Tốn công sức mấy ngày liền, mảnh phế tích của Thái Thần cung đã được khôi phục lại như ban đầu. Mặc Uyên cảm thấy thất vọng, nhưng nhìn vẻ mặt hơi hậm hực của Đông Hoa, tâm tình thoáng chốc tốt hơn rất nhiều: “Nghe nói Thái Thần cung của ngươi mấy ngày trước bị người ta hủy, ta đặc biệt đến xem có chỗ nào cần giúp không, nhưng xem ra tới chậm một bước rồi.”
Đông Hoa lãnh đạm cười: “Hỏng vài toà nhà thôi, không dám làm phiền Chiến thần quan tâm.”
Mặc Uyên nhấp ngụm trà, cười nhạt: “Nói thế là thế nào?”
Đông Hoa nhìn Mặc Uyên, hừ một tiếng: “Vậy ngươi tới là rắp tâm muốn làm gì?”
Mặc Uyên thản nhiên nói: “Nhàn rỗi không có việc gì bái phỏng bạn già thôi, sao lại 'rắp tâm'?”
“Ngươi xác định không phải tới chế giễu?” Đông Hoa gần đây rất buồn bực, nói chuyện luôn có vài phần kẹp dao giấu kiếm.
“Đế Quân nói quá lời.” Mặc Uyên ngoài miệng không thừa nhận, rồi lại đánh trống lảng hỏi: “Có điều ta thực sự có vài phần tò mò, không biết ngươi đã làm chuyện gì chọc tẩu tẩu ta nổi trận lôi đình như thế?”
Đông Hoa: “...” Chọn nhầm bạn mà chơi rồi!
“Haizz!” Đông Hoa nặng nề thở dài, chuyện này làm ngài buồn bực khó chịu trong lòng, vừa lúc đang muốn tìm người tâm sự, cái hũ nút Mặc Uyên này thích hợp nhất: “Hình như là bởi vì Tri Hạc không cẩn thận đẩy Phượng Cửu xuống bậc thang...”
Mặc Uyên dừng một chút: “Hình như?”
“Từ sau khi Phượng Cửu cắt đuôi, tiểu đồ đệ của ngươi với tứ ca nó đã oán niệm ta sâu sắc...” Đông Hoa nhíu mày: “Sau hôm đó ta đã bảo Tư Mệnh đến Thanh Khâu vấn an Phượng Cửu, Phượng Cửu vẫn yên ổn, không giống như bị thương, ta còn tưởng nàng bị thương rất nặng mới khiến huynh muội Bạch Chân như thế.”
Mặc Uyên nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Vật đổi sao dời, mặc dù trong lòng có chút khó chịu, lại không đến mức bởi vì bọn tiểu bối va va đập đập một chút liền đại động can qua như thế, chút đúng mực này họ vẫn phải có. Sợ là còn nguyên nhân khác...”
“Vậy ngươi nói xem bọn họ rốt cuộc là vì cái gì?” Đông Hoa càng thêm mê mang: “Ta suy nghĩ mãi cũng nghĩ không ra lời giải thích nào hợp lý hơn.”
“Khúc chiết trong đó, ta một người ngoài cuộc làm sao biết được?” Mặc Uyên trực tiếp đề nghị: “Nếu ngươi thật sự muốn luận rõ ràng minh bạch, sao không tự mình đi tìm Bạch Phượng Cửu hỏi một câu?”
Đông Hoa: “...”
“Thôi, chuyện tới hiện giờ, miệt mài theo đuổi cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa.” Đông Hoa đè đè thái dương, cảm thấy đau đầu: “Ngươi rốt cuộc tới làm cái gì?”
Mặc Uyên nhàn nhạt đáp: “Bái phỏng...”
