Ngày này, Bạch Chân mang theo Nghiêu Nghiêu và Lung Lung đả tọa bên Bích Dao Trì, dạy bọn chúng phương pháp hấp thụ linh khí thiên địa tinh hoa nhật nguyệt, Mê Cốc và Tất Phương bày đồ ăn vặt Chiết Nhan phân phó bọn họ chuẩn bị cho Bạch Chân xong cũng xếp bằng ngồi xuống theo.
Chiết Nhan nằm trên ghế lắc đọc sách, thỉnh thoảng giương mắt nhìn Bạch Chân quanh thân bao bọc trong ánh huỳnh quang mỏng manh.
Ước chừng qua nửa canh giờ, Chiết Nhan bỗng nhiên cảm thấy một hơi thở quen thuộc ập vào trước mặt, ngay sau đó trên môi truyền đến xúc cảm mềm nhẹ mà tinh tế.
Ai có thể nghĩ Bạch Chân nhìn như nghiêm trang đả tọa tu luyện, thần thức lại trộm chạy ra quấn quấn quýt quýt với phu quân mình.
Chiết Nhan bị hôn trộm hơi hơi khép mắt, an tĩnh hưởng thụ tiểu hồ ly đánh lén, không tiếng động sủng nịch.
Hơi thở tỏa khắp chóp mũi, Chiết Nhan giương mắt nhìn về phía Bạch Chân cách đó không xa, Bạch Chân cũng đang nghiêng đầu nhìn hắn cười, thấy hắn nhìn qua càng khiêu khích mà vươn lưỡi liếm liếm môi mình, như thể chưa đã thèm.
Ánh mắt Chiết Nhan tối sầm lại, buông quyển sách trên tay, lộ ra vẻ mặt hung ác làm bộ định nhào qua xử lý chàng. Bạch Chân lập tức giả bộ xin khoan dung, dáng vẻ đáng thương vô cùng...
Hai người cứ thế ngươi tới ta đi chơi trò ấu trĩ.
Tất Phương vẫn chuyên chú đả tọa, chờ tia lửa ầm ầm kích động xung quanh hoàn toàn dập tắt.
Mãi đến khi Bạch Chân vặn cổ mỏi nhừ, trò chơi nhàm chán mà ngọt ngào này mới xem như hạ màn.
Chiết Nhan vẫy vẫy tay, Bạch Chân liền đứng dậy lướt qua như một trận gió nhẹ, Chiết Nhan muốn kéo người vào ngực xoa nắn một phen, lại bị lách mình tránh ra, lòng bàn tay chỉ mơn trớn được một góc ống tay áo, trong lòng sinh ra ngứa ngáy.
Bạch Chân nhẹ nhàng thoảng qua trước mắt Chiết Nhan, bốc một miếng bánh hoa đào liền lóe thân đến ngồi ở bàn đá cách xa.
Chiết Nhan không có nửa phần chần chờ, vội đứng dậy một tay bưng dĩa điểm tâm đuổi theo: “Chạy cái gì?”
“Ai chạy?” Bạch Chân cắn bánh hoa đào lẩm bẩm: “Bên kia đâu còn chỗ cho ta ngồi nữa.”
Chiết Nhan mở ra hai tay, đo đạc lồng ngực mình một chút: “Sao cơ, trong ngực ta rộng như vậy mà không thể chứa được ngươi à?”
Bạch Chân không nhịn được, bật cười: “Ngươi không biết xấu hổ, ta vẫn biết.”
Chiết Nhan dùng ánh mắt ai oán liếc xéo Tất Phương và Mê Cốc một cái, đột nhiên lập một đạo tiên chướng cách âm, bắt đầu hóng hớt với Bạch Chân: “Lại nói, hai người bọn họ mấy ngày nay thật đúng là một bước không rời, dính như sam... Aiiii, quan hệ của họ khi nào thì tốt đến vậy?”
Bạch Chân nhướng mày liếc Chiết Nhan một cái, vẻ mặt “Ngươi còn không biết xấu hổ nói người khác dính như sam?” Nhưng bất đắc dĩ làm một đương sự khác, lời này chàng cũng không thể nói ra được. “Bọn họ... Chỉ sợ không đơn giản là quan hệ tốt thôi đâu.”
