Phượng Hề Phượng Hề, Hồ Sở Y

Chương 29: Chương 29: 《 Than dài năm xưa, nụ cười như cũ 》




Cho dù ôm gối đầu mềm mại, gục lên cái bàn lùn vừa thấp vừa nhỏ kia ngủ dù sao cũng khó chịu, không đợi Chiết Nhan hoàn toàn ôm sát mình vào lòng, Bạch Chân đã mơ mơ màng màng ngửi được mùi hương quen thuộc, cọ cọ rúc rúc vào lồng ngực ấm áp kia, đầu vùi vào xiêm y tản hương hoa đào, ánh sáng trắng mờ ảo nhoáng lên, trong nháy mắt liền hóa thành tiểu hồ ly trắng như tuyết, vùng vẫy móng vuốt nhỏ chui vào quần áo to rộng màu phấn hồng, chín cái đuôi xoã tung mềm mại quấn hết lên hông Chiết Nhan.

Động tác thành thạo như nước chảy mây trôi, đôi mắt cũng không thèm mở, hoàn toàn là bộ dáng buồn ngủ quá mức.

Chiết Nhan vững vàng ôm tiểu hồ ly của mình, chậm rãi kéo quần áo bọc lấy cục bông trắng mượt mà trong lòng, chỉ lộ ra cái hồ ly đầu ở ngực, để chàng hô hấp thoải mái chút.

Hai cái tai trắng muốt dựng thẳng trên đỉnh đầu, Chiết Nhan thoáng cúi đầu, lông tơ trắng tuyết cọ qua hàm dưới của hắn, người bị cọ còn chưa phản ứng gì, đôi tai mẫn cảm kia đã khe khẽ vẫy vẫy, bày ra một trạng thái riêng đối lập với chủ nhân đang ngủ say.

Chiết Nhan mở to mắt nhìn chằm chằm lỗ tai kia vẫy vẫy, cố ý chơi xấu dùng cằm cọ cọ lông tơ trên chót tai. Hắn biết đôi tai của tiểu hồ ly phản ứng như vậy chỉ do bản năng thân thể, sẽ không ảnh hưởng đến giấc ngủ của Bạch Chân, bởi vậy cũng trêu đùa càng thêm không kiêng nể gì.

Trêu đùa một lát, Chiết Nhan bỗng nhiên há miệng cắn lấy lỗ tai đó, đầu lưỡi liếm liếm vành tai mềm mềm, lại dùng hàm răng nhẹ nhàng gãi gãi.

Tiểu hồ ly trong lúc ngủ mơ nhíu mày lại, kêu ríc ríc một tiếng, lỗ tai là nơi vô cùng mẫn cảm của chàng, đụng vào kịch liệt như vậy hiển nhiên là kích thích không nhỏ.

Chiết Nhan cười khẽ buông lỗ tai tiểu hồ ly ra, thân mật dùng mặt cọ cọ đầu chàng, tựa như trấn an, quả nhiên tiểu hồ ly lại thoải mái mà khò khè một tiếng, dường như ngủ càng ngon hơn.

Chúng tiên quân thoáng chốc trợn mắt há hốc mồm. Hai vị Thượng Thần động tác quá mức thân mật tự nhiên, trước mắt bao người cũng không hề kiêng dè, vả lại, tiểu hồ ly toàn thân trắng muốt mượt mà, dáng điệu thơ ngây kia, thật sự quá xinh đẹp, quả thực xứng với dung nhan khiến ánh mặt trời cũng phải ảm đạm thất sắc của Bạch Chân, thế cho nên làm ánh mắt bọn họ nhất thời bị mê hoặc.

Chiết Nhan bất tri bất giác ngẩng đầu, lúc này mới chú ý tới những con mắt lén lút điên cuồng nhìn trộm vào ngực mình, sắc mặt lập tức tối sầm, keo kiệt khép chặt xiêm y lại, bàn tay vỗ vỗ đầu hồ ly trước ngực, làm cái đầu chỉ lớn bằng bàn tay cũng bị che lên, ánh mắt lạnh băng quét qua một vòng, bức lui từng ánh mắt soi vào lòng hắn.

“Huynh trưởng.” Mặc Uyên ngồi ngay bàn bên cạnh, thấy huynh trưởng luôn luôn ôn nhuận như ngọc giờ lại thành thế này, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở: “Nên tiết chế chút.”