“Đừng nói cái gì bái phỏng bạn già với ta!” Đông Hoa ngắt lời y: “Tính tình ngươi xưa nay không thích la cà, càng không phải thích xem náo nhiệt, mới vừa rồi sặc ngươi hai câu chỉ là nhất thời mau miệng thôi. Chẳng lẽ ta tin ngươi tới chế giễu thật à?”
Mặc Uyên: “...” Thật không dám dấu diếm, chuyến này đúng là ta là tới chế giễu.
Nếu là trước kia... Trừ vài lần hiếm hoi bày ra tính trẻ con trước mặt huynh trưởng, Mặc Uyên chỉ còn lại trách nhiệm và gánh nặng của Chiến thần. Sau khi nhận lấy Thập Thất, có lẽ y cũng có cơ hội có thể chỉ làm Mặc Uyên mà không phải “Chiến thần”, nhưng cuối cùng bỏ lỡ. Ngủ say bảy vạn năm tỉnh dậy, y cho rằng cái gì cũng chưa thay đổi, rồi lại giống như cái gì cũng đều thay đổi.
Y ngủ say bảy vạn năm, mà cảnh tượng của Tứ Hải Bát Hoang vẫn như lúc ban đầu, thậm chí càng phồn hoa hơn. Lúc này y mới nhận ra, không có Chiến thần, Tứ Hải Bát Hoang vẫn là Tứ Hải Bát Hoang.
“Đại khái là ngủ một giấc tỉnh dậy, tâm cảnh thay đổi đi.” Mặc Uyên yên lặng nhìn nước trà trong chung không dậy nổi một sóng gợn, bỗng nhiên nở nụ cười: “Hiện giờ cảm thấy lúc nhàn hạ đi la cà hoặc là xem một cái náo nhiệt cũng khá tốt, trước kia... là ta quá mức vô vị.”
“Ngươi thật sự không giống ngươi, lại có thể nói ra loại những lời này.” Đông Hoa cười nói: “Nhưng ở chung so ra sinh động hơn trước kia nhiều.”
Mặc Uyên nhàn nhạt nói: “Quá khen.”
“Ta cũng không có...” Đông Hoa muốn nói mình cũng không có khen y, nói một nửa lại bị một chuỗi tiếng vang leng keng trên nóc nhà cắt ngang: “Hửm?”
Hai người theo bản năng ngẩng đầu nhìn, nhưng cách nóc nhà, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ nghe thấy có thứ gì như bánh xe lăn long lóc trên nóc, cuối cùng rơi xuống trong sân, bịch một tiếng.
Đông Hoa và Mặc Uyên liếc nhau, cùng đứng dậy đi ra ngoài, ai ngờ vừa ra cửa liền thấy một quả cầu rỗng lớn bằng bàn tay có chạm khắc hoa văn lăn trên mặt đất, một quả cầu nhỏ lồng trong quả cầu lớn, bên trong thả lục lạc, lúc lăn lăn vang lên leng keng.
“Cái này...” Mặc Uyên nhướng mày: “Là đồ chơi à?” Y thật sự không thể tưởng tượng được Thái Thần cung có ai sẽ chơi thứ này.
Đông Hoa không lên tiếng, ngài cũng đang nghĩ món đồ chơi này là của ai, chưa nghĩ xong đã thấy Tư Mệnh ôm sói con vội vàng chạy tới.
Tư Mệnh chạy đến, ngượng ngùng cười: “Đế Quân, Thượng Thần.” Sau đó cúi người nhặt quả cầu lên ôm trước ngực.
“Ngươi có tâm thật đấy, coi nó như con mà nuôi...” Đại khái là nhớ tới trước kia mình nuôi Phượng Cửu như tiểu hồ ly, ngữ khí hơi có chút chua, trong lòng có phần tiếc nuối. Sao khi đó ngài không nghĩ tới làm vài món đồ chơi nhỏ trêu đùa với nàng chứ? Đồng thời không khỏi duỗi tay vào lòng Tư Mệnh, muốn xem một chút quả cầu đó như thế nào, có nên làm thêm vài cái không, còn việc sau này có cơ hội dùng hay không... ngài chưa nghĩ tới.
