Phượng Hề Phượng Hề, Hồ Sở Y

Chương 4: Chương 4: Đời đời không ngừng yêu say đắm, nhung nhớ tương tư mãi không thôi




Chiết Nhan chống cần câu cá bên cạnh ao, đứng dậy ngồi ra sau người Bạch Chân, kéo chàng vào trong lòng, dúi đầu xuống cổ, làm nũng mà cọ cọ: “Chân Chân, cá không có rồi, chi bằng chúng ta vào nhà đi thôi!”

Bạch Chân bị Chiết Nhan cọ cần cổ đến phát ngứa, một tay cầm cần câu, một tay đặt lên cánh tay Chiết Nhan đang ôm bên hông, thân thể ngả về phía sau dựa vào ngực Chiết Nhan, hờn dỗi nói: “Đừng phá, cá bị ngươi dọa chạy hết rồi. Trước kia đâu có thấy ngươi không nhẫn nại như thế, bây giờ mới ngồi chưa được bao lâu đâu!”

“Hiện giờ, ta đã không còn tâm tư với thứ gì khác rồi.” Chiết Nhan cắn cắn lỗ tai nhỏ xinh tinh tế của vật nhỏ trong lòng: “Chỉ muốn ôm Chân Chân bảo bối ngày ngày tháng tháng, từng thời từng khắc không buông tay!”

“Lão phượng hoàng, không biết xấu hổ! Ngươi buông ra, ta còn muốn câu cá nữa!” Bạch Chân ngoài miệng mắng, trên mặt lại kiểu gì cũng giấu không được ngọt ngào.

“Không buông!”

Bạch Chân cười khẽ ra tiếng: “Đường đường Chiết Nhan Thượng Thần, thế mà lại chơi xấu như con nít.”

Chiết Nhan buông một bàn tay ra, nghiêng người Bạch Chân lại, đầu ngón tay nâng cằm Bạch Chân lên, nheo mắt cười đùa giỡn: “Vậy Bạch Chân Thượng Thần, còn thích cái tên vô lại này không?”

Bạch Chân đỏ mặt, mất tự nhiên quay đầu đi, tim đập như nai con chạy loạn: Cái lão phượng hoàng này, càng ngày càng giỏi đùa giỡn người ta!

Chiết Nhan thấy Bạch Chân thẹn thùng không để ý tới hắn, tay kiềm chế cằm Bạch Chân, bá đạo mà lại dịu dàng xoay đầu chàng qua, mặt rướn lên, sắc khí mười phần mà liếm liếm khóe miệng Bạch Chân: “Nói, có thích hay không?”

“Thí.... Thích!”

Trong mắt Bạch Chân lúc này chỉ còn khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Chiết Nhan, trong lòng tình yêu càng không giấu được, đại não bị cảm giác hạnh phúc tràn ngập, không còn tâm tư đâu để ý cái khác khác, chỉ tùy ý bản thân mình hãm sâu vào trêu chọc của Chiết Nhan mà không thể tự kiềm chế, tùy tâm mà động ném xuống cần câu trong tay, đôi tay ôm lên cổ Chiết Nhan, chủ động dâng môi mình lên.

Hai người đang khí thế ngất trời, động tình không thôi, đột nhiên bị một luồng hơi thở Thiên tộc tới gần rừng đào quấy rầy. Chiết Nhan cau mày, đang muốn động chú phong rừng đào, tiếp tục chuyện tốt với Bạch Chân, ai ngờ Bạch Chân đã vội vàng rút miệng ra trước, hơi dùng sức đẩy Chiết Nhan ra, khiến cho Chiết Nhan vẻ mặt dục cầu bất mãn, tâm tình không thuận, chỉ muốn vung cánh hất bay cái tên dám quấy rầy chuyện tốt của mình lên chín tầng mây.

Rốt cuộc hít được không khí mới mẻ, Bạch Chân thở dốc từng cơn một, đợi cho hơi thở bình thường rồi, lại sửa sửa quần áo bị lão phượng hoàng làm loạn, nghiêm trang mở miệng nói: “Thiên tộc sai người đến bái phỏng rừng đào, sợ là có chuyện quan trọng mời ngươi thương lượng đấy. Ngươi cũng quá tùy hứng rồi, còn định ngăn không cho người vào!”

