Phương Niên Niên xấu hổ đến nhức đầu, trở lại hậu viện mới phản ứng lại, bây giờ còn đang là buổi sáng, cơm tối cái gì chứ, cách cơm trưa còn một khoảng thời gian đây này.
“Thật xấu hổ mà, sao lại đụng trúng tay huynh ấy chứ.” Phương Niên Niên chùi miệng, tự lẩm bẩm. “Huynh ấy rửa tay đi chứ...”
Thẩm Hựu Dự cắm đầu đi ra, trong nội tâm sôi sục không ngừng, giống như nước sôi trong nồi sôi đến trào ra ngoài, cả người đều đỏ lên, đi qua đi lại vài vòng dưới ánh nắng mặt trời mà không giải nhiệt.
Thật đúng là không ổn mà!
Hắn cúi đầu nhìn ngón tay một chút, lập tức hoảng hốt.
Nhìn thêm chút nữa, lập tức đỏ mặt.
Lại nhìn thêm một cái, cả người hắn đều cảm thấy không ổn.
Hắn nhẫn tâm muốn lau đi ngón trỏ dính vệt đỏ kia, song khăn lụa trắng vừa cọ đến, ngón tay giống như sợ hãi mà hơi co lại.
Hắn có chút không nỡ.
Thẩm Hựu Dự nhìn xung quanh một chút, bỗng nhiên thừa dịp không có ai liền đưa ngón trỏ lên chóp mũi, nhẹ nhàng ngửi một cái, là mùi thơm của hoa nhài.
Là hương vị trên người nàng.
Chớp mắt tâm tình bỗng rung động, Thẩm Hựu Dự càng thấy bản thân thật kì quái.
Hắn chột dạ rút ngón tay về, hai tay cứng đờ xuôi theo hai bên, khuôn mặt lạnh lùng, giống như có ai vừa thiếu hắn mấy trăm đồng hào lớn.
Người gánh hàng cơm rượu vừa đi qua vừa hô to, Thẩm Hựu Dự lạnh lùng nhìn sang: “Lấy một chén lớn.”
Người gánh hàng rong sợ đến mức gần như muốn cúi đầu lạy lục, trái tim đập thình thịch, muốn ôm gánh chạy thật nhanh.
Thẩm Hựu Dự: “...”
Thẩm Hựu Dự co cẳng đuổi theo: “Này, gánh cơm rượu*, ngươi đừng có chạy mà.”
Người gánh hàng rong lại càng chạy nhanh thêm.
Thẩm Hựu Dự tăng tốc đuổi theo, bắt kịp gánh hàng rong, tựa như ép buộc hắn bán cho mình một chén cơm rượu lớn. Toàn bộ quá trình người gánh hàng rong run rẩy không thôi, tựa như Thẩm Hựu Dự là thổ phỉ cướp bóc, ăn xong không trả tiền.
Kỳ thật, Thẩm Hựu Dự vốn hào phóng, tâm trạng không tốt liền ném bừa một hào bạc: “Không cần thối.”
Người bán rong cầm một hào bạc mà kinh ngạc không thôi, chân tay luống cuống nhìn xuống phần tiền cũ của mình, để hắn thối thì hắn cũng không có đủ tiền.
Thẩm Hựu Dự hài lòng rời đi, thỉnh thoảng hắn nhìn xuống ngón tay, rồi lại chột dạ dời mắt, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn, ý cười trên khoé miệng dần nồng đậm.
Từ đầu đến cuối Thẩm Kỳ núp trong bóng tối, lặng lẽ nhìn theo điện hạ nhà mình, trong đầu có vô số dấu chấm hỏi hiện lên, chỉ sợ không biết đầu óc chủ tử có ổn định không.
Từ sau lưng Thẩm Hựu Dự, người gánh hàng rong cầm lấy hào bạc, vẻ mặt hốt hoảng, một hào này cũng đủ mua hết cả gánh của hắn: “Thật là một công tử chi tiền hào phóng, có điều tính tình thật kì lạ.”
Bên trong Phương gia, PhươngNiene Niên dứt khót chuẩn bị cơm trưa. Tháp Na đang mang chăn mền dày ra sân, phơi dưới ánh nắng mặt trời: “Niên Niên, sao lại nấu cơm sớm vậy?”
“Cũng không có gì làm nên con chuẩn bị trước thôi.” Phương Niên Niên không dám ra khỏi nhà bếp, sợ mẫu thân thấy gương mặt đỏ ửng của mình, đúng thật là, già đầu rồi, mới bị một tiểu nam sinh cọ xát miệng đã đỏ mặt, sao càng sống lâu lại càng trẻ con vậy chứ.
