Trải nghiệm một đêm hẹn hò lãng mạn trên đỉnh núi Thanh Khâu, Chiết Nhan thoả mãn liền mang theo Bạch Chân cũng đồng dạng cảm thấy mỹ mãn trở về rừng đào. Bạch Chân rảnh rỗi, lại bắt đầu nghĩ đông nghĩ tây.
“Chiết Nhan, chúng ta đánh cược đi.”
“Đánh cược gì?” Chiết Nhan sợ tiểu tổ tông của mình lại nghĩ ra ý đồ xấu gì để phản công, cảnh giác hỏi lại: “Đặt cược thế nào?”
“Đánh cược xem Tiểu Ngũ hướng tới Mặc Uyên hay là Dạ Hoa, còn cái đặt cược sao...” Bạch Chân suy nghĩ sâu xa một phen, đánh nhịp nói: “Ai thua phải đi xới hai mẫu đất trên đỉnh núi phía trước, thế nào?”
Đã từ bỏ phản công, Bạch Chân cũng không để ý đặt cược là cái gì, chàng chỉ thích lấy quá trình đánh cược với Chiết Nhan làm vui thôi.
“Việc này...” Tuy kể cả Bạch Chân thua, Chiết Nhan cũng sẽ không thật sự để chàng đi lao động một mình, nhưng đặt cược như vậy quá bình thường, hắn vẫn có chút không thể tin tưởng.
“Quá đơn giản sao?” Bạch Chân lại nghĩ nghĩ: “Vậy ngươi nói xem, thua phải làm cái gì?”
Chiết Nhan ngẫm nghĩ, cười xấu xa nói: “Người thua, ngoại trừ phải xới hết hai mẫu đất kia ra, trong vòng ba ngày, không được mặc y phục mà ngủ.”
Bạch Chân nghe vậy, sắc mặt đỏ bừng. Vậy nếu mình bị thua, chẳng phải là mặc cho lão phượng hoàng kia thỏa sức sàm sỡ hay sao? Tuy hai người đã thẳng thắn đối mặt với nhau vô số lần, nhưng trần trụi lúc triền miên hết sức cùng với trần trụi khi ngủ bình thường là hoàn toàn không giống nhau. Trừ đôi khi triền miên suốt đêm ra, bọn họ chưa bao giờ ngủ lõa thể. Lúc không làm chuyện đó còn trơn bóng ngủ cùng Chiết Nhan...
Nhưng cá cược là mình khởi xướng, đặt cược cũng là mình muốn cho hắn định, nếu bây giờ đổi ý thì thật quá mất mặt. Thôi kệ, cũng chưa chắc sẽ thua mà. Bạch Chân ngây thơ nghĩ, biết đâu thắng còn có thể có cơ hội một lần thì sao...
Cân nhắc suy xét một hồi, căng da đầu đồng ý: “Được, cứ theo lời ngươi nói đi. Ta đánh cược Dạ Hoa.”
Chiết Nhan gõ bàn tính lạch cạch. Thắng thua không quan trọng, dù sao cuối cùng được lợi đều là hắn: “Chân Chân cũng đừng quên, Tiểu Ngũ chính là vì Mặc Uyên mà cắt tim lấy máu suốt bảy vạn năm đấy.”
“Hừ, theo trực giác của ta, con bé nhất định phải lòng Dạ Hoa rồi.”
“Chân Chân à, ngươi là luôn luôn không hiểu tâm tư của nữ nhi.”
Ngụ ý là trực giác của ngươi đối với nữ nhi vô dụng.
“Con bé do chính ta nuôi lớn, cho dù ta không hiểu người khác, chẳng lẽ cũng không biết tâm tư của nó sao?” Bạch Chân không phục, lại có chút ghen mà nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nói cứ như ngươi hiểu nữ nhân lắm ấy!”
Trái tim nhỏ của Chiết Nhan nhảy dựng, vội dỗ dành: “Ta cũng không hiểu. Quả tim phượng hoàng này của ta, ngoài Chân Chân ngươi, làm gì còn chỗ nào dư thừa mà quan tâm người khác nữa?”
Về vấn đề Bạch Thiển thích ai, Chiết Nhan cũng không để ý quá sâu. Chuyện tình cảm luôn luôn không thể do người ngoài định luận, nếu Mặc Uyên thật sự dành tâm tư kia với nàng, mà nàng cuối cùng lại hướng vào Dạ Hoa, vậy hắn quá lắm cũng chỉ có thể nói một câu có duyên không phận mà tiếc nuối thay cho Mặc Uyên. Vậy nên, đối với kết quả cá cược này, hắn cũng không quá quan tâm, thuận miệng bàn luận với Bạch Chân vài câu cũng chỉ là muốn cùng Chân Chân âu yếm giải sầu lúc nhàn hạ thôi.
