Phượng Giá

Chương 45: Chương 45: Thử Tửu (6)




Edit: Chiêu

Beta: Huyên





Ông lão đội một cái nón cỏ to xụ nát bươm ngồi xổm bên lề đường bán gì đó. Trước mặt lão trải một mảnh vải xanh vuông vắn, bên trên bày đủ loại chai lọ bình đựng. Ông lão cũng trông thấy Sở Đông Ly, cười híp mắt vẫy tay gọi hắn. Sở Đông Ly đi qua đó, lão bèn nhét một bình nhỏ vào tay hắn. Sở Đông Ly nhận lấy cái bình, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi, cẩn thận nhìn vào thì thấy bên trong bình ngâm một con rắn lục xanh*.

*Trúc Diệp Thanh Xà (rắn lục xanh): Một loại rắn độc có tên khoa học là Trimeresurus stejnegeri, phân bố ở Trung Quốc, Việt Nam, Myanma, Ấn Độ, Thái Lan và các nước khác.

Tạ Hi Tri tò mò cầm lấy những bình khác, thấy bên trong có đủ thứ dùng để ngâm rượu, có rết, có nhện, có cóc, thậm chí là cành cây cọng cỏ, trong đó có một bình còn ngâm hai hòn đá. Tạ Hi Tri cầm lấy bình ngâm đá hỏi Sở Đông Ly: “Sở Sở, ngâm đá thì có tác dụng gì?”

Ông lão nhìn y, cười cười: “Chà, nhóc con đã lớn rồi, thấy nhịp thở của ngươi rất ổn định, gặp kỳ ngộ gì sao?” Đoạn nói lại xoay đầu nhìn Sở Đông Ly, như hiểu ra: “Là công lao của ngươi? Loại tình nghĩa sống chết có nhau này thật là làm lão già đây ngưỡng mộ.”

Sở Đông Ly rét lạnh trong lòng, nội đan của hắn ở trong cơ thể Tạ Hi Tri, nếu Tạ Hi Tri hủy đi nội đan, dù hắn có bất tử cũng sẽ bị trọng thương mà hóa về nguyên hình, không biết ông lão này có lai lịch gì, vậy mà nhìn ra được mình đưa nội đan cho Tạ Hi Tri... Tâm tình của Sở Đông Ly thấy hơi bất ổn, ông lão này nói như thế đơn giản chỉ là vô tư cảm thán hay là có dụng ý gì khác?

Ông lão nói với Tạ Hi Tri: “Tiểu phượng hoàng thật may mắn, nhất định không được phụ bạc người ta nghe chưa.”

Tạ Hi Tri nhìn ông lão, âm thầm cảnh giác: Ông lão này biết mình là phượng hoàng.

Thấy ánh mắt hai người đầy phòng bị, ông lão vui vẻ, lão vuốt bộ râu của mình, cười tươi như đóa cúc. Trong lòng Sở Đông Ly bỗng chốc thấy ổn định lại, hắn lấy cái bình ngâm hòn đá trong tay Tạ Hi Tri, giơ lên hỏi: “Cái này bao nhiêu tiền, ta mua.”

Ông lão bật ngón cái, khen ngợi: “Tinh mắt lắm, chỗ này chính là cặn rượu nổi danh của rượu ngâm, có thể biến nước thường thành rượu ngon đấy.”

(*Túy thạch: Ờm đại khái nó là cặn rượu á, nếu cô uống rượu trái cây tự ủ (đặc biệt là rượu nho) thì sẽ thấy cái cặn này, nó là axit tartaric có trong quả chín, kết tủa thành. Được coi là “viên ngọc quý” của làng rượu vang, rượu càng lâu năm thì lắng đọng càng nhiều cái này, rượu có cặn này mới là rượu ngon nhưng nó là “cặn” nên hơi mất thẩm mỹ. Người ta để đẹp thường lọc cặn này đi chứ nó không phải là rượu bị hỏng. Tui không biết người Trung Quốc gọi nó là cái gì, gọi bừa nhá.)

Sở Đông Ly liếc lão, thầm nói: Ông cứ khoác lác đi, không phải là hòn đá cuội tầm thường thì là gì.

