Phượng Giá

Chương 5: Chương 5: Quỷ Anh (5)




Edit: Huyên

Beta: Lucifer



Người gõ cửa như gặp quỷ đòi mạng chính là Lâm Phúc.

“Có chuyện gì?” Sở Đông Ly còn đang suy nghĩ tại sao Tiểu Hổ đột nhiên lại chạy như gặp quỷ, cũng không chú ý tới vẻ mặt Lâm Phúc cũng khinh hoàng như thấy quỷ.



Lâm Phúc lấy tay áo lau mồ hôi, thở gấp nói: “Thái phu nhân nhà ta chết rồi.”

Sở Đông Ly nhíu mày, “Rồi sao?” Hắn bắt ma quỷ chứ không phải đi nhặt xác.

Lâm Phúc bối rối nửa ngày, cuối cùng cũng nói ra: “Thái... thái phu nhân chết rất kinh khủng, phu nhân vẫn luôn khóc lóc nói là oan quỷ lấy mạng, cho nên lão gia lệnh cho ta mời tiên sinh đến phủ một chuyến.”

....

Lúc này trên dưới Lâm phủ bao phủ một tầng u ám.

Mẫu thân Lâm viên ngoại Ngôn Tuệ và thê tử Ngôn thị là bà con xa, cũng là một trong những lý do ngày thường Lâm viên ngoại sợ vợ.

Phụ thân Lâm viên ngoại đã qua đời hai năm, Lâm viên ngoại cũng coi như là hiếu tử, xưa nay luôn hiếu thuận Ngôn Tuệ, từ khi Ngôn thị sinh nhi tử, vốn trước đó Ngôn Tuệ luôn tin Phật thì càng thành kính hơn, cách hai ba ngày sẽ đi Chùa Bồ Đề ở Hương sơn ăn chay bái thần.

Hôm qua Ngôn Tuệ từ Chùa Bồ Đề trở về, hỏi chuyện của Lâm Bảo, Lâm viên ngoại nói đã mời Sở Đông Ly giải quyết mọi chuyện. Bởi vì trong lòng có một nghi vấn, Lâm viên ngoại hỏi Ngôn Tuệ chuyện quỷ thai, bỗng dưng Ngôn Tuệ thay đổi sắc mặt, hơn nữa còn nghiêm khắc bảo Lâm viên ngoại đừng nhắc lại việc này.

Lâm viên ngoại càng thêm lo lắng, vì sao mẫu thân và thê tử đều giấu kín việc này. Lâm viên ngoại vốn tính hôm sau hỏi lại rõ ràng, nào biết rằng hôm sau Ngôn Tuệ bỗng chết oan uổng.....

Xác chết Ngôn Tuệ tràn đầy dấu răng, dấu răng nào cũng rất sâu, ở vài nơi thậm chí có thể thấy xương cốt bên trong đống huyết nhục. Nhìn bề ngoài, Ngôn Tuệ hẳn là bị cắn chết lúc còn sống.

Sở Đông Ly nhìn kĩ những dấu răng đó, càng nhìn càng cảm thấy đây là bị con người cắn, hơn nữa vẫn còn là tiểu hài tử. Nhưng mà, tiểu hài tử có thể cắn hung tàn thế sao?

Dạo trong phòng một vòng cũng không thấy phát hiện gì, Sở Đông Ly xoay người đi ra ngoài.

Lâm Phúc gọi nha hoàn hầu hạ Ngôn Tuệ tới, hỏi tối hôm qua nàng có nghe thấy điều bất thường hay không.

Nha hoàn lắc đầu, “Bởi vì thái phu nhân tuổi tác đã cao, lão gia sợ ngài ban đêm có việc cần mà không ai chăm sóc, cho nên đã phân phó nô tì ngủ ở bên ngoài để thuận tiện chăm sóc thái phu nhân. Canh hai tối qua nô tì còn giúp thái phu nhân chỉnh lại chăn, khi đó thái phu nhân vẫn còn bình thường.”

“Sau nửa đêm ngươi thật sự không nghe được tiếng vang gì?”

Nha hoàn khẳng định nói không có.

