Phượng Giá

Chương 12: Chương 12: Trùng Biến (2)




Edit: Huyên



Sở Đông Ly đến chợ chăn nuôi dạo qua một vòng, chỉ thấy có trâu và nghé con, không có bò sữa, lúc này hắn liền oán niệm: Cái chợ chăn nuôi chó chết này, vậy mà không bán bò sữa!?



Hắn cũng không nghĩ đến quận An Bình là vùng sông nước Giang Nam, nhiều ruộng đồng tất nhiên là nuôi nhiều trâu rồi.

Sở Đông Ly cũng coi là danh nhân của quận An Bình, có thể nói là không người không biết, ông chủ chợ chăn nuôi Đặng Đông đã từng mời hắn giúp đỡ, Đặng Đông thấy Sở Đông Ly cau mày rất không vui trừng mắt nhìn đàn trâu kia, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, thế là vội vội vàng vàng bỏ xuống chuyện trong tay chạy tới hỏi; “Tiên sinh, có phải là có vấn đề gì không?”

Sở Đông Ly quay đầu nhìn Đặng Đông, rất nghiêm túc nói: “Vấn đề rất lớn.”

Đặng Đông không khỏi khẩn trương: “Chẳng lẽ trong đó có trâu yêu?”

Sở Đông Ly chỉ vào đàn trâu kia, rất bất mãn: “Sao lại chỉ có mỗi trâu?”

“Hả?” Đặng Đông không hiểu lắm.

Sở Đồn Ly oán hận nói: “Ngươi không có bán bò sữa?”

“Uaa...!*” Đàn trâu kia kêu lên vang dội: Bò sữa cũng không giỏi bằng chúng ta!

(* dạ vâng, em chả biết con trâu nó kêu như nào.)

Sở Đông Ly chỉ vào lỗ mũi đàn trâu mà mắng: “Bọn mày giỏi thì có lợi gì? Cũng không thể có sữa! Mua bọn mày về cũng chỉ lãng phí tiền thôi!

“Khụ khụ!” Đăng Đông vui vẻ, “Hóa ra tiên sinh ngươi muốn mua bò sữa, thật sự ngại quá, chỗ này của tôi không bán bò sữa.”

Sở Đông Ly lui lại mà hỏi việc khác: “Vậy còn dê thì sao?”

Đặng Đông lắc đầu.

Sở Đông Ly phát điên: “Nơi này của ngươi nhiều động vật như vậy, có con nào có thể sinh sữa không?”

Đặng Đông vẫn lắc đầu, có chút ngượng ngùng: “Động vật ở chỗ này của ta đều là đực, không thể sinh sữa.”

Sở Đông Ly trừng hắn ta: “Sao ngươi lại thích nuôi con đực?”

Đặng Đông gãi gãi đầu, ngu ngơ cười nói: “Con đực bán chạy hơn con cái.”

Nhìn gương mặt đen thui hàm hậu trước mặt, Sở Đông Ly thật muốn vung một quyền tới, may là nhịn xuống được.

Tiểu Đoàn Tử từ trong túi chui ra ngoài, chuyển động con mắt đen bóng, tò mò nhìn đủ loại động vật bốn phía.

Đặng Đông nhìn thấy, kinh hãi: “Tiên sinh, trên quần áo ngài có một con trùng! Màu đỏ, rất lớn!”

Trùng? Đôi mắt Tiểu Đoàn Tử hơi híp lại......

Lông mày Sở Đông Ly nhướn lên, “Đoàn Đoàn của ta có chỗ nào giống trùng! Ngươi không có mắt à!”

Còn chưa chờ hắn ra tay giáo huấn Đặng Đông, Tiểu Đoàn Tử đã động thủ trước..... Khụ, chính xác thuyết phục miệng mới được.

Đang lúc Đặng Đông hiếu kì cái cục màu đỏ kia là cái gì, đột nhiên thấy hoa mắt, sau đó đã cảm thấy trên đầu hơi nóng......

tieuhuyen1205.wordpress.com

“Ông chủ! Tóc của ngài cháy kìa!” Hai tên hỏa kế sợ quá kêu lên, một tên trong đó đang tắm cho trâu, không chút nghĩ ngợi bưng “bồn tắm trâu” kia giội lên đầu Đặng Đông.....