Chiết Nhan bình ổn xao động bị người trước mắt dễ dàng trêu chọc lên, chưa đã thèm mà liếm liếm hương vị của Bạch Chân còn lưu trên môi: “Ta vốn đã thoái ẩn, không hỏi hồng trần. Nếu không phải ngươi cản ta, đừng nói một tiểu thần quân Thiên tộc, cho dù là Thiên Quân đích thân đến, vào thời điểm thế này, ta cũng nhất định không gặp. Đại sự hủy thiên diệt địa gì cũng không bằng Chân Chân nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực!”

Bạch Chân dùng đôi mắt đong đầy xuân tình mà trừng Chiết Nhan một cái: “Cái gì mà nhuyễn ngọc ôn hương? Đừng có dùng cái từ hình dung cho nữ tử mà hình dung ta! Hay là Chiết Nhan Thượng Thần ngươi đã từng thử qua hương vị nhuyễn ngọc ôn hương nào rồi?”

Chiết Nhan ấm ức: “Chân Chân chớ có oan uổng ta. Nữ tử cỡ nào cũng không thể sánh bằng một cọng tóc đen của Chân Chân nhà ta. Ta chỉ chạm vào nhuyễn ngọc Chân Chân, chỉ ngửi qua ôn hương Chân Chân thôi...”

Lời qua tiếng lại vài câu, tiểu thần quân Thiên tộc liền đã đến trước mặt hai người. Bạch Chân thấy có người ngoài ở đây, đối mặt với Chiết Nhan thổ lộ cùng đùa giỡn, chỉ đành nghẹn hồng khuôn mặt nhỏ tuấn tiếu, nhưng cũng không quên quăng cho hắn một ánh mắt xem thường.

Tiểu thần quân trịnh trọng thi lễ với nhị vị Thượng Thần: “Tham kiến Chiết Nhan Thượng Thần, Bạch Chân Thượng Thần!”

Chiết Nhan thu lại dáng vẻ lãng tử, bưng lên bộ tịch Thượng Thần, chắp tay sau lưng mà đứng, lạnh lùng cao ngạo, lại thêm mới vừa rồi chuyện tốt bị quấy nhiễu, bởi vậy lời nói cũng không còn thân thiện như ngày xưa, hơi có chút bất mãn: “Chuyện gì?”

Tiểu thần quân thấy vậy, rất kinh ngạc, nghĩ thầm: Mọi người đều nói Chiết Nhan Thượng Thần hòa ái thân thiện, là người không làm giá nhất trong chúng Thượng Thần, sao hôm nay vừa thấy, lại khí thế bức người đến vậy?

Điều chỉnh lại tinh thần, tiểu thần quân liền mở miệng nói rõ ý đồ đến: “Ngày trước, ái đồ của Mặc Uyên Thượng Thần bị nhốt ở Dực giới, Thượng Thần vì cứu ái đồ, đại chiến với Dực quân Kình Thương tại Đại Tử Minh Cung, bị thương trở về. Thế Dực giới phản loạn đã bắt đầu, cho nên kính mời Chiết Nhan Thượng Thần di giá đến Thiên cung, cùng thương nghị biện pháp áp chế Dực giới.”

Bạch Chân nhớ đến muội muội yêu nhà mình Tiểu Ngũ đang bái sư dưới tòa Mặc Uyên, lo lắng không thôi, vội truy vấn: “Thần quân có biết bị nhốt ở Dực giới là vị ái đồ nào của Mặc Uyên Thượng Thần không?”

Tiểu thần quân hơi suy tư, trả lời: “Hình như có hai vị, một là đồ đệ thứ chín Lệnh Vũ, hai là đệ tử thứ mười bảy Tư Âm.”

Bạch Chân hoảng hồn, kéo lấy cánh tay Chiết Nhan: “Chiết Nhan, ta phải đến Côn Luân Hư thăm Tiểu Ngũ. Ngay cả Mặc Uyên cũng bị thương, ta sợ Tiểu Ngũ...”