Chiết Nhan nhướng mày nhìn về phía Mặc Uyên, phì cười một tiếng, nói: “Nếu đệ ngưỡng mộ ta, thì cũng mau tìm một người đi.”

“...” Mặc Uyên đang giơ cái ly nhấp nhẹ, nghe vậy cánh tay khựng lại, cười khổ ngửa đầu rót hết một ly vào trong miệng: “Giai nhân khó được, tri tâm càng khó tìm, chuyện xuất phát từ nội tâm, không vội được.” Lời nói mang theo chút phiền muộn.

“Ngươi hiện giờ mọi việc trôi chảy, ngay cả lời cũng nói được bừa bãi.” Đông Hoa lười biếng chống đầu, một tay đặt trên đầu gối cong lên, tóc dài trắng bạc như thác nước tản xuống, lại làm tư thế tùy ý của ngài tăng thêm vài phần quyến rũ, nhưng ánh mắt nhìn về phía Chiết Nhan lại chứa chút u buồn không hợp với tư thái thần sắc.

Chiết Nhan nhìn nhìn Mặc Uyên, nói với Đông Hoa: “Người sống cả đời, lúc cảm thấy bất lực nhất, chính là bỏ lỡ. Có một số người, bỏ lỡ, thì sẽ không bao giờ tìm lại được.”

Mặc Uyên vào thời khắc Bạch Thiển ngây thơ nhất phải bất đắc dĩ rời xa nàng, cuối cùng để Dạ Hoa mở ra trái tim nàng, từ đây, bỏ lỡ liền bỏ lỡ, nhưng Đông Hoa rõ ràng có thể cho chính mình và Phượng Cửu một cơ hội, Chiết Nhan không rõ ngài rốt cuộc còn kiên trì cái gì.

Đông Hoa rót cho mình một ly rượu, ngửa đầu uống cạn: “Nếu là sai nhân, chú định kết thành lỗi quả, vậy bỏ lỡ cũng vẫn có thể xem như một kết cục tốt.”

Mặc Uyên nhìn về phía Dạ Hoa cùng Bạch Thiển, trên mặt dần dần hiện ra một nụ cười thoải mái, nâng chén với Đông Hoa: “Không sai. Nếu bản thân chính là sai, vậy bỏ lỡ sai, gặp được đúng, quả thật là kết cục tốt hơn.”

Chiết Nhan vốn muốn nhắc nhở Đông Hoa quý trọng duyên phận với Phượng Cửu, ai ngờ Mặc Uyên không thể lĩnh hội được hắn dụng tâm lương khổ mà đứng về phía hắn thì thôi, lại còn kẻ xướng người hoạ với Đông Hoa. Hắn thật sự muốn ấn đầu Mặc Uyên lại, nói cho y, loại tư tưởng tiêu cực này là không chính xác!

Nhưng Chiết Nhan cuối cùng cũng chỉ bất đắc dĩ mà lắc đầu. Thôi thôi, kệ bọn họ tự lăn lộn đi, hắn chỉ cần xem trọng tiểu hồ ly của mình là được rồi.

Cứ việc đại điện ca vũ thăng bình, ăn uống linh đình, tiếng chúng tiên quân trò chuyện không ngừng vang bên tai, nhưng một giấc này Bạch Chân vẫn ngủ rất say, mãi cho đến khi tiệc cưới tan đi mới từ từ tỉnh dậy trong lòng Chiết Nhan.

Cảm giác được trong lòng hơi hơi vặn vẹo, Chiết Nhan cúi đầu, dịu dàng xoa xoa cái đầu đang cọ lung tung trước ngực, nhẹ giọng hỏi: “Dậy rồi à?”

Tiểu hồ ly chậm rãi mở to mắt, giãy giụa vươn hai móng vuốt nhỏ, đầu vùi vào móng vuốt rên rỉ một tiếng, hình như đang dụi mắt, lại ngẩng đầu lên liền có vẻ tỉnh táo hơn, móng vuốt túm vạt áo Chiết Nhan, ra sức rúc vào cổ hắn, cái đuôi vốn quấn trên eo Chiết Nhan cũng rất có tinh thần mà chui ra khỏi lớp áo, lông xù xù xoã tung mềm mại.

Chiết Nhan tùy ý đầu tiểu hồ ly cọ cổ hắn, thỉnh thoảng còn thè đầu lưỡi liếm ướt cằm và cổ hắn: “Chân Chân...”

Bạch Chân cọ đủ trên người Chiết Nhan rồi, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đen láy liên tục chớp chớp, thoạt nhìn ngoan cực kỳ.

