Editeur:MrSuxi232
Trong Huyên Trữ điện, Hợp phi điên cuồng mà quăng ném đồ đạc, các cung nữ hoảng sợ, không dám tiến lên khuyên can, tất cả đều trốn ở một góc, sợ mình sẽ thành bai.
Ba vị ngự y cũng lúng túng trong Huyền Trữ điện đợi lệnh, chờ chưa trị thương thế cho Hợp phi.
“Đi ra! Đều cút hết đi! Bản cung không muốn sống nữa! Còn chữa trị làm gì? Oa a…Đừng cản ta! Để ta chết đi… Bản cung có thành quỷ cũng bắt con tiện nhân kia đi theo…ô…ô…”
Trút giận xong, Hợp phi cuối cùng mệt mỏi ngồi bệt xuống đất khóc rống lên.
“Nương nương, người cần gì phải làm khổ mình chứ? Nên để Thẩm đại nhân xem thương thế! Nếu bị thương đến gân cốt, sau này hậu họa vô cùng.” Lâm công công lập tức nhân cơ hội này nâng Hợp phi dậy, nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Tất cả tại ai?! Hoàng thượng lại vì con tiện nhân đó mà đánh ta…Bản cung không muốn sống nữa…Sống tiếp cũng không còn ý nghĩa gì…Ô…ô…”
Hứa thị đã phát tiết xong nên tùy ý Lâm công công đõ mà tiến vào nội thất, không hề chống cự.
“Thẩm đại nhân, thỉnh xem mạch cho nương nương!”Sau khi đưa Hợp phi an trí tại giường, Lâm công công xoay người mời Thẩm ngự y chẩn mạch.
“Thật là, đã phiền công công rồi.” Thẩm ngự y vội nhân khi Hợp phi nằm trên giường bước đến chẩn mạch.
Ông cẩn thận dùng khăn bao quanh cổ tay Hợp phi, sau đó cẩn trọng nghe mạch căn, không dám có chút sai sót, sau đó lại chuyển cho hai vị ngự y khác nghe mạch, rồi ba người vội vã rút khỏi nội thất, tại thiên thính thảo luận một phen, cẩn trọng dùng dược.
“…Thỉnh nương nương an tâm, không có thương tổn đến xương cốt, an tâm tĩnh dưỡng mấy ngày liền không sao, chúng ta sẽ kê chút an dược cho người, sau đó sẽ dùng thêm chút dược trị thương.”
Hội chẩn xong, ba vị ngự y đứng trước giường hướng Hợp phi báo cáo, đợi Hợp phi phất tay ra hiệu mới chậm rãi ra ngoài.
Lâm công công lanh tay lẹ mắt vội vã đứng ra tiễn:” Ba vị đại nhân vất vả rồi, để nô tài tiễn các vị.”
“Không dám, công công xin dừng bước, đây là gân cốt dược cao, cho nương nương dùng có thể loại đi máu bầm trong cơ thể.”
“Vâng, nô tài sẽ làm theo, cung tiễn ba vị đại nhân.”
Sau khi các ngự y rời đi, Lâm công công tức khắc quay vào tẩm điện, thấy Hợp phi vẫn như cũ nằm trên giường khóc thút thít, chúng cũng nữ sợ hãi không dám đến gần chăm sóc, liền phất tay bảo bọn họ liu ra, rồi cầm thuốc đến bên giường, sau khi xin phép, liền cởi ngoại sam của Hợp phi, giúp nàng thượng dược.
“Nương nương, người nghỉ ngơi đi, không có gì phải thương tâm, nô tài đã sớm khuyên người, người không cần cùng Phượng Hậu đối chọi, hắn mới vào cung chính là đang đắc sủng, thị đang có chỗ dựa, người không nghe,ai! Đê bây giờ rước lấy thịnh nộ của Hoàng đế?”
