Phượng Hề Phượng Hề, Hồ Sở Y

Chương 19: Chương 19: 《 Một tấm lòng này, khuynh tâm đáp trả 》




“Ôi... Chiết Nhan, ta không muốn động nữa, ngươi tự làm đi!”

“Ta làm một mình không hay. Loại chuyện này, phải hai người cùng nhau làm mới thú vị.”

“Không thèm! Ta mệt lắm rồi, eo sắp đứt rồi!”

“Chân Chân ngoan, chỉ còn một bước cuối cùng thôi. Chờ chúng ta làm xong, ta làm bánh nếp ngọt cho ngươi được không? Ăn cơm trưa xong, chúng ta lại đi Tây Hải xem tình hình của Mặc Uyên.”

“Ừm... Vậy ngươi nhanh lên, ta sắp chịu không nổi rồi!”

“Được!” Chiết Nhan nghiêng đầu cúi người dán sát Bạch Chân, sủng nịch hôn một cái lên chóp mũi đẫm mồ hôi: “Ta đào hố, ta chôn, ngươi phụ trách bỏ cái bình vào là được, có thể chứ?”

“Được được được!” Bạch Chân ném xẻng nhỏ trong tay, duỗi duỗi người: “Ngươi nói xem, ngươi trước kia một mình ủ rượu đã tốt lắm rồi, sao giờ cứ một hai phải lôi kéo ta làm cùng? Mệt muốn chết!”

Chiết Nhan hôm nay cũng không biết phát điên cái gì, sáng sớm tinh mơ rủ chàng đi ủ rượu, từ hái hoa đến niêm phong bình, mỗi một bước đều không buông tha. Chàng luôn luôn chỉ biết uống, làm sao mà ủ?

Mấu chốt là lăn lộn lâu như vậy, cũng chỉ làm ra được hai bình. Nếu không có chàng, Chiết Nhan ngược lại có thể nhanh hơn chút cơ!

“Chúng ta cùng nhau ủ rượu, có hương vị tình yêu!” Chiết Nhan đào xong một cái hố, ngẩng đầu thúc giục: “Chân Chân, mau bỏ cái bình vào đi.”

Bạch Chân nhanh nhẹn ôm lên hai bình rượu, thật cẩn thận bỏ vào hố, đỏ mặt phản bác: “Rõ ràng chính là ngươi lười, muốn ta giúp ngươi chia sẻ chút việc thôi!”

Chiết Nhan hết sức chuyên chú mà phủ bùn đất lấp lên, không chút nào chịu cơn oán giận miệng không đúng lòng của Bạch Chân ảnh hưởng.

“Chiết Nhan Thượng Thần, tứ thúc.”

“Mê Cốc? Sao ngươi lại tới đây?”

“Là tiểu điện hạ. Người nói có việc muốn tìm tứ thúc giúp, sai con tới mời ngài qua một chuyến.”

“Xin người ta giúp đỡ còn làm giá lớn vậy hử!” Chiết Nhan lấp đất xong, đứng dậy phủi phủi bùn đất trên tay: “Sao nó không tự tới đi?”

Người này một khi bị gọi đi, không biết đến khi nào mới có thể trở về đâu!

Bạch Chân phì cười một tiếng, giải thích cho Chiết Nhan: “Con bé bị nhị ca cấm túc, ra không được.”

“À!” Chiết Nhan vẻ mặt đau khổ: “Vậy lát nữa ta đi Tây Hải một mình vậy.”

“Ta theo Mê Cốc trước nhé?”

“Ừ.”

Chiết Nhan nhìn chằm chằm bóng dáng Bạch Chân rời đi, lưu luyến thở dài, xoay người thấy đống đất nhỏ phía sau, lại hạnh phúc cười.

Chưa xong, còn làm thuật pháp, dùng tiên chướng che chở đống đất nhỏ đó.

Chờ dọn dẹp xong đống trong quá trình hỗn độn do ủ rượu tạo thành, lại ăn uống qua loa một chút, đang chuẩn bị xuất phát đi Tây Hải thì Bạch Chân trở lại.

“Ồ, lần này về nhanh vậy, ăn chưa?”

“Đừng nói nữa!” Bạch Chân vòng qua Chiết Nhan, trực tiếp chạy tới phòng bếp: “Tiểu nha đầu kia nhờ ta che giấu tai mắt giúp nó thoát thân, hại ta đến cả chỗ ngồi ăn cơm cũng không có!”