Bạch Chân quay đầu đi, lặng lẽ cong lên khóe miệng: “Chỉ giỏi dỗ ngọt người ta!”
“Vậy làm sao chúng ta có thể biết được tâm Tiểu Ngũ hướng về ai đây?”
“Việc này quá đơn giản...” Bạch Chân kéo lấy bàn tay to của Chiết Nhan: “Đến Tây Hải, để ta thử nó một lần.”
Tới Tây Hải, hỏi thăm cung nhân chỗ Bạch Thiển nghỉ ngơi, Bạch Chân liền để Chiết Nhan đi xem Mặc Uyên, chàng một mình đi tìm Bạch Thiển. Huynh muội với nhau, càng dễ dàng nói ra hơn.
Bạch Thiển đang vì chuyện của Dạ Hoa mà hao tổn tinh thần không thôi, thấy tứ ca tới, vẫn cứ uể oải: “Tứ ca? Huynh tới tìm đại sư huynh uống rượu à?”
Bạch Chân che dấu tâm tư hóng hớt, bày ra dáng vẻ ca ca tốt: “Tuy ta thích uống rượu với đại sư huynh của muội, nhưng lần này, là đặc biệt tới thăm muội muội ta.”
“Làm phiền tứ ca lo lắng.”
Nếu là ngày thường, lấy tâm tư thông tuệ của Bạch Thiển, nhất định có thể nhận ra điều gì đó bất thường trong lời Bạch Chân. Dù sao, chàng không thường treo mấy chữ “muội muội ta” bên miệng như vậy, lại còn “đặc biệt” tới thăm nàng. Nên nhớ, lần trước nàng bị người ta đánh đến sống dở chết dở, tứ ca nàng còn đi theo lão phượng hoàng xem náo nhiệt, bây giờ nàng vẫn tung tăng nhảy nhót, “thăm muội muội” cái nỗi gì?
Có điều nàng lúc này đang bởi vì Dạ Hoa mà tâm phiền ý loạn, không nhận ra quan tâm của tứ ca mang theo chút không có ý tốt.
“Ta vốn định tới đây xem muội một cái...” Bạch Chân nghiêm trang mà cường điệu ý đồ mình đến chỉ là huynh trưởng quan tâm muội muội: “Có điều, trước mắt xem ra, thương thế của muội đã khá hơn rồi. Nhưng sao sắc mặt của muội lạ vậy? Trắng bệch thế? Chẳng lẽ Mặc Uyên trở về muội không vui sao?”
Bạch Chân rốt cuộc vẫn rất thông minh, nên biết, lúc Bạch Thiển bị thương, đích thân Dạ Hoa đưa nàng lên Thiên cung điều dưỡng. Đầu tiên là đứng đứng đắn đắn mà quan tâm thương thế, thuận tiện đem suy nghĩ của nàng dẫn tới trên người Dạ Hoa, lại làm bộ làm tịch đề cập đến việc Mặc Uyên sắp trở về. Bạch Thiển lấy máu tim nuôi Mặc Uyên, đợi Mặc Uyên bảy vạn năm, giờ đây cuối cùng cũng về, nàng sao có thể không vui? Nếu nàng thật sự có vấn đề gì mà vì Mặc Uyên trở về sẽ không vui, vậy chỉ có thể là đang lâm vào hoang mang giữa tình cảm dành cho Mặc Uyên và Dạ Hoa, không biết lựa chọn thế nào mà lo âu, dẫn tới không vui.
Một câu, không chỉ kéo theo hai nhân vật mấu chốt khác mà còn dẫn sang đề tài kế tiếp. Một vấn đề tưởng như rất ngớ ngẩn, lại dẫn trọng tâm đề tài đến vấn đề tình cảm của Bạch Thiển với Mặc Uyên và Dạ Hoa, lót đường cho mình thử.
Bạch Chân đối phó với muội muội mình thật sự rất khôn khéo, sao ở trước mặt Chiết Nhan liền biến thành hồ ly ngốc vậy?
Bạch Thiển gượng ép kéo khóe miệng một chút: “Muội vui lắm chứ. Không vui chỗ nào!”
