Phương Gia Tiểu Trà Quán

Chương 6: Chương 6: Thịt Hấp Bột




“Ăn ngon thật.” Phương Niên Niên cũng gọt cho mình một trái, quả lê rất lớn, nước lê trong vắt, đúng là loại quả được ưa chuộng nhất vào mùa này.

Thẩm Hựu Dự lau chùi bên mép, xụ mặt xuống, nói lời trái lương tâm: “Cũng tạm được.”

“Thôi đi, cái gì ngươi chẳng nói là tạm được.” Phương Niên Niên liếc mắt, không thèm để bụng kẻ tâm khẩu bất nhất này, ở chung mấy canh giờ ngắn ngủi, nàng cũng coi như nhìn thấu bản chất của hắn, là một kẻ có chết cũng phải giữ thể diện.

Thẩm Hựu Dự nhìn mặt nha đầu thối, hai gò má nàng phúng phíng đầy thịt, trông cũng giống quả lê mọng nước.

“Làm việc đi.” Phương Niên Niên nhanh nhẹn gọt vỏ lê, cứ xong một quả lại đưa qua Thẩm Hựu Dự. “Làm nhanh lên nào, trong hôm nay phải xong một trăm cân lê đấy.”

Thẩm Hựu Dự: “...”

Xem như hắn chưa suy nghĩ chuyện gì, nha đầu thối đúng là nha đầu thối, không hề đáng yêu chút nào.

Hắn nhận mệnh làm việc, từng quả lê được bào sợi mỏng, trong không khí nồng đậm mùi thơm ngọt, Thẩm Hựu Dự cật lực làm việc, nhịn không được lại ăn thêm một quả lê.

Nam nhân này đúng là không chống cự lại đồ ngọt được.

Phương Niên Niên để ý thấy liền nhắc nhở một tiếng: “Ngươi đừng ăn nhiều quá, cẩn thận làm tổn thương khí huyết.”

Thẩm Hựu Dự đang ăn lê thì chợt khựng lại, cố gắng không vỗ trán cắn lưỡi, sao hắn lại không có một chút năng lực kiềm chế thế này, trước mặt nha đầu thối này lại lộ nguyên hình!

Chắc chắn là do thuốc mà Phương Đại Ngưu ép hắn uống.

Thẩm Hựu Dự cắm cúi bào sợi, bày ra bộ dạng muốn sống thì chớ tới gần.

Bào sợi là một việc không yêu cầu kỹ thuật cao, rất nhanh quen tay, Thẩm Hựu Dự làm việc không tệ, cứ tới lui như thế nên cũng có chút phân tâm, ánh mắt không kiềm được mà liếc qua nhìn Phương Niên Niên bên cạnh.

Hôm nay Phương Niên Niên mặc y phục xanh nhạt, nàng xắn tay áo, lộ ra cánh tay trắng như sứ, dưới ánh mặt trời mùa thu lại lấp lánh toả sáng.

Trời sinh nàng đã mang ba phần vui vẻ, đôi môi lúc nào cũng nhếch lên, giống như thời thời khắc khắc đều đang vui cười, đôi mắt hạnh cũng tươi tắn, nhìn không hề có vẻ ưu sầu nào.

Nàng hoàn toàn khác biệt so với các thế gia nữ tử hắn từng gặp qua, nàng thẳng thắn, hoạt bát, tự nhiên, hào phóng, mặc dù xuất thân nông thôn, song trên người lại không có vẻ thô kệch.

Nàng biết vẽ tranh, chữ viết rất đẹp, làm điểm tâm rất ngon...

Trà quán ở thôn quê này càng ngày càng kỳ quái.

“Này, đừng ăn nữa, nếu không lại không có bụng ăn cơm tối đấy.” Phương Niên Niên xua xua tay trước mặt Trẩm Hựu Dự, vị thiếu hiệp này hình như có chút ngốc nghếch thì phải.

Thẩm Hựu Dự nghệt mặt ra, thế mà hắn lại vô tri vô giác ăn thêm một quả lê!

Hắn không hề như thế, thân là người hoàng thất, tính cảnh giác vốn thấm vào xương tuỷ.

Sao lại có thể thất thố nhiều lần trước mặt Phương Niên Niên này!

Thẩm Hựu Dự quyết định cứu vãn danh dự, hắn cười nhẹ: “Ở nông thôn chỉ có cơm canh thô lậu, có gì mà ngon. Ta đang đói bụng, ăn lê đỡ đói mà thôi.”