Vừa nghe Bạch Chân chưa ăn cơm, Chiết Nhan chỉ mới ăn chút hoa quả điểm tâm lót dạ vội vàng nhóm lửa đốt bếp, vo gạo hái rau: “Ăn tạm mấy quả đào trước đi, một lát là xong ngay!”

“Ngươi cũng chưa ăn?” Bạch Chân thò lại gần, cọ cọ lưng Chiết Nhan: “Thế nào, không có ta, ngươi nuốt không trôi sao?”

Chiết Nhan ngửa đầu chạm chạm đầu nhỏ không an phận của Bạch Chân: “Đúng vậy, không có ngươi, ta ăn cũng ăn không vô, ngủ cũng ngủ không được, rất khó chịu!”

Bạch Chân vung nắm tay nhẹ nhàng đấm vào lưng Chiết Nhan: “Bớt đi, chỉ giỏi nói lời dễ nghe!”

Vui cười đùa giỡn mà dùng xong cơm trưa, liền khởi hành đến Tây Hải.

Điệp Phong đang từ trong phòng đại ca mình ra, thấy hai vị ân nhân đến, vội vàng nghênh đón: “Hai vị Thượng Thần sao lại đột nhiên tới nơi này?”

“Thập Thất sư đệ kia của ngươi gần đây phải ở Thiên cung chăm sóc Thái tử điện hạ,, không rảnh đến nơi này, cho nên ta cùng Chân Chân liền tới đây xem sao. Đại ca ngươi mấy ngày nay thế nào?”

“Đại ca đêm qua đột nhiên không thoải mái, lăn lộn đến nửa đêm, ta còn tưởng xảy ra chuyện gì, không ngờ ngày hôm sau lại nói toàn thân khoan khoái, tưởng như gông cùm xiềng xích nhiều năm bỗng chốc tiêu tan, còn ăn không ít nữa.”

Nghe xong Điệp Phong miêu tả, Chiết Nhan hiểu ý cười: “Thật à?”

“Đúng vậy!”

“Như vậy xem ra, sắp có tin vui rồi!”

Điệp Phong khó hiểu: “Ý của Thượng Thần là...”

Thân là hoa giải ngữ của Chiết Nhan, Bạch Chân tiếp lời: “Sư phụ ngươi, sắp trở về rồi!”

Điệp Phong nghe vậy sững sờ, kích động bước lên nắm lấy cánh tay Chiết Nhan: “Thật vậy sao?”

Chiết Nhan mặt không đổi sắc mà ngó tay Điệp Phong, lại lén liếc mắt qua Bạch Chân đang phồng mặt lên.

Điệp Phong bị Bạch Chân nhìn chằm chằm đến sống lưng lạnh toát, vội vàng thu tay lại: “Là Điệp Phong thất lễ!”

“Không sao. Mau lên, dẫn chúng ta đi xem ca ca ngươi đi.”

“A, mời.”

Trải qua Chiết Nhan kiểm tra một phen, nguyên thần của Mặc Uyên thật sự đã không còn trong cơ thể của Đại hoàng tử.

Bạch Chân nhìn Điệp Phong hấp tấp ra cửa chạy đến Côn Luân Hư, lại nghĩ đến hành vi “Thất lễ” của hắn với Chiết Nhan vừa rồi, buồn cười: “Nhìn dáng vẻ của hắn, căn bản đâu giống đại đệ tử Côn Luân Hư chứ. Y như con nít vậy!”

Chiết Nhan cười đến nổi lên má lúm đồng tiền: “Ngươi đừng nói hắn, ngay cả trong lòng ta bây giờ cũng vui mừng không ngớt đây. Mau lên, chúng ta nhanh về Thanh Khâu thôi.”

Hai người tới Thanh Khâu, vừa lúc gặp Bạch Thiển nghe được động tĩnh của Côn Luân Hư mà gấp gáp trở về.

Mặc Uyên thật sự đã tỉnh lại, nhìn Mặc Uyên cùng Bạch Thiển mở to đôi ánh mắt ngập nước nhìn nhau, trong lòng Chiết Nhan, không khỏi tiếc nuối thay cho đệ đệ mình.

Ngủ say bảy vạn năm, tỉnh dậy, đồ đệ yêu đã thành nhà người khác.

Đoàn người Mặc Uyên vừa đến cửa Côn Luân Hư, chúng đệ tử đã quỳ đầy đất. Vốn cho rằng ân sư mà họ kính trọng đã hồn phi phách tán, vô lực xoay chuyển trời đất, giờ khắc này đang chân thật mà đứng trước mặt họ, đều không cầm lòng nổi, mừng quá mà khóc.

