Đông Hoa không mời tự đến, trông thấy Nghiêu Nghiêu và Lung Lung, nhịn không được trầm mặc phê phán hai vợ chồng Chiết Nhan một chút, thầm nghĩ đây lại trò tình thú ấu trĩ nhàm chán gì?
Ngài đương nhiên sẽ không thừa nhận mình cảm thấy đả kích và tổn thương kỳ thật xuất phát từ ghen ghét và hâm mộ sâu trong nội tâm.
Đây là lần đầu hai vật nhỏ gặp được người sống ngoài Tất Phương và Mê Cốc, đương nhiên tràn ngập tò mò, lập tức dừng động tác đùa giỡn, bắt đầu quá trình đánh giá xem xét không quá lễ phép. Ngày đầu tiên đi vào rừng đào, hai đứa đã thăm dò toàn bộ rừng đào từ trong ra ngoài, cuối cùng bi ai phát hiện hành trình mạo hiểm này chỉ là tịch mịch thăm thú. Rừng đào mười dặm tuy tên là mười dặm, thực tế diện tích lại cực kỳ rộng lớn, nhưng mà rừng đào to như vậy, trừ chủ nhân của mình cùng Tất Phương điểu và Mê Cốc thụ nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại ra, chỉ có đàn cá trong Bích Dao Trì chờ được làm thịt... Trước mắt đột nhiên nhảy ra một người sống, không khác gì mở ra cánh cửa đột phá trong quá trình thăm dò thế giới của chúng nó, phải nghiêm túc đối đãi một chút.
Lung Lung lắc lắc cái đuôi xõa tung, bước vài bước tới gần Đông Hoa, Nghiêu Nghiêu theo sát đằng sau, ngẩng cao đầu cảnh giác bảo vệ ở Lung Lung bên cạnh.
Đông Hoa bị hai vật nhỏ này chọc cười, chủ nào tớ nấy, hẳn là thế này.
Đông Hoa chưa thấy rõ chân thân của Bạch Chân, thực tế, toàn bộ Tứ Hải Bát Hoang cũng rất hiếm người từng nhìn thấy. Bạch Chân rất ít khi hiện ra chân thân trước người khác, lần đó trên tiệc cưới của Dạ Hoa cũng bị Chiết Nhan ky bo keo kiệt giấu kín mít vào lòng, nhưng cho dù chỉ mơ hồ liếc mắt một cái, cũng không thể không thừa nhận là cực kỳ cảnh đẹp ý vui.
Sau lần đó, Đông Hoa hoàn toàn có thể lý giải vì sao Chiết Nhan keo kiệt. Bảo bối nâng niu trong lòng, cho dù bị người ngoài liếc nhiều một chút cũng là thiệt thòi lớn.
Mà tiểu hồ ly xinh đẹp trước mắt này, ước chừng là dựa theo hình dạng bản thể của Bạch Chân mà thành. Không thể ngờ Chiết Nhan có thể bao dung nó, nếu để nó mang bộ dáng này chạy ra ngoài bị người vây xem, lão phượng hoàng kia chẳng phải ghen muốn chết?
Có điều những việc đó đều không liên quan đến ngài, thật ra ngài còn mừng rỡ chờ xem kịch vui.
Lại nói, ngài tới cũng không phải là lặng yên không một tiếng động, sao cả lúc lâu rồi vẫn không thấy Chiết Nhan có động tĩnh gì? Đông Hoa ngẩng đầu nhìn nhìn trời, gần trưa rồi, chắc không đến mức chưa rời giường chứ!
Phân vân giữa gõ cửa và cô độc đứng chờ, Đông Hoa quyết đoán lựa chọn quấy rầy.
Đông Hoa nhấc chân đi đến nhà gỗ, Lung Lung và Nghiêu Nghiêu có lẽ nhận ra ngài muốn làm gì, vội chặn đường lại, hung ác xòe móng vuốt ra với ngài.
Đông Hoa thấy thế cười: “Các ngươi trung thành quá nhỉ!”
Lúc ngài đang chuẩn bị vẫy vẫy tay áo nhẹ nhàng đẩy hai vật nhỏ chặn đường sang một bên, gương mặt vô cùng bất thiện của Bạch Chân đột nhiên hiện lên trong óc, cánh tay nâng đến một nửa giống như bị không khí đè ép, cuối cùng hậm hực rũ xuống.
