợt loé lên sự thất vọng.

Sân nhà Trương Huyện thừa thật ra cũng không quá rộng rãi, khách nhân lại nhiều, khiến lưu thuỷ yến mất đi vẻ lịch sự tao nhã, ngược lại trở nên chợ búa ô trọc. Đừng nói là người thường thưởng thức phong nhã như Thẩm Hựu Dự, ngay đến Phương Niên Niên còn rất thất vọng, hai người đi tới một góc khuất. Cả hai nhìn nhau, vẻ mặt rất bất đắc dĩ.

Phương Niên Niên sửa sang lại dải lụa choàng, cúi đầu nói: “Ta vào thay y phục, huynh về tiểu đình trước đi.”

“Ta chờ cô.” Vừa dứt lời, Thẩm Hựu Dự mới kịp phản ứng, nha đầu thối muốn đi nhà xí, chuyện này... Hắn lấy thân phận gì mà chờ ở bên ngoài?

Gương mặt tuấn tú trong nháy mắt đã đỏ bừng lên.

Phương Niên Niên kinh ngạc, lại nhìn thấy Thẩm Hựu Dự mặt mũi đỏ bừng, liền cười thành tiếng: “Được, huynh muốn chờ thì cứ chờ đi, ha ha ha. Sao thế này, vừa tới chỗ lạ là thành bột trộn nước, dính người như thế?”

Thật sự không nhịn cười được mà, thấy Thẩm Hựu Dự đỏ mặt như thế đúng là rất vui.

Thẩm Hựu Dự trừng mắt nhìn Phương Niên Niên một cái, cắn răng nói: “Nha đầu thối.”

“Hừ.” Phương Niên Niên xoa đầu hắn một cái. “Ta đi đây, Thẩm công tử.” Rồi đi về hướng nhà xí.

Thẩm Hựu Dự âm thầm nghiến răng nghiến lợi, lời đã nói như bát nước hắt đi, không thể thu hồi, hắn phải đợi nàng.

Chuyện riêng tư như vậy... Hắn nhìn nha đầu thối đang đi về trước, gương mặt càng lúc càng đỏ.

...

Ăn mặc chỉnh tề mà đi nhà xí là chuyện phiền phức nhất, dưới phải vén váy, trên phải cột tóc, còn phải thu vén dải lụa choàng để đừng chạm đất, may mà không có gì gấp rút, nếu không ắt phải luống cuống tay chân đổ đầy mồ hôi.

Phương Niên Niên vừa kéo dải lụa choàng vừa nghĩ thầm, đáng lý nàng nên đưa Thẩm Hựu Dự cầm mới phải, chứ không chỉ đưa mỗi túi xách cho hắn.

Thất sách, thất sách.

Đằng nào cũng phải đợi, đáng lý nên để Thẩm Hựu Dự phát huy tối đa tác dụng của “bạn gái“.

Nhà Trương Huyện thừa cũng không thật sự tinh tế, nhà xí không quá sạch sẽ, còn vẽ rắn thêm chân đặt một chậu táo đỏ, muốn học đòi văn vẻ lại thành dở dở ương ương. Đặt ở đây thì chẳng ăn được, chỉ có thể để người ta nhìn cảnh đẹp ý vui, ngửi cho tinh thần thanh thản. Oẹ, không hề nhé...

Phương Niên Niên nín thở một hơi, động tác nhanh lẹ rồi bước ra ngoài, hô hấp không khí mới mẻ.

Sau khi ra ngoài lại không thấy Thẩm Hựu Dự đâu, Phương Niên Niên cảm thấy kỳ quái: “Người đâu rồi?”

Ban nãy nói nàng là chờ ở ngoài, giờ lại không biết chạy đi nơi nào.

“Thẩm Hựu Dự.” Phương Niên Niên gọi một tiếng, không thấy ai đáp lại. Nàng nhớ mang máng bên cạnh có một hoa viên hẻo lánh, nói không chừng hắn đã sang bên đấy.

Phương Niên Niên quyết định qua bên đấy xem thử, nếu không thấy người thì thôi, nàng sẽ quay lại, kiểu gì hắn cũng phải về chỗ tiểu đình.

Vừa bước qua nguyệt môn[4], Phương Niên Niên liền thấy một khóm trúc rất đẹp, nàng dừng lại nhìn lần nữa thì nghe có tiếng nói vọng đến.

