Phượng Hề Phượng Hề, Hồ Sở Y

Chương 1: Chương 1: Lấy tên của người, đời này cùng nhau




Bạch Chân chống đầu, ném hòn đá nhỏ vào ao: “Lão phượng hoàng, ta chán quá, muốn đọc tiểu thuyết.”

Chiết Nhan nhoẻn miệng cười, xoay người từ trên cây đào xuống, đứng bên Bạch Chân: “Để ta đi tìm Tư Mệnh, mượn mấy quyển tiểu thuyết hay ho về cho ngươi tiêu khiển.”

“Nhưng ta muốn đọc tiểu thuyết của nhân gian. Truyện của nhân gian thú vị hơn mấy quyển vở trong tay Tư Mệnh nhiều!” Bạch Chân ngẩng đầu nhìn về phía Chiết Nhan, góc độ ngước nhìn làm Bạch Chân thấy rõ ràng xương quai xanh đẹp đẽ, hầu kết gợi cảm của Chiết Nhan. Bạch Chân nuốt nuốt nước miếng, cúi đầu, âm thầm đỏ mặt.

Chiết Nhan cười khẽ ra tiếng, nói: “Chẳng lẽ là ngươi quên rồi à? Nhân gian sinh tử trăm thái, yêu hận biệt ly, đều do Tư Mệnh khống chế.”

Bạch Chân che giấu gương mặt ửng đỏ, tiếp tục ném cục đá xuống ao, mặt nước nổi lên tầng tầng gợn sóng, giống như trái tim đang xao động lúc này của chàng: “Hắn cũng chỉ có thể quyết định đại thể vận mệnh của con người, như đời người từ đầu đến cuối thế nào, gặp gỡ ai lúc nào, chứ chẳng lẽ có thể quản hết từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ hay sao?”

Chiết Nhan thấy Bạch Chân làm mình làm mẩy, chính mình chiều ra, chỉ phải tiếp tục chiều thôi: “Rồi rồi rồi, ngay bây giờ ta sẽ tới nhân gian, tìm thật nhiều tiểu thuyết thú vị cho Chân Chân, được chưa?”

Bạch Chân đứng dậy, cười tủm tỉm: “Vậy lão mau đi đi, đi sớm về sớm!”

Chiết Nhan nhìn Bạch Chân đã cao ngang ngửa mình, nghĩ thầm: Chân Chân của ta rốt cuộc cũng trưởng thành rồi! Duỗi tay sửa sửa tóc đen vương trên cổ Bạch Chân, sủng nịch cười: “Được, chờ ta trở lại!”

Bạch Chân nhìn bóng dáng Chiết Nhan đi xa, lẩm bẩm một mình: “Lão thương ta chiều ta như thế, là bởi vì Bạch Chân ta, hay là bởi vì tình nghĩa với cha mẹ ta?” Thở dài một tiếng, xoay người đi vào sâu trong rừng đào, yên tĩnh chờ Chiết Nhan trở về.

Không bao lâu, Chiết Nhan quả nhiên ôm một chồng tiểu thuyết về rừng đào, chân vừa rơi xuống đất, liền hứng thú hừng hực hô to: “Chân Chân? Chân Chân! Ngươi mau đến xem này, ta tìm được rất nhiều, đủ cho ngươi tiêu khiển một thời gian dài!”

Bạch Chân nghe tiếng mà đến, cảm giác chỉ có một mình mình mới có thể nhìn thấy một mặt độc đáo khác của Chiết Nhan làm Bạch Chân vui sướng không thôi: “Tìm được thì tìm được thôi, cần gì phải hô to gọi nhỏ! Không biết đã bao nhiêu vạn tuổi rồi, một chút cũng chẳng đàng hoàng, đúng là già mà không đứng đắn!”

Chiết Nhan cũng không giận, đem một chồng tiểu thuyết đặt lên bàn đá, bước nhanh qua, nắm tay Bạch Chân: “Nào nào nào, ngươi mau xem, đây đều là tiểu thuyết nổi danh ở nhân gian, nghe nói hay cực kỳ, ngươi nhất định thích. Chờ ngươi đọc hết đống này rồi, ta lại tìm cái khác cho ngươi tiêu khiển.”

Bạch Chân bị động tác của Chiết Nhan làm cho đỏ mặt, cúi đầu nhìn chằm chằm một chồng tiểu thuyết thật dày kia, tay còn bị Chiết Nhan nắm trong lòng bàn tay, nóng lên từng trận, nửa ngày mới phun ra một chữ: “Được!”

Chiết Nhan nhéo nhéo lòng bàn tay Bạch Chân, nghĩ thầm: Tay nhỏ của Chân Chân thật là mềm mại, giống như khi còn bé vậy!