Cơm trưa là Tháp Na làm, tính chất phóng khoáng của bộ tộc thảo nguyên vốn đã khắc sâu trong tinh thần của bà, thành ra đồ ăn cũng không được tinh tế, không hẳn đẹp mắt.

“Cơm tối sẽ do Niên nha đầu nói.” Bước chân Phương Đại Ngưu rất nhẹ, không ai biết ông đến đây lúc nào.

“Đại Ngưu thúc, thúc giúp ta gọt lê nhé, ta đi nấu nồi mứt lê đầu tiên đây.” Phương Niên Niên bỏ quả lê và dao nhỏ xuống.

Nàng rửa sạch đôi tay nhớp nháp nước lê trong chậu nước bên cạnh, dùng tạp dề lau sạch, sau đó cúi xuống mang chậu lê bào sợi đi vào nhà bếp, hoàn toàn không có chút yểu điệu nào của nữ nhi.

Theo Thẩm Hựu Dự thì nhìn sao cũng thấy không đủ văn nhã, tiểu cô nương nên mặc váy dài, bước đi nhẹ nhàng, làn váy lay động theo nhịp bước, cười mỉm duyên dáng, giọng nói êm ái, lời hay ý đẹp... Nha đầu thối này hoàn toàn không có chút phong phạm thục nữ.

Ấy vậy mà hắn lại nhìn nha đầu thối tới mức đần người!

Thẩm Hựu Dự cũng xấu hổ với chính bản thân mình.

Làm mứt lê chín rất đơn giản, Phương Niên Niên sử dụng táo đỏ, mạch môn(*), bối mẫu(**), bách hợp, quả la hán, đường phèn, trộn lẫn vào nhau, giúp bổ phế giảm ho, sinh tân, lợi yết hầu.

(*) Mạch môn (麦冬): là một vị thuốc, có tính hàn, vị ngọt nhưng hơi đắng.



(**) Bối mẫu (贝母): mọc nhiều ở vùng Tứ Xuyên, có vị chát, tính hàn, giúp bổ tim, phổi.



Những vị thuốc bên trên nấu trong nồi đất hơn nửa tiếng, sau khi lọc bỏ bã lê, phần chất lỏng còn lại được nấu đến khi đặc quánh.

Phương Niên Niên dùng muôi trúc múc thử, nước lê chảy xuống từng giọt, bắt đầu kết dính, chứng tỏ đã thành.

Nàng lấy mấy bình gốm nhỏ đã được cọ rửa sạch sẽ, mỗi bình đổ đầy tám phần, chờ đến khi nguội thì đậy nắp lại, bịt kín bằng một lớp giấy da bò(***), bên ngoài dùng dây thừng thô buộc lại, thế là thành sản phẩm tiêu thụ trưng bày trên kệ.

(***) Giấy da bò (牛皮纸): ngày nay gọi là giấy kraft.

Bình gốm nhỏ này là nàng đặt riêng ở một cửa hàng chuyên làm đồ gốm trên trấn Ô Y, yêu cầu chỉ có một, đó là trên thân bình tròn vo có đề “Thu Lê Cao”, ở một góc khuất thì đề chữ “Phương” được cách điệu, dù sao có nhãn hiệu của nhà mình thì có thể giúp khách nhân dễ nhận diện hơn.

Bình gốm làm theo yêu cầu với giá rất rẻ, nàng tính toán chi phí mứt lê, cũng không khiến mứt lê đắt hơn là mấy.

Trong phòng bếp có một chiếc bàn làm từ đá cẩm thạch, Phương Niên Niên lau sạch sẽ, sau đó múc mứt lê thành từng khối tròn nhỏ bằng đồng xu, chờ đến khi đặc hẳn sẽ thành kẹo lê.

Nếu có tủ lạnh, đặt trong tủ lạnh thì sẽ đông lại nhanh hơn.

Thời cổ đại không có tủ lạnh, đành phải dùng tạm mặt bàn đá cẩm thạch lạnh lẽo này.

Khay ướp cũng không phải là thứ có thể tìm thấy ở trong một trà quán nhỏ vùng nông thôn.

Từng nồi mứt lê chín cứ thế ra lò, rất nhanh đã đến giờ cơm, mẫu thân Tháp Na đã sơ chế đầy đủ nguyên liệu nấu ăn, Phương Niên Niên chỉ cần bắt tay vào nấu.

“Mẫu thân, xương sườn có tẩm bột ngô chưa vậy?” Phương Niên Niên hỏi.

“Tẩm rồi.”

“Bí đỏ cho món thịt hấp bột vẫn chưa cắt ra này.”

“Ta quên mất, để đó ta làm.”