Ánh mắt Chiết Nhan ngó qua đám tiên quân đang muốn rời yến tiệc rồi lại bởi vì động tĩnh của họ bên này mà dừng bước lại lén nhìn, lập tức xoay người giấu đi tiểu hồ ly trong lòng, duỗi tay bắt lấy một cái đuôi cáo đang vui sướng lúc lắc, vuốt từ gốc đến ngọn, hồ ly trong lòng nháy mắt biến trở về tiểu lang quân tuấn tiếu, mềm mại gục trước ngực hắn.

“Lão phượng hoàng, ngươi làm gì đó?!” Cái đuôi mẫn cảm bị lăn lộn như vậy, tức khắc làm toàn thân Bạch Chân mềm nhũn, trên mặt xấu hổ ửng đỏ, một đôi mắt ướt dầm dề, đuôi mắt đỏ bừng, bĩu môi hung hăng trừng mắt với Chiết Nhan.

Bộ dạng vừa xấu hổ vừa giận kia rơi vào mắt Chiết Nhan, quả thực làm tim hắn muốn tan chảy: “Không để cho bọn họ thấy tiểu hồ ly của ta.”

Bạch Chân nghiêng đầu nhìn ra sau Chiết Nhan, lúc này mới thấy những ánh mắt hài hước của người khác. Đúng rồi, chàng ngủ gục trên tiệc cưới của Tiểu Ngũ. “Nếu không phải ngươi lăn lộn ta, ta làm sao đến nỗi này?” Đập đập ngực Chiết Nhan: “Còn không mau buông ra!”

Chiết Nhan lưu luyến thu hồi cái tay trên eo Bạch Chân, lấy lui làm tiến nắm tay chàng, Bạch Chân tránh tránh một chút không được, cũng mặc cho hắn nắm mình như vậy.

Chiết Nhan dắt tay Bạch Chân đi ra ngoài, người chen đầy cửa đại điện lập tức chạy tứ tán.

“A! Là ngươi!” Một tiểu nữ tử bỗng nhiên ngăn cản hai người: “Người dung mạo đẹp nhất Tứ Hải Bát Hoang kia.”

Chiết Nhan không vui nhăn nhăn mày, ngữ khí khó chịu hỏi: “Có việc gì?”

“Không có, không có.” Cô gái kia cũng không hề có chút tự giác sắp chọc giận Thượng Thần, chỉ ríu rít nói: “Chỉ là không ngờ vị tiên hữu ngày đó may mắn gặp được ở thế gian lại là vị cô cô Thanh Khâu kia, hiện giờ còn thành biểu tẩu của ta, vị tiên hữu này lúc ấy đi cùng biểu tẩu ta, chắc là có quan hệ rất gần gũi. Đã có duyên phận này, không biết tiên hữu có thể cho biết tên thật không? Chẳng lẽ ta mỗi lần gặp được ngươi đều phải gọi ngươi là người dung mạo đẹp nhất Tứ Hải Bát Hoang hay sao?”

Tuy sau khi trải qua hôn lễ oanh động kia, thanh danh của Chiết Nhan và Bạch Chân càng vang dội hơn trước, nhưng người chưa thể gặp mặt thì đi đâu cũng có.

Nữ tử trước mắt này chính là một trong số đó. Nàng trời sinh tính hoạt bát hiếu động, lúc Chiết Nhan cùng Bạch Chân thành thân, nàng đang ở nhân gian du ngoạn, thêm nữa hai người họ luôn luôn không thích tới Thiên cung, cũng khó trách nàng không nhận ra hai người.

Chiết Nhan túm Bạch Chân ra phía sau mình: “Đây là Thanh Khâu Tứ điện hạ, chủ nhân khác của rừng đào mười dặm của ta, Bạch Chân Thượng Thần. Ngươi gọi Thượng Thần là được rồi.”

“Bạch Chân Thượng Thần?” Nữ tử đánh giá Chiết Nhan từ trên xuống dưới, thấy hai người tay nắm tay, hưng phấn đến mức sắp không chịu nổi nhảy dựng lên: “Vậy ngài chính là Chiết Nhan Thượng Thần? Phu quân của Bạch Chân Thượng Thần?”

“... “ Chiết Nhan nhướng mày, sắc mặt rốt cuộc giãn ra chút: “Đúng thế.”