Tư Mệnh cũng nhìn ra tay Đế Quân nhà hắn là hướng về phía quả cầu trong ngực mình, đang muốn đưa qua, ai ngờ sói con bỗng vươn móng vuốt ấn quả cầu lại, còn nhe răng gầm gừ.
Tay Đông Hoa duỗi đến một nửa chợt dừng lại, như thể bỗng nhiên tỉnh táo lại, thu tay về chắp sau lưng, mặt không đổi sắc cười cười: “Ái chà, giữ của quá nhỉ!”
“Quái, chẳng phải nó không thích quả cầu này sao?” Tư Mệnh nghi hoặc. Từ lúc đưa quả cầu này đến trước mặt nhãi con, nó chưa bao giờ liếc mắt một cái, cầm cầu chọc nó chơi nó cũng lờ đi, vì thế vừa rồi Tư Mệnh cố ý ném cầu đi xa chút, cáu kỉnh nói: “Nếu ngươi không thích thì vứt đi!” Không ngờ hơi mạnh tay, lập tức bay đến chỗ Đế Quân.
Tư Mệnh thử kéo kéo quả cầu, móng vuốt sắc bén lập tức phóng ra dưới đệm thịt của sói con đang ấn xuống quả cầu kia, Tư Mệnh lập tức thỏa hiệp, mỹ mãn nói: “Rồi rồi rồi, không động không động, không ai giành với ngươi đâu...”
Đông Hoa nhìn hình ảnh Tư Mệnh và sói con nô đùa, híp híp mắt, bỗng nhiên giơ tay điểm lên trán sói con một cái, ánh sáng trắng chợt lóe lên, liền thấy sói con trong lòng Tư Mệnh biến thành một vị tiểu lang quân non nớt. Tiểu lang quân vóc người khá cao ráo, mặt mày tinh xảo, khuôn mặt tuấn tú, một đôi đồng tử màu lục đậm đặc biệt xinh đẹp, lúc này đang ôm cầu mờ mịt dựa vào ngực Tư Mệnh, dường như chưa nhận thức được đã xảy ra cái gì.
Mặc Uyên không biểu lộ cảm xúc gì, lúc trước y có thể xuyên qua pháp thuật của Chiết Nhan nháy mắt nhận ra Bạch Thiển là nữ nhi, con sói con này thực tế đạo hạnh thế nào, đương nhiên cũng không trốn được pháp nhãn của y.
Mà Tư Mệnh lại mở to hai mắt nhìn nhìn chằm chằm tiểu lang quân trong lòng, miệng há to thành hình tròn. Hóa ra nhãi con của hắn lớn vậy à!
Tiểu lang quân phục hồi tinh thần lại vội từ trong lòng Tư Mệnh nhảy xuống, Tư Mệnh tiếc nuối chẹp một tiếng.
Tiểu lang quân co quắp lại, lạnh nhạt đứng một bên, giương mắt nhìn ba người trước mặt, trầm mặc trong chốc lát, dứt khoát xoay người chuẩn bị rời đi.
Tư Mệnh tay mắt lanh lẹ kéo cậu lại: “Ngươi đi đâu?”
Tiểu lang quân há miệng thở dốc, không nói gì.
Cậu bị trọng thương mới hóa về nguyên hình, bởi vì linh lực thân thể bị tiêu hao, bản thể cũng trở thành hình thái nhỏ tuổi, được diệu thủ của Chiết Nhan Thượng Thần trị liệu cùng với linh dược chữa trị, không chỉ vết thương trên người đã mau khỏi hẳn, mà linh lực cũng khôi phục cơ bản, bản thể đương nhiên cũng liền khôi phục như lúc ban đầu. Nhưng cậu không thể về núi Lang Nha, lại không biết nên đi nơi nào, liền tiếp tục duy trì hình thái thú con ở lại Thái Thần cung, ở được bao lâu thì ở, ai ngờ...