Từ khi Phượng Cửu ra ngoài “vân du”, Mê Cốc thường thường lại tới rừng đào mười dặm này lắc lư mấy ngày, ngẫu nhiên trở về động Hồ Ly Tất Phương cũng sẽ đi theo, hai nơi lui tới vô cùng cần mẫn, hận không thể ngày ngày dính chung một chỗ. Bạch Chân đôi khi cảm thấy khiếp sợ vì quan hệ của họ tiến bộ vượt bậc, bằng hữu bình thường với nhau, giao tình tốt đến mấy cũng không dính nhau đến vậy.
“Aiiii, ta nhớ rõ hình như Tất Phương đối với Tiểu Ngũ...” Chiết Nhan thấy Bạch Chân ăn xong bánh hoa đào rồi, vô cùng tự nhiên túm tay người ta qua, sau đó vươn lưỡi tinh tế liếm sạch sẽ vụn bánh trên đầu ngón tay: “Hắn không phải từng động tâm tư với Tiểu Ngũ sao?”
Không ai biết Tất Phương đã từng thổ lộ tâm ý với Bạch Thiển, bản thân Tất Phương không có khả năng mở miệng nói với người khác, Bạch Thiển càng xấu hổ mà hy vọng mình chưa từng nghe gì hết. Nhưng Tất Phương tốt xấu xem như người ngay dưới mí mắt của Chiết Nhan và Bạch Chân, y cùng Bạch Thiển ngày thường nhìn như chẳng bao giờ đứng chung một chỗ nổi, nhưng mỗi khi Bạch Thiển gặp nạn, bộ dáng sốt ruột của Tất Phương không khỏi khiến người ta chú ý, nhị vị Thượng Thần đương nhiên đã nhìn ra.
Có điều hiện giờ nhìn Tất Phương thân cận với Mê Cốc như vậy, Chiết Nhan lại có chút hoài nghi trước kia mình nhìn lầm tâm tư của y rồi.
Lúc Bạch Thiển nguy nan hết sức, Tất Phương không chút nào che giấu thân thiết lo lắng, đối với Mê Cốc lại là che che giấu giấu tinh tế dịu dàng trong vụn vặt hằng ngày.
Hai bên so sánh, quả thật người trước càng giống hiểu lầm hơn.
Đầu ngón tay Bạch Chân bị Chiết Nhan liếm đến tê dại, tay đứt ruột xót, vì thế trong lòng cũng tê rần, cố lắm mới khó khăn khắc chế không để linh hồn của mình cũng bị hắn hút đi theo ngón tay: “Có lẽ... Hắn cũng không phải thật sự thích Tiểu Ngũ.”
Thực tế Tất Phương hiện tại thích Mê Cốc cũng không ảnh hưởng đến chuyện y từng thích Bạch Thiển, hơn nữa hiện giờ Bạch Thiển đã làm vợ, làm mẹ, dựa theo lý lẽ bình thường mà nói, hẳn là cảm thấy Tất Phương “di tình biệt luyến(*)” là buông bỏ và tiêu tan, mà không phải sinh ra nghi hoặc thậm chí hoài nghi y có từng thích Bạch Thiển hay không.
Nhưng Chiết Nhan và Bạch Chân đều là người một dạ đến già trong tình cảm, một khi yêu ai, trong lòng sẽ không bao dung người khác, bọn họ cũng không có tâm lý tương đồng với “từng yêu”, liền không tự giác mà xem nhẹ khả năng “di tình biệt luyến“.
Không khí an tĩnh một cái chớp mắt, Chiết Nhan nhướng mày nhìn Bạch Chân, vẻ mặt ý vị sâu xa: “Chân Chân, chữ 'cũng' này ngươi dùng rất hay, nhưng không thích hợp.”
Bạch Chân dừng một chút, phục hồi tinh thần lại vội xoay mặt sang một bên, bĩu môi hừ hừ mũi.
Chiết Nhan lại lấy chuyện trước kia mình ghen bậy với mẹ ra trêu chàng.