“Đừng vội, con ra nói chuyện với ta một chút.”
Phương Niên Niên không muốn nghe theo: “Chờ con một lát.”
Chờ tới khi nhiệt độ trên mặt hạ xuống.
Bữa trưa cũng làm đơn giản, sườn heo hầm khoai tây[1], đậu đũa kho tàu[2], tôm luộc[3], canh miến với thịt viên đậu hũ[4], cùng gỏi rau trộn dưa leo[5].
[1] Sườn heo hầm khoai tây (排骨炖土豆).
[2] Đậu đũa kho tàu (红烧豆角).
[3] Tôm luộc (河虾白灼).
[4] Canh miến với thịt viên đậu hũ (肉丸子豆腐粉丝汤).
[5] Gỏi rau trộn dưa leo (凉拌一个老黄瓜).
Lúc hái đậu đũa, Phương Niên Niên ma xui quỷ khiến nghĩ đến Thẩm Hựu Dự, lại nghĩ tới cơm rượu. Vừa rồi có gánh hàng rong bán cơm rượu sao? Sao nàng không thể nhớ ra chứ!
Cái gì cũng không nhớ rõ, chỉ có một trận làm loạn, thật là nhức đầu mà.
Để tránh không phải loạn thất bát tao vì những chuyện này, Phương Niên Niên nghĩ đến món quà mình phải tặng cho nữ nhi Huyện thừa trong tiệc thêm trang. Nhất định không thể quá rẻ, nhưng hai nàng cũng không quá thân cận, không cần thiết phải chọn món quá đắt đỏ, dù sao hai nàng cũng chỉ ở cùng xã đoàn, không phải khuê mật tri kỷ, không cần đưa vật quá tốt.
Tặng quà thật là một vấn đề đau đầu.
Phương Niên Niên đắn đo suy nghĩ, cuối cùng vò mẻ không sợ rơi, cứ chọn bừa một cây trâm bạc là được, có thể mua được, cũng không quá đắt, mấu chốt là không khác gì so với người thường.
Nàng chỉ là một nữ nhi thương hộ bình thường, có thể cùng chung xã đoàn với thiên kim Huyện thừa đều là nhờ may mắn. Hồng Đậu Xã, vốn dĩ không phải là “Xúc xắc gắn đậu tương tư”, cũng không phải “Hồng đậu sinh nam quốc[6]”, hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện tương tự, mà ở đây lại là nốt đậu.
[6] Hồng đậu sinh nam quốc (红豆生南国): một câu trong bài thơ Tương tư của Vương Duy.
Loại đậu này cực kỳ nguy hiểm, thời cổ đại năng suất kém phát triển, trình độ chữa bệnh có hạn, các bệnh đậu mùa, thuỷ đậu, mề đay... đều có thể lấy mạng người.
Ở hiện đại, bệnh đậu mùa đã được nhân loại nghiên cứu chữa trị, song thời cổ đại thì không được vậy, dù Cao Tổ đã khuyến khích mở rộng việc tiêm ngừa cho toàn bộ người dân, song không phải cả nước đều được phổ cập, một là do thiếu kiến thức, hai là do khó lan truyền thông tin. Cùng với đậu mùa, bệnh mề đay cũng ở tình huống tương tự, chuyện tiêm phòng ở thời cổ đại khó mà làm được, rất bất khả thi.
Có thể sống sót một cách khoẻ mạng an khang, thật sự là phúc lớn mạng lớn.
Trên trấn Ô Y có một vị tiểu nương tử mắc bệnh thuỷ đậu, sau khi hết bệnh, trên mặt lưu lại rất nhiều vết rỗ, nàng cảm thán việc mình đã sống sót, bèn lập ra Đậu Đậu Xã, đậu ở đây chính là đậu dịch.
Thế nhưng cái tên này cũng không dễ nghe, về sau liền đổi thành Hồng Đậu Xã, dù sao thì đậu tương tư cũng là đậu mà.
Thành viên ra ra vào vào, ổn định khoảng mười mấy người, Phương Niên Niên cùng một người bạn thân là một trong số này. Còn có nữ nhi Huyện thừa, Trương Nghi.