Chiết Nhan giữ chặt tay nhỏ của Bạch Chân, trấn an: “Chân Chân, đừng nóng. Có Mặc Uyên ở đó, Tiểu Ngũ nhất định sẽ không có việc gì đâu!” Quay đầu thấy tiểu thần quân kia đang sững sờ nhìn chằm chằm hai bàn tay dắt lấy nhau của họ, siết thật chặt nắm tay Bạch Chân, lên tiếng phân phó: “Ngươi trở về phục mệnh trước đi, ta sẽ đến sau!”

Dù sao cũng là người dưới tòa của Thiên Quân, coi như cái gì cũng chưa nhìn thấy, mặt không đổi sắc mà chắp tay bái biệt: “Vâng!”

Có điều vừa xoay người lại biến thành bộ mặt hóng hớt chuyên nghiệp: Chuyến đi này không tệ, có tin nóng hổi rồi...

Gọi Tất Phương tới, hai người cùng cưỡi một thần thú, không bao lâu đã đến Côn Luân Hư, Chiết Nhan buông tay ôm Bạch Chân ra, lưu luyến để Bạch Chân hạ xuống đất: “Chân Chân, ta tới Thiên cung trước, lát nữa bảo Tất Phương tới đón ngươi.”

“Được!” Bạch Chân lên tiếng, liền vội vàng vào Côn Luân Hư tìm người.

Bạch Thiển thấy tứ ca nhà mình, tất nhiên là vui mừng không thôi: “Tứ ca, sao huynh lại tới đây?”

“Côn Luân Hư này phong thuỷ quả là không tồi, nuôi tiểu Tư Âm nhà chúng ta...” Bạch Chân thấy Bạch Thiển không có việc gì, lại nghe Mặc Uyên thay Bạch Thiển chịu thiên kiếp phi thăng Thượng Tiên, thầm hết sức vừa lòng với quyết định đưa Bạch Thiển tới Côn Luân Hư bái sư của Chiết Nhan: “Mặc Uyên đối xử với muội đúng là tốt thật đấy, còn thay muội chịu thiên kiếp. Thiên kiếp cũng không phải tùy tùy tiện tiện là có thể chịu được đâu!”

Hai người hàn huyên một phen, tâm tình tích tụ của Bạch Thiển vì làm liên lụy sư phụ Mặc Uyên bị thương cũng tốt hơn không ít, dần dần khôi phục bản sắc nghịch ngợm ngày xưa: “Tứ ca, hay là huynh ở lại đây một thời gian đi! Khó khăn lắm Chiết Nhan mới chịu thả huynh ra!”

Bạch Chân cảm thấy mình đúng là uổng công lo lắng cho nàng, thế mà vẫn có tâm tư đùa giỡn mình: “Kình Thương tác loạn, Thiên Quân lo lắng không thôi, mời Chiết Nhan đi thương nghị biện pháp áp chế Kình Thương, ta liền thuận đường theo Chiết Nhan tới đây xem muội lịch thiên kiếp thế nào, cho nên chuyến này chỉ là đi ngang qua, không tiện ở lâu.”

Bạch Thiển phì cười một tiếng, gật gật đầu: “Muốn huynh với Chiết Nhan tách ra thời gian dài, quả là làm khó huynh và Chiết Nhan. Một khắc không thấy, như cách ba năm. Từ khi muội hiểu chuyện đến bây giờ, các huynh vẫn luôn nhão nhão dính dính như hình với bóng, thật sự là 'không tiện ở lâu' nha!”

Bạch Chân đỏ bừng mặt, thoáng ra sức gõ gõ đầu dưa của Bạch Thiển, không hề tự tin mà phản bác: “Muội nói hươu nói vượn cái gì đó? Chúng ta như hình với bóng kiểu gì? Đây chẳng phải là tách ra đã đúng một canh giờ rồi sao?”

Đừng nói Bạch Thiển, cứ nói ngay chính Bạch Chân, từ khi biết chuyện tới nay, gần như đều theo Chiết Nhan sống ở rừng đào mười dặm, ngay cả Thanh Khâu cũng rất ít trở về, mà mỗi khi trở về đều là cùng với Chiết Nhan, đến chiều tối lại đi theo Chiết Nhan về rừng đào, đúng là như hình với bóng thật...