Đông Hoa cau mày không vui chậc một tiếng, quả nhiên nhi nữ tình trường là phiền toái nhất, Đông Hoa ngài làm việc nào có từng sợ đầu sợ đuôi như vậy!
Nhưng thật ra cũng không chờ bao lâu, chừng nửa canh giờ sau, cửa nhà mở ra, ngón trỏ Đông Hoa đang chậm rãi gõ mặt bàn đá theo tiếng ngừng lại, giương mắt sang thấy Chiết Nhan tinh thần sảng khoái lười biếng duỗi eo, đối với sự tồn tại của ngài không kinh không mừng, thờ ơ.
Được lắm! Đông Hoa nheo nheo mắt, đè nén xúc động muốn cắt bào đoạn nghĩa với lão phượng hoàng này, mỉm cười nói: “Chiết Nhan Thượng Thần quả là thanh nhàn, ngày tháng dễ chịu thế này, cả ta cũng nhịn không được muốn thoái ẩn.”
“Đông Hoa Đế Quân cũng không thấy có bao nhiêu bận rộn.” Chiết Nhan nhếch mép cười: “Chẳng phải đang rảnh tới rừng đào của ta ngồi nhàn sao? “
“Rốt cuộc vẫn kém ngươi...” Thấy Bạch Chân đột nhiên xuất hiện bên cạnh Chiết Nhan, Đông Hoa cắn đầu lưỡi mạnh mẽ nuốt bốn chữ “nhuyễn ngọc ôn hương” về, linh động đổi sang: “... Ngày lành thư thái.”
“Đông Hoa Đế Quân đường xa mà đến, không biết có gì chỉ giáo?” Bạch Chân vẫn là dáng vẻ thanh lãnh kia, xen giữa từng câu chữ đều là lạnh nhạt và xa cách.
Đông Hoa nghiêm mặt nói: “Nhị vị không ngại ngồi xuống bàn bạc.”
Bạch Chân tuy không tình nguyện, nhưng vẫn cùng Chiết Nhan ngồi xuống, chung quy trong lòng chàng không muốn Chiết Nhan khó xử.
Đông Hoa cũng không quanh co lòng vòng, mở miệng liền nói: “Nghe nói Phượng Cửu ra ngoài vân du, thương thế của nàng đã hoàn toàn khôi phục chưa? Lúc này một mình ra ngoài không đáng lo sao?”
“Đông Hoa Đế Quân!” Bạch Chân nghe vậy giận quá hóa cười: “Nữ Quân của Thanh Khâu ta như thế nào, thì có liên quan gì với ngài?”
Đông Hoa há miệng thở dốc, tự giễu cười: “Phải, vốn không có gì liên quan. Chỉ là trước đó không lâu nàng bị Tri Hạc đả thương, ta thân là nghĩa huynh của Tri Hạc, bụng làm dạ chịu, đương nhiên phải quan tâm một chút...”
“Không cần.” Bạch Chân ngắt lời ngài: “Hơn nữa, ngài không cảm thấy đã quá muộn rồi sao?”
Chiết Nhan ở bên làm như thật mà bấm đầu ngón tay tính tính, châm ngòi thổi gió: “Bất tri bất giác, đã qua hơn hai tháng rồi. Chân Chân...” Nói, giữ chặt một bàn tay của Bạch Chân, thâm tình chân thành: “Ngày tháng trôi qua nhanh đến như vậy, chúng ta càng phải quý trọng hiện tại mới được. “
Đông Hoa: “...” Cảm giác đã chịu sỉ nhục.
“Biết rồi, cần ngươi nói nhiều à!” Bạch Chân mềm mại trừng mắt liếc Chiết Nhan một cái, trong lòng biết hắn đang lên án mình đêm qua mải chơi với hai vật nhỏ mà ngó lơ hắn, lại quay sang Đông Hoa, lạnh giọng nói: “Nghe nói thời gian trước Tư Mệnh thường lui tới Thanh Khâu, hẳn cũng là thụ mệnh Đế Quân đúng không? Cho nên... Ngài rốt cuộc muốn làm cái gì đây?”