Chiết Nhan luôn thích làm một vài việc nhỏ kỳ kỳ quái quái hoặc là mở miệng cố ý trêu chọc, có thể dẫn tới chàng làm mình làm mẩy, lại không đến mức làm chàng nổi cáu thật. Chọc giận người ta sau đó lại dính lên mặt dày mày dạn mà dỗ, làm không biết mệt.
Trước kia Chiết Nhan ngẫu nhiên không nắm giữ đúng mực, dỗ không kịp, làm Bạch Chân chớp thời cơ lấy cớ tìm Tất Phương lạc đường mà bỏ nhà ra đi. Nhưng quen tay thì hay làm, có kinh nghiệm rồi, Chiết Nhan gần như chưa từng tái phạm sai lầm như vậy, mỗi lần trêu chọc xong rồi vội vàng dỗ về.
Nếu không tại sao chàng cứ hay nói lão phượng hoàng này không đứng đắn.
Nhưng hôm nay Bạch Chân cũng coi như hiểu được, trêu đùa chỉ là thủ đoạn, dỗ chàng mới là mục đích căn bản.
Cố ý chọc chàng chính là vì khơi mào tính tình của chàng lên, sau đó dỗ. Việc này nghe qua dường như có phần vô lý, nhưng tình yêu khiến người mù quáng, khiến người ta tư duy phản nghịch. Kẻ lâm vào tình yêu có chút đam mê không thể hiểu được, tình thú nhỏ hoàn toàn có thể lý giải.
Chiết Nhan thích xem bộ dạng mình được hắn dỗ vui vẻ, mà mình thì... Bạch Chân mặt đỏ tai hồng nghĩ, chàng cũng vô cùng hưởng thụ cảm giác được Chiết Nhan dỗ.
Quanh đi quẩn lại, chung quy là Chiết Nhan theo bản năng tìm được cơ hội trong lời Bạch Chân, lại bắt đầu hứng chí bày trò.
Chiết Nhan kéo tay Bạch Chân lại nhéo nhéo, biết rõ cố hỏi: “Làm sao vậy? Không vui à?”
Bạch Chân hơi ra sức muốn rút tay về, nhưng không thành công: “Ai không vui? Ngươi buông ra trước đã.”
“Không buông.” Chiết Nhan gãi gãi lòng bàn tay chàng, nghiêm trang phân tích: “Tất Phương đối với Tiểu Ngũ, có lẽ là bởi vì Tiểu Ngũ đẹp, cho nên không khỏi tâm sinh hảo cảm, nhưng loại hảo cảm này có mấy phần là tình yêu nam nữ, khó mà nói. Còn ta lúc trước tuyên bố muốn... ờm... Khi đó ngay cả mặt của mẹ ngươi ta cũng chưa gặp qua, không thể tính là hảo cảm, càng đừng nói đến thích! Vậy mà ngươi đem một phần tình cảm của ta và hắn đặt cùng nhau thảo luận xem có chân thật hay không, chẳng phải không thích hợp sao?”
Bạch Chân trầm mặc nghe hắn nói đông nói tây, trong lòng âm thầm cân nhắc khả năng lời này có tồn tại ý đồ gì khác...
Quả nhiên, lại nghe Chiết Nhan câu chữ rõ ràng nói: “Cho nên ngươi nói xem, khi đó ngươi ghen với mẹ ngươi có phải là không cần thiết không? Sau này nói ra ngươi lại còn ghen một hồi, tự khiến mình ấm ức, làm ta đau lòng đến lợi hại.”
Bạch Chân: “...” Hay cho một cái muốn khen phải chê trước, nói nhiều vậy chỉ là để cường điệu chuyện mình ghen.
Có điều lời hắn giống như viên hồ tiêu nhân đường, sặc xong rồi lại ngọt một chút, tư vị này quá phức tạp, Bạch Chân cũng không biết mình nên tức hay nên cười.
Bạch Chân cười khinh thường: “Chẳng qua là mẹ ta chỉ thích cha ta, bằng không ai biết kết cục sẽ thế nào?”
