Edit: Huyên
Tay nhỏ nắm thành quyền, bĩu môi, khuôn mặt nhỏ chừng bàn tay nghiêm túc...
Sở Đông Ly bị chọc cười, hắn bóp quai hàm của đứa bé, “Gương mặt này của ngngươi cũng đừng có phối với vẻ mặt này, làm ta chỉ muốn bắt nạt ngươi thôi.”
Đứa bé vịn cánh tay Sở Đông Ly run rẩy đứng lên nhào vào trong ngực hắn, nói: “Bây giờ ngươi bắt nạt ta, chờ ta có lại sức mạnh sẽ bắt nạt lại ngươi.”
Sở Đông Ly bất đắc dĩ tiếp được nó, bóp mông nhỏ béo múp míp của cậu, nói thầm: “Ta vẫn thích hình dạng mao cầu của ngươi, ngươi không thể biến trở về sao?” Hắn thích cảm giác sờ lông xù chứ không phải cánh tay béo múp míp.
Đứa bé gãi gãi mông, nắm chặt mấy sợi tóc rũ xuống của Sở Đông Ly rồi giật giật, xem như trả thù hắn bóp mông mình, “Trí nhớ ngươi kém vậy à, ta đã nói sức mạnh của ta bị phong ấn, chỉ có thể duy trì bộ dạng này.”
Sở Đông Ly đoạt lại tóc của mình, ôm nó tùy ý ngồi xuống bậc thang, hỏi: “Vì sao lại bị phong ấn? Ngươi quá xấu nên đắc tội với người khác?”
Đứa bé lắc đầu, “Không nhớ nổi.”
Sở Đông Ly nhíu mày, hẳn là ký ức cũng bị phong ấn?
“Vậy sao ngươi lại mình tên Tạ Hi Tri?”
“Ta chỉ nhớ kỹ cái tên này, ta nghĩ hẳn là tên của mình.”
“Sao ngươi lại đột nhiên biến thành người?”
“Không biết, thức dậy đã biến thành bộ dạng như vậy.”
“.... Sao hỏi cái gì ngươi cũng không biết hết vậy?”
“Cái gì ta cũng không nhớ rõ, tất nhiên cái gì cũng không biết.”
“....”
Khổng Tước lại gần hỏi: “Vậy ngươi biết chân thân của mình là cái gì không?” Hắn vẫn rất hiếu kì Tiểu Đoàn Tử là giống loài gì.
Đứa bé nói: “Hỏi Sở Sở đi.”
Khổng Tước trêu nó: “Chuyện của ngươi đương nhiên là hỏi ngươi, tại sao lại hỏi Tiểu Ly Tử? Hắn không biết chuyện của ngươi.”
Đứa bé nhăn mũi: “Ngươi hỏi ta ta cũng không biết.”
Sở Đông Ly sờ lên mái tóc mềm mại của nó, nói: “Ta nghĩ ngươi hẳn là Phượng hoàng.”
“Phượng hoàng?” Khổng Tước và Đông Nam Phi giật mình.
Đông Nam Phi nói: “Phượng hoàng không phải luôn luôn cư trú ở trên Cửu Thiên sao? Tại sao lại thất lạc thế gian?”
Sở Đông Ly nhún vai biểu thị mình cũng không biết, hắn nghĩ nghĩ, nói với đứa bé: “Lúc trước ta nhặt được ngươi ở bên cạnh hồ nước trên Hương sơn, hay là ta dẫn đệ đi Hương sơn, xem đệ có thể nhớ tới gì không?”
Đứa bé gật đầu: “Được.” (tieuhuyen1205.wordpress.com)
Khổng Tước nói: “Nói như vậy, người hại Đoàn Đoàn là muốn mạng của ngươi ấy rồi.”