“Ta chỉ là...” Đông Hoa dừng một chút, thẳng thắn nói: “Muốn xác nhận nàng mạnh khỏe. “
“Như ngài mong muốn, Phượng Cửu hiện giờ vất vả lắm mới quyết định từ bỏ ngài, ngài sao lại muốn liên lụy với nó nữa?” Bạch Chân thở dài: “Đông Hoa Đế Quân, ngài biết ta khinh thường ngài nhất ở điểm nào không? Cao cao tại thượng, tự cho là đúng mà đặt mình ở vị trí đứng trên thương sinh, chỉ vì chút cảm giác ưu việt đáng buồn trong lòng này, tùy ý tiêu hao tình cảm và kiên nhẫn của người khác dành cho ngài. Ngài đã không nhận nổi, vì sao lại không chịu buông? Nếu ngài gọn gàng dứt khoát, không dây dưa lằng nhằng hại người hại mình như vậy, có lẽ ta còn có thể xem trọng ngài hơn một chút. Nhưng hiện tại ngài làm như vậy, là muốn ai thấy ghê tởm đây?”
Trước khi tới, Đông Hoa đã biết chắc có một trận châm chọc mỉa mai đang chờ mình, lại không ngờ Bạch Chân môi lưỡi sắc bén đến vậy, không chút nào lưu tình, câu câu mang theo dao sắc, lời lời đâm thẳng vào tâm.
Có lẽ cũng không phải không nghĩ tới, Bạch Chân vốn không phải là người uyển chuyển, suy cho cùng vẫn là cái gọi là “cảm giác ưu việt” quấy phá. Đứng ở địa vị cao lâu rồi, bị người khác nịnh hót quen, liền cho rằng mặt mũi này của mình có bao nhiêu tôn quý, người người đều kiêng kị.
Kết quả là, ở trong mắt Bạch Chân không đáng một đồng.
Tuy bị mắng thật sự khó coi, Đông Hoa lại cảm thấy lời Bạch Chân nói rất có lý. Đã không nhận nổi, vì sao không chịu buông? Đã không bỏ xuống được, vì sao không bình thản cầm lấy?
Nhưng bất luận đưa ra lựa chọn nào, với ngài mà nói đều không phải chuyện dễ như trở bàn tay.
Bạch Chân lười nhìn bộ dáng Đông Hoa ra vẻ thâm trầm, cứ như thể việc làm của mình đều là bất đắc dĩ, tưởng như nhận định mình phải cùng thương sinh tồn tại, cùng đại nghĩa cộng sinh. Nâng lên chính mình, coi thường tình cảm như thế, chung quy chỉ là một kẻ nhu nhược sợ hãi đối mặt thôi.
“Đông Hoa Đế Quân, dừng ở đây đi.” Từ đầu tới cuối, chỉ một câu này có thể coi là tâm bình khí hòa. Bạch Chân lập tức đứng dậy rời đi, những chuyện khác, không cần lắm lời nữa.
Chiết Nhan ngồi không nhúc nhích, một đôi con ngươi thâm thúy mỉm cười mềm mại đuổi theo bóng dáng Chân Chân nhà hắn, khóe miệng nhếch lên ý cười say mê, cùng với Đông Hoa đối diện rũ mắt ảm đạm thần thương hình thành trạng thái đối lập mãnh liệt.
“Thực ra, ta vẫn phải đa tạ ngươi.” Đến khi Bạch Chân vào nhà rồi, Chiết Nhan mới quay đầu lại, đột nhiên không đầu không đuôi mà nói một câu như vậy.
Đông Hoa nhướng mày nhìn hắn, hiển nhiên không rõ hắn đang nói cái gì.
Chiết Nhan giải thích mà như khoe mẽ: “Chân Chân từ nhỏ được ta nuôi lớn, đối xử với người khác không dịu ngoan như với ta. Tính tình y động chút là nổi cáu, thường thường động thủ nhiều hơn hùng biện, ta thật sự rất ít thấy y lạnh lùng sắc bén như vậy.”
Gân xanh trên thái dương Đông Hoa đột ngột giật giật, vô cùng muốn bịt tai lại.
Chiết Nhan hoàn toàn làm lơ vẻ mặt ai oán sống không bằng chết của Đông Hoa, vẫn cứ cười ngớ ngẩn: “Ngươi không cảm thấy Chân Chân như vậy có một loại sức hút khác sao?” Nhìn mà lòng ngứa, chỉ muốn ôm thôi. “A, xin lỗi, quên mất ngươi là kẻ bị mắng!”
Đông Hoa: “...” Nhịn xuống, mục đích chưa đạt được, tạm thời không thể trở mặt!