“Vậy cái bộ dáng mất hồn mất vía này của muội là thế nào?” Bạch Chân âm thầm hừ một tiếng, giăng sẵn lưới chờ Bạch Thiển chui đầu vào.
“Có lẽ là vì muội mới vừa dùng pháp thuật, nhất thời chưa hồi phục lại.”
Bạch Chân cũng không đáp lời, bày ra bộ dạng ta đã nhìn thấu hết thảy rồi, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng.
Quả nhiên, Bạch Thiển bại trận, ngoan ngoãn chui vào cái bẫy của Bạch Chân, ấm ức tức tưởi kể lại chuyện vì A Ly uống say mà cãi nhau với Dạ Hoa.
Bạch Chân vừa nghe, vừa âm thầm vui vẻ trong lòng. Đánh cược lần này đang đi theo chiều hướng tốt nha.
Chờ Bạch Thiển nói xong tiền căn hậu quả, Bạch Chân dùng góc độ người đứng xem phân tích khách quan một phen, ra kết luận cho Bạch Thiển: Muội hành động khác thường như vậy, chẳng lẽ là đang ghen?”
“Không thể nào...” Bạch Thiển nói lời này cũng không tự tin, nghĩ nghĩ, lại thật thà hỏi: “Có điều, muội lên Cửu Trùng Thiên hai ngày, quả thực không còn độ lượng như trước, gặp Tố Cẩm liền thấy không thoải mái từ đâu đến chân, thậm chí chịu không nổi Dạ Hoa nặng lời với muội một hai câu... Chẳng lẽ muội ghen thật à? Còn ghen lâu như thế nữa?”
“Quả nhiên là muội ghen rồi!”
Bạch Chân trong lòng sung sướng kêu gào: “Ha! Chiết Nhan, ngươi thua chắc rồi!”
“Không thể nào!” Sự thật bày ra trước mắt, nhưng Bạch Thiển vẫn có chút khó có thể tin: “Muội lớn hơn hắn tới chín vạn tuổi. Nếu muội nhanh tay, thì bây giờ sợ là cháu cũng lớn bằng hắn rồi. Muội còn định nạp giúp hắn mấy vị trắc phi trẻ đẹp nữa kìa.”
Bạch Thiển rối rắm một phen, vẫn chưa thể tiếp thu sự thật này: “Tứ ca, nếu thật sự muội có cảm giác với hắn, vậy khi hắn thổ lộ với muội, chí ít muội cũng phải có một chút cảm xúc gì chứ?”
“Cái gì? Hắn thổ lộ với muội rồi? Không tồi, không tồi. Liếc mắt một cái là nhìn trúng người ta nuôi lớn. Tiểu tử này tinh mắt đấy!”
Sấm rền gió cuốn mà khen ngợi người trẻ tuổi một phen xong, Bạch Chân lại lấy thái độ người từng trải tiếp tục dẫn dắt Bạch Thiển từng bước: “Nói đến vấn đề tuổi tác, cha chúng ta cũng lớn hơn mẹ một vạn năm nghìn tuổi...” Có điều, nam nhân lớn tuổi hơn nữ nhân dù sao cũng không nghiêm trọng như nữ nhân lớn tuổi hơn nam nhân, huống chi hơn một vạn tuổi với hơn chín vạn tuổi thật sự không thể so sánh, ví dụ này có hơi quá mức gượng ép...
Bạch Chân ý thức được có chút không ổn, lập tức thay đổi cách nói khác: “Chỉ cần tướng mạo tương xứng là được!” Ừm, đúng thế, không sai. “Tướng mạo hai đứa rất tương xứng đấy!”
Chính chàng cũng kém tuổi Chiết Nhan rất nhiều, nhưng ai bảo lão phượng hoàng Chiết Nhan kia là con phượng hoàng bất lão, vạn năm như một, luôn tuấn tiếu phong lưu như thời niên thiếu vậy. Dung nhan không nhiễm nửa phần dấu vết năm tháng phong sương thì thôi, khí chất còn... còn càng già càng thêm trầm ổn gợi cảm, làm Bạch Chân bị hấp dẫn dụ hoặc đến nỗi muốn ngừng mà không được!
“Nói đến chuyện cưới trắc phi, trước kia Chiết Nhan cũng tâm tâm niệm niệm muốn giúp ta cưới một phu nhân, nhưng bao nhiêu năm rồi có cưới được đâu. Có lẽ hắn cảm thấy, Tứ Hải Bát Hoang này, không có một nữ thần tiên nào xứng đôi với ta cả.”