Về phần ý nghĩa của Hồng Đậu Xã, tựa như một lời nhắn nhủ đến lão thiên gia, những tiểu nữ hài này đều đã là một thành viên của đậu dịch, không cần khiến các nàng nhiễm bệnh lần nữa. Giống như việc dựng mộ sống của người đương thời, giống như nói với Âm sai, người này đã có phần mộ rồi, đừng câu hồn họ nữa.
Đều nhằm gửi gắm ngụ ý tốt đẹp.
Ngày thứ hai, Phương Niên Niên lên trấn Ô Y mua trâm, Thẩm Hựu Dự đòi theo cùng, nàng liền để hắn đi theo, cũng không có gì phải ngại, bọn họ cũng không còn đỏ mặt nữa.
Mua trâm xong, lúc trở về có đi ngang qua sạp hàng của Trương nương tử, giờ là buổi chiều giờ Mùi, tức là khoảng ba giờ. Dù thời gian lỡ cỡ, song dưới mái hiên quán lại có một đội ngũ xếp hàng rất dài, một lò bánh nhân vừa ra nồi, còn chưa kịp nguội đã được bán sạch.
Trái lại, cửa hàng bánh Trung thu cách đó không xa lại vắng như chùa bà đanh[7], đôi phu thê vừa mới tân hôn đang đỏ mắt ghen tị.
[7] Vắng như chùa bà đanh: nguyên văn là môn khả la tước (门可罗雀), tức là trước cửa vắng người đến mức có thể giăng lưới bắt chim.
“Hay thật đó, bày sạp bán trước cửa nhà bọn họ luôn.” Thẩm Hựu Dự nhìn cảnh này, im lặng nở nụ cười. “Là ý của cô.”
“Ta thật sự không ngờ Trương nương tử chọn chỗ gần như vậy.” Phương Niên Niên thật sự không ngờ tới, nàng chỉ cảm thấy gần cầu thì người qua kẻ lại đông đúc.
Thẩm Hựu Dự nhìn đôi mắt trong trẻo vô tội của Phương Niên Niên, cảm thấy nha đầu thối thật xấu tính.
Hắn thích...
Mặt hắn lại đỏ lên, trong lòng nghĩ tới cũng không nhịn được, tim đập rộn lên trong lồng ngực.
Phương Niên Niên chớp mắt vô tội, kéo Thẩm Hựu Dự rời đi trước khi Trương nương tử phát hiện ra bọn họ. Trương nương tử vốn khách khí, gặp được nàng nhất định phải đi ra chào hỏi một hồi, sẽ chậm trễ chuyện làm ăn. Chắc chắn lại còn mang bánh biếu tặng, nàng lại không muốn ăn.
Thẩm Hựu Dự hoàn toàn không có phản kháng, cúi đầu nhìn Phương Niên Niên níu ống tay áo mình theo, trong lòng nổi lên từng đợt sóng nhỏ dập dờn dập dờn...
Bên phía quầy hàng, hai bà tức[8] bận rộn hồi lâu mới có cơ hội thở dốc. Mẻ bánh nhân mới vừa bán hết, mẻ bánh vừa làm xong còn đang hấp trong nồi chưa chín, hai người mượn cớ này mà nghỉ tay một lát.
[8] Bà tức (公婆): mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu.
Mặc dù mệt, song hai bà tức rất khoẻ mạnh, nghĩ đến từng nắm từng nắm lớn tiền đồng, nội tâm lại sục sôi nhiệt huyết.
Trương nương tử cùng bà bà đều là người nhanh nhẹn, trung thực lại kiệm lời, chỉ cắm cúi làm việc. Bà bà rót một tách trà lớn cho tiểu tức phụ, gọi to: “Quyên Tủa, uống nước đi, nghỉ ngơi một lát.”
“Mẫu thân, người cứ uống đi, con đi nhào bột đã.”
“Bảo con uống thì cứ uống, bận đến cả ngay hôm nay đều chưa uống hớp nước nào mà.” Trong lòng bà bà rất thoải mái, nhi tử vốn chỉ là một tên đầu gỗ, may mà con dâu lanh lợi, bằng không thì nhà bọn họ lúc nào cũng đần độn, con cháu đời đời cũng chỉ là lớp người quê mùa, quanh quẩn chuyện đốt than, bán than, cả đời không có tiền đồ.
“Ài.” Trương nương tử nhận lấy, uống sạch bát nước.
Bà bà ồ lên một tiếng: “Ta nhìn thấy người kia giống Đại cô nương Phương gia quá.”
“Ở đâu?” Trương nương tử lập tức nhìn theo.