Lâm công công nhẹ nhàng giúp Hợp phi thượng dược, từ từ kích động lòng ghen ghét đố kỵ của Hợp phi, chậm rãi dẫn dụ nàng sập vào bẫy của hắn.
“Ô ô…Bản cung không cam tâm…Hắn dựa vào cái gì cùng bản cung tranh sủng…Ngày thường bất quá xinh đẹp tý chút…Hoàng thượng lại có thể cư nhiên vì hắn mà đánh ta…Ô oa…Bản cũng không muốn sống nữa…Ta chết quách cho rồi…”
Hợp phi đua thương mà khóc thất thanh. cơ thể mảnh mai nằm trên giường, da thịt trắng nõn nà nay có những vết bầm tím, thế mới biết, Hoàng đế thật nổi giận cực điểm, ra tay không nhẹ.
“Nương nương, núi xanh còn đó, lo gì không có củi đun. Người bây giờ chịu thua một trận, chẳng phải sẽ khiến Phượng Hậu càng thêm kiêu ngạo, một mình giữ lấy Hoàng đế?”
Thực là một nữ nhân ngu dại, ngoại trừ khóc lóc với dọa treo cổ thì chẳng biết gì khác, thiếu chút nữa phá hỏng đại sự của ta, nhưng cũng không hẳn đã hết, hảo hảo lợi dụng cơ hội này…Lâm công công bên trong tính toán, đối Hợp phi dốt nát thấy thật phiền, nhưng ngoài mặt vẫn kính cẩn.
“Không thì bản cung có thể làm gì bây giờ? Hoàng thượng có thể vì hắn mà đánh ta! Còn có cái gì mà Hoàng thượng không làm được? Ô ô…”
“Nương nương phải tạm hạ mình, để Hoàng thượng và Hòang hậu vui lòng, an phận làm một phi tử ôn nhu khiêm cung, lâu ngày Hoàng đế tự nhiên sẽ cảm được thâm tình của nương nương, huống chi Phượng Hậu là nam tử, sao có thể sinh hậu duệ cho hoàng thất, đó chính là tử huyệt của hắn, cho dù Hoàng đế có đặc biệt ân sủng, cũng không thể để hoàng thất tuyệt tự, bá quan cuối cùng sẽ hợp lực can gián, cuối cùng vẫn là cơ hội của nương nương.”
Thuận theo ý Hợp phi, Lâm công công xảo quyệt dùng lời lẽ kích động Hợp phi, biến Hợp phi thành quân cờ trong kế hoạch của hắn.
Lâm công công này rốt cuộc là người thế nào? Sao hết lần này đến lần khác mưu đồ gây sóng gió ở hậu cung?
Lâm công công vốn tên Hốt Hợi Khắc, là người Lâu Khuyết tộc ở Tây Vực.
Lâu Khuyết quốc là đại quốc ở Tây Vực, dân sinh chủ yếu trên thảo nguyên, qua các triều đại vẫn luôn dòm ngó Trung Nguyên, nơi có đất đai màu mỡ, tiếc rằng xuất binh nam hạ, lúc nào cũng gặp đại quân Thiên triều hùng mạnh ngăn cản, khó có thể thành công.
HẮn vốn là quan của Lâu Khuyết quốc. phụng chỉ tự hoạn thân, lấy tư cách hoạn quan trà trộn vào hoàng cung Thiên triều, âm thầm truyề tin về nước, hy vọng sớm có thẻ giúp Lâu Khuyết quốc thống nhất giang sơn tươi đẹp này, nhưng Thiên triều hoàng cung giới quy nghiêm ngặt, hắn với tư cáh là hoạn quan đã bị tầng tầng ràng buộc, ngoại trừ cung hắn phụ trách, nếu không đi cùng chủ tử thì không được tùy tiện đến nơi khác, nêu không sẽ bị trách hình (phanh thây)
Vì thế hắn vẫn cẩn trọng, không dám quá lộ liễu, chỉ có thể lợi dụng khi bóng đêm buông xuống thì lén điều tra địa thế bố trí ở hoàng cung, vào cũng hơn mười năm, không thu hoạch được bao nhiêu, không nắm bắt được bất luận có mật gì có lợi.