[4] Nguyệt môn (月亮门): là một loại hình cửa đi lại đặc trưng của kiến trúc Trung Hoa như đây là một bức tường trong khu vườn hoặc trong nhà mà có một lối đi hình tròn (giống như hình Mặt Trăng tròn) dành cho người đi bộ, phía trên bức tường này có lợp ngói, loại cửa này không có chức năng đóng mở, sử dụng chủ yếu vào mục đích trang trí.



“Đệ có ý gì? Rửa tay gác kiếm[5] rồi thì cho rằng có thể triệt để thoát khỏi quá khứ hay sao, đừng quên năm đó đệ đã làm những chuyện gì!”

[5] Nguyên văn là kim bồn tẩy thủ (金盆洗手), tức hoàn lương, từ bỏ cuộc sống ngoài vòng pháp luật.

“Trần minh chủ bình tĩnh, đừng nóng vội mà đả thương thân thể.”

“Thật là xưa không bằng nay, trước kia đệ gọi ta là Trần huynh, nay thì luôn miệng gọi ta là Trần minh chủ.”

Phương Niên Niên: “...”

Trong đầu chợt hiện ra hình tượng, trước kia chàng gọi thiếp là Tiểu Điềm Điềm, hiện tại lại gọi người ta là Ngưu phu nhân[6].

[6] Một cảnh kinh điển trong Đại Thoại Tây Du của Châu Tinh Trì.



Nàng rùng mình, cố rũ bỏ cảm giác nổi da gà.

Phương Niên Niên hơi nghiêng người về trước rồi lại nhanh chóng rụt đầu về, hai người này đang nói chuyện ngay trong hoa viên. Hoa viên này chỉ tầm mười mét vuông, có một lối đi nhỏ trải đá cuội dài khoảng một trượng nằm giữa hàng trúc, cuối cùng là một ngôi đình bát giác, hai người họ đang ở trong đình nói chuyện. Nàng không thể tiến, vậy có nên lui?

Phương Niên Niên nhìn tình huống của mình, nàng đi tới đi lui sẽ chạm vào bụi trúc, phát ra âm thanh xào xạc. Nháy mắt trong đầu nàng đã nhảy ra một loạt tình huống đạp phải cành khô phát ra âm thanh lập tức bị diệt khẩu, Phương Niên Niên hơi do dự, quyết định yên lặng theo dõi kỳ biến.

Vừa rồi nhìn thoáng qua, Phương Niên Niên liền biết hai người nói chuyện là ai, một người là gia chủ hôm nay Trương Huyện thừa, ông ta không xuất hiện trong lễ thêm trang, lại ở đây cùng nam nhân này?

Vị còn lại là Trần minh chủ trong miệng ông ta, nàng đã từng gặp vị Trần minh chủ này, chính là vị khách mấy ngày trước đã bước vào quán gọi trà lạnh, một thân phong trần, nhìn qua liền biết là đường xa mà đến, ngựa của ông ta ăn đặc biệt nhiều, hết hai muôi đậu lớn, ắt cũng xì hơi nhiều không kém.

Rõ ràng đã mấy ngày trôi qua, người này vẫn ăn mặc như cũ, nhìn qua không giống một võ lâm minh chủ mà giống một tên điên sa sút hơn.

Chỉ một cuộc đối thoại qua lại nho nhỏ, lượng tin tức lại rất đầy đủ.

Hoá ra trước kia Trương Huyện thừa từng lăn lộn giang hồ, cùng võ lâm minh chủ là chỗ quen biết cũ. Võ lâm minh chủ sốt ruột nóng nảy, chắc chắn là vì có chuyện muốn thương lượng cùng Trương Huyện thừa.

Trong đầu nàng không khỏi hiện ra bảng cáo thị dán ở cửa dịch trạm vào trước Trung thu, Trần gia ở Hoài Nam mất đi bảo vật, về sau biết được, bảo vật này chính là Huyết Liên Tử, Phương Niên Niên lại còn nuốt vào. Nàng mất tự nhiên sờ lên bụng mình, có hơi chột dạ, mà một khi lòng dạ không vững, càng không dám động.