Sở Đông Ly nhíu mày, nhìn thương thế của Ngôn Tuệ, trước khi chết khẳng định đã trải qua tra tấn, không có khả năng không giãy giụa cầu cứu, nhưng nha hoàn ngủ bên ngoài lại không nghe được động tĩnh, chuyện này không bình thường, hay là dấu răng trên người Ngôn Tuệ là sau khi chết mới cắn? Là thâm cừu đại hận gì mà đối xử như thế với một lão nhân?

Hai mắt Lâm viên ngoại sưng đỏ, khàn khàn nói: “Tiên sinh có manh mối gì không? Mẫu thân ta là do quỷ hại chết sao?”

Sở Đông Ly nói: “Theo ta thấy cái chết của mẫu thân ngươi không liên quan gì đến tinh quái, ta kiến nghị ngươi nên đi báo quan, cho Ngỗ tác[1] điều tra rõ nguyên nhân tìm ra hung thủ.”

Lâm viên ngoại kích động, “Nương của ta nhất định là do tinh quái hại chết, là yêu quái ăn thịt người cắn chết nương ta!”

Sở Đông Ly cũng không muốn cãi nhau với hắn, “Tinh quái muốn tu luyện thành hình cũng không phải chuyện đơn giản, bọn họ sẽ không tùy ý đả thương người hủy đi con đường tu hành của mình, ta chỉ có thể nói bấy nhiêu, cáo từ.”

Nói xong, Sở Đông Ly cũng lười đi ra từ cửa chính, trực tiếp từ hậu viện trèo tường mà ra.

Lâm viên ngoại chỉ có thể giương mắt nhìn.

Từ sau hẻm Lâm phủ ra tới cửa, Sở Đông Ly đứng ở cửa hẻm do dự một lúc lâu, quyết định đi phủ nha môn một chuyến.

Tuy rằng Ngôn Tuệ không phải do tinh quái làm hại, bất quá cái chết của bà ta rất khả nghi, tìm chút việc làm cho Quận thái thú bận rộn cũng rất tốt.

Quay lưng, lơ đãng nhìn thấy một tên ăn mày quần ảo tả tơi ngồi xổm bên cạnh cái cây đối điện Lâm phủ, lăng lăng mà trừng mắt nhìn cửa lớn Lâm phủ.

BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TRUYENFULL NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!

Bởi vì ánh mắt tên ăn mày quá mức kì lạ, Sở Đông Ly nhịn không được mà nhìn lần hai.

Tên ăn mày kia thấy bị phát hiện, đầu tiên là cả kinh, tiếp theo liền hung thần ác sát mà trừng mắt với Sở Đông Ly.

Sở Đông Ly sao lại sợ hắn ta, trái lại còn mang guốc gỗ vào lạch cạch lạch cạch mà bước tới chỗ tên ăn mày.

Tên ăn mày sửng sốt, đột nhiên đứng lên xoay người chạy.

Sở Đông Ly cũng không đuổi theo, nhìn bóng dáng tên ăn mày mà suy tư.

Tên ăn mày này có hơi kì lạ, chẳng phải là ăn mày thật, hơn nữa còn là nữ.

....

Thái thú [3] quận An Bình Hồ Ngọc là hồ ly tinh tu luyện thành người, hơn nữa còn là một con hồ ly rất xinh đẹp.

Hôm nay, từ lúc Hồ Ngọc rời giường thì mí mắt phải vẫn luôn giật.

Tả cát hữu hung[2], Hồ Ngọc cảm thấy sắp có tai họa, vốn định thừa dịp hôm nay trời trong nắng ấm ra cửa đi dạo, nhưng lại sợ ra cửa sẽ gặp tai họa, Hồ Ngọc đến cửa cũng không dám ra, đứng ngồi không yên ở nhà.

Tới gần giữa trưa, mắt phải luôn giật suốt buổi sáng cuối cùng cũng ngừng, Hồ Ngọc thở phào nhẹ nhõm một hơi, dự định ăn xong cơm trưa sẽ theo kế hoạch lúc trước mà ra ngoài đi dạo.