“Bản quân có nói muốn đuổi ngươi đi rồi sao?” Mấy ngày nay Đông Hoa mở một con mắt nhắm một con mắt, vài lần Tư Mệnh ôm sói con khoe khoang lắc lư trước mặt ngài đều nhịn. Nhớ trước kia Phượng Cửu hóa thành tiểu hồ ly, ngài ngay cả sờ cũng không cho Tư Mệnh sờ một chút, hại Tư Mệnh thèm hồi lâu, bây giờ vất vả lắm mới có “thú cưng nhỏ” của mình, muốn khoe khoang một chút cũng là lẽ thường tình, liền không so đo với hắn. Hôm nay cũng không biết ma xui quỷ thế nào mà muốn đùa dai một chút, cũng không phải thật sự muốn làm cái gì. Nếu “thú cưng nhỏ” này bỏ đi, phỏng chừng Tư Mệnh ghi thù ngài. “Ngươi tên gì?”
“Thương Mạch.” Cậu liếc nhìn Tư Mệnh một cái, lại cường điệu: “Ta tên Thương Mạch.”
“...” Tư Mệnh gãi gãi mặt, nhỏ giọng nói thầm: “Nhãi con nghe cũng khá hay mà, rất đáng yêu!”
Thương Mạch trừng mắt nhìn Tư Mệnh một cái, tràn đầy kháng nghị. Tư Mệnh không để ý tới cậu, chân chó chắp tay thi lễ với Đông Hoa, lấy lòng cười: “Đế Quân, không bằng ngài thu nó vào dưới tòa đi, cũng thêm một người cho ngài sai phái?”
Đông Hoa nhướng mày: “Thế nào, oán ta quá mức nô dịch ngươi hả? Sốt ruột tìm người chia sẻ?”
Tư Mệnh trong lòng biết Đế Quân đây là cố ý trêu chọc mình, cũng không thèm biệt biện, chỉ cong khóe miệng ngây ngô cười. Đông Hoa thấy vậy chỉ lắc đầu, đảo mắt lại nhìn chằm chằm Thương Mạch đánh giá, cuối cùng nhìn về phía Mặc Uyên: “Hình như nhiều năm rồi ngươi chưa thu đệ tử mới đúng không?”
Mặc Uyên: “...”
Trở lại Côn Luân Hư đã là lúc hoàng hôn, Mặc Uyên vừa vào cửa liền thấy huynh trưởng cùng tẩu tẩu y đang quấn lấy nhau vui đùa ầm ĩ. Y cả kinh, thoáng chốc khựng bước chân, tiến cũng không được, thoái cũng không xong.
Lúc này Chiết Nhan nửa nằm trên mặt đất, một khuỷu tay chống xuống, một cái tay khác hơi hơi ôm eo Bạch Chân, mà một chân của Bạch Chân đang chống bên hông Chiết Nhan, toàn thân gần như gục trong lòng người ta, lại hung hăng múa may hai tay hết nhéo lỗ tai lại véo quai hàm, cũng không ra sức mấy, hoàn toàn là hư trương thanh thế hù dọa người.
“Mặc Uyên, về rồi à!” Bạch Chân vội từ trên người Chiết Nhan bò dậy, đoan chính ngồi thẳng, thuận tiện trừng mắt nhìn Chiết Nhan vài lần.
Mặc Uyên che miệng ho nhẹ một tiếng, hiếm thấy có chút ngượng ngùng: “Ừ.”
Chiết Nhan nhìn Bạch Chân, sủng nịch cười, cũng không vội vã đứng dậy, một tay đặt lên đầu gối, vẻ mặt vô cùng thích ý: “Cả buổi trưa không thấy đệ đâu.”