“Ào!” Một câu rước họa vào thân Đặng Đông xui xẻo ướt sũng, công thêm một thân toàn mùi “trâu”!

Đặng Đông: “....” Ai có thể nói cho gã biết đã xảy ra chuyện gì không?? Vì sao tóc của gã lại đột nhiên bốc cháy???

Khóe miệng Sở Đông Ly giật một cái, cố gắng khống chết biểu cảm trên mặt, không lộ ra nỗi vui sướng khi người khác gặp họa.

Hai tên hỏa kế khẩn trương chạy tới, lao nhao.

“Ông chủ ngài không có sao chứ?”

“Ông chủ vì sao tóc ngài lại tự cháy?”

“Ông chủ ngài trâu quá, toàn thân đầy mùi trâu thối!”

“......”

Đặng Đông thật sự có suy nghĩ muốn tự tử.

Sở Đông Ly sờ lên đầu Tiểu Đoàn Tử, nắm móng vuốt: Đoàn Đoàn làm tốt lắm!

Tiểu Đoàn Tử một bộ dáng vân đạm phong kinh.

“Khụ khụ!” Sở Đông Ly ho hai tiếng, “Ông chủ ngươi nhanh đi thay quần áo khác đi, còn có trời hanh vật khô, chú ý phòng cháy, ta cáo từ trước.”

“Tiên sinh, từ từ đã!” Đặng Đông lau mặt một cái, gọi Sở Đông Ly lại.

Đuổi theo hai bước, Đặng Đông nói: “Tiên sinh không phải muốn mua bò sữa sao, ta biết ai nuôi bò sữa, nhưng không biết có chịu bán hay không.”

Đôi mắt Sở Đông Ly sáng lên, “Không sao, ta đến nhà hỏi thăm xem họ có bán không.”

Đặng Đông nói địa chỉ cho Sở Đông, còn kỹ càng tỉ mỉ chỉ đường đi cho hắn.

Nhìn túm tóc bị đốt cháy của Đặng Đông, Sở Đông Ly có chút ngượng ngùng, rất nghiêm túc nói: “Thật ra ngươi không phải người đầu tiên, có người còn thảm hơn ngươi kìa.” Ngẫm lại hắn gần đây bị Tiểu Đoàn Tử bắt nạt không biết bao nhiêu lần, ai, hắn xem Đoàn Đoàn là tổ tông mà nuôi rồi.

“A?” Nhìn Sở Đông Ly lắc đầu thở dài rời đi, Đặng Đông sờ sờ đầu, gã không hiểu mà hỏi hai tên hỏa kế: “Câu nói kia của Sở tiên sinh là có ý gì?”

Thấy Sở Đông Ly đi xa, xác định là hắn không nghe được, một hỏa kế trong đó mới đánh bạo nói: “Đoán chừng là động kinh.”

Một hỏa kế khác gât đầu: “Nghe nói ngày thường kiểu gì Sở tiên sinh cũng lên cơn một hai lần như vậy.”

Đặng Đông: “....” Một lát sau, cảm thán: “Cao nhân chính là cao nhân, nói chuyện cũng hết sức thâm ảo, hành vi cử chỉ cũng hết sức quái dị.”

***

Theo như lời của Đặng Đông nói thì hộ gia đình kia ở Trương gia thôn phía nam quận An Bình.

Sở Đông Ly xuyên qua phố Nam An, đi về cửa nam.

Lúc đến cửa Nam, Sở Đông Ly thấy được một người —— Lão đầu bán hạt dẻ rang hại hắn tiêu chảy đến nửa chết nửa sống kia! Chỉ là lúc này lão đầu hạt dẻ không bán hạt dẻ rang nữa mà đổi bán kẹo hồ lô.

Kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt!

Con mắt của Sở Đông Ly dạo qua trên dưới trái phải một vòng, nghĩ làm sao để dạy dỗ tốt lão nhân này.

Hắn là người phẩm cách cao thượng, hiểu được phải kính già, không thể chơi đùa lão đầu tử quá thảm được......