Sở Đông Ly cũng nghĩ đến điều ấy, lúc trước nhặt được Tiểu Đoàn Tử vào giờ Tý thì hình dạng của nhóc là trứng, có khả năng là bị bức phải Niết Bàn dục hỏa trùng sinh cho nên mới trở về hình dạng trứng Phượng hoàng, cũng không biết là ai xuống tay nặng như vậy? Vạn nhất hắn ta phát hiện Tiểu Đoàn còn sống, không chừng sẽ hạ đao lần nữa nhổ cỏ tận gốc... Hiện tại linh lực Tiểu Đoàn Tử suy yếu khí mà tức thuộc về Phượng Hoàng cũng nhạt, thế nhưng từng ngày dần dần khôi phục bộ dáng của Phượng hoàng, đoán chừng đến lúc đó sẽ không che giấu được khí tức tường thụy thuộc về Phượng hoàng, khả năng bị phát hiện lại càng lớn, xem ra cần phải thay cậu nghĩ biện pháp thay che giấu khí tức mới được...... Huầy, ai bảo lúc trước mình “tâm hồn mê trứng” nhặt cái trứng phiền phức này về chứ, chỉ có thể phụ trách tới cùng, bằng không sẽ bị gắn cái danh “bội tình bạc nghĩa” làm xấu tên tuổi....
Sở Đông Ly rất không cam tâm bóp mũi đứa bé, ai oán: “Cũng không biết có phải kiếp trước nợ ngươi không, thôi, giúp người thì giúp đến cùng, ầy, cho ngươi cái bảo bối, ngưô phải giữ nó cho tốt nha.” Nói rồi, kéo một sợi dây đỏ từ trong quần áo ra, cuối đoạn dây đỏ buộc hai mặt dây chuyền ngân sắc, hai mặt dây chuyền này có hình tròn, ở giữa có một vòng kim sắc, dưới ánh nắng chiếu rọi tản ra một loại ngân quang chói mắt mê người.
Sở Đông Ly lấy một mặt dây chuyền trong đó xuống, dùng dây đỏ vòng qua rồi mang lên cổ cho cậu.
Khổng Tước đứng bên cạnh tò mò đưa thay sờ, cảm giác trên tay bóng loáng vô cùng, ngọc cũng không phải ngọc, phân biệt không ra là chất gì, “Tiểu Ly Tử, đây là bảo bối gì?”
Sở Đông Ly hàm hồ lẩm bẩm một câu: “Mảnh vảy của ta.”
Khổng Tước không có nghe rõ, “Thứ gì?”
Sở Đông Ly búng một cái trên trán hắn, nói: “Nghe không được là vấn đề của ngươi, ta đã trả lời.”
Khổng Tước bất đắc dĩ, câu nói vừa rồi của Sở Đông Ly tựa như đang ngậm tảng đá mà nói, rõ ràng chính là cố ý không muốn người ta nghe.
Đứa bé sờ lên mặt dây chuyền, lại đưa lên trên mặt cọ xát, hỏi: “Sở Sở, dùng như thế nào?”
Sở Đông Lt vỗ vỗ quần áo ôm đứa bé lên, cười: “Không gấp, trước hết ta dẫn ngươi đi mua chút quần áo trẻ nhỏ, sau đó lại lên Hương sơn, đúng rồi, mua cho ngươi mấy cái cái yếm trẻ con có được hay không?”
“Ta không muốn mặc yếm.”
“Không mặc cũng phải mặt, ha ha, từ giờ về sau ngươi phải nghe ta, áu, đừng giật ta tóc, tên trứng thối này....”
“Không được gọi ta là trứng thối, ta tên Tạ Hi Tri!”
“Tiểu Hi Hi, cười hì hì (*), cái tên này thú vị đó!”
(*Tiểu Hi Hi: /xiǎo xī xī/
Cười hì hì: /xiàoxīxī/)
....
Khổng Tước đụng eo Đông Nam Phi, nói: “Nam Nam, ngươi có cảm giác Tiểu Ly Tư quá thương Đoàn Đoàn không?”
Gương mặt vạn năm không biểu cảm của Đông Nam Phi khó có được lộ ra chút suy nghĩ sâu xa, hắn gật đầu: “Đúng là không công bằng.”