Vừa nhớ tới lúc trước Chiết Nhan thổ lộ cõi lòng với chàng, Bạch Chân vừa tức giận vừa buồn cười, giận hắn lúc không hiểu chuyện lại nghĩ muốn đích thân chọn cho mình một phu nhân, nhưng nếu không có như thế, Chiết Nhan cũng sẽ không dần dần thấy rõ tâm tư khác thường cùng dục vọng chiếm hữu với mình. Nghĩ đến đây, Bạch Chân ngăn không được cảm giác ngọt ngào lâng lâng, trên mặt cũng không che giấu được ý cười dịu dàng.
Bạch Thiển gục đầu xuống, cảm thấy mình càng ấm ức. Rõ ràng là phải vuốt phẳng sợi dây tình cảm rối loạn cho nàng, nói một hồi lại bắt đầu diễn trò ân ái. Rõ ràng không có Chiết Nhan ở đây còn muốn diễn. Tức quá nha, mỉm cười không nổi nữa rồi!
Bạch Chân bước qua, vỗ vỗ vai Bạch Thiển an ủi: “Muội đó, trời sinh đầu óc chậm hiểu, chuyện phong nguyệt vốn dĩ đã không thành thạo...”
Bạch Thiển càng tức, hất tay Bạch Chân ra, thở phì phì ngồi xuống. Tự huynh ân ái thì thôi đi, còn nói muội đầu óc chậm hiểu, có phải ca ca ruột nữa không đấy?
Bạch Chân rốt cuộc ý thức được, lúc đề cập đến Chiết Nhan, ngữ khí và thần thái khó kìm lòng nổi của chàng đã kích thích Bạch Thiển, lập tức thu lại vẻ mặt mê luyến Chiết Nhan, đứng đắn nói: “Ta hỏi muội nhé: Nếu hắn đi rồi, muội có gì không quen không?”
Trở về vấn đề chính, Bạch Thiển cũng nghiêm túc suy xét lại cảm giác của mình, Bạch Chân nghe Bạch Thiển từ từ kể lại từng chút một chuyện bọn họ sống chung ở Thanh Khâu, cái thần thái thẹn thùng nữ nhi mười phần kia... rõ ràng là lưỡng tình tương duyệt rồi.
“Hôm nay theo ta thấy, muội tám chín phần mười là phải lòng Dạ Hoa rồi. Có điệu, muội cũng không cần rối rắm như vậy. Lúc ấy Dạ Hoa đã lập thề ước, nếu ngày sau hắn không tuân thủ, hừ...” Vậy thì Thanh Khâu và rừng đào mười dặm, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.
Tuy Bạch Thiển vất vả lắm mới chải vuốt rõ ràng tâm tư nữ nhi, nhưng lời Bạch Chân nói cứ làm nàng có cảm giác muốn bức hôn Dạ Hoa. Nghĩ đến hôn ước của họ, Bạch Thiển lại thẹn thùng.
“Như vậy xem ra, ta an tâm rồi!” Cá cược thắng bại đã rõ, mình không cần ngủ trần rồi. Bạch Chân lấy được đáp án mình muốn, liền vội đi tìm Chiết Nhan chia sẻ chiến tích: “Ta đi trước đây!”
Bạch Thiển nghe như lọt vào sương mù, lời này sao nghe kiểu gì cũng không giống như là yên tâm với hôn ước của mình vậy? “Ấy, tứ ca, huynh yên tâm cái gì?”
Yên tâm cái gì? Bạch Chân còn lâu mới nói chàng lấy chuyện tình cảm của nàng ra làm trò cá cược với Chiết Nhan!
Chiết Nhan vừa thấy vẻ mặt chờ xem kịch vui kia của Bạch Chân liền biết mình thua rồi, có điều hắn một chút cũng không lo lắng: “Chân Chân, nếu hỏi xong rồi, vậy chúng ta trở về đi.”
“Hả?” Không phải nên hỏi xem kết quả thế nào sao? Bạch Chân giữ chặt Chiết Nhan: “Ngươi không quan tâm ai thắng à?”
Chiết Nhan sủng nịch nói: “À, vậy kết quả thế nào?”
Giống như lúc “tâm sự” với Bạch Thiển, Bạch Chân cảm thấy mình mê luyến Chiết Nhan một cách vô lý càng ngày càng sâu rồi: “Hừ, đương nhiên là ta thắng!”