Một khi để người khác biết mình có Huyết Liên Tử, hậu quả khó mà lường được. Bên kia, cuộc trò chuyện của hai người lại truyền đến tai nàng.

“'Minh chủ? Ôi, chẳng qua là chim đầu đàn bị các ngươi dùng chắn sát thương, Hỗn Nguyên Khản Hồn lại có thể mai danh ẩn tích, thi võ cử, làm Huyện thừa, có thể quang minh chính đại xuất hiện trước mặt người khác, nữ nhi có thể phong quang đại giá. Ta đây! Chỉ hận năm đấy khờ khạo, coi chuyện trở thành võ lâm minh chủ là đỉnh cao, sự thật thì sao, ngay cả tín vật của ta còn là đồ giả. Lão trọc đầu chủ trì Không Âm tự kia lại đưa ta đồ giả!”

Trần minh chủ gầm nhẹ, còn lấy ra đồ vật gì đó ném xuống đất, Phương Niên Niên nhạy tai nghe được tiếng chạm đất vang lên.

“Đệ lựa chọn rửa tay gác kiếm cũng là bất đắc dĩ, năm đó nếu không phải vô tình đụng đến chuyện Lâu gia ở Giang Nam, cảnh tượng khi đó vẫn còn lởn vởn trong đầu đệ, nửa đêm tỉnh mộng là toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Ôi, đệ thật thẹn với lòng, nếu không thì sao đến mức mai danh ẩn tích, ngay cả quê nhà cũng không dám về.”

“Đừng dùng mấy lời khoa trương này chọc tức ta, đồ vật mang ra từ Lâu gia còn ở chỗ đệ hay không?”

“Đã mười năm rồi, chiếc hộp vỡ đó ở chỗ đệ đã biến mất từ lâu.” Trương Huyện thừa từ chối.

Im lặng một hồi, Trần minh chủ bỗng yếu ớt lên tiếng: “Xem như ta cầu đệ, phía trên đang gấp gáp muốn lấy Huyết Liên Tử, ta thật sự không còn cách nào.”

Phương Niên Niên nhíu mày, giang hồ thật loạn lạc, sao lại xuất hiện ở đâu một Lâu gia?

Mũi chân đụng phải gì đó, nàng theo bản năng cúi đầu nhìn xuống.

Phương Niên Niên: “!!!”

Trần minh chủ khoẻ thật, có thể ném khối ngọc bài xa như vậy!

“'Minh chủ, chúng ta là huynh đệ, huynh gặp nạn sao đệ có thể không giúp chứ. Chí bảo của võ lâm minh chủ bị Tái Không Không trộm mất, đệ thật sự sốt ruột phát nóng vì huynh suốt mấy ngày đây.”

Có tiếng sột soạt của y phục truyền đến, âm thanh của càng lúc càng gần, Phương Niên Niên cảm giác không ổn, âm thanh này là hướng về phía nàng, chắc chắn là do đồ vật lăn dưới chân mình.

Nói thì chậm mà tình hình thì nhanh, một chân duỗi ra, nhẹ nhàng đá vào ngọc bài nhỏ, ngọc bài theo đó bật lên, yên ắng đáp xuống ngoài rìa khóm trúc.

Phương Niên Niên khẩn trương đến mức tim nhảy loạn trong lồng ngực, đè ép bản thân không được động đậy, nàng trơ mắt nhìn Trương Huyện thừa đi tới, xoay người ở rìa khóm trúc mà nhặt ngọc bài lên, ông ta không nhìn vào bên trong, không biết phía sau còn hai người sống sờ sờ ở đấy, rồi lại đứng lên, xoay người rời đi.

Phương Niên Niên thở phào một hơi, rõ ràng nàng không làm việc trái với lương tâm, không biết tại sao lại cuống quýt như vậy.

Nàng xoay đầu nhìn lại Thẩm Hựu Dự.

Thẩm Hựu Dự cười khẽ, tay trái đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu nàng đừng nói gì.

Phương Niên Niên liếc mắt sang bên ngoài một cái, ý hỏi phải làm thế nào bây giờ? Nàng hoàn toàn không muốn biết bí mật võ lâm, hiện tại chỉ muốn rời đi.

Sau khi ra ngoài nàng không nhìn thấy Thẩm Hựu Dự, còn tưởng hắn không chờ ở đây, không biết vừa rồi lén lút nơi nào, bây giờ mới xuất hiện.