“Mẫu thân, canh này chỉ có nấm bào ngư(****), khoai môn, miến dong thôi, có cần thêm thịt viên không?” Phương Niên Niên trưng cầu ý kiến của người trong nhà, bản thân nàng ăn gì cũng được, thậm chí có chút nhớ nhung mì tôm, lẩu tự sôi, gà rán hay khoai tây chiên...

(****) Nấm bào ngư (平菇).



Mặc dù nàng có thể tự mình làm ra, song từ đầu đến cuối đều không phải là mùi vị quen thuộc của kiếp trước.

Cảm tạ các vị tiền bối đã mở đường, để bàn ăn người đến sau không tới mức nghèo rớt mồng tơi.

Tiền triều thời Đường cũng giống với lịch sử trong thế giới của cô, cuối thời Đường, có một vị công tử họ Triệu, là ngoại tôn của hoàng tộc nhà Lý.

Vị thế gia công tử mang huyết mạch hoàng tộc này đã lật đổ vương triều mục nát suy bại, kết thúc loạn thế, lập ra Đại Tề, đưa ra một loạt chính sách táo bạo và thiết thực, tiến hành cải cách từ trên xuống dưới.

Công tích vĩ đại, dăm ba câu khó mà nói rõ ràng, đối với hậu bối như Phương Niên Niên, việc vĩ đại nhất mà Cao Tổ đế đã làm chính là tìm kiếm mùa màng khắp nơi, giúp bàn ăn của bách tính phong phú hơn, người tại vị hơn ba mươi năm, chưa bao giờ ngừng thăm dò mỹ thực dân gian.

Cao Tổ đế có nhiều tư tưởng kỳ diệu, thời trẻ, ông cho phổ biến các chính sách phù hợp nhu cầu thực tế, những năm sau đó, các chính sách mà ông đưa ra ngày càng vô lý, không sát thực tế, khiến dân gian có nhiều lời oán giận.

Điều mà hậu nhân lên án nhất chính là trong lúc tại vị người không lập Thái tử, lại cổ vũ con cháu cố gắng phấn đấu, khiến chuyện này trở thành mối hoạ ngầm. Người cho rằng mình có thể sống thêm năm trăm năm, áp chế được con cháu, song thọ mệnh con người có hạn, Cao Tổ vừa nhắm mắt xuôi tay, hoàng triều lập tức rơi vào biến loạn.

Đại địa Trung Nguyên, loạn thất vương, gây tử thương nhiều vô số kể. Quốc gia vốn huy hoàng nhất thời lâm vào khói lửa chiến tranh, khiến bá tánh không được sống yên ổn.

Ròng rã bảy năm, chiến loạn mới lắng lại.

Hoàng tử nhỏ nhất trong số bảy vị vương tử ngồi lên ngai vàng, cũng chính là đương kim hoàng đế, mười sáu năm trôi qua, đến hiện tại cũng bắt đầu có lại vẻ thịnh thế khi xưa.

Thiên hạ thái bình an yên, không còn vẻ tang thương những năm ấy.

Mảnh đất này cũng được khai khẩn lâu đời, tự có năng lực khôi phục mạnh mẽ.

Phương Niên Niên cảm thấy bản thân rất là may mắn, nếu để nàng ra đời sớm hơn mấy năm, ắt cũng không phải là thời gian trưởng thành yên bình.

Ngàn vạn ý nghĩ vút qua trong đầu, động tác trên tay nàng không hề dừng lại.

Trong phòng bếp bay ra mùi hương, rất khác với hương vị cơm trưa, khiến ai ngửi thấy bụng cũng kêu vang, chảy nước miếng.

Thẩm Hựu Dự không khỏi dừng lại động tác, chăm chú nhìn về hướng phòng bếp, mơ hồ có thể thấy bóng dáng Phương Niên Niên nhẹ nhàng tới lui, vô cùng bận bịu.

Tan học quay về, Phương Thừa Ý rửa mặt mày tay chân xong thì phụ a tỷ dọn món ra bàn, thi thoảng còn lén ăn vụn hai miếng, a tỷ làm món thịt hấp bột(*****) mà hắn thích nhất, bên ngoài là lớp bột ăn rất ghiền, hắn nhâm nhi từng cái, ăn đến quên cả trời đất.

(*****) Thịt hấp bột (粉蒸肉): một món ăn xuất xứ từ vùng Giang Tây. Tương truyền rằng, vào đầu hạ ăn thịt hấp bột có thể phòng tránh rôm sảy. Cách chế biến là thái thịt ba chỉ thành lát dày (có thể thay bằng xương sườn), ướp với dầu ớt, nước tương; cho thêm đường, rượu, mì chính. Sau đó đổ bột mì vào trộn đều và xếp vào lồng hấp cho đến khi chín. Có thể bổ sung thêm nấm, khoai tây, củ sen, bí ngô, khoai lang và các loại rau khác.