Nhìn vẻ mặt đắc ý ngạo kiều, khóe miệng cong cong nhếch lên kia, nếu không phải còn ở bên ngoài, Chiết Nhan thật hận không thể ấn người vào ngực hôn cho đủ.
Buổi tối, mây mưa qua đi, Chiết Nhan cẩn thận mà giúp Bạch Chân tắm rửa, lại giúp chàng thay áo trong sạch sẽ, lại dịu dàng mà ôm người lên giường. Ai ngờ, Bạch Chân nghịch ngợm vừa dính vào giường liền cuốn đi chăn, lăn hai vòng vào góc giường, cười hì hì quét mắt nhìn Chiết Nhan trơn bóng từ trên xuống dưới một vòng, hài hước nói: “Lạnh quá nha!”
Chiết Nhan bò lên trên giường, thò lại gần nằm cạnh Bạch Chân, sủng nịch vạn phần mà xoa xoa đầu chàng: “Chân Chân nỡ để ta cảm lạnh sao?”
Khuôn mặt nhỏ của Bạch Chân đỏ lên: “Ta có gì mà không nỡ...”
Chiết Nhan làm bộ rụt rụt cổ, u uất mà túm túm góc chăn bị Bạch Chân bọc thành một cục, nhẹ nhàng túm hai cái không được, lại đáng thương vô cùng mà nhìn chằm chằm Bạch Chân, làm nũng kêu lên: “Chân Chân ~ lạnh lắm ~”
Bạch Chân quả nhiên mềm lòng, vội vàng buông chăn ra đắp lên người Chiết Nhan. Không có chăn ngăn cản, Chiết Nhan cảm thấy mỹ mãn mà ôm sát thân thể ấm áp kia.
Tuy Bạch Chân mặc quần áo, nhưng quần áo quá mỏng, thân thể bóng loáng của Chiết Nhan dán lên người, nhiệt độ cơ thể mang theo khí vị của nam nhân xuyên thấu qua quần áo bao lấy chàng, làm chàng có chút nóng lên lên.
Cái tay không an phận của Chiết Nhan luồn vào góc áo Bạch Chân, ái muội vuốt ve qua lại trên sống lưng bóng loáng, làm thân thể Bạch Chân vừa mới mới trải qua hai phen chiến đấu kịch liệt lại có xu thế xao động lên, vội đẩy đẩy ngực Chiết Nhan, không đẩy được, lại giơ tay bắt lấy cổ tay Chiết Nhan đang tác loạn sau lưng, hờn dỗi mà trừng mắt liếc hắn một cái: “Ngươi làm cái gì đấy?”
Chiết Nhan không chỉ không thu tay lại, còn được đà lấn tới gác chân qua, như con bạch tuộc quấn lên thân thể Bạch Chân, ôm chặt người trong lòng hơn: “Lạnh ~”
“...” Bạch Chân do dự trong chốc lát: “Nếu không... ngươi cứ mặc quần áo vào đi, đừng để bị cảm lạnh.”
“Không được!” Chiết Nhan lời lẽ chính đáng cự tuyệt: “Chỉ cần là hứa hẹn với Chân Chân, việc nhỏ đến mấy cũng phải kiên quyết quán triệt đến cùng!”
Tuy Bạch Chân mỗi đêm đều đi vào giấc ngủ trong lòng Chiết Nhan, nhưng bị ôm chặt như vậy, làm sao mà ngủ? “Nếu không... lấy thêm cái chăn nữa?”
“Không cần, chăn nhiều Chân Chân ngủ sẽ không thoải mái.”
Lý do săn sóc như vậy, Bạch Chân thật sự không thể phản bác. Bạch Chân ngây thơ tin vào mấy lời ma quỷ của Chiết Nhan, duỗi tay ôm lấy eo Chiết Nhan, nhéo một cú lên cái eo mềm trơn bóng, cuối cùng từ bỏ giãy giụa, an ổn nhắm mắt lại.
Chiết Nhan cúi đầu, yêu thương hôn lên môi Bạch Chân: “Ngủ ngon, Chân Chân!”
Bạch Chân thoải mái rầm rì một tiếng, liếm liếm khóe miệng hơi ngứa, cọ cọ trong ngực Chiết Nhan. Giữa lúc mơ mơ màng màng sắp sửa ngủ, đột nhiên cảm thấy hình như mình lại tự đào một cái hố chôn mình vào rồi...
Có điều, cái đó không quan trọng...