Nữ tử lúc này mới cung kính hành lễ: “Nhị vị Thượng Thần mạnh khỏe. Đã sớm nghe nói nhị vị Thượng Thần đoạn... ấy... phu phu tình thâm, lúc này được thấy quả nhiên gắn bó keo sơn, Chức Việt xin ra mắt.”

“Không cần đa lễ, chúng ta còn có việc, cáo từ.” Bạch Chân bị bốn chữ “gắn bó keo sơn” làm đỏ bừng mặt, càng là bị con mắt phát ra ánh sáng xanh của cô nàng kia làm sống lưng lạnh toát, túm Chiết Nhan vội vàng đi.

Chức Việt nhìn bóng dáng bọn họ, tươi cười trên mặt không thu được. Nàng luôn luôn thích nhất những tình yêu phấn đấu quên mình, ngưỡng mộ nhất những người có thể vì yêu mà không màng tất cả. Trong cảm nhận của nàng, tình yêu đáng tôn trọng, chính là như Chiết Nhan cùng Bạch Chân vậy, thuần túy mà mãnh liệt.

“Chức Việt!”

Cổ tay bỗng nhiên bị túm chặt, Chức Việt quay đầu qua, là tiểu tử ngốc nhà Nhị thúc, Nguyên Trinh. “Làm gì mà lôi lôi kéo kéo vậy, bỏ ra coi!”

“Ngọc bội của ta có phải ở chỗ cô không?” Nguyên Trinh phồng mặt, vẻ mặt bất đắc dĩ mà trừng mắt với người kia: “Cô lại lấy đồ trên người ta, mau trả cho ta!”

“Keo kiệt! Tại ta xem diễn không có bạc thưởng mà, bằng không ngươi cho ta mượn chút ngân lượng đi...”

Mà Bạch Chân mới ra khỏi Nam Thiên Môn bụng đã kêu òng ọc, Chiết Nhan sờ sờ bụng chàng, lệnh cho Tất Phương nhanh lên chút, nghiêng đầu cọ cọ mặt Bạch Chân: “Chỉ lo ngủ, giờ đói bụng rồi thấy chưa!”

Bạch Chân tránh đầu Chiết Nhan, liếc xéo hắn, cười như không cười mà nói: “Trách ta hử?”

“...” Chiết Nhan đuối lý: “Trách ta!”

“Hừ ~” Bạch Chân ngạo kiều rầm rì một tiếng, phân phó Tất Phương: “Về động Hồ Ly!”

Chiết Nhan nghi hoặc: “Về động Hồ Ly làm cái gì?”

“Cha mẹ ta yêu thương Tiểu Ngũ nhất, hiện giờ ta mới...” Bạch Chân dừng một chút, đỏ mặt nghiêng đầu đi, tiếp tục nói: “Ta mới lập gia đình, Tiểu Ngũ lại theo sau gả đi, trong lòng mẹ nhất định rất luyến tiếc.”

Chàng còn lâu mới nói chính mình “gả” ra ngoài.

“Hiểu rồi.” Chiết Nhan cười khẽ, hôn hôn lỗ tai Bạch Chân đỏ lên: “Bọn họ tuy luyến tiếc, nhưng trong lòng nhất định vui mừng.”

“Ừ.” Bạch Chân hướng rúc rúc vào lòng Chiết Nhan, nhỏ giọng nói: “Theo ngươi, ta cũng vui vẻ.”

Chiết Nhan ôm chặt thân thể mềm mại trong lòng, nội tâm thỏa mãn tràn trề.

Tất Phương bắt đầu nổi da gà, dốc hết sức lực bay về phía động Hồ Ly, nhìn bọn họ tay nắm tay vào trong động, buồn nôn nổi da gà trên người mới bớt xuống.

Chủ nhân quá mức ân ái, y thân là người đứng xem lần nào cũng bị dày vò trong nước sôi lửa bỏng.

Tất Phương thở dài, đang muốn tìm chỗ nào đó chờ các chủ tử nhà mình ra, quay đầu liền thấy Mê Cốc ngồi xổm dưới tàng cây, đôi tay ôm mặt, sắc mặt buồn bực mà nhìn về phía Thiên cung, màn trời bao phủ thân hình nho nhỏ của hắn, càng thêm vẻ thê lương.

Giống như đứa bé bị vứt bỏ, đáng thương, nhỏ yếu, lại bất lực, làm người ta sinh ra ý muốn bảo hộ.

Ít nhất lúc này trong lòng Tất Phương nảy lên cảm giác xa lạ đó. Lúc trước khi còn thích Bạch Thiển, thấy nàng bị thương nằm trên giường cũng chưa từng có cảm giác như vậy, bởi thế y cảm thấy thật kỳ lạ.