Thấy tình cảnh vậy, Bạch Chân nghiêng đầu nhìn về phía Chiết Nhan. Mặc Uyên tỉnh lại, trừ Bạch Thiển, người vui mừng nhất không ai hơn Chiết Nhan thân là huynh trưởng. Chiết Nhan vui vẻ, chàng cũng vui vẻ, thế nhưng, chàng cứ cảm thấy Chiết Nhan có chút thất thần.

Chiết Nhan cảm nhận được tầm mắt nóng rực của Bạch Chân, cũng nghiêng đầu đáp lại chàng một nụ cười tươi an tâm, nhu tình trong đó, không cần nói cũng biết.

Đối diện với ánh mắt của Chiết Nhan, Bạch Chân lập tức hiểu trong lòng Chiết Nhan đang phiền muộn cái gì, lại là vì chuyện tình cảm của Mặc Uyên mà lo lắng.

Thẳng đến khi thành công nghênh đón Mặc Uyên trở về Côn Luân Hư, mọi người vẫn có chút không thể tin được thời khắc chờ mong đã lâu này.

Bạch Thiển ước chừng đợi bảy vạn năm, bây giờ mộng tưởng trở thành sự thật, ngược lại làm nàng cảm thấy có phần không chân thực: “Thật là quá không thể tưởng tượng!”

“Cũng không uổng công tiểu tử Dạ Hoa tan đi một thân tu vi, mới có thể làm Mặc Uyên tỉnh lại nhanh như vậy.”

“Dạ Hoa này thực sự là kẻ si tình! Có điều Tiểu Ngũ, vận khí của muội lần này cũng kém thật. Vừa trả hết nợ nghĩa cho Mặc Uyên xong lại nợ tình Dạ Hoa. Mặc Uyên muội phải lấy máu tim suốt bảy vạn năm để trả lại. Vậy bốn vạn năm tu vi này của Dạ Hoa, muội định trả thế nào?”

Chiết Nhan chỉ thuận miệng cảm khái, nhưng Bạch Chân liền tận dụng mọi thứ nhắm chuẩn thời cơ, thử Bạch Thiển một chút xem vị trí của Mặc Uyên và Dạ Hoa trong lòng nàng. Hai người họ giống nhau đến vậy, mà hiện nay, Mặc Uyên đã thực sự hoàn toàn trở lại.

Hai người giống nhau, hai phần tình đều nặng như nhau, chàng muốn biết, Bạch Thiển rốt cuộc sẽ phân chia như thế nào, đối đãi như thế nào?

“Muội cảm thấy, muội và Dạ Hoa chung quy sẽ thành phu thê, giữa phu thê vốn là nên tương thân tương ái, ai nợ ai, không cần tính toán rõ ràng đến như vậy. Tứ ca cảm thấy thế nào?”

Chiết Nhan hiểu Bạch Chân như thế, làm sao không nghe ra dụng ý chân thật trong lời chàng. Nhưng mà, phần thản nhiên này của Bạch Thiển, làm vị trí của Mặc Uyên và Dạ Hoa trong lòng nàng, tức khắc có giới hạn rõ ràng.

Đây cũng là kết quả trong dự kiến, Thanh Khâu Hồ tộc, đối mặt với việc tình cảm, luôn luôn bằng phẳng.

Bạch Thiển tâm tình tốt, chào hỏi xong liền trở về phòng mình, bỏ lại Chiết Nhan và Bạch Chân bốn mắt nhìn nhau.

“Chiết Nhan...

Chiết Nhan bị đôi mắt nhỏ lo lắng của Bạch Chân chọc cười: “Chân Chân, sao ngươi lại nhìn ta như vậy?”

“Ta sợ ngươi quá mức lo lắng cho Mặc Uyên. Ngươi lúc trước...”

“Lúc trước ta sợ Tiểu Ngũ thấy không rõ nội tâm của chính mình. Dù sao, từ lúc không xác định Mặc Uyên nhất định có thể trở về, nó đã dứt khoát kiên quyết mà cắt máu tim của mình, chỉ vì giữ được tiên thân đã không còn nguyên thần của Mặc Uyên, ta cho rằng trong lòng nó ít nhất là có chút tâm tư như vậy với Mặc Uyên. Mà Dạ Hoa và Mặc Uyên lại giống hệt nhau, nếu là nghĩ sai rồi...” Chiết Nhan thoải mái mà cười: “Nhưng mới vừa nãy ngươi cũng nghe rồi, Tiểu Ngũ biết rất rõ tình cảm của mình, huống chi, ta tin Mặc Uyên cũng không phải người sẽ rối rắm với tư tình nhi nữ, như thế, ta còn có cái gì phải nhọc lòng?”