Mặc Uyên bình tĩnh ngồi xuống: “Ghé qua chỗ Đông Hoa.” Nói xong giương mắt nhìn nhìn Bạch Chân, như thể sợ nhắc tới Đông Hoa sẽ làm tẩu tẩu y không vui.
Bạch Chân thật ra không có phản ứng gì, mới vừa rồi vui đùa ầm ĩ với Chiết Nhan bị bắt gặp, giờ lỗ tai vẫn còn hồng hồng.
Chiết Nhan nghĩ cũng biết Mặc Uyên có lẽ lúc giờ ngọ bị mình làm cho sôi máu, không nín được mới ra ngoài giải sầu: “À, cũng đúng, hai người đều cô đơn như nhau, hẳn là tương đối có tiếng nói chung.”
Mặc Uyên: “...” Huynh trưởng luôn có thể tận dụng mọi thứ!
Mặc Uyên khẽ thở dài một hơi: “Thuận tiện còn thu một đệ tử mới, ngày mai chính thức hành lễ bái sư.”
“Hử, mấy ngày trước mới nhắc tới với đệ, hôm nay đi ra ngoài một chuyến liền quyết định rồi?” Chiết Nhan ngồi dậy tới, ngẫm nghĩ một hồi, trong lòng liền hiểu rõ: “Là con sói con bên cạnh Tư Mệnh kia?”
“Huynh trưởng làm sao biết được?” Mặc Uyên không rõ lai lịch của Thương Mạch, cũng không cẩn thận hỏi thăm. Lúc Đông Hoa vừa hỏi, y chợt nhớ lại ánh mắt lần trước Chiết Nhan nhìn mình khi nhắc tới thu đệ tử mới, giống như đang nhìn một cánh đồng hoang vu ngày xuân, cảm thấy Côn Luân Hư thực sự nên có thêm chút sinh khí, lại thấy căn cơ của Thương Mạch cũng không tồi, liền thuận thế đồng ý.
“Tư Mệnh từng mang theo con sói đó tới rừng đào trị thương, nói vậy hiện tại chắc cũng bình phục rồi, nếu là không có nơi nào để đi, Tư Mệnh sẽ tính toán thay cho nó.” Bạch Chân khinh miệt cười: “Dù sao cũng không thể là cô ả Tri Hạc kia được. Vụng về như thế, cho dù là nam nhi cũng không làm nổi đồ đệ của ngươi. Trừ con sói đó ra, Thái Thần cung còn ai có thể làm Đông Hoa mở miệng với ngươi nữa?”
Mặc Uyên không còn lời gì để nói, cũng không hiểu sao, bỗng cảm thấy dáng vẻ Bạch Chân nghiêm trang khinh bỉ người khác có vài phần đáng yêu, khó trách huynh trưởng y lại canh cánh trong lòng đến thế.
Quả nhiên, liền thấy hai mắt Chiết Nhan sáng như sao, cong khóe miệng ngả người về phía Bạch Chân, hắn luôn nhịn không được muốn dán vào chàng: “Chân Chân nói rất đúng.”
Bạch Chân lắc lắc bả vai, ý bảo Chiết Nhan đừng gác cằm lên, đang có người nhìn, nhưng Chiết Nhan không cảm thấy thân mật như vậy có gì không ổn, càng muốn dính qua. Bạch Chân nhịn không được bật cười, nhỏ giọng oán trách: “Sao cứ như người không xương vậy?”
Chiết Nhan gác lên Bạch Chân xong, tay cũng không quy củ mà ôm bên hông chàng, hừ hừ: “Có ngươi ở đây, cần xương cốt làm cái gì!”
Có đôi khi tai thính mắt tinh cũng không phải đều là tốt, Mặc Uyên lần đầu tiên muốn tự phong bế ngũ cảm của mình. Nhìn huynh tẩu hai người không thèm để ý người khác ve vãn đánh yêu, Mặc Uyên cũng không chào hỏi, nặng nề thở dài một tiếng, đứng dậy đi.