Bạch Chân thấy Chiết Nhan không định buông tay, thẹn thùng nhẹ nhàng rút tay ra, vẫy vẫy ống tay áo, mang theo tiểu thuyết đỏ mặt trốn vào nhà.

Nhìn phản ứng này của Bạch Chân, khóe miệng Chiết Nhan gợi lên một nụ cười tà mị...

Mấy ngày qua đi, Bạch Chân dần dần quen với việc Chiết Nhan thường thường kề vai sát cánh, ôm eo dắt tay, tuy không biết Chiết Nhan đang giở cái trò gì, cứ thích dán lên mình, đụng vào mình, nhưng Bạch Chân thương thầm Chiết Nhan đã lâu, rất hưởng thụ thân mật như vậy.

Chiết Nhan ở hầm rượu ủ Đào Hoa Túy, Bạch Chân dựa trên cây đào đọc tiểu thuyết, đọc đến một nửa, tùy tay ném sách đi, tìm con dao nhỏ, bắt đầu khắc khắc vẽ vẽ lên cây đào...

Bạch Chân khắc hết cây này đến cây khác, nhìn kỹ, bốn chữ Bạch Chân khắc trên cây chính là: “Chiết Nhan Bạch Chân“.

Chiết Nhan từ hầm rượu ra liền thấy Bạch Chân tay cầm dao khắc gì đó lên cây đào. Nếu là kẻ nào khác dám dùng dao khắc lên cây đào mình âu yếm, sợ là đã sớm bị một chưởng của Chiết Nhan hất bay, thế nhưng, Bạch Chân không phải là kẻ khác. Cho dù chàng châm một mồi lửa đốt rừng đào này, e là hắn cũng chỉ yên lặng trồng lại lần nữa thôi.

Lòng tràn đầy tò mò, Chiết Nhan không nói một tiếng mà đến gần Bạch Chân, vừa thấy mới phát hiện Bạch Chân đang khắc tên hai người họ, không biết dụng ý ra sao, vì thế mở miệng hỏi: “Chân Chân, ngươi khắc tên của chúng ta lên cây đào làm cái gì?”

Bạch Chân đang khắc chuyên chú, lại vì đang ở rừng đào mười dặm địa bàn của Chiết Nhan, đầy đủ cảm giác an toàn, ý thức phòng ngự không đủ, không thể phát giác được Chiết Nhan tới gần, cứ thế bị âm thanh đột nhiên truyền đến làm hoảng sợ: “Óa! Lão đi đường sao không có tiếng, hù chết ta rồi!”

Chiết Nhan tự giác nhận ra làm Bạch Chân sợ, đau lòng khẽ vuốt sống lưng Bạch Chân, nhẹ giọng dò hỏi: “Trách ta trách ta, không có việc gì chứ? Có điều, ngươi làm gì vậy? Khắc tên lên cây có gì ngụ ý sao?”

Bạch Chân mới từ giật mình phục hồi tinh thần lại, lại bị động tác vỗ lưng của Chiết Nhan làm đỏ mặt, thân thể cứng đờ, bây giờ nghe thấy Chiết Nhan hỏi chuyện, bỗng sinh ra cảm giác quẫn bách như trẻ con làm chuyện xấu bị bắt quả tang, cố làm ra vẻ mà trả lời: “Ta đọc tiểu thuyết xong rồi, nhàm chán không được sao?” Cất dao vào, xoay người rời đi, chột dạ vỗ vỗ ngực: Đâu thể cho hắn biết ta khắc tên là vì muốn cùng hắn ở bên nhau!

Chiết Nhan nhìn Bạch Chân lại lần nữa chạy trối chết, đầy bụng nghi vấn, còn tưởng mấy ngày liền thân mật đã làm chàng quen rồi!

Nhưng mà, Chiết Nhan căn bản không biết, Bạch Chân không phải bởi vì động tác của hắn, mà là bởi vì làm chuyện xấu nên mới thẹn thùng. Bị một người trong cuộc khác bắt quả tang tại chỗ, quá mức quẫn bách, không thể không trốn...

Chiết Nhan lắc lắc đầu, cũng chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, trong lúc vô tình nghiêng đầu nhìn thấy tiểu thuyết Bạch Chân tùy tay ném dưới tàng cây, tiện tay nhặt lên lật lật vài trang, vừa lật liền phát hiện hiểu một thứ không ngờ. Chiết Nhan không nín được ý cười trên mặt. Chuyện vui như thế, nhất định phải lấy ra mấy bình Đào Hoa Túy chúc mừng một phen...