Vừa mới ngồi xuống ăn một ngụm cơm, bỗng nhiên nghe được tiếng vang trên nóc nhà, ngẩng đầu lên nhìn.... Chỉ thấy có người vạch mái ngói thăm dò nhìn vào, cười tủm tỉm nói: “Ăn cơm à, ta đến đúng lúc thật.”

“Bang!” Chiếc đũa đang cầm rơi xuống đất, Hồ Ngọc che lại mắt phải không ngừng giật giật.

Nếu hỏi ở quận An Bình này Hồ Ngọc sợ nhất là ai, thì chính là người ngồi đối diện với hắn vô cùng tự nhiên ăn một nửa gà nướng, uống một nửa rượu ngon ------- Sở Đông Ly.

Tinh quái trong quận An Bình này chỉ cần thấy Sở Đông Ly là tựa như chuột nhìn thấy mèo, có thể trốn sẽ trốn ngay.

(tieuhuyen1205.wordpress.com)

Hồ Ngọc trong lòng bất ổn, không biết vị đại nhân này đột nhiên tới cửa là vì chuyện gì, chỉ là nghĩ đến chính mình luôn an phận thủ thường, hẳn là không phải tìm mình gây phiền toái, nghĩ như vậy, trong lòng cuối cùng cũng yên ổn, cẩn thận hỏi: “Tiên sinh ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”

“Cọ cơm.”

Hồ Ngọc: “....” Lão già ngươi đáng giá đi chín con phố chạy đến phủ thái thủ của ta cọ cơm?

Sở Đông Ly nhìn lướt qua Hồ Ngọc ăn mặt hoa hòe lộng lẫy, nói: “Ngươi rõ ràng chỉ là hồ ly, chỉ là mỗi lần ta nhìn thấy ngươi sẽ cảm thấy ngươi giống con công hơn, ngược lại bản thân Khổng Tước là công nhưng lại thích mặc hắc y, người khác không biết còn nghĩ hắn là quạ đen.”

Hồ Ngọc bĩu môi: “Ta mới không giống con công quỷ hẹp hòi kia, lần trước chẳng qua chỉ trộm của hắn một cọng lông vũ, nào biết hắn lại đuổi theo ta chạy qua chín ngọn núi đoạt lại lông chim, đồ keo kiệt!”

Sở Đông Ly bật cười: “Ngươi trộm lông vũ của Khổng Tước làm gì?”

“Trang trí mũ.”

“Vậy trách sao Khổng Tước không chịu cho ngươi, nếu là ta cũng không cho, ta nghĩ ngươi vẫn là tìm chút lông gà trang trí đi.”

Hồ Ngọc oán niệm: Lông gà khó coi chết đi được, đánh chết hắn cũng không đeo lên đầu.

“Đúng rồi, tiên sinh ngươi tìm ta có phải là xảy ra việc gì rồi không?”

Sở Đông Ly đem chuyện của Ngôn Tuệ nói kể một lần, nói: “Ngươi tìm Ngỗ tác để nghiệm thi đi, ra muốn biết tỉ mĩ nguyên nhân cái chết của Ngôn Tuệ.”

Hồ Ngọc gật đầu: “Đợi lát nữa ta tự mình dẫn người đi một chuyến, tiên sinh ở chỗ này chờ tin tức, hay là ta tới nhà báo cho tiên sinh?”

“Ta còn có việc muốn làm, có kết quả ngươi trực tiếp nói cho bọn Đông Nam Phi, ta đi trước, cảm ơn gà nướng với rượu ngon của ngươi.”

Tiễn Sở Đông Ly ra cửa, nhìn bóng dáng hắn biến mất ở góc đường, Hồ Ngọc sờ sờ mặt, lầm bầm làu bàu: “Nếu ta có một nửa dung mạo của Sở Đông Ly thì quá tốt rồi, uây.......”



[1] ngỗ tác: người nghiệm thi ở nha môn, tựa như pháp y.

[2] tả cát hữu hung: trái vận may phải xui xẻo, ý chỉ giật mắt trái là điềm lành còn giật mắt phải là điềm xui.

[3] Thái thú là một chức quan trong thời kỳ cổ đại của lịch sử Trung Quốc, đứng đầu đơn vị hành chính “quận“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.