Chiết Nhan ra vẻ đau khổ: “Nếu thế gian này không có ngươi, ta đây có lẽ đến chết vẫn là kẻ cô đơn.”
Câu trả lời này thực sự có chút ngoài dự kiến của Bạch Chân, liếc Chiết Nhan một cái, không tin: “Chỉ giỏi nói lời dễ nghe! Nếu không có cha ta, mấy lời vui đùa đó của ngươi hẳn đã thành hiện thực rồi.”
Chiết Nhan nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Yêu là một loại tình cảm vô cùng chủ quan, tình cảm này tồn tại không chịu ảnh hưởng từ bên ngoài, cũng không phải bên ngoài có khả năng quyết định. Khi đó nếu không có cha ngươi, ta và mẹ ngươi có lẽ sẽ có nhiều tiếp xúc hơn, nhưng kết quả sẽ không thay đổi, ta vẫn sẽ không yêu bà ấy.”
“Nhưng mẹ ta tốt như vậy...” Bạch Chân cưỡng chế khóe miệng mình hơi hơi cong lên, lại nói: “Không phải mẹ ta, có lẽ còn sẽ có người khác.”
“Đến tận khi mẹ ngươi sinh ngươi ra ta vẫn chưa có người khác, người khác ở đâu ra nữa?” Chiết Nhan nói: “Kỳ thật vấn đề không phải là cùng với ai, vấn đề là chính ta. Ta không có cách nào chịu đựng việc mình bị bất luận kẻ nào ràng buộc hay trói buộc... Chân Chân, cũng chính là ngươi, nếu khi còn nhỏ ngươi không xinh xắn đáng yêu, không thông minh thú vị như vậy, lại có bản lĩnh bắt chẹt kiên nhẫn và thiên vị hiếm hoi của ta, thì đúng là rất khó nói chuyện giữa chúng ta bây giờ sẽ thế nào.”
Chiết Nhan đã từng là một người cực kỳ không thích bị quấy rầy, đã cao ngạo lại trịch thượng, đã lạnh nhạt lại vô tình, nhiệt tình yêu thương cô độc, tôn trọng tự do, hắn thật sự không thể hình thành ràng buộc tình cảm với bất cứ kẻ nào.
Nói ngắn gọn chính là, hắn cảm thấy không có ai đáng để hắn trả giá kiên nhẫn và thời gian để tạo nên mối liên kết tình cảm. Hắn có thể một mình sống ở rừng đào mười dặm suốt ngàn ngàn vạn vạn năm, nhưng không có cách nào tiêu phí tâm tư, cho dù chỉ là một ngày, để thử yêu một người là thế nào.
Quá phiền toái, Chiết Nhan sợ nhất phiền toái.
Nhưng hắn lại mặc kệ Bạch Chân, người có thể tạo ra nhiều phiền toái nhất, bước vào thế giới của mình. Tiểu Bạch Chân như cục bột nếp không kiêng nể gì hôn hắn một cái, lại không sợ gì cả mà gần gũi hắn, có lẽ đã gợi lên cảm giác mới mẻ xưa nay chưa từng có, vì thế nhất thời vô ý buông lỏng giới hạn, chờ phục hồi tinh thần lại, Bạch Chân đã đâm sâu bén rễ chặt chẽ trong lòng hắn.
Từ đây, giới hạn của hắn ở trước mặt Bạch Chân không bao giờ có thể nhấc lên được nữa.
Chiết Nhan cảm khái: “Không nghĩ tới nhìn như cục bông trắng vô hại, lực sát thương mới là lớn nhất.”
“A, ý của ngươi là nếu ta sinh ra vừa xấu vừa ngốc, vậy ngươi sẽ không thích ta chứ gì?” Bạch Chân lại lần nữa thể hiện năng lực nắm bắt trọng điểm của mình.
“Cái đó... nói không chừng...” Chiết Nhan cười tủm tỉm nói: “Nếu ngươi xấu, thì khi còn nhỏ ngươi sẽ không có cơ hội hôn được ta.”
“Ngươi...” Bạch Chân vung móng vuốt hất bay cái tay của Chiết Nhan, hừ hừ: “Lão phượng hoàng trông mặt mà bắt hình dong!”