Lấy Đào Hoa Túy, Chiết Nhan nằm ngửa trên cây đào bị Bạch Chân khắc tên, nhìn bầu trời đêm lộng lẫy một phương của rừng đào mười dặm này, tự hỏi nếu hai người tâm ý đã thông, có phải nên xé rách vách ngăn mỏng manh, chính thức có danh có phận đến với nhau không? Nhưng mà, Chiết Nhan vô cùng thích nhìn dáng vẻ Bạch Chân hờn dỗi xấu hổ... Đùa giỡn thêm mấy ngày đi, Chân Chân như vậy thực sự rất khó gặp!

Ngày hôm sau, Bạch Chân tiếp tục khắc tên lên cây đào. Cây trong rừng đào mười dặm này còn rất nhiều, Chiết Nhan nhìn người trên đầu quả tim đi khắc từng cây một như vậy, lo sợ chàng đau tay, vì thế đi ra quan tâm nói: “Chân Chân à, ngươi nghỉ một chút đi, lát nữa ta giúp ngươi cùng nhau khắc, cẩn thận tay đau!”

Bạch Chân đỏ mặt, lựa chọn làm lơ Chiết Nhan, tiếp tục công việc của mình...

Chiết Nhan thấy Bạch Chân không trả lời, cũng không ngừng lại, bất đắc dĩ cười, thầm nghĩ: Chân Chân của ta vẫn quật cường như khi còn nhỏ vậy! Giơ tay biến ra một lưỡi dao sắc bén, hướng tới cây đào bên cạnh Bạch Chân, khắc.

Bạch Chân hạ xuống một nét cuối cùng, dừng động tác, nhìn về phía Chiết Nhan: “Lão không biết nguyên do, cứ thế mà hồ nháo với ta sao?”

Chiết Nhan hơi hơi mỉm cười, mặt mày ẩn tình: “Việc Chân Chân thích làm, ta đều sẽ làm cùng ngươi!”

Quả nhiên Bạch Chân lại đỏ mặt, hờn dỗi mà liếc Chiết Nhan một cái liền hướng tới một cây đào khác...

Bầu không khí mập mờ đang lan tràn, hai người đều hưởng thụ thời gian yên bình tĩnh lặng này, lại đột nhiên bị một tiếng kêu to không tốt lành gì đánh vỡ...

Thì ra là tiểu ngũ Bạch gia, Bạch Thiển, tìm tứ ca Bạch Chân của nàng chơi: “Tứ ca, mấy ngày nay huynh không ra khỏi rừng đào, muội bèn tới tìm huynh, gần đây bận gì vậy? Không tới tìm muội, làm muội chán muốn chết rồi!”

Bạch Chân thầm trả lời: Đang bận theo đuổi tứ tẩu của muội chứ sao! Trên mặt vẫn nguyên vẻ đứng đắn: “Đi với muội thì có cái gì mà chơi? Gây họa đều là ta chịu trách nhiệm.”

Bạch Thiển yên lặng trợn trắng mắt: “Rõ ràng là Chiết Nhan gánh họa, huynh gánh hồi nào? Huynh sợ muội chọc nhiều phiền toái cho Chiết Nhan, nhưng chính huynh khi còn nhỏ gây họa cũng đâu có ít hơn muội! Ngay cả bây trưởng thành rồi cũng không thấy tốt hơn bao nhiêu!”

Bạch Chân bị chọc phá một nửa tâm tư, làm bộ làm tịch mà xoay đầu đi không để ý tới nàng, tiếp tục sự nghiệp khắc chữ của mình. Một nửa tâm tư là sợ tiểu nha đầu mượn oai Chiết Nhan chọc chút phiền toái, một nửa tâm tư là muốn cùng Chiết Nhan hưởng thụ thế giới riêng của hai người, nửa nào cũng không thể lộ ra, đặc biệt là khi Chiết Nhan còn đang ở bên cạnh.

Chiết Nhan nghe hai huynh muội đối thoại, không nói một lời, chuyên chú dụng tâm khắc tên hai người lên.

Bạch Thiển thấy tứ ca không đáp lời, còn đang cùng Chiết Nhan dùng dao khắc gì đó lên cây đào, tưởng có trò chơi mới, đi vào liền thấy rõ chữ nhỏ trên cây, cũng nổi máu ham chơi, biến ra một con dao, tìm một cây, giơ tay lên định khắc tên của mình lên.

Bạch Chân tay mắt lanh lẹ ngăn Bạch Thiển lại: “Muội không được khắc!”

Bạch Thiển nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi: “Vì sao? Các huynh khắc được, vì sao muội không khắc được?”

Bạch Chân cũng không biết, vì sao mình có thể khắc tên của mình ở rừng đào mười dặm của Chiết Nhan, nhưng muội muội mình thì không được. Không biết vì sao, chỉ biết trừ chính mình ra, người khác ai cũng không thể để lại tên ở rừng đào mười dặm của Chiết Nhan, chính muội muội mình cũng không được!