Bạch Thiển ôm đầu dưa cười hì hì: “Oa, tứ ca nhớ rõ ràng quá nha! Muội cũng không biết huynh đã đến Côn Luân Hư này tận đúng một canh giờ, lâu như vậy rồi đấy! Muội có chú ý thời gian đâu.”

Bạch Thiển đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ “lâu như vậy”, không phải vì cảm thấy Bạch Chân ở chỗ này lâu thật, mà là đang trêu chọc tứ ca nhà mình, mới tách khỏi Chiết Nhan từng ấy thời gian đã bắt đầu khó nhịn, đúng là quấn chặt mà.

Bạch Chân nghe ra giọng điệu hài hước của Bạch Thiển, e lệ một hồi, làm bộ làm tịch mà trừng mắt với Bạch Thiển một cái, tâm tư lại bắt đầu như đi vào cõi thần tiên lên: Chiết Nhan sao còn chưa nói xong nữa? Chậm quá!

Mà Chiết Nhan lúc này, thân thì ở Thiên cung, nhưng lòng thì đang trên người Bạch Chân. Dù sao Thiên Quân tiếng là thảo luận phương pháp áp chế Dực giới, nhưng thực chất là mời người rời núi tương trợ. Chiết Nhan lấy cớ pháp khí Phục Hy cầm bị phong ấn, có tâm tương trợ, nhưng vô lực giết địch mà uyển chuyển từ chối, cũng hứa hẹn ngày đánh bại quân địch sẽ đưa tới mấy bình Đào Hoa Túy mình tự tay ủ để mừng công, liền sai Tất Phương đi Côn Luân Hư đón người, chuẩn bị quay về rừng đào. Hơn một canh giờ không thấy Bạch Chân, Chiết Nhan nhớ quá rồi.

Bạch Chân thất thần một hồi rốt cuộc chờ được Tất Phương tới đón, dặn dò Bạch Thiển vài câu, liền bay lên lưng Tất Phương, liên tục thúc giục: “Tất Phương, ngươi nhanh hơn chút đi, đừng để Chiết Nhan đợi sốt ruột!”

Tất Phương trợn trắng mắt, thở dài: Ta sắp đuổi kịp tốc độ cái Cân Đẩu Vân bay xa vạn dặm của Tề Thiên Đại Thánh rồi! Nhưng mà, ai oán thì ai oán, Tất Phương vẫn yên lặng tăng nhanh tốc độ hơn.

Chờ Chiết Nhan khách sáo xong với Thiên Quân, ra Nam Thiên Môn, Bạch Chân và Tất Phương cũng vừa tới, hai người một chim lên đường về rừng đào mười dặm.

Chiết Nhan mới vừa nhảy lên lưng Tất Phương, đứng phía sau Bạch Chân, đã gấp không chờ nổi mà ôm eo Bạch Chân, cằm gác lên vai Bạch Chân: “Chân Chân, ta rất nhớ ngươi!”

Bạch Chân ngả người ra sau, dựa vào ngực Chiết Nhan, hỏi: “Chuyện Dực giới, các ngươi thương nghị thế nào rồi?”

Chiết Nhan cũng không lo lắng: “Có Chiến thần Mặc Uyên là đủ rồi. Ta vốn vô tâm với tục sự tam giới, lần này nếu không phải ngươi muốn lên Côn Luân Hư hỏi han Tiểu Ngũ, ta cũng sẽ không ra khỏi rừng đào mà tới Thiên cung này.”

Bạch Chân quay đầu qua, dán sườn mặt mình lên mặt Chiết Nhan: “Nếu ngươi không muốn tới thì có thể không tới. Ta muốn thăm Tiểu Ngũ, tự đi Côn Luân Hư là được rồi, có Tất Phương ở đây cũng đâu sợ không tìm được đường. Chẳng lẽ ngươi coi ta là trẻ con, ra cửa phải có người lớn đi cùng à?”