Tạ Hi Tri không tin, mở nút bình ra, mùi hương gì cũng không ngửi thấy, y dùng đầu ngón tay nhúng vào trong bình lấy một chút bỏ vào miệng nhấm thử, cũng giống như cũ không hề có vị gì, y nói với Sở Đông Ly: “Sở Sở đừng tin ông ta, đây là nước.”

Ông lão nghiêm túc nói: “Bình này vốn dĩ là rượu, ngâm lâu đọng thành cặn nên biến thành nước, cặn này đã hấp thu hết tinh hoa trong ly rượu, mấy đứa bỏ cặn này vào trong nước thì tinh hoa của rượu sẽ phát tán ra ngoài, vậy nước sẽ biến thành rượu ngon.”

Sở Đông Ly vuốt cằm, “Nghe có vẻ thú vị, bao nhiêu tiền?”

Ông lão lại bắt đầu cười tươi như đóa cúc, “Không đắt lắm, một trăm lượng.”

Tạ Hi Tri nhướn lông mày, rõ ràng là lừa người còn dám bán một trăm lượng?

Sở Đông Ly gật đầu: “Quả thật không đắt.” Dứt lời còn thật sự vung ra một trăm lượng ngân phiếu cho ông lão. Ông lão xếp ngân phiếu như bảo bối cất vào trong lòng, tiếp đó nhiệt tình chào hàng: “Nhìn những món khác xem có muốn mua không? Hoa hồng ngâm thì sao? Có thể dưỡng trắng đẹp da. Còn cổ mộc ngàn năm nữa, có thể kéo dài tuổi thọ...”

Tạ Hi Tri gãi gãi đầu, không hiểu vì sao Sở Đông Ly biết rõ là hàng giả còn để bị lừa. Ánh mắt Sở Đông Ly rơi trên đống chai lọ kia, ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Có rượu ngâm chuột non* không?”

(*ở đây chỉ loại chuột mới sinh, chưa mở mắt í, không biết nên dùng từ gì luôn “v”)

Ông lão nói: “Đúng ra là có đó, nhưng mà gần đây hình như chuột non như bị tuyệt diệt trong một đêm, chuột lớn thì còn, chuột non thì hết rồi.”

Sở Đông Ly trong lòng khẽ động, hỏi: “Vậy ông có biết nguyên nhân không?”

Ông lão cười hắc hắc hai tiếng, thấp giọng nói: “Nhóc con, ngươi hỏi đúng người rồi, ta đúng là có biết.”

Hai mắt Sở Đông Ly sáng rực, chắp tay với ông lão một cái, “Xin rửa tai nghe.”

Ông lão nói: “Có một con mèo đã huy động đám mèo lớn nhỏ đi bắt toàn bộ những con chuột non này, mang đi ngâm rượu kiếm tiền.”

Tạ Hi Tri không hiểu lắm: “Làm sao kiếm tiền?”

Ông lão nói: “Con mèo này có chút bản lĩnh, nghe nói nó ngâm ra loại rượu chuột bao tử có thể trị tàn nhang, xóa nếp nhăn, làm trắng da,“ Vừa nói vừa chỉ vào da mặt như vỏ quýt phơi một nắng của mình, “Uống rượu non của nó, lão già sẽ không còn là lão già nữa mà biến thành một nam tử khôi ngô tuấn tú ngọc thụ lâm phong, là loại các cô nương đều đua nhau giành giật, khưa khưa khưa.”

Tạ Hi Tri nhìn lão, nói: “Vậy sao ông không đi mua về uống để lôi kéo mấy tiểu cô nương đi?”

Ông lão niệm một câu Phật dạy, nói: “Lão đây đã sớm nhìn thấu hồng trần, cắt đứt thất tình lục dục, ta chính là cao tăng đương tu hành, a di đà Phật!”

Sở Đông Ly giật giật khóe miệng, thật lòng mà nói lão già này thật có khả năng là hàng nhái!

Tạ Hi Tri cảm thấy ông lão này thú vị, nói: “Làm hòa thượng cũng làm hòa thượng dễ nhìn được mà ta, có gương mặt đẹp hay không có lúc rất quan trọng, nếu bây giờ ngồi ở đây là một hòa thượng dung mạo đẹp đẽ, đống chai lọ này của ông đã sớm bán hết rồi.”