Sở Đông Ly chọc chọc Tiểu Đoàn Tử trong túi, “Đoàn Đoàn này, giúp ta một chuyện.”

tieuhuyen1205.wordpress.com

Tiểu Đoàn Tử nhàn nhạt liếc hắn một cái, không tỏ vẻ gì.

Sở Đông Ly lấy nó từ trong túi ra đặt lên lòng bàn tay, nhỏ giọng nói: “Chờ lát nữa ta đi ngang qua lão, cưng giúp ta đốt đống kẹo hồ lô của lão, thế nào?”

Tiểu Đoàn Tử lười biếng vỗ vỗ cánh nhỏ, vẫn không tỏ vẻ gì.

“Nè!” Sở Đông Ly nhướn lông mày, uy hiếp: “Không đồng ý thì không cho ngủ trong lòng ngực của ta!”

Tiểu Đoàn Tử hừ một tiếng trong lòng: Tiểu nhân.

Sở Đông Ly thấy uy hiếp cũng không có hiệu quả, bèn tủi thân nói: “Đêm đó ta bị hành hạ đến mặt xanh môi trắng, đừng nói chịu nhiều tội, chỉ là đốt kẹo hồ lô của lão là tiện nghi cho lão lắm rồi, ngươi giúp hay là không giúp?”

Lúc này Tiểu Đoàn Tử mới bất đắc dĩ dùng móng vuốt cào hai cái trên tay Sở Đông Ly, ra hiệu đốt thì đốt thôi.

Sở Đông Ly âm thầm đắc ý: Ha ha, hắn phát hiện nhược điểm của Tiểu Đoàn Tử —— Ăn mềm không ăn cứng.

......

Ngày hôm nay, quận An Bình náo động lên hai chuyện lạ.

Một là, tóc của ông chủ Đặng chợ chăn nuôi vô cớ tự cháy.

Hai là, một cây kẹo hồ lô trên tay lão đầu bán kẹo hồ lô bỗng nhiên tự cháy, sau đó cháy thành một đống tro tàn.

......

Báo thù xong, tâm tình Sở Đông Ly tốt đẹp, hát một tiểu khúc đi ra cửa Nam, về hướng nhà Trương An Bình ở thôn Trương Gia.

Trên đường, Sở Đông Ly hỏi Tiểu Đoàn Tử: “Đoàn Đoàn, cuối cùng cưng có lai lịch gì?”

Mặc dù chỉ là một nhóc con, thế nhưng lại có linh lực, có thể tùy ý điều khiển lửa, lại vô cùng có linh tính, có thể nghe hiểu được tiếng người...... Sở Đông Ly thật sự suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra Đoàn Đoàn của hắn đến cuối cùng là cái gì.

Đối với vấn đề không thể trả lời, Tiểu Đoàn Tử trầm mặc như cũ.

Đi đến nhà Trương An Bình, gõ cửa hồi lâu cũng không có người trả lời, càng thêm không có người ra mở cửa.

Tường xây không cao, Sở Đông Ly đi đến nhìn bên trong một cái, phát hiện cửa vẫn mở, thế nhưng không thấy bóng dáng của ai.

“Có người có đây không? Có người ở nhà không?” Gọi hai tiếng, vẫn không có động tĩnh gì.

Vừa đúng lúc này, sát vách có một người đàn ông khiêng cuốc đi ra, Sở Đông Ly gọi hắn ta lại: “Xin hỏi đây có phải nhà Trương An Bình có nuôi bò sữa?”

Hai mắt người đàn ông có chút hiếu kỳ đánh giá Sở Đông Ly, nói: “Đúng vậy, thôn này cũng chỉ có nhà hắn nuôi bò sữa thôi.”

“A, vậy xin hỏi Trương An Bình đã ra ngoài rồi sao? Vừa rồi ta đập cửa nửa ngày cũng không có ai lên tiếng.”

Vẻ mặt người đàn ông có chút cổ quái, nhìn Sở Đông Ly một hồi lâu mới nói: “Ngươi tìm Trương An Bình? Mấy ngày trước hắn nhảy sông tự sát, hôm nay hạ táng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.