Y đi qua đập đập tiểu mộc tinh đang ngồi xổm ngơ ngác: “Ngươi ngồi xổm ở đây làm cái gì vậy? Trồng nấm à?”

Mê Cốc từ từ nghiêng đầu nhìn y một cái, sau đó vùi đầu xuống thở dài thật dài: “Haizz, ta nhờ cô cô nhà ta.”

“Nhớ người làm cái gì? “Tất Phương khó hiểu: “Cô cô nhà ngươi đại hôn, ngươi phải vui mừng mới đúng không?”

“Ta rất vui mừng, nhưng ta từ nhỏ đã đi theo cô cô, hiện giờ người gả đến Thiên cung, trong lòng ta bỗng dưng hụt hẫng, tựa như lập tức không có người tâm phúc, không biết về sau nên làm cái gì bây giờ.” Mê Cốc vùi đầu, lại thở dài một trận.

Tất Phương bị bộ dáng uể oải của hắn chọc cười: “Cô cô không còn nữa, chẳng phải vẫn còn có Phượng Cửu tiểu điện hạ sao?”

Mê Cốc bẹp miệng ai oán mà nhìn Tất Phương, bất đắc dĩ nói: “Tiểu điện hạ không giống như cô cô không thể tự gánh vác sinh hoạt, cơm người nấu ngon hơn cơm ta làm, hơn nữa thỉnh thoảng lại chạy mất tăm mất tích, bên cạnh Hồ đế Hồ hậu lại không có chỗ nào cần...” Càng nói càng khổ sở, Mê Cốc ôm đầu kêu rên: “Không có cô cô, ta quả thực không có tác dụng gì.”

“Vậy chẳng phải càng tốt sao? Ngươi có nhiều thời gian hơn làm chuyện mình muốn làm.” Tất Phương an ủi hắn.

“Ta không có chuyện gì muốn làm cả, trước kia lo chăm sóc ăn uống cuộc sống hàng ngày của cô cô, mỗi ngày đều rất phong phú, bây giờ......” Hắn là một mộc tinh giống đực, không thể đi theo cô cô làm của hồi môn đến Thiên cung, hơn nữa Thiên cung cung quy nặng nề, hắn ở động Hồ Ly quen tự do tản mạn, nhất định chịu không nổi những chế ước đó.

Tất Phương nghĩ nghĩ: “Vậy sau này nếu ngươi rảnh rỗi không có việc gì, có thể đến rừng đào mười dặm tìm ta chơi.”

Có người làm bạn cũng khá tốt, nhị vị chủ tử nhà y mỗi khi quấn quýt đều hận không thể quăng cái tên dư thừa này ra xa vạn dặm, khi phu phu hai người thân thiết y lúc nào cũng phải ẩn thân, nhưng lúc chủ nhân có yêu cầu thì hô một phát là phải tới, thật sự là quá mệt.

Hơn nữa sinh hoạt của quân thượng nhà y cơ hồ đều do Chiết Nhan Thượng Thần tự tay làm lấy, cho nên tuy y là tiểu đồng dưới tòa duy nhất của rừng đào mười dặm, lại không thường bị gọi làm việc, chỉ có lúc ra ngoài hoặc là Chiết Nhan Thượng Thần muốn làm bạn bên người quân thượng không thoát thân được mới gọi đến y, đại đa số thời gian y đều một mình tự do bên cạnh rừng đào, quả thật nhàm chán.

“Thật à?” Mê Cốc có chút vui vẻ, tuy Bạch Thiển coi hắn như đệ đệ, nhưng hắn chung quy cũng chỉ là hạ nhân bị nhặt về, vẫn luôn không có bằng hữu nào: “Ta thật sự... có thể đi tìm ngươi chơi sao?”

“Đương nhiên! Lúc quân thượng nhà ta không ham chơi ta gần như chẳng có chuyện gì làm.”

“Tứ thúc rất ít khi không ham chơi thì phải.”

“...” Tất Phương nghẹn lời, hình như thật đúng là như vậy.

Sắc trời dần tối, góc nhỏ họ đang ngồi đã hoàn toàn bị chiều hôm bao phủ, Tất Phương đứng dậy vỗ vỗ mông: “Vào nhà đi, tối rồi, muỗi nhiều lắm.”