Chiết Nhan lúc này mới mở miệng: “Ngươi không thể khắc. Nếu ngươi muốn khắc, thì đến Thanh Khâu hay là chỗ nào khác cũng được, tùy ngươi khắc thoải mái. Nhưng rừng đào này, trừ tứ ca ngươi, ai cũng không thể để lại tên hoặc bất cứ thứ gì khác không thuộc về rừng đào này!”

Nghe xong Chiết Nhan nói, Bạch Chân giật mình, tình ý cuồn cuộn, gương mặt nóng lên, nhìn vẻ mặt bình thản của Chiết Nhan, trong lòng suy nghĩ muôn vàn: Hắn quả nhiên đã biết cái gì, vậy lời này... xem như đáp lại sao?

Bạch Thiển vẻ mặt ngơ ngác, như hiểu ra cái gì, lại cảm thấy Chiết Nhan nói đương nhiên đến mức làm mình có hiểu hay không cũng không có gì khác nhau. Đúng vậy, rừng đào mười dặm của Chiết Nhan, trừ tứ ca mình ra, ai có thể có bản lĩnh lưu lại bất cứ thứ gì ở đây? Tứ ca mình, từ khi bắt đầu vào rừng đào này, dưới sự đồng ý ngầm của Chiết Nhan, đã trở thành một chủ nhân khác của rừng đào này rồi!

Bạch Thiển không nhịn được mà bật cười, cất dao găm đi, rút tay về: “Tứ ca, huynh đây là đem chính mình bán cho Chiết Nhan nha! Cỏ trong phủ đệ Bắc Hoang kia của huynh sợ là đã cao quá đầu rồi. Có điều rừng đào này mùi hoa cảnh đẹp, chủ yếu là người lại tuấn tú, huynh vui đến quên cả trời đất cũng đương nhiên thôi!”

Bạch Chân bị tiểu muội của mình đùa giỡn không cách nào phản bác, chỉ đành dùng thuật pháp biến Bạch Thiển trở về hồ ly: “Thế này vẫn đáng yêu hơn!”

Bạch Thiển đấu pháp tất nhiên là đấu không lại Bạch Chân, huống hồ còn có Chiết Nhan bênh vực người mình đứng ngay bên cạnh, chỉ đành hậm hực dùng bốn chân hồ ly ngắn ngủn lon ton trở về Thanh Khâu...

Đuổi đi Bạch Thiển, không khí lại trở nên vô cùng mập mờ, Bạch Chân bất tri bất giác xấu hổ lên, đưa lưng về phía Chiết Nhan, tự hỏi nên nói cái gì giảm bớt một chút cái sự ái muội này!

Không đợi nghĩ ra lời nói, phía sau Chiết Nhan đã ôm chầm Bạch Chân vào lòng: “Chân Chân à, ngươi có từng thấy có ai được ở lại rừng đào này quá ba ngày chưa?”

“...”

“Ngươi có từng thấy ai muốn gì được nấy với ta chưa?”

“...”

“Ngươi có từng thấy ta thân mật với ai như với ngươi thế này chưa?”

“...”

Lưng Bạch Chân kề sát ngực Chiết Nhan, nhiệt độ cơ thể hai người thông qua lớp lớp quần áo dây dưa vào nhau: “Cho nên, ngươi đang thổ lộ với ta sao?”

Chiết Nhan phả hơi bên tai Bạch Chân, nói: “Ngươi nói xem?” Lực đạo trên tay lại chặt thêm vài phần: “Hành động của ta còn không đủ để chứng minh cái gì sao?”

Lòng Bạch Chân tràn đầy cảm giác hạnh phúc khi cùng Chiết Nhan tâm ý tương thông, lưỡng tình tương duyệt, phủ lên tay Chiết Nhan đang ôm bên hông: “Ta muốn nghe!”

Chiết Nhan cong môi cười, dán vào tai Bạch Chân, nói: “Ta thích ngươi, ngươi có đồng ý trở thành một chủ nhân khác của rừng đào này với ta? Ngươi có đồng ý... thuộc về Chiết Nhan ta?”

Bạch Chân xoay người ôm cổ Chiết Nhan, dâng lên đôi môi của mình: “Có, ta đồng ý!”

Một hồi mây mưa qua đi, Bạch Chân nằm liệt trong lòng Chiết Nhan, liên tưởng tới hành vi đùa giỡn của Chiết Nhan mấy ngày gần đây, sắc mặt tối tối, giãy giụa nhấc thân thể mềm nhũn lên, hỏi: “Có phải ngươi đã sớm biết dụng ý ta khắc tên chúng ta lên cây rồi không?”

Chiết Nhan không chút nào giấu giếm: “Phải!”

Bạch Chân nghiến răng nghiến lợi: “Vậy mấy ngày nay ngươi coi ta làm trò cười à?”

Chiết