Liếc mắt nhìn bọn họ thêm một cái, lại bị bắt thừa nhận thêm một phần cô độc.
“Ngươi xem ngươi kìa!” Bạch Chân nhìn thoáng qua bóng dáng tiêu điều của Mặc Uyên, vươn ngón tay chọc vài cái lên ngực Chiết Nhan như trêu đùa: “Mặc Uyên người ta cũng nhìn không nổi nữa rồi. Lúc không có ai thì thôi, có người còn như vậy, già mà không đứng đắn, để người ta chế giễu.”
“Có người thì đã sao?” Chiết Nhan sờ sờ cằm Bạch Chân, đáng thương vô cùng hỏi: “Không muốn cho ta dựa gần ngươi à?”
Bạch Chân nhẹ nhàng đập tay Chiết Nhan xuống: “Vậy cũng phải xem xung quanh thế nào.”
“Không dựa vào ngươi ta khó chịu, trên người khó chịu, trong lòng cũng khó chịu.” Chiết Nhan làm nũng cọ qua, kéo người vào trong ngực, thỏa mãn thở dài: “Ôm như vậy thoải mái.”
“Dính người.” Bạch Chân nhẹ nhàng cười, ba phần bất đắc dĩ bảy phần dung túng: “Thật là bó tay với ngươi.”
Chiết Nhan được một tấc lại muốn tiến một thước: “Chuyện ta mới vừa hỏi ngươi, ngươi có đồng ý không?”
“...” Lỗ tai Bạch Chân lại đỏ lên: “Ngươi... Dù sao không được ở chỗ đó.”
Chiết Nhan cũng không biết lên cơn gì, đột phát ý tưởng vẽ chân thân của họ lên người nhau, còn nói như vậy giống như đem đối phương khắc vào linh hồn, bất luận bao nhiêu lần luân hồi đều có thể coi đây là dấu ấn để tìm được nhau.
Bạch Chân nói hắn ấu trĩ, trong lòng lại cảm thấy lãng mạn cực kỳ, gật đầu một cái đồng ý, ai ngờ tên kia lại muốn vẽ hỏa phượng lên mông chàng, Bạch Chân lập tức thẹn quá thành giận, lúc này mới có một màn Mặc Uyên chứng kiến lúc bước vào kia.
Chiết Nhan tiếp tục làm nũng: “Chân Chân, bảo bối...”
Lần này Bạch Chân không đồng ý: “Đằng sau... ta không nhìn thấy được.”
“Ta thấy chẳng phải được rồi sao.” Chiết Nhan cợt nhả: “Ta muốn vẽ ở nơi đó, chỉ cho một mình ta xem, mỗi ngày đều xem.”
“...” Bạch Chân lại muốn động thủ: “Vậy ngươi định vẽ ta vào chỗ nào?”
Chiết Nhan nắm tay Bạch Chân tay lên ngực trái mình, dịu dàng nói: “Đương nhiên là đặt ngươi ở nơi này.”
Bạch Chân nhịn không được cong khóe miệng: “Ta đây cũng muốn vẽ vào nơi này.”
Dù sao chàng không muốn vẽ lên mông, kia chính là chân thân của lão phượng hoàng, ngẫm lại cứ có cảm giác Chiết Nhan mọc mắt trên mông mình, quá xấu hổ!
Chiết Nhan thấy Bạch Chân thái độ kiên quyết, chỉ đành nhượng bộ: “Vậy ngươi hôn ta một chút, ta sẽ đồng ý đổi chỗ.”
Bạch Chân không chút do dự rướn lên hôn khóe miệng hắn một cái, chưa kịp lùi lại đã bị Chiết Nhan giữ chặt gáy đè xuống đất.
“Không đủ!” Chiết Nhan hôn thật mạnh lên, nói.