Khổng Tước nói với nhóm mao cầu lại bị vắng vẻ kia: “Chủ nhân các ngươi chỉ thấy người mới cười nào nghe người cũ khóc (*), không bằng các ngươi tập hợp lại phản hắn?”
(*Giai nhân - Đổ Phủ)
Nhóm mao cầu rất chân thành ngửa đầu nhìn Khổng Tước...... Khổng Tước xoa xoa hai tay, vả mặt hưng phấn.
Không nghĩ tới nhóm mao cầu rất không góp sức, xù lông quay người chạy mất, phơi nắng phơi nắng, gãi ngứa gãi ngứa, uống nước uống nước....
Khổng Tước: “....” Đám bạch nhãn lang (*) này!
(* Chỉ loại vong ân phụ nghĩa)
Đông Nam Phi vỗ vỗ Khổng Tước tức giận tới mức giơ chân, lắc đầu: “Ngươi thật thất bại, thế mà không có con nào nghe ngươi!”
....
Trải qua một hồi cãi lộn kiêm động tay động chân rất không có ý nghĩa, vì để tránh cho mình biến đầu trọc Sở Đông Ly thỏa hiệp không gọi Tiểu Đoàn Tử trứng thối gì nữa, đổi thành gọi Tiểu Hi.
Ôm Tiểu Hi đi vào tiệm may, hỏa kế vừa thấy là Sở Đông Ly lập tức trên mặt tươi cười tiến lên đón, “Sở tiên sinh, khó được ngài đến mua quần áo nha, mời tới bên này!”
BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TRUYENFULL NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!
Chưởng quỹ tự mình ra chào hỏi Sở Đông Ly, “Sở tiên sinh muốn mua quần áo gì? Nội y hay là áo ngoài?”
Sở Đông Ly chỉ chỉ Đoàn Đoàn trong ngực, nói: “Không phải ta mua, là nó.”
Bởi vì trong nhà căn bản cũng không có quần áo trẻ con, Sở Đông Ly cũng chỉ chọn lấy một cái áo tương đối thoải mái bọc Tiểu Đoàn Tử đi ra ngoài, áo quá lớn Đoàn Đoàn lại quá nhỏ, gần như cả người đều bị quần áo che mất.
Mới đầu chưởng quỹ cũng không chú ý tới Sở Đông Ly ôm một đứa bé, còn tưởng rằng hắn mang theo một bao quần áo mà thôi, lúc này vừa nhìn thấy Tiểu Đoàn Tử trắng nõn nà, lập tức lớn thêm tán thưởng: “Tiểu công tử thật sự là đáng yêu, tương lai nhất định là long phượng trong loài người, chỗ này của ta có rất nhiều quần áo trẻ con, tiên sinh muốn màu gì, ta kêu hỏa kế lấy cho tiên sinh chọn.”
Sở Đông Ly vẫn chưa trả lời, Đoàn Đoàn đã giòn tan mở miệng: “Chỉ cần màu đỏ, cái khác đều không cần.”
Chưởng quỹ và hỏa kế đều có chút ngu người, Đoàn Đoàn nhìn qua tựa như là đứa bé vừa ra đời không bao lâu hơn nữa còn là sinh non, lúc đầu bọn họ đã kỳ quái vì sao Sở Đông Ly lại ôm một đứa bé mới sinh ra đường, lúc này đứa bé này thế mà mở miệng nói chuyện, hơn nữa còn nói đến cực kì rõ ràng trôi chảy, dọa sợ chưởng quỹ và hỏa kế, trong lòng tự nhủ: Đây là yêu quái sao?
Chưởng quỹ lau mồ hôi, gượng cười: “Tiểu công tử thật sự là thần đồng, nhỏ như vậy đã có thể nói chuyện, lợi hại, lợi hại!”
Sở Đông Ly chớp mắt mấy cái, cao thâm khó đoán nói: “Nó không phải thần đồng gì, nó là tiểu yêu quái ta vừa thu.”