Chiết Nhan cọ cọ mặt Bạch Chân, lại nghiêng đầu hôn một cái, nói: “Đương nhiên là không, ta chỉ là không muốn rời khỏi Chân Chân quá lâu thôi. Chúng ta cùng nhau tới, cùng nhau về, thời gian phải tách ra không dài, ta cũng không cần một mình chờ ở rừng đào, chịu đủ nỗi khổ tương tư.”

Bạch Chân không nín được cười ra tiếng: “Chiết Nhan, ngươi học thói tính toán thời gian tỉ mỉ này từ bao giờ vậy? Ta còn tưởng ngươi sống lâu như vậy, sớm đã xem nhẹ thời gian rồi chứ!”

“Từ khi có ngươi, thời gian cùng ngươi bên nhau đều phải tính toán tỉ mỉ, qua bao lâu cũng không đủ!” Chiết Nhan thổi khí vào tai Bạch Chân, hơi thở mê người chọc cho Bạch Chân một trận run rẩy.

Tất Phương nâng lên mười hai vạn phần tinh thần, dùng tốc độ cao nhất phi về rừng đào, ngay khoảnh khắc hạ xuống đất liền thở phào một hơi thật mạnh, nhẹ nhõm. Thầm nghĩ nếu chậm hơn một chút nữa thôi, sợ là mình phải bị cẩu lương sặc chết giữa không trung!

Bạch Chân còn nhớ thương chuyện câu cá lúc trước, muốn tiếp tục sự nghiệp câu cá chưa hoàn thành, chân vừa bước ra nửa bước đã bị Chiết Nhan kéo lấy tay cánh tay, lôi trở về.

Bạch Chân bị kéo lảo đảo, ngã vào lòng Chiết Nhan, giật mình nhảy dựng, hai tay chống lên ngực Chiết Nhan, hỏi: “Ngươi làm gì đấy?”

Chiết Nhan ôm chặt Bạch Chân, đôi mắt sáng lên nhìn chằm chằm chàng như nhìn chằm chằm con mồi, chậm rãi nói: “Ta muốn tiếp tục chuyện bị quấy rầy lúc nãy!”

Bạch Chân trợn mắt, hai chân bắt đầu mềm nhũn, muốn ra sức đẩy Chiết Nhan ra, lại cảm giác kiểu gì cũng không dùng sức lực được: “Lão phượng hoàng, chớ có ban ngày tuyên dâm!”

Chiết Nhan chống lên trán Bạch Chân, giọng nói trong trẻo dịu dàng: “Chân Chân, vừa rồi tách ra lâu như vậy, ta thật sự rất nhớ ngươi!”

Bạch Chân từ bỏ giãy giụa, tùy ý Chiết Nhan giam cầm mình trong lòng hắn: “Không phải mới hơn một canh giờ thôi sao? Đâu có lâu quá!” Rõ ràng mình cũng nhớ cực kỳ, ngoài miệng vẫn không thừa nhận.

Lực đạo trên tay Chiết Nhan lại mạnh hơn một chút: “Tách khỏi ngươi một tức một khắc ta cũng không nổi, huống chi là hơn một canh giờ. Cảm giác như đã qua mấy vạn năm rồi, trong lòng khó chịu cực kỳ!”

Bạch Chân ngoan ngoãn rúc vào lòng Chiết Nhan. Kỳ thật lúc Bạch Chân cùng Chiết Nhan tách ra, trong lòng cũng ngăn không được nhung nhớ. Rõ ràng vừa mới tách ra đây thôi, lại giống như đã rất lâu rồi, chỉ cần người nọ không ở trước mắt, trong lòng lập tức bắt đầu nhớ nhung, cảm giác như hàng vạn con kiến cắn xé cõi lòng vậy.

Bên này hai người dịu dàng ôm nhau, mà trên Thiên cung thì đang nổ tung nồi, nơi nơi truyền lưu đủ loại phiên bản “đoạn tụ tình thâm” của hai người...

Theo tin đồn hóng hớt truyền ra, còn có vô số tiếng trái tim thiếu nữ tan vỡ, sinh động dễ nghe...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.