Đông Hoa xoa xoa giữa mày, nặng nề thở dài: “Chiết Nhan, lấy giao tình nhiều năm của chúng ta, ta hy vọng ngươi thành thật nói cho ta. Phượng Cửu... rốt cuộc thế nào?”
Chiết Nhan nghe vậy khựng lại, thuận tay túm lên Nghiêu Nghiêu và Lung Lung đang chơi đùa bên chân đặt lên đầu gối trêu đùa, bâng quơ nói: “Vì sao lại hỏi như vậy?”
Đúng như lời Bạch Chân nói, đối với tình cảm của Phượng Cửu, ngài không nhận nổi, cũng không bỏ xuống được, ít nhất trước mắt là như thế. Chính là vì không bỏ xuống được, ngài trước sau không có cách nào thuyết phục chính mình rằng Bạch Chân và Bạch Thiển đại náo Thái Thần cung chỉ là mượn cớ chuyện bé xé ra to, nỗi lo lắng vô cớ này, bất luận thế nào cũng không thể bình phục được, vì thế liền sai Tư Mệnh đi lại quan sát nhiều lần. Thật sự không có gì thì thôi, nếu chẳng may có chuyện cái gì, ngài cũng có tính toán, biết mình còn có thể làm chút gì đền bù.
Theo Tư Mệnh quan sát, Phượng Cửu đúng là có chút kỳ lạ, trước kia luôn thích nhảy nhót lung tung, ở nhà chưa được mấy ngày liền chuồn ra ngoài, ham chơi nghịch ngợm. Từ sau chuyện kia, nhất cử nhất động lại vô cùng cẩn thận, nhưng bộ dáng không giống suy yếu bị thương, hơn nữa trông có vẻ nảy nở hơn chút, ngoài ra nàng còn luôn cố ý vô tình tránh mặt, Tư Mệnh mãi vẫn không có cơ hội gặp được Phượng Cửu. Ngay cả khi quan hệ giữa họ đã rất xấu hổ, tình bạn giữa Phượng Cửu và Tư Mệnh vẫn trước sau kiên cố như lúc ban đầu, hành động này của Phượng Cửu quá không hợp lý, bây giờ thậm chí trực tiếp biến mất, ngài không cho rằng đây là trùng hợp.
Theo lý mà nói, thấy Phượng Cửu không có việc gì lẽ ra ngài nên an tâm, nhưng hành vi của Phượng Cửu càng khác thường ngài lại càng lo lắng. Tìm mọi cách tránh mặt Tư Mệnh, chỉ có thể là bởi vì kiêng kị mình đứng sau Tư Mệnh, nhưng rốt cuộc là vì sao?
Loại cảm giác như bị sương mù quanh quẩn trong lòng này thực sự quá phiền phức, đến hôm nay ngài rốt cuộc không nhịn nổi nữa, tình nguyện xấu hổ bị Bạch Chân dội mưa độc ngôn ác ngữ cũng phải chạy một chuyến đến đây hỏi thăm đến cùng, cho dù hỏi không ra, moi được chút tin tức cũng tốt.
Đông Hoa hư trương thanh thế: “Các ngươi muốn giấu ta tới khi nào? “
Chiết Nhan trong lòng cả kinh, trên mặt vẫn không đổi sắc, chỉ giương mắt nhìn thẳng vào mắt Đông Hoa, một lát sau nhếch mép cười: “Ta không rõ ngươi đang nói cái gì, chúng ta có thể giấu ngươi cái gì chứ? “
Đông Hoa nhẹ nhàng cười: “Tư Mệnh tuy không quá khôn khéo, nhưng ngươi cũng đừng xem nhẹ hắn.”
Bạch Chân đang đứng trước một bức tranh uống trà thưởng họa, đột nhiên bị người ôm lấy từ phía sau, cũng chỉ là oán trách cười cười: “Làm gì đấy? “
Chiết Nhan lấy chung trà trong tay Bạch Chân ra đặt sang một bên, sau đó nắm cằm người trong ngực, nghiêng đầu cắn nhẹ lên môi chàng: “Không nghe lời! Lần sau còn dám uống trà nguội dư lại này, xem ta phạt ngươi thế nào. “
“Hơi khát nước, thuận tay rót một chén.” Bạch Chân lảng sang chuyện khác: “Ngươi nói với hắn cái gì rồi? “
“Hắn đoán được chúng ta có việc gạt hắn, muốn lừa ta nói ra. Ta đâu dễ dàng bị dụ như vậy! Dăm ba câu liền đuổi hắn đi rồi.” Chiết Nhan dẫn Bạch Chân ngồi xuống, nhéo vành tai chàng, ra lệnh: “Ngoan ngoãn chờ.”