Thẩm Hựu Dự nháy mắt, ra hiệu Phương Niên Niên cứ yên tâm đừng vội.

Hiện giờ ra ngoài đã chậm, cứ dứt khoát nghe xem bọn họ nói gì.

Trương Huyện thừa nhặt ngọc bài lên thì trở về tiểu đình, giao ngọc bài cho Trần minh chủ: “Trần huynh vẫn cứ thật thà như vậy, mặc dù khối ngọc bài này là giả, song tốt xấu gì cũng có thể dỗ dành người không biết chuyện, đừng ném đi như thế. Ôi, không phải là đệ không muốn giúp huynh, mà là năm đó mỗi người chúng ta cầm một cái hộp bước ra khỏi Lâu gia, bên trong chiếc hộp của ta không phải là Huyết Liên Tử.”

“Không thể nào!” Trần minh chủ thốt lên, đoán chừng cảm thấy ngữ khí của mình quá gay gắt, hiện giờ là lúc nhờ cậy người khác, hắn đành nhịn xuống. “Đệ, ta, Diệu Pháp đại sư, vị kia trong cung cùng tên Ma giáo kia, ta đều đã hỏi qua ba người bọn họ, thứ họ có được không phải Huyết Liên Tử, trong hộp của ta cũng không phải. Hiện tại chỉ còn lại đệ...”

Trần minh chủ cười tự giễu, ma sát ống tay áo, lại giơ lên ngọc bài: “Có điều đây chỉ là đồ giả, hoặc là năm đó Lâu gia trước khi rút lui đã đưa đồ giả cho lão trọc đầu, hoặc lão trọc đầu lừa gạt ta, cá mè một lứa đều không gì tốt lành. Ta mang tiếng là minh chủ nhưng không mạnh không uy, chỉ là lá vả[7] lá chắn[8] cho các người mà thôi.”

[7] Nguyên văn là già tu bố (遮羞布), tức cái khố hoặc lá vả, ý chỉ vật dùng che giấu sự xấu hổ.

[8] Nguyên văn là đáng tiễn bài (挡箭牌), tức tấm mộc hoặc lá chắn, ví với cái cớ viện ra để thoái thác che đậy.

Phương Niên Niên hơi mở to hai mắt, ngọc bài mà Trần minh chủ đang cầm với ngọc bài mà Lương gia gia giao cho nàng giống nhau như đúc, ông ta nói của mình là đồ dỏm, vậy chẳng lẽ thứ nàng cầm là hàng thật sao?

Không thể nào...

Nàng phủ định trong lòng, vật trọng yếu như vậy sao có thể bị Lương gia gia nhặt được, lại dễ dàng đến tay mình như vậy? Cũng đâu phải hàng thị trường bán ba đồng một cái đâu.

Đằng sau Phương Niên Niên, Thẩm Hựu Dự cau mày, vậy mà tin đồn trong chốn võ lâm là thật, lệnh bài của minh chủ là giả.

Đối thoại bên ngoài vẫn tiếp tục.

“Đệ không có lý do gì lừa huynh, chiếc hộp đó đệ cũng không hề vứt đi, với lại, bên trong hộp chẳng qua là phương thuốc trị thương hàn, phương thuốc vẫn còn, nếu huynh muốn xem, ta có thể lấy ra. Lúc ấy đồn rằng Lâu gia là hậu duệ Dược vương, chuyện này ắt là giả, chúng ta đều trúng kế.

Khi đó loạn lạc, thất vương tranh đấu, Lâu gia theo Tấn vương, giang hồ vì thế mà náo động dị thường, chúng ta khi đó trẻ tuổi, tin vào lời đồn liền đến Lâu gia điều tra, bây giờ nghĩ lại, thật ra chỉ là mấy vị vương gia muốn mượn tay chúng ta diệt trừ vây cánh Tấn vương. Hậu duệ Dược vương là giả, Huyết Liên Tử là giả, chỉ có chúng ta hai tay nhuộm máu, gánh vác nợ máu là thật thôi.”

“Người nào?” Trần minh chủ nghiêm nghị quát.

Phương Niên Niên giật nảy mình, nàng không đụng gì phát ra tiếng hết, Thẩm Hựu Dự cũng không hề nhúc nhích.

Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.