Lúc này, có Hợp phi là cầu nối, vừa vặn có thẻ xúi giục nàng trộm quân tình cơ mật, hoặc sử dụng nàng đẻ gây náo laonj hậu cung, chuyển sự chú ý của Hoàng đế, làm lung lay cơ nghiệp Thiên triều, Lâu Khuyết quốc hắn có thể sớm dẫn binh nam hạ, một lần diệt luôn Thiên triều.
“Ngươi nói rất đúng, nhưng muốn bản cung phải đợi đến khi nào?” Không biết hắn có dã tâm, Hợp phi lau nước mắt, bắt đầu ước định khả năng thành công. “Vạn nhất hoa tàn lá rụng, lấy cái gì mà so với thanh xuân mỹ mạo của các phi tần khác?”
Lâm công công chậm rãi đưa Hợp phi vào bẫy. ” Nương nương, cơ hội là do người tạo, chỉ cần khiến Phượng Hậu ly khai Hoàng đế là được, người có thể nhân cơ hội xen vào, phát huy nữ tử nhu mì trời sinh, khiến Hoàng đế hồi tâm chuyển ý, lại được sủng ái như xưa.”
“Có thể khiến hắn ly khai? Bản cung không hiểu, làm sao có thể khiến hắn ly khai Hoàng đế?”
Ai, đã cắn câu…Lâm công công trong lòng đắc ý, ngoài mặt lài làm vẻ bối rối…”Nô tài có một kế, không biết có nên nói ra hay không, sợ sau này sẽ liên lụy…”
“Mau nói! Có chuyện gì bản cung sẽ đứng ra.” Hợp phi sốt ruột hỏi, hoàn toàn rơi vào bẫy của hắn.
“Nếu vậy, nương nương nghe này. Hoàng hậu trước đây là đại tướng quân trấn giữ biên cương, hiện nay Thiên triều đang cường thịnh, biên cương vô sự, vì vậy Hoàng thượng mới có thể triệu hắn về kinh, phong làm Hoàng hậu, chư thần không thể không chịu, giận mà không thể nói, buộc lòng phải nhìn hậu cung vì nam tử này mà sinh chuyện hoang đường…Nhưng nếu biên cương có chuyện, Hoàng hậu bị quần thần lẫn ngoại xâm uy hiếp, tất phải mang binh đi trấn áp, như vậy tâm tư Hoàng đế sẽ lại chuyển về phi tần hậu cung, lúc đó nương nương hãy tranh thủ lấy hoàng đế ân sủng.”
“Bản cung thân ở trong nội cung, sao có bản lĩnh khơi mào làm rối loạn biên thùy? Nghĩ cách khác.” Hợp phi cảm thấy việc này thật vô căn cứ.
“Trừ việc đó, sao có thể tùy tiện khiến Hoàng đế để Phượng Hậu rời kinh thành? Nương nương nên nghĩ kỹ, không nhanh chóng để hắn rời cung, muốn Hoàng đế hồi tâm chuyển ý đã khó khăn, huống chi bỏ qua cơ hội này chờ cơ hội khác…e rằng không dễ!”
“Vậy…Nên làm thế nào?” Hợp phi đã bị thuyết phục.
Lâm công công xảo quyệt cười, cúi người bên tai Hợp phi nói nhỏ “…Nương nương hiểu chưa?”
“Làm như vậy…Có phải là thông đồng với địch phản quốc?” Hợp phi lưỡng lự, nàng mặc dù không hiểu chính sự nhưng cũng không minh bạch cái gì là quân tình, nhưng chút nhận thức cơ bản vẫn có, việc này liên quan quá lớn, sợ rằng khó có thể yên ổn mà thoát thân.
“Sẽ không, nương nương, chúng ta chỉ cần…”Lâm công công cố lấy ba tấc lưỡi, ba hoa mê loạn lý trí Hợp phi.