Chiết Nhan nhướng mày: “Ngươi chẳng phải cũng là tiểu hồ ly trông mặt mà bắt hình dong sao? Nếu ta xấu, đừng nói bò lên người ta hôn ta một cái, chỉ sợ ôm ngươi cũng không cho ta ôm một chút đâu!”
Bạch Chân nhịn không được cười ra tiếng: “Vậy sao sinh nhật một tuổi của ta ngươi còn nói ta xấu?”
Chiết Nhan chậc một tiếng: “Ngươi đã cười rồi là thế nào? Ta còn chưa bắt đầu dỗ đâu.”
Bạch Chân nghe hắn nói thế, cười càng tươi: “Bên kia còn có người đấy, ngươi định dỗ thế nào?”
Chiết Nhan buột miệng thốt ra: “Vậy đuổi bọn họ đi.”
“Đừng nghịch!” Bạch Chân oán trách: “Cho ta sống yên ổn một lát đi!”
Hơi muộn một chút, Bạch Thiển dắt theo A Ly đột nhiên đến thăm, Mê Cốc xa xa thấy vội chạy tới, Bạch Thiển trông thấy hắn không khỏi nghi hoặc: “Mê Cốc? Khó trách mới vừa rồi không gặp ngươi ở động Hồ Ly, hóa ra là chạy đến đây.”
Mê Cốc bỗng chốc có chút nghẹn lời: “Cô cô...”
A Ly vừa thấy Nghiêu Nghiêu và Lung Lung đang chơi đùa dưới chân Bạch Chân, hô lên một tiếng, chạy như gió qua muốn sờ, thấy tiểu phượng hoàng xòe móng vuốt ra lại theo bản năng rụt tay nhỏ về, sau đó vô cùng ấm ức ngẩng đầu nhìn tiểu cữu cữu của bé.
Bạch Chân xoa xoa đầu A Ly: “A Ly phải tự nghĩ cách đi nhé. Chúng nó thích con, tự nhiên sẽ sẵn lòng cho con sờ.”
Bạch Thiển đánh giá hai vật nhỏ từ trên xuống dưới một lượt, cười trộm: “Tứ ca phu thật là tình thú tao nhã.”
“Quá khen!” Chiết Nhan hỏi: “Ngươi tới làm cái gì?”
“Không có việc gì thì không thể tới à?” Bạch Thiển phất tay áo một cái, ngồi xuống nói: “Ta nhớ tứ ca ta, tới tìm huynh ấy trò chuyện.”
Thiên tộc nhiều quy củ, với tính tình của Bạch Thiển nhất định chịu không nổi, rảnh rỗi không có việc gì thường muốn ra ngoài tùy ý đi dạo.
Chiết Nhan bĩu môi: “Đường đường Thái tử phi Thiên tộc, không ngoan ngoãn ở trong cung làm bạn với phu quân, cả ngày chạy ra ngoài làm cái gì?”
“Cả ngày chạy ra ngoài hồi nào?” Bạch Thiển hừ hừ: “Cẩn thận tính xem bao nhiêu ngày ta không ra ngoài rồi? Huống hồ ta đây là về nhà mẹ đẻ, danh chính ngôn thuận.”
Bạch Chân cười khẽ: “Muội luôn có lý do.”
“Phượng Cửu xuống thế gian cũng được một thời gian rồi, không biết sống thế nào, muội đang định thuận đường đi một chuyến thăm nó.” Bạch Thiển lén liếc qua Chiết Nhan một cái, hỏi: “Tứ ca muốn đi cùng không?”
Chiết Nhan cười lạnh: “Rõ ràng là chính ngươi muốn xuống thế gian chơi, tìm Chân Chân để làm bạn cho ngươi thôi.”
Bạch Thiển thở dài: “Biết ngay lão sẽ không dễ dàng chịu thả người mà!”
Chiết Nhan bất mãn: “Ngươi lời trong lời ngoài phủi sạch ta không còn một mảnh, muốn thoát khỏi ta bắt cóc Chân Chân nhà ta, ta đương nhiên không vui rồi!”