Không đến một lát, Chiết Nhan liền bưng mấy đĩa hoa quả điểm tâm cùng một bình nước suối mát lạnh về, lại rót cho Bạch Chân một ly xong mới ngồi xuống.
Bạch Chân uống ngụm nước ngọt lành, cười: “Đa tạ phu quân. “
Chiết Nhan híp mắt, khóe miệng hết sức thỏa mãn cong lên. Xưng hô trước kia đa phần chỉ lúc trên giường mới dụ dỗ gọi ra được, bây giờ Chân Chân nhà hắn gọi càng ngày càng thuận miệng: “Khụ, đây là vi phu nên làm.”
“Có điều, Chân Chân, ngươi thật sự hy vọng Đông Hoa và Phượng Cửu từ đây trời về trời, đất về đất sao?” Chiết Nhan chọn một quả đào hồng hào căng mọng đưa cho Bạch Chân, thuận miệng hỏi.
“Ta đương nhiên hy vọng Phượng Cửu được như mong muốn, chỉ là...” Bạch Chân dừng một chút, bất đắc dĩ nói: “Hắn đã có kiên trì của hắn, chi bằng dao sắc chặt đay rối.”
“Kỳ thật trong lòng ngươi cũng rất mâu thuẫn, đúng không?” Chiết Nhan luôn có thể liếc mắt một cái nhìn thấu suy nghĩ của Bạch Chân: “Cửu Vĩ Hồ tộc các ngươi từ xưa đến nay chung tình, tuy Phượng Cửu đã quyết định buông tay, nhưng trong lòng có lẽ vĩnh viễn cũng không bỏ xuống được tình cảm với Đông Hoa. Thế nhưng trên Tam Sinh Thạch không có tên của Đông Hoa, cho dù bọn họ tiếp tục dây dưa cũng sẽ không có kết quả tốt...”
Bạch Chân chống cằm yên lặng nhìn Chiết Nhan, trong miệng còn nhét đầy thịt đào, gương mặt phình phình, đặc biệt đáng yêu. Chiết Nhan trong lòng ngứa ngáy, đột nhiên cúi người qua hôn lên mặt chàng một cái, hôn xong cảm thấy không đủ, lại liếm liếm đôi môi dính nước đào kia.
Bạch Chân hơi hơi đỏ lỗ tai, ngậm thịt quả lẩm bẩm: “Nói chuyện thì nói đi, còn đột nhiên tập kích làm gì! “
Chiết Nhan hôn xong cũng không lui ra, giữ nguyên tư thế vươn ngón tay nhẹ nhàng lau vệt nước trên khóe miệng chàng, miêu tả hình dáng đôi môi kia: “Nếu là ngươi, ngươi nhất định liều mạng cũng muốn giành lấy một khả năng, có phải không?”
“Phải, tệ nhất thì thế nào? Cùng lắm thì cùng nhau tan thành cát bụi. Chỉ cần trong lòng ngươi có ta, chỉ cần ngươi sẵn lòng bước về phía ta. Cái chết không đáng sợ, không biết cũng không đáng sợ, ta chỉ sợ ngươi rõ ràng yêu ta, lại muốn từ bỏ ta.” Đối với Bạch Chân mà nói, cái gọi là kết quả tốt hay xấu, chỉ ở chỗ hai người ở bên nhau có vui sướng hay không. Chỉ cần bọn họ có nhau, quý trọng lẫn nhau, vậy là đủ rồi. “Nhưng làm trưởng bối, ta tư tâm hy vọng Phượng Cửu có thể sống tốt. “
Chiết Nhan cười ngồi lại, hắn có thể hiểu được Đông Hoa, yêu càng sâu, càng sợ đối phương phải chịu thương tổn, nhưng hắn lại không thể đồng tình với Đông Hoa lùi bước.
Trầm mặc một cái chớp mắt, Chiết Nhan nhìn Bạch Chân, dịu dàng mà chắc chắn: “Ta cũng vậy.”
Tình yêu xưa nay đều là chuyện của hai người, muốn lấy phương thức như thế nào để yêu, cũng không nên từ một người định đoạt.