Phượng Giá

Chương 16: Chương 16: Trùng Biến (6)




Edit: Huyên

Thấy Tiểu Đoàn Tử tinh thần phấn chấn, Sở Đông Ly sờ sờ cằm, trong lòng tự nhủ: “Có vẻ như Đoàn Đoàn rất hưng phấn nhỉ.”

Tiểu Đoàn Tử nhảy vào lòng bàn tay của Sở Đông Ly, dùng móng vuốt nhỏ đè lên tay hắn, con mắt lóe sáng lấp lánh như sao.

Côn trùng.

Sở Đông Ly rủ mắt nhìn nó, có chút hồ đồ: Côn trùng? Cái gì côn trùng?

Côn trùng mắt tam giác, đi xem đi. Tiểu Đoàn Tử thúc giục.

Sở Đông Ly nháy mắt mấy cái, “Sao đột nhiên cưng thấy hứng thú với côn trùng rồi? Chẳng lẽ cưng muốn ăn côn trùng?”

Tiểu Đoàn Tử hừ hừ: Ai thích ăn côn trùng? Ta chỉ là muốn đi xem thôi.

Sở Đông Ly kéo chăn mền lại che kín đầu, lẩm bẩm: “Côn trùng có gì đáng xem đâu?” Cùng với việc đi xem công trùng buồn nôn, còn không bằng ở nhà ngủ nướng.

Tiểu Đoàn Tử khó khăn chui ra từ trong chăn...... Haaaa! Xém chút bị ngạt chết rồi.

Nó chen đến bên lỗ tai Sở Đông Ly, giật tóc bên thái dương của hắn: Đừng ngủ, đi xem một chút!

Sở Đông Ly đành phải bất đắc dĩ đứng lên, ai, hiện tại trong nhà hắn Đoàn Đoàn là lớn nhất, nó nói muốn đi đông, hắn cũng không dám đi tây, uất ức quá đi......

Khổng Tước cười: “Vậy cái sinh ý này ngươi nhận?”

Sở Đông Ly oán niệm: Hắn muốn ngủ tiếp, thế nhưng...... Nhìn thoáng qua Tiểu Đoàn Tử ở một bên nhìn chằm chằm, Sở Đông Ly trầm trọng gật đầu: “Nhận đi.”

Thật sự là không dám không nhận mà......

***

Trịnh Cửu cảm thấy mình bị con côn trùng âm trầm kia quấn lên, nó giống như u linh đi theo hắn ta, hái thuốc chẩn bệnh, ăn cơm đi ngủ...... Nó dùng ánh mắt độc ác cổ quái ở bên trong nơi âm u hẻo lánh giám thị hắn ta, làm hắn ta ăn ngủ không yên, cả ngày mất hồn mất vía.

Trịnh Cửu cực hối hận ngày đó trêu chọc con côn trùng kia, sau hôm ấy trở về hắn ta bắt đầu nằm mơ, giấc mộng cổ quái kinh dị...

Trong mộng, xuất hiện một con đường, một con đường hiện ra đột ngột, không có điểm xuất phát, cũng không có điểm cuối cùng, Trịnh Cửu đứng ở giữa con đường đó.

Đó là đêm tối âm trầm như đáy biển, trăng sao mất đi ánh sáng, Trịnh Cửu rụt bả vai lại lẻ loi trơ trọi đứng ở giữa đường, hai bên toàn là cây, giống từng cái bóng lén lút, đang núp ở chỗ tối tăm không có ý tốt mà nhìn Trịnh Cửu.

Đột nhiên, chính giữa con đường xuất hiện một con côn trùng...... Côn trùng toàn thân màu đen, dưới thân dày đặc chân màu đỏ, nó chỉ có một con mắt, mọc ở giữa đầu, hình tam giác, nó dùng con độc nhãn thù hận mà nhìn Trịnh Cửu.