“Lão nói thế là sao? Cho dù tứ ca ta đã thành hôn với lão thì vẫn là tứ ca ta, ta mời tứ ca ta cùng đi du ngoạn giải sầu thôi, 'bắt cóc' là thế nào?” Bạch Thiển hài hước cười, chế nhạo: “Nào có dính người như lão, tứ ca ta đi chỗ nào cũng đi theo.”
“Có phải ngươi cãi nhau với Dạ Hoa không?” Chiết Nhan mỉa mai đáp lại: “Nhìn oán khí cỡ này của ngươi, không biết còn tưởng ngươi đang ghen đấy. Cũng đúng, phu quân của ngươi nếu cũng dán ngươi như vậy, lúc này ngươi nào có thời gian rảnh chạy tới đây nhàn thoại việc nhà với chúng ta?”
Bạch Chân bị bọn họ lời qua tiếng lại chọc cười, thấy Bạch Thiển không cam lòng rơi xuống hạ phong đang muốn lý luận với Chiết Nhan đến cùng, vội lên tiếng ngăn lại: “Được rồi, hai người so tài ấu trĩ đấy à?”
“Tứ ca... Huynh thiên vị cũng quá rõ ràng rồi đấy!” Bạch Thiển ưu nhã trợn trắng mắt, tốt xấu gì chờ nàng chặn họng Chiết Nhan rồi hãy ngắt lời chứ.
Bạch Chân xấu hổ uống ngụm trà: “Ta thiên vị ai? Chỉ là nghe không nổi hai người nhàm chán đối thoại thôi.”
Quá thẹn thùng.
Bạch Thiển mặt không cảm xúc nhìn chàng, bị trừng lại bèn thỏa hiệp, buồn bực suốt một lúc lâu.
“Về phần Phượng Cửu, ta cũng muốn đi thăm nó.” Bạch Chân bất đắc dĩ nói: “Chỉ sợ nó cố ý tránh chúng ta, chúng ta đi cũng không dễ tìm thấy được, động tĩnh lớn quá lại dễ bị vị kia ở Thái Thần cung phát hiện. Lúc này nếu vị kia biết... hai người không chừng lại lăn lộn đến thế nào. Việc tình cảm là thương gân động cốt nhất, trước mắt tránh được thì vẫn nên tránh đi.”
“Muội thực sự có chút lo lắng cho nha đầu kia. Một thân một mình bên ngoài, thân thể thì càng ngày càng nặng, bên người nếu không có ai chiếu cố thì làm sao được!” Bạch Thiển tặc lưỡi: “Thật không làm người ta bớt lo.”
“Ngươi trước kia cũng làm người ta nhọc lòng không ít...” Chiết Nhan cười mắng một câu, ngay sau đó lại trấn an: “Yên tâm đi, Phượng Cửu không phải chưa trải sự đời như các ngươi nghĩ đâu. Nó rốt cuộc rất có chính kiến, hơn nữa vì con cũng sẽ chiếu cố tốt chính mình.”
Lại nói chuyện phiếm trong chốc lát, Chiết Nhan giương mắt nhìn nhìn trời, hỏi Bạch Thiển: “Chẳng lẽ ngươi với Dạ Hoa cãi nhau thật à?”
“Hả?” Bạch Thiển nhất thời không rõ tại sao Chiết Nhan nhắc lại lời cũ: “Ta và Dạ Hoa vẫn đang rất tốt, gắn bó keo sơn còn ngại không đủ, sao lại cãi nhau?”
Chiết Nhan gật gật đầu, hỏi thẳng: “Vậy ngươi còn ở rừng đào làm cái gì nữa?”
Bạch Thiển: “...” Có cần vô tình đến vậy không!
Bạch Chân bên cạnh kéo kéo tay áo Chiết Nhan, buồn cười: “Chiết Nhan...”
“Thôi thôi, ta tự trở về ân ái với phu quân ta đây, không nhiễu hai vị 'thanh nhàn' nữa.” Bạch Thiển tang thương đứng lên, gọi A Ly đang nỗ lực đuổi theo lấy lòng hai vật nhỏ trong rừng, buồn bực cưỡi mây lành bay đi.