Mê Cốc gật gật đầu, chống đầu gối đứng lên, lúc thẳng eo lại bởi vì ngồi xổm quá lâu mà làm hai chân tê rần, đứng không vững, thẳng tắp gục xuống phía trước, Tất Phương theo bản năng duỗi tay ôm lấy eo kéo người về.

“Cẩn thận một chút.” Là mùi thanh nhẹ đặc trưng của cây cối! Tất Phương ôm chặt người kia, thầm nghĩ.

Mê Cốc tức khắc đỏ mặt, dựa vào lòng Tất Phương khiến tim đập loạn nhịp, suy nghĩ hỗn loạn mà nói: “Chân... Chân tê quá.”

“Thấy rồi.” Tất Phương tức giận nói: “Ai bảo ngươi ngồi xổm lâu vậy!”

Xấu hổ im ắng một lát, Mê Cốc thử động động chân, cảm giác tê buốt giảm bớt đi nhiều: “Cái đó... Ta không có việc gì, cảm ơn ngươi.”

Tất Phương chậm rãi buông tay mình ra, như thể mới nhớ tới thẹn thùng, ngượng ngùng sờ sờ mũi: “Có đi được không? Đừng đi hai bước lại ngã.”

Mê Cốc như muốn chứng minh cho y xem, nhấc chân bước vài bước, nhỏ giọng nói: “Đi được.”

Tất Phương nhìn hắn cười cười: “Tốt.”

Lúc Chiết Nhan và Bạch Chân tới, một nhà Hồ đế đang chuẩn bị dùng bữa tối, thấy Bạch Chân trở về, đôi mắt Hồ hậu đã khóc đỏ nháy mắt sáng lên, vội lôi kéo chàng ngồi cạnh mình.

Tiểu Ngũ là con gái duy nhất, bọn họ đương nhiên phải yêu thương nhiều một chút. Bạch Chân từ nhỏ đi theo bên người Chiết Nhan, có Chiết Nhan thương yêu, đôi khi bọn họ làm cha mẹ còn không chu đáo bằng Chiết Nhan, dần dà, cũng có phần bỏ qua Bạch Chân, hiện giờ đã hoàn toành thành người của Chiết Nhan, không chỉ là con của họ, nhị lão phục hồi tinh thần lại, mới cảm thấy thua thiệt Bạch Chân quá nhiều.

Cũng may Chiết Nhan từ xưa đến nay đều đặt Bạch Chân trên đầu quả tim mà yêu thương, cho dù bọn họ từ nhỏ đặt Bạch Chân bên người nuôi dưỡng, sợ là cũng không tinh tế chu toàn được bằng Chiết Nhan. Nghĩ như vậy, nhị lão đảo cũng thoải mái phần nào.

Hoàn toàn quên lúc trước là chính Bạch Chân dùng ánh mắt trông mong đòi đi theo Chiết Nhan, chết sống chạy theo Chiết Nhan, mà không phải bọn họ cố ý đưa con cho người khác nuôi.

Dùng xong bữa tối, Chiết Nhan nắm tay Bạch Chân muốn về rừng đào, Hồ hậu vừa gả con gái đi, lúc này đang chìm trong nỗi buồn ly biệt, đương nhiên không nỡ để con trai rời đi, mà hắn đơn thuần chỉ theo Bạch Chân về ăn chực, không định ngủ lại.

Lúc dùng bữa, Hồ hậu lôi kéo Chân Chân hỏi han đủ chuyện, hắn cũng chưa nói được mấy câu đâu, nếu còn ngủ lại, sợ là tiểu hồ ly của hắn phải bị lôi kéo chuyện nhà, hắn nhất định sẽ phòng không gối chiếc đến nửa đêm.

Nghĩ đến đây, Chiết Nhan một phát kéo Bạch lão nhị bên cạnh qua nhét vào trong tay Hồ hậu, lại túm Bạch Chân vào lòng mình: “Mau trò chuyện với mẹ ngươi đi, trấn an bà ấy. Sắc trời không còn sớm, chúng ta về trước, ngày khác lại đến vấn an các ngươi.”

Đi tới cửa chính, đúng lúc gặp Mê Cốc cùng Tất Phương một trước một sau đi vào.

“Tứ thúc và Chiết Nhan Thượng Thần định về rồi sao?”

“Ừ, sắc trời đã tối, không tiện ở lâu.” Chiết Nhan nói rất nghiêm trang.

Tất Phương đã biến thân sẵn, chờ hai người cưỡi lên, đập cánh một cái, đảo mắt liền không thấy bóng dáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.