Trịnh Cửu không dám đối mặt với nó, cúi đầu muốn đi vòng qua, nhưng đi chưa được mấy bước, con côn trùng kia lại ngăn ở giữa đường, dùng con độc nhãn âm trầm trừng Trịnh Cửu.

Trịnh Cửu hồn phi phách tán, nhanh chân chạy như bay, thế nhưng là cho dù hắn ta chạy nhanh thế nào, chạy xa thế nào, con côn trùng quỷ dị kia luôn luôn xuất hiện ở phía trước hắn taba bước, thù hận mà nhìn hắn ta.

Trịnh Cửu sắp điên rồi, ngẩng đầu một cái, lại hoảng sợ phát hiện, khắp các thân cây đều bò đầy côn trùng cổ quái kia, lông lá xồm xàm......

Hắn ta bị bao vây, không đường có thể trốn.

Côn trùng từng bước một tới gần hắn ta, bò qua mu bàn chân của hắn ta, rồi bò lên trên chân...... Cuối cùng dừng ở trên chóp mũi, dùng con mắt hình tam giác thù hận trừng Trịnh Cửu, há mồm nói chuyện: “Trả chân cho ta, trả chân cho ta...”

......

Mỗi đêm Trịnh Cửu cũng không dám nhắm mắt lại, hắn ta sợ hãi nhìn thấy con côn trùng kia, chỉ cần hắn ta ngủ, con côn trùng kia sẽ vô thanh vô tức chui vào trong mộng của hắn ta, thét chói tai muốn hắn ta trả chân cho nó...

Người đầu tiên phát hiện Trịnh Cửu dị thường chính là thê tử của hắn ta Trương Xuân Thúy, đêm đó, Trương Xuân Thúy nửa đêm tỉnh lại, xém chút bị Trịnh Cửu ngồi ở một chỗ dọa gần chết, hỏi hắn ta vì sao nửa đêm không ngủ mà dọa người thế, Trịnh Cửu chỉ liền biết lầm bầm lặp lại nói côn trùng, khẩn trương sợ hãi trừng to mắt nhìn góc âm u hẻo lánh trong gian phòng...

Thẳng đến gà gáy, Trịnh Cửu mới không chống chịu được cơn buồn ngủ xâm nhập mà thiếp đi, dù cho ngủ thiếp đi, hắn ta cũng không ngủ được an ổn, giống như con côn trùng nhích tới nhích lui.

Đợi đến sắc trời rõ ràng, Trương Xuân Thúy lo lắng nửa đêm rốt cục kìm nén không được lay Trịnh Cửu tỉnh lại, hỏi nhiều lần, mới từ trong miệng Trịnh Cửu biết được mọi chuyện.

Trương Xuân Thúy sợ hãi, nàng ta cảm thấy con côn trùng cổ quái kia là muốn lấy mạng chồng mình, không cần bao lâu, Trịnh Cửu sẽ bị nó tươi sống tra tấn đến chết, nàng ta nhớ đến Sở Đông Ly, toàn bộ quận An Bình có lẽ chỉ có hắn mới có thể cứu chồng của mình, mặc dù nghe nói tính cách của Sở Đông Ly quái dị, hành vi quái đản, lúc tâm tình tốt việc nhỏ như hạt vừng hắn cũng sẽ hỗ trợ, lúc tâm tình xấu, cho dù ngươi như khẩn cầu thế nào hắn không giúp chính là không giúp, cho nên ở trong mắt của rất nhiều người, Sở Đông Ly không thể nói là một người thiện lương, người quận An Bình đánh giá hắn càng nhiều hơn chính là vừa chính vừa tà.

.....

Nghe Trịnh Cửu thuật lại chuyện đã xảy ra, Sở Đông Ly sờ cằm, đánh giá trên dưới Trịnh Cửu một hồi, thấy hắn ta mặc dù trình trạng tinh thần rất kém, thế nhưng lại không giống như là bị quỷ quái quấn thân, nhưng mà con côn trùng lại là xảy ra chuyện gì?