“Chắc là lớn tuổi nên hoa mắt, sao mới đấy mà không thấy tăm hơi đâu cả.” Bà bà tìm trong đám đông, lại không thấy bóng dáng Phương Niên Niên đâu cả.
“Giờ này ắt Niên cô nương còn ở cửa hàng. Mẫu thân, con định hai ngày nữa mang theo mấy món lễ vật, tới trà quán tạ ơn cô nương.”
“Đương nhiên, đương nhiên, nhất định phải mang nhiều lễ vật qua. Phải rồi, mang theo hai con gà mà nhà ta nuôi đi, ta nuôi cũng non nửa năm rồi, cũng vừa đúng lúc, vừa kịp ăn.”
“Dạ được, mẫu thân.”
“Làm người cần phúc hậu, có ơn phải báo. Chúng ta không có tiền, không hiểu văn hoá, nhưng phải có cốt khí.” Bà bà nhìn sang cửa hàng bánh Trung thu vắng tanh đối diện, chửi thề một tiếng, cười lạnh nói: “Đừng có học theo cái thói hiểm độc không có lòng dạ như bọn kia.”
“Dạ vâng, con biết mà mẫu thân, cứ đúng hạn là con lại bảo đương gia mang than tới cho trà quán dùng.”
“Nhớ đừng lấy tiền.”
“Phương đại gia cứ cố mà nhét cho đương gia.” Trương nương tử nói.
“Hồ đồ, về nhà ta sẽ nói cùng đại nhi tử, lần sau đưa than tới cứ lặng lẽ đặt trước cửa nhà họ, đưa xong thì đi, chúng ta không thể nhận số tiền này.”
“Ài!”
Hôm sau, buổi sáng giờ Thìn, tức chín giờ, Phương Niên Niên đi lên trấn Ô Y, nhà của Huyện thừa Trương gia, bên cạnh là Thẩm Hựu Dự như thường lệ.
Phương Niên Niên liếc mắt: “Huynh đừng có quên thân phận của mình đó.”
“Thân phận gì?” Thẩm Hựu Dự không phản ứng kịp, trong đầu cũng không có khái niệm gì.
Phương Niên Niên bất đắc dĩ nói: “Huynh là tiểu nhị nhà ta mời về.”
“Thật sao... A, là mời sao?” Thẩm Hựu Dự không quá để tâm, ánh mắt của hắn đặt trên người Phương Niên Niên.
Nàng mặc váy lót, nửa cánh tay mang màu hoa anh thảo, bên trên dệt gấm nổi, lấm tấm những ngôi sao sáng, dưới ánh mặt trời tựa như dòng nước chảy róc rách không ngừng, lại có nét xinh đẹp không phô trương, mang vẻ nội liễm và tinh tế, phù hợp với lối trang điểm nhẹ nhàng hôm nay. Lúm đồng tiền hình hoa anh đào sát khoé mắt phải, son môi màu nhạt, mái tóc đen thường buộc đuôi ngựa được búi thành một búi nhỏ, bên trên có đính những bông hoa nhung màu đỏ nhẹ nhàng, càng làm nổi bật cho chiếc khăn choàng.
Vẻ đẹp hôm bay rất khác so với hôm Trung thu. Hôm nay nàng càng thêm xinh đẹp, song vẻ đẹp có tiết chế, tuyệt đối không tranh đoạt với hào quang của tân nương.
“Khụ khụ...” Phương Niên Niên chột dạ ho nhẹ một tiếng, lấy lại cho mình chút tôn nghiêm: “Thì nhà ta không yêu cầu huynh rời đi, huynh cũng không muốn đi đó thôi.”
“Đúng vậy.” Thẩm Hựu Dự thở dài, còn không phải nàng không nỡ sao.
Phương Niên Niên lấy thiếp mời từ trong túi ra, giao cho gã sai vặt canh cửa, hắn liền nở nụ cười, mời hai người đi vào Trương phủ.
Lời tác giả:
Mặt mày Thẩm Hựu Dự chắc là to thế này
(————^ _ ^————): Nếu nàng không nỡ, sao ta có thể rời đi?
Lời editor:
*Tên gốc của chương này là lạc tương (酪浆), tức là món sữa bơ. Trong phần đầu chương tác giả cũng dùng xen kẽ hai từ lao tương (cơm rượu) với lạc tương, tạm thời mình đều để là cơm rượu để thống nhất về mặt nội dung.
Từ chương 25 trở về sau tác giả bắt đầu set VIP trên Tấn Giang *khóc ròng*
Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.