Cuối cùng Hợp phi gật đầu, đồng ý. Không ngờ cái gật ấy khiến nàng hủy đi đường lui, cũng tạo thành một trận sinh ly tử biệt cho bách tính trăm họ…
Phượng Băng Cao nhẹ dùng cọng cỏ trêu chọc hàng mi tinh tế của Hoàng đế, nam tử cao cao tại thượng giờ đây tựa như một hài tử nằm bên chân y nghỉ, trên mặt vẫn còn mang theo một mạt tiếu ý, khiến khuôn mặt thanh tú tăng thêm tính trẻ con.
Được một lúc tính trẻ con nổi lên, y vươn tay điểm vào hai má Hoàng đế. “Ngay cả ngủ cũng cười mỉm, thật thích cùng ta ở một chỗ? Cùng ta một chỗ thì hài lòng như vậy sao? Thật đơn thuần…Đồ ngốc…”
Bốn phía kinh sử thư tịch vất lung tung, trên bàn thấp bên cửa sổ đật một lư hương, khói vấn vít lượn lờ, trong phòng u tịch ngoại trừ hương khí, vẫn còn tràn ngập mùi sách, mùi cây mộc hương, vương nơi hai người, khiến tâm hồn thanh thản không ít.
Bọn họ ở trong ngôi nhà gỗ, vũ trụ riêng của hai người, đã ba ngày, không để tâm đến thế sự.
Trời sáng, cùng ra sau ăn điểm tâm rồi lại cùng tới rừng trúc phầm trà giải sầu, hoặc tại đình các đánh đàn, thập phần thoải mái, sau ngọ thiện lại cùng đến thư lâu, kinh sử sách luận, thi từ ca phú, không có gì không bàn đến.
Y thật thán phục học vấn uyên thâm của Hoàng đế, cũng khâm phục ý chí của hắn, biết hắn trong mười năm làm hoàng đế cũng không ngừng việc học hỏi, không rời sách mà luôn trau dồi học vấn, mà điểm ấy làm hắn thấy vui mừng cùng khoái trá. Hoàng đế như vậy không giống vẻ bề ngoài điên cuồng, bất kham, coi thường lễ pháp, không đếm xỉa đến bá tính trong thiên hạ, hắn chẳng qua là cá tính mạnh mẽ, hành xử theo cảm tính, hắn chẳng qua giống một hài đồng đã được nuông chiều, không có người bên cạnh để uốn nắn, chứ không phải bẩm sinh tàn bạo.
Ba ngày nay, Hoàng đế đối với y có thể nói là muôn vàn quyến sủng, muôn vàn thương yêu, cũng nhất nhất nghe lời y, lúc nào cũng bên cạnh y, dùng ánh mắt trần đầy nhu tình mà nhìn y, chăm chú nhìn nhất cử nhất động của y, ba ngày ngắn ngủi nhưng khiến Phượng Băng Cao nảy sinh cảm giác hai người không hề xa cách, thoáng cái cách biệt mười năm như kéo lại gần, tâm tâm tương ứng, bảo y sao có thể tiếp tục tỏ ra xa cách?
Ngón tay dọc theo ngũ quan anh tuấn tràn ngập khí phách nam nhân, nhẹ nhàng vẽ dọc theo, trong lòng dâng lên vô vàn thương yêu.
Nhân tâm thật kỳ diệu! Phượng Băng Cao không hiểu được sao cuối cùng bản thân mình lại nảy sinh loại cảm tình như vậy, lại không ngờ đối tượng lại là một đại nam nhân, bất quá…Cảm thấy khóe môi hư hỏng hướng phía nam nhân kia chậm rãi cong lên, bất giác mỉm cười, vui vẻ nhìn khuôn mặt say ngủ của Hoàng đế, nhìn mãi mà không chán…
Nếu có thể tiếp tục mãi thế này thì thật tốt…