Ông lão vỗ đầu: “Nhóc con nói cũng đúng.”

Sở Đông Ly hỏi ông lão: “Cái rượu chuột non kia bán ở đâu?”

Ông lão nói: “Chỉ có thanh lâu mới bán.”

Sở Đông Ly nói: “Thanh lâu? Ông nói kỹ viện hả?”

BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TRUYENFULL NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!

Ông lão gật đầu.

Sở Đông Ly lại hỏi: “Ông có biết con mèo kia ở đâu không?”

Ông lão lắc đầu: “Chuyện này thì ta không biết.”

Không ngờ đi ra ngoài một chuyến lại tình cờ thu được tin tức, mặc dù không biết tung tích của con mèo kia nhưng ít ra đã biết vì sao đám chuột con bị giảm mạnh như thế... Sở Đông Ly cảm ơn ông lão một tiếng, toan cùng Tạ Hi Tri rời đi, ông lão lại gọi bọn hắn lại, nhét cho Sở Đông Ly một túi tiền, nói: “Đây là tặng phẩm.”

Sở Đông Ly nhíu mày, thế mà còn có cả tặng phẩm?

Đang muốn mở cái túi ra xem bên trong có gì thì ông lão đã cản lại, thần bí nói: “Túi phúc lộc này, không thể mở ở đây, mở ra phúc khí sẽ chạy mất, về rồi hẵng nhìn.”

Sở Đông Ly nhìn ông lão, cân nhắc về độ đáng tin trong lời nói của lão.

Ông lão căn dặn: “Nhớ kỹ là về hẵng nhìn, không được phép nửa đường đã mở.”

Sở Đông Ly ngờ ngợ, lão già này bày vẻ huyền bí gì vậy? Suy nghĩ chút, hắn vẫn cất kỹ túi tiền vào người, tính về thì xem xem đến cùng là cái trò con bò gì.

Đi được hai bước, ông lão lại gọi bọn hắn lại, lão chỉ chỉ Sở Đông Ly, lại chỉ chỉ Tạ Hi Tri, cười: “Hai tên nhóc các ngươi vừa nhìn đã biết là kỳ tài ngàn năm hiếm có, xứng đôi, xứng đôi.”

Sở Đông Ly và Tạ Hi Tri liếc mắt một cái, đều cảm thấy đầu óc ông lão này có vấn đề.

Rẽ vào một góc, Sở Đông Ly quay đầu thì phát hiện không thấy ông lão đó nữa, đống chai lọ lích kích trên đất cũng không thấy đâu, hắn kinh ngạc: Sao biến mất lẹ quá vậy?

Tạ Hi Tri ngạc nhiên mãi không thôi: “Sở Sở, ông lão này không phải người.”

Sở Đông Ly nhíu mày, hắn sớm nhìn ra lão không phải người thường, nhưng lại không nhìn ra lão là tiên hay yêu, vậy thì tu vi của lão nhất định trên mình, lão rốt cuộc có lai lịch gì?

Thò tay sờ túi tiền ở trong lòng, Sở Đông Ly càng thấy tò mò bên trong túi chứa thứ gì.

...

Tạ Hi Tri hỏi Sở Đông Ly: “Sở Sở, chúng ta về nhà hay đi thanh lâu?”

Sở Đông Ly nhìn y, thầm nói trong lòng: Sao con phượng hoàng này biết ta muốn đi thanh lâu?

Tạ Hi Tri nói: “Sở Sở lương thiện vậy nhất định sẽ giúp con chuột tinh kia, nếu biết thanh lâu có đầu mối, tất nhiên là sẽ đi thăm dò đến cùng.”

Sở Đông Ly bẹo má y: “Ta không phải người tốt, ta giúp con chuột tinh đó là muốn gã trả thù lao, ta không thể để làm ăn thua lỗ được.” Vố làm ăn thua lỗ đầu tiên của hắn chính là cứu con phượng hoàng này, chọc phải loài lông xù đều là họa mà, người ta ham tài mê sắc còn hắn thì đi u mê “lông xù”, haizzz!

Tạ Hi Tri kéo Sở Đông Ly đi đến thanh lâu gần nhất, gật gù: “Sở Sở không phải người tốt, Sở Sở là tiểu long tốt.”

Nghe được vế đầu, Sở Đông Ly còn muốn khen con phượng hoàng này ngoan ngoãn dễ dạy, đến khi nghe được vế sau, lời tràn đến cửa miệng lại nuốt lại, giơ chân đá vào cẳng chân Tạ Hi Tri một cước.

Tạ Hi Tri xoa xoa cẳng chân, quay đầu cười xòa với Sở Đông Ly. Nụ cười tươi sáng rạng rỡ lay động lòng người, Sở Đông Ly không thể bác bỏ được: Con phượng hoàng này cười lên mê người quá!

Phố Đông có ba thanh lâu, Phiêu Hương Lâu, Yên Hoa Lâu, Bách Hoa Lâu, bây giờ đang là ban ngày, cửa lớn ba thanh lâu này đều đóng kín. Sở Đông Ly ngó ngó bảng hiệu của ba gian thanh lâu, chọn Yên Hoa Lâu.

Tạ Hi Tri hỏi Sở Đông Ly: “Sở Sở, thanh lâu là chốn như thế nào?”

Sở Đông Ly đáp: “Là nơi đàn ông tìm thú vui hoan ái, phụ nữ bán nụ cười nghênh đón người khác.”

Tạ Hi Tri à một tiếng: “Không giống những gì Khổng Tước nói.”

Sở Đông Ly tò mò: “Khổng Tước nói thế nào?”

Tạ Hi Tri nói: “Khổng Tước nói là nơi có rất nhiều chị gái xinh đẹp vồ vập tới, nguyên văn lời hắn nói là như vậy.”

“...” Sở Đông Ly nắm bả vai Tạ Hi Tri, nghiêm túc nói: “Từ nay đừng có nghe Khổng Tước nói linh tinh vớ vẩn nữa.”

Tạ Hi Tri nói: “Nghe rồi không xem là thật chẳng phải được rồi sao.”

Sở Đông Ly liếc xéo y một cái, hắn cảm thấy hình như con phượng hoàng này càng ngày càng thông minh, đây không phải chuyện tốt nha, sau này sẽ không dễ gạt y nữa.

Đi đến Yên Hoa Lâu, Sở Đông Ly không theo cửa chính vào mà vòng đến cửa sau. Ngay khi hai người vừa vòng vào ngõ sau của Yên Hoa Lâu, va thẳng vào một người. Sở Đông Ly kéo Tạ Hi Tri lui tới bên cạnh, người kia dường như giật bắn cả mình, ai ôi một tiếng ngã sấp xuống đất, đồ đạc cầm trên tay cũng theo đó rớt hết xuống đất, nhanh như cắt lăn đến bên chân Sở Đông Ly.

Sở Đông Ly cúi người định nhặt thứ đó lên trả lại cho người ta thì người đã lao qua lấy lại. Vừa ngẩng đầu lên không hẹn mà cùng người nọ mặt đối mặt, là một người phụ nữ, bên má trái người này có một vết ban đỏ to bằng bàn tay, tướng mạo rất xấu xí. Sở Đông Ly sững sờ, thấy người phụ nữ này hơi quen mắt. Người nọ hung hăng trừng Sở Đông Ly một cái, ôm chặt thứ gì đó rồi vội vã bỏ đi.

Tạ Hi Tri bên kia nói: “Sở Sở, người này chúng ta từng gặp qua rồi, chính là người đàn bà đánh người tối hôm qua.”

Tạ Hi Tri nhắc lại Sở Đông Ly mới nhớ ra, nếu không có vết ban đỏ kia thật đúng là không nhớ ra người phụ nữ này.

“Sở Sở, thứ người đàn bà đó cầm hình như là rượu chuột non.”



Thông báo: khóa 3 chương bất kì để chống trộm, các cô có thể join gr kín để đọc (khá nhiều câu hỏi khi vào nhóm và duyệt gắt) hoặc đọc trên wikidich.

Chương 46

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.