Nghĩ đến côn trùng, Sở Đông Ly liền nhớ lại con công trùng từng tầng lông tơ buồn nôn hôm qua thấy trong rừng, còn có Trương đại tẩu cử chỉ quái dị ở thôn Trương gia.

Nghĩ nghĩ, Sở Đông Ly hỏi Trịnh Cửu: “Ngươi thấy con côn trùng đó ở đâu?”

(tieuhuyen1205.wordpress.com)

Trịnh Cửu nói: “Thành Nam Phong sơn, ta là đại phu, trên Phong sơn rất nhiều thảo dược cho nên ta thường xuyên đi nơi đó hái thuốc, hôm đó chính là ta ở bên trong một ngôi nhà lá giữa sườn núi Phong sơn thấy con côn trùng kia.”

Thành Nam Phong sơn? Thôn Trương gia ngay tại Thành Nam, ngọn sơn dã đầy côn kia ở Thành Nam.... Sở Đông Ly quay đầu nhỏ giọng hỏi Khổng Tước: “Phong sơn và thôn Trương gia gần nhau không?”

Khổng Tước nhìn hắn, khinh bỉ: “Phong sơm ngay ở bên cạnh thôn Trương gia, lộ trình đại khái mất khoảng nửa canh giờ.”

Da mặt Sở Đông Ly đặc biệt dày, không nhìn ánh mắt khinh bỉ của thức thần mình lại hỏi: “Gần thôn Trương gia có ngọn núi, trên núi có rất nhiều côn trùng, đó là núi gì?”

“Trùng sơn.”

Sở Đông Ly nhíu mày, “Tên này ngược lại chuẩn xác đó, vậy Phong sơn và Trùng sơn cách xa không?”

Khổng Tước nói: “Trùng sơn ở bên phải thôn Trương gia, lộ trình từ Phong sơn đến Trùng sơn ước chừng một canh giờ.”

Sở Đông Ly trầm ngâm: “Một canh giờ, vậy thì cũng rất xa.”

Khổng Tước không hiểu: “Ngươi hỏi cái này để làm gì?”

(tieuhuyen1205.wordpress.com)

Sở Đông Ly rất nghiêm túc nói: “Cũng không có gì, chỉ là ta muốn biết một con côn trùng có khả năng từ Trùng sơn leo qua Phong sơn dọa người không.”

Khổng Tước: “....” Vấn đề này thật quỷ dị.

Sở Đông Ly hỏi Trịnh Cửu: “Gần đây ngươi có trở mặt với người nào không?”

Trịnh Cửu lắc đầu.

BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TRUYENFULL NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!

Sở Đông Ly quay đầu nhìn Trương Xuân Thúy, “Ngươi mới vừa nói ngươi tên gì nhỉ? Ngươi họ Trương?” Vừa rồi hắn chỉ lo cho Tiểu Đoàn Tử uống nước mật ong, cũng không có lưu ý người này tên là gì, chỉ nhớ kỹ nàng giới thiệu mình họ Trương mà thôi.

Khổng Tước nâng trán, thật mất mặt.

Trương Xuân Thúy nói: “phụ nhân họ Trương, Trương Xuân Thúy.”

Lòng Sở Đông Ly khẽ động, “Ngươi là người trong thôn Trương gia?”

Trương Xuân Thúy gật đầu.

Ánh mắt Sở Đông Ly dạo qua một vòng trên mặt Trương Xuân Thúy, hỏi: “Vậy ngươi biết mẹ con Trương An Bình không?”

Trương Xuân Thúy sững sờ, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, nàng cúi đầu nói: “Biết.”

Sở Đông Ly nói: “Vậy ngươi biết trước đó vài ngày Trương An Bình nhảy sông tự sát không?”

“Ngươi nói cái gì?! An Bình chết rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.