“Thật không?”

“Thật.” Chiết Nhan bước tới dắt lấy Bạch Chân; “Đi thôi, đừng đứng đây làm gì. Lát nữa ta còn muốn đi tìm Mặc Uyên, có lẽ y sẽ có việc muốn hỏi ta.”

“Việc gì?”

“Việt gì?” Chiết Nhan vuốt vuốt cái mũi của Bạch Chân, cố ý trêu chàng: “Không nói cho ngươi!”

Bạch Chân túm tay Chiết Nhan đang nắm mình, làm nũng: “Nói đi nói đi mà, ta tò mò!”

“Không nói!”

Bạch Chân tức hừ hừ ném tay Chiết Nhan ra, bước nhanh đi, Chiết Nhan vội vã đuổi theo: “Ấy, Chân Chân, chậm một chút. Ta nói ta nói...”

“Ta không nghe!”

“...”

Buổi tối, Chiết Nhan xách theo mấy bình Đào Hoa Túy đến phòng Mặc Uyên.

“Lần này ta tới có mang theo Đào Hoa Túy, muốn nếm thử không?”

“Được.”

Chiết Nhan có chút ngạc nhiên, tuy lường trước y sẽ không từ chồi, lại chưa từng nghĩ y sẽ thoải mái như thế.

“Thoải mái vậy à? Ngày xưa đệ không dễ gì chạm vào rượu cả.”

Mặc Uyên vẫn hờ hững: “Ta có rất nhiều lời muốn hỏi huynh, nếu không có rượu, chẳng phải quá tịch mịch... Năm đó Thập Thất, vì sao mang theo tiên thể của ta trở về Thanh Khâu?”

Chiết Nhan buông Đào Hoa Túy, ngồi trên mặt đất: “Biết ngay là đệ sẽ hỏi cái này mà. Mặc Uyên, đệ phải nghĩ kỹ có thật sự muốn hỏi hay không. Ta thấy từ sau khi đệ tỉnh lại, tâm vẫn luôn bay đi đâu, nếu nghe ta nói xong, ta sợ đệ sẽ càng không chắc giữa đệ và Bạch Thiển, rốt cuộc là tình thầy trò, hay là tình nhi nữ.”

Mặc Uyên nghiêng người qua, ánh mắt kiên định mà nhìn về phía Chiết Nhan: “Huynh nói đi, ta muốn nghe.”

Mượn rượu, Chiết Nhan kể lại chuyện bảy vạn năm qua Mặc Uyên ngủ say.

Thẳng đến khi sắc trời tảng sáng, Chiết Nhan mới im ắng mà trở về nơi ở của hắn cùng Bạch Chân.

Lúc này, Bạch Chân đang ngủ say.

Chiết Nhan ngồi ở mép giường, xuất thần nhìn Bạch Chân, hắn không dám tưởng tượng, nếu với Bạch Chân, mình cầu mà không được thì sẽ thế nào? Sẽ giống như Mặc Uyên thản nhiên chấp nhận, hay là sẽ chịu không nổi mà phát điên thành ma...

Hắn nhất định làm không được thản nhiên chấp nhận, thế nhưng, nếu Bạch Chân không có phần tâm tư kia với hắn, cho dù hắn không chấp nhận được, lại có thể thế nào?

Nếu như vậy... hắn chỉ nghĩ thôi cũng làm chính mình không rét mà run.

Bạch Chân vừa tỉnh dậy đã bị Chiết Nhan lẳng lặng ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm làm hoảng sợ, đầu óc ngơ ngác sửng sốt nửa ngày, đối phương vẫn cứ nhìn chằm chằm mình, cũng không biết đang nghĩ cái gì.

Chàng bị nhìn đến ngượng ngùng, đỏ mặt nằm yên trên giường không nhúc nhích mà trừng lại Chiết Nhan.

Hai người cứ nhìn nhau như vậy... nhìn... Đều không cầm lòng được mà lâm vào ánh mắt thâm tình của đối phương.

“Chiết Nhan...”

“Hửm?”

“Tiểu Ngũ nói, giữa phu thê hẳn là tương thân tương ái, không nên so đo ai nợ ai, vậy ngươi nói, ân “giáo dưỡng” của ngươi với ta từ nhỏ, ta nên trả... hay là không nên trả?”

Chiết Nhan hơi hơi mỉm cười: “Phải trả lại. Ta bảo vệ ngươi trưởng thành, ngươi phải canh gác cho ta sống quãng đời còn lại, khuynh tẫn cả đời lẫn nhau, được không?”

“Được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.