Chờ đến khi dọn ra bàn, lồng thịt hấp bột rõ ràng bị khuyết một góc.

Phương Thừa Ý chột dạ ngó qua ngó lại, thấy không ai phát hiện liền tranh thủ thời gian dùng đũa sắp xếp. Ngắm nghía gần xa mấy bận, hắn thoả mãn gật gù, đã xoá sạch dấu vết!

Bụng lại kêu lộc cộc, muốn ăn thêm một miếng quá đi.

“A đệ, không được ăn vụng.”

Phương Thừa Ý hai tay đặt lên đùi, thẳng lưng: “Đệ không có.”

Phương Niên Niên chế nhạo: “Hôm nay còn lấp liếm cơ đấy.”

Phương Thừa Ý chơi xấu huých tỷ tỷ: “Không có đâu mà, tỷ mau xới cơm đi, đệ đói quá rồi.”

“Vậy tại sao đệ không đến xới cơm đi?” Phương Niên Niên huých lại bả vai đệ đệ.

“Để đệ xới, để đệ xới.” Phương Thừa Ý nhảy sang nồi gỗ bên cạnh bàn, vừa mở ra thì hơi nước bốc lên mờ mịt, mùi cơm chín toả ra bốn phía.

Hôm nay ăn cơm độn, bên trong có lẫn hạt ngô, màu sắc vàng nhạt, nhìn rất cảnh đẹp ý vui.

Phương Thừa Ý tích cực xới cơm cho mọi người, động tác rất bài bản, hiển nhiên không phải lần đầu làm việc này. Phụ mẫu Phương gia nhìn hắn làm việc, hoàn toàn không có ý ngăn cản, phụ thân bưng chén canh nóng hổi ra bàn, cũng không để nữ nhi chạm vào, mẫu thân lấy trong tủ ra một hộp cao dưỡng, thoa từng chút lên tay nữ nhi, cẩn thận chăm chút ngón tay gầy gò trắng nõn.

Phương Niên Niên cũng nắm tay mẫu thân lại, hai người đều dùng cao dưỡng chăm chút cho nhau.

“Phụ mẫu, a tỷ, Đại Ngưu thúc, với người kia, ăn cơm thôi.” Phương Thừa Ý sốt ruột xới cơm, việc còn chưa xong mà đã hô hào mọi người đến ăn.

“Gọi cái gì, mọi người đều ở đây mà.” Tháp Na cười mắng.

Phương Thừa Ý hí hửng ngồi xuống, trông ngóng thúc giục mọi người nhanh nhanh ngồi vào chỗ.

Cả nhà ngồi vào bàn, Thẩm Hựu Dự mang theo tâm trạng khinh miệt lẫn hoài nghi, khi vừa ngồi vào bàn liền vô cùng kinh ngạc, nhìn một bàn mỹ vị mà không nói nên lời, hắn vốn cho rằng chỉ là vài món hương dã tục tằn, không hề ngờ tất cả đều trái ngược!

Mấy loại gốm sứ thô lậu đều đổi thành đồ bạc hoặc là đồ sứ nhất phẩm, hoàn toàn có thể so với ngự thiện.

Không...

Thẩm Hựu Dự nói thầm trong lòng, nói không chừng còn tốt hơn bữa cơm của Phụ hoàng.

Nhìn một bàn đầy món ngon, bất mãn khi bị gọi là “người kia” cũng tan thành mây khói, hắn cầm đũa chuẩn bị động thủ, Phương Niên Niên ho nhẹ một tiếng, Thẩm Hựu Dự khó hiểu nhìn về phía nàng.

Phương Niên Niên nhìn hắn chằm chằm, Thẩm Hựu Dự vẫn không hiểu được.

Hắn lớn lên trong phủ riêng, là người có cấp bậc lớn nhất, vốn dĩ không có ý thức tự giác khiêm nhường trước người khác, trừ khi là dùng bữa với trưởng bối.

“Mọi người ăn đi.” Gia chủ Phương Khuê liếc mắt nhìn sang, cầm đũa hô hào.

Lần này, tất cả mọi người bắt đầu ăn cơm, đầu đũa vươn ra, nhắm về hướng món ăn yêu thích, món mà Thẩm Hựu Dự muốn nếm nhất chính là thịt hấp bột.

Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.