Edit: Huyên
Thôn dân thôn Trương gia đương nhiên là không tin Sở Đông Ly, đều dùng ánh mắt người này là kẻ ngu mà nhìn Sở Đông Ly.
Sở Đông Ly cũng không nhiều lời, thấy Trịnh Cửu thất hồn lạc phách không để ý thì rất không khách khí mà đưa tay xé một đoạn quần áo ở trên người hắn ta, chà xát trên mặt Trương đại tẩu, giũ quần áo một cái làm chấn động rớt xuống đống côn trùng đầy đất màu da nhỏ như sợi tóc.
Người xung quanh đồng loạt thốt lên.
Chỉ thấy đống côn trùng kia cử động, nhao nhao bò về thi thể Trương đại tẩu..... Gương mặt kia của Trương đại tẩu bị lau sạch côn trùng rõ ràng hiện lên từng khối thi ban (*), người vừa mới chết không thể nào xuất hiện thi ban được, rất rõ ràng Trương đại tẩu chết đã lâu, có khả năng đã được mấy ngày.
(* Là hiện tượng ứ máu tĩnh mạch tại những vùng trũng trên cơ thể, tiếp theo có hiện tượng thoát mạch, tan máu rồi thẩm thấu vào các mô xung quanh tạo nên những vết những mảng màu đặc biệt, hình thành 2-4h sau khi chết, nó được gọi là vết hoen tử thi.)
Đám người xôn xao.
Trịnh Cửu tựa như người chết chìm bắt lấy một cây gỗ cứu mạng, hắn ta dùng sức nắm tay Sở Đông Ly run bờ môi nói: “Nàng ta thật sự không phải do ta giết, không phải....”
Sở Đông Ly nói: “Ta tin tưởng ngươi, ngươi trước hết buông tay ra, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Trịnh Cửu nhìn chằm chằm Sở Đông Ly, chậm rãi buông lỏng tay ra, tay chân hắn ta như nhũn ra căn bản không có cách đứng lên mà chỉ có thể ngồi dưới đất, trong lòng hoảng loạn dần dần bình phục lại, hắn ta lấy lại bình tĩnh, nói: “Ngài muốn hỏi cái gì?”
Sở Đông Ly vẫn luôn phân thần lưu ý động tĩnh của Tiểu Đoàn Tử, mới vừa cảm giác được Tiểu Đoàn Tử nhích tới nhích lui ở trên đầu mình thế nhưng giờ lại yên tĩnh trở lại, hắn nhịn không được cảm thấy kỳ quái, đưa thay sờ sờ đỉnh đầu, cảm giác sờ đến một đám lông mượt mà hắn mới yên lòng.
Đám người từ trong khiếp sợ khôi phục như cũ không ít người cũng chú ý tới quái dị trên đầu Sở Đông Ly, nhao nhao hiếu kì một cục đỏ kia là cái gì.
Sở Đông Ly hỏi Trịnh Cửu: “Ngươi và Trương Xuân Thúy có phải là từng làm chuyện có lỗi với Trương An Bình?”
Trịnh Cửu biến sắc, từ ngữ mập mờ không chịu nói sự thật.
Sở Đông Ly sầm mặt lại: “Tốt nhất là ngươi nên thành thành thật thật nói ra, ta cứu được ngươi lần này nhưng không cứu được lần sau, chính ngươi nghĩ rõ ràng đi.”
Trong lòng Trịnh Cửu Tâm run lên, hắn ta có tính toán của mình, lúc này mẹ con Trương An Bình đều chết hết, đã không có người trả thù hắn ta nữa, hắn ta không muốn nói ra chuyện xấu mình từng làm làm bại hoại thanh danh đại phu của mình, nhưng mà Trịnh Cửu lại nghĩ đến con côn trùng quỷ dị kia, Trương đại tẩu đã chết mấy ngày, thế nhưng trước đây không lâu nàng ta còn sống sờ sờ đứng ở trước mặt mình nói chuyện, bên trong nhất định là do con côn trùng kia quấy phá...... Trịnh Cửu cảm giác cột sống phát lạnh, hắn ta bỗng nhiên ý thức được con công trùng quỷ dị kia không hại chết mình chắc chắn sẽ không bỏ qua, nghĩ tới đây hắn ta nơi nào còn có tâm tư giữ thanh danh của mình, giữ được tính mạng mới là quan trọng, lập tức nói rõ ra hết....
Trịnh Cửu là đại phu, Phong sơn phụ cận thôn Trương gia có rất nhiều thảo dược cho nên hắn ta thường xuyên đến Phong Sơn hái thuốc, có một lần ngẫu nhiên bị ở trước cửa thôn thôn Trương gia gặp Trương Xuân Thúy bị trật chân, hắn ta thấy Trương Xuân Thúy có mấy phần tư sắc, lúc ấy còn rất nhiệt tình chủ động tiến lên giúp nàng ta giúp chỉnh lại chân.
Kỳ thật Trương Xuân Thúy bị trật không nghiêm trọng lắm, thế nhưng Trịnh Cửu lại cố ý khuếch đại thương thế, còn nói mấy ngày nay mình đều sẽ đến Phong sơn hái thuốc, có thể thuận tiện giúp Trương Xuân Thúy chữa khỏi triệt để. (tieuhuyen1205.wordpress.com)
Trương Xuân Thúy đương nhiên là vô cùng cảm kích, Trịnh Cửu còn cực kỳ nhiệt tình đưa nàng ta về nhà.
Một tới hai đi, Trịnh Cửu thông đồng với Trương Xuân Thúy, khi đó trong nhà Trương Xuân Thúy đã tìm cho nàng một mối hôn sự, đối tượng chính là Trương An Bình cùng thôn.
Tướng mạo Trương An Bình rất là bình thường, Trịnh Cửu cảm thấy Trương Xuân Thúy là một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu, mà Trương Xuân Thúy cũng không thích Trương An Bình, dù sao so với Trương An Bình, điều kiện của Trịnh Cửu tốt hơn nhiều lắm, bởi vậy cho dù là Trương Xuân Thúy hay là Trịnh Cửu đều cảm thấy Trương An Bình là chướng ngại giữa bọn họ.
Có một lần, Trương An Bình té bị thương ở chân, xin Trịnh Cửu trị liệu.
Trịnh Cửu vì muốn cưới Trương Xuân Thúy nên có ý xấu, hắn ta cố ý kéo dài thương thế của Trương An Bình, còn cố ý dùng sai thuốc, lúc đầu dựa theo thương thế của Trương An Bình thì chân của hắn chỉ là vết thương nhỏ, sau khi chữa khỏi chỉ là đi đường có chút cà thọt, không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra, thế nhưng bởi vì có Trịnh Cửu cản trở, chân của Trương An Bình triệt để què, nhất định phải dựa vào quải trượng mới có thể đi đường, cũng là bởi vì chuyện này cha mẹ Trương Xuân Thúy ghét bỏ Trương An Bình không cho cưới nữa, cuối cùng Trịnh Cửu đạt được ước muốn cưới Trương Xuân Thúy......
Nghe xong, Sở Đông Ly sờ cằm, có hơi không hiểu nổi.
Kỳ thật Trương Xuân Thúy cũng không thể nói là phụ lòng, dù sao giữa nàng ta và Trương An Bình chỉ có lời nói của cha mẹ hai nhà, mà nam chưa lập gia đình nữ chưa gả, Trương Xuân Thúy cũng không tính là phụ Trương An Bình, mặc dù nữ nhân này tham mộ hư vinh, nhưng cũng không có sai lầm gì lớn, bởi vì nàng ta gả cho Trịnh Cửu thì muốn giết nàng cũng không tránh khỏi quá độc ác rồi.
Trương Xuân Thúy không phải tự sát, nàng ta tuyệt đối là bị người mưu hại, lúc ấy nhất định là xảy ra chuyện gì đó.
Kỳ quái nhất chính là mẹ của Trương An Bình chết chí ít cũng được ba bốn ngày, vậy người vừa rồi mắng Trương Xuân Thúy phụ lòng, đe dọa Trịnh Cửu là ai?
Sở Đông Ly gãi gãi cằm, cảm thấy vấn đề này quả nhiên là quá khó hiểu.
Nâng má ngồi xổm trên mặt đất trầm tư suy nghĩ, Sở Đông Ly ẩn ẩn cảm thấy mình giống như quên một chuyện rất quan trọng, thế nhưng trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra.
Trịnh Cửu run rẩy nói: “Tiên sinh, vừa rồi ta lại thấy con côn trùng kia, lúc này không phải là nằm mơ, là thật sự nhìn thấy.”
Côn trùng? Con công trùng có mắt tam giác kia? Con côn trùng này thật đúng là có mặt ở khắp mọi nơi, con côn trùng này đã từng xuất hiện trên thi thể Trương Xuân Thúy, thế nhưng đây chẳng qua là tấm phù chú...
Sở Đông Ly cảm thấy mình sắp bắt được trọng điểm, hắn vội nói: “Ngươi nói chi tiết rõ ràng.”
....
Nghe Trịnh Cửu nói xong, Sở Đông Ly đột nhiên nhớ chuyện mình vẫn luôn xem nhẹ kia, hắn nhớ lại ngày hôm đó có nhìn thấy một nữ nhân mai táng cho Trương An Bình trên núi Trùng, nữ nhân kia gần như đúc cùng một khuôn với mẹ Trương An Bình, hoặc là nói gương mặt của Trương đại tẩu đã chết và nữ nhân kia giống nhau như đúc, hai người khác nhau chỉ ở tuổi tác, rất có thể đây đều do người nữ nhân đó làm ra, nữ nhân đó đã có thể sử dụng côn trùng che đậy thi ban trên mặt Trương đại tẩu, vậy thì nàng cũng có thể biến mình già đi, biến thành mẹ của Trương An Bình......
BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TRUYENFULL NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!
Đồng thời, Sở Đông Ly lại nghĩ tới ngày đó hắn đến mua bò sữa, người đàn ông sát vách nhà Trương An Bình đã từng nói một câu “cả nhà bọn họ cũng thật sự bất hạnh, lúc trước Trương đại tẩu bị bệnh đến thoi thóp, rất vất vả mới tốt lên....” có khả năng khi đó mẹ của Trương An Bình đã chết, ngày đó hắn nhìn thấy Trương đại tẩu chính là nữ nhân trẻ tuổi ở Trùng sơn giả trang thành...
Thế nhưng Sở Đông Ly lại nghĩ không thông, nữ nhân kia tại sao muốn báo thù thay Trương An Bình? Nàng có quan hệ gì với Trương An Bình?
Tất cả bí ẩn này chỉ có thể tìm tới nữ nhân kia mới có thể giải đáp, thế nhưng lúc này đi đâu đi tìm người đây?...... Trùng sơn! Nhất định là nàng đã lên núi Trùng, Trương An Bình táng ở núi Trùng, nếu như nàng và Trương An Bình đã chết có quan hệ, hiện tại nàng giết Trương Xuân Thúy, lại hãm hại Trịnh Cửu, nhất định là nàng sẽ đi Trùng sơn tưởng niệm Trương An Bình!
Sở Đông Ly nhảy dựng lên, vội vàng chạy về hướng Trùng sơn.
Trịnh Cửu và thôn dân thôn Trương gia hai mặt nhìn nhau, không biết Sở Đông Ly đang muốn làm gì đây?
.....
Trùng sơn.
Sở Đông Ly quả nhiên tìm được nữ nhân kia, nàng đang quỳ gối trước mộ phần của Trương An Bình.
Nữ nhân đó cũng nhìn thấy Sở Đông Ly, nàng không nói gì, chỉ là quỳ ở nơi đó xuất thần.
Sở Đông Ly đi đến bên người nàng, nhìn nàng hỏi: “Ngươi là ai?”
“Trùng sư.” Nữ nhân nhỏ giọng nói.
Trùng sư? Trách không được có thể khống chế côn trùng, hơn nữa còn hiểu được trùng chú.
“Ngươi có quan hệ gì với Trương An Bình?”
Nữ nhân nói: “Hắn đã từng đã cứu ta một mạng.”
Sở Đông Ly gật đầu, thay Trương An Bình báo thù là vì báo đáp ơn cứu mạng của hắn à.
Tìm một nơi sạch sẽ rồi ngồi xuống, thuận tay xách Tiểu Đoàn Tử đã ngủ rối tinh rối mù trên đỉnh đầu xuống đặt trong tay, trong lúc ngủ mơ Tiểu Đoàn Tử cọ xát tiếp tục nằm ngáy o o, Sở Đông Ly khẽ cười cười, ngẩng đầu nói với nữ nhân đó: “Có thể nói chút chuyện của ngươi và Trương An Bình không? Tại sao ngươi lại giết Trương Xuân Thúy?”
Người phụ nữ có chút ngoài ý muốn, nàng nhìn hai mắt Sở Đông Ly, ngửa mặt nghĩ nghĩ, nói: “Kỳ thật cũng không có cái gì khó nói, ta vẫn luôn ở trong Trùng sơn này rất ít tiếp xúc với bên ngoài, ngày đó là Tết Nguyên Tiêu, ta bỗng nhiên rất muốn đi vào trong thành xem hoa đăng, lúc trở về thì trượt chân rơi xuống sông, ta không biết bơi, ngay lúc cho rằng phải chết đuối thì Trương An Bình vừa lúc đi ngang qua đã cứu mạng ta, ta rất cảm kích huynh ấy....”
Nói rồi, nữ nhân mỉm cười, mang theo thương cảm: “Một người cô đơn tịch mịch quá lâu cũng muốn có bằng hữu có thể thổ lộ tâm tình, cho nên ta đã kết bằng hữu với Trương An Bình, sau này ta nghe nói huynh ấy què một chân thì muốn đi thăm, nhìn xem có biện pháp có thể trị hết chân của huynh ấy không...... Ta cũng hiểu sơ y thuật, ta nhìn ra thương thế của huynh ấy vốn cũng không nghiêm trọng, chỉ là tên đại phu kia hình như có thù oán gì với huynh ấy, dùng thuốc không nên dùng mới có thể làm thương thế huynh ấy nặng thêm, ta nói có thể trị hết chân cho huynh ấy, thế nhưng huynh ấy lại nói với ta là không muốn trị, bởi vì chân của huynh ấy là do thê tử sắp cưới của huynh ấy vì muốn có lý do từ hôn mà cố ý hại huynh ấy ngã bị thương, huynh ấy cảm thấy nản lòng thoái chí, cảm thấy chân này bị què cũng không có gì khác biệt, ta thấy huynh ấy quá cứng đầu, nghĩ tạm thời thuận theo ý, sau này lại tìm cơ hội khuyên huynh ấy, há biết sẽ không còn cơ hội nữa.....”
Nữ nhân thở dài một hơi, nói tiếp: “Thân thể mẹ An Bình luôn không tốt, bệnh lâu quấn thân, sau khi Trương Xuân Thúy gả cho Trịnh Cửu không lâu mẹ An Bình bởi vì bệnh mà qua đời, An Bình nhất thời nghĩ không thông cũng đi theo nhảy sông tự sát.”
Sở Đông Ly im lặng, Trương Xuân Thúy và Trịnh Cửu, một người vì gả một người vì cưới mà gián tiếp liên thủ hại Trương An Bình thảm như vậy, có lẽ Trương Xuân Thúy không có nghĩ đến sẽ hại chết Trương An Bình, nàng chỉ là muốn có cái lý do để từ hôn, nàng ta ra tay cũng không nặng, thế nhưng Trịnh Cửu ở giữa là lại đâm một cước...... Cho nên nói một số thời khắc chỉ là do một ý niệm của bản thân nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến cuộc đời của người khác...
Trước khi rời Trùng sơn, Sở Đông Ly khuyên nữ nhân đó: “Trịnh Cửu tội không đáng chết, ngươi nên thu tay lại đi.”
Nàng không nói gì, sau hồi lâu mới nói một câu: “Vì sao người tốt luôn luôn đoản mệnh, người xấu lại sống lâu trăm tuổi, thật sự là không công bằng.”
Sở Đông Ly nói: “Chuyện không công bằng trên đời còn nhiều lắm, so đo quá nhiều chỉ thêm mệt mỏi, còn không bằng nghĩ thoáng một chút, ngược lại có thời gian mà tiêu dao.”
Nữ nhân như có điều suy nghĩ: “Có lẽ ngươi nói đúng.”
......
Trở lại Sở phủ, ăn xong cơm tối, tắm rửa xong...... Cuối cùng thì Sở Đông Ly cũng cảm thấy không được bình thường, Tiểu Đoàn Tử vẫn luôn ngủ say, gọi thế nào cũng gọi không dậy, nếu không phải bụng nhỏ của nó nâng lên hạ xuống chứng minh nó còn sống, Sở Đông Ly gần như muốn cho là Đoàn Đoàn của hắn xong rồi.
Lòng Sở Đông Ly như lửa cháy, lôi kéo hai thức thần không ngừng hỏi: “Đoàn Đoàn gọi thế nào cũng không tỉnh có phải là bị bệnh hay không? Thế nhưng là buổi sáng còn rất tốt mà, giữa trưa còn làm nũng với ta nữa, sao lại đột nhiên ngủ như chết? Các ngươi nói coi nó bị sao thế này....”
Khổng Tước và Đông Nam Phi cũng không thể nói được nguyên nhân, đành phải nhìn Sở Đông Ly ôm Tiểu Đoàn Tử chạy khắp phòng như con quay.
Hôm sau, trời tờ mờ sáng.
Sở Đông Ly bị giày vò một đêm không ngủ thực sự quá mệt mỏi, ôm Tiểu Đoàn Tử còn đang ngủ say mơ mơ màng màng thiếp đi.
Giữa lúc nửa tỉnh nửa mộng, Sở Đông Ly cảm giác được trên tay như sờ thứ đồ trơn mượt, tròn tròn, mềm mềm, thịt thịt, cảm giác của tay, hình dạng rất giống —— Cái mông!
Sở Đông Ly lập tức bừng tỉnh, cúi đầu xuống —
“A!”
Nhóm mao cầu Sở gia lần nữa không may bị tiếng kêu thảm thiết đau đớn của chủ nhân bọn chúng làm cả kinh bị đánh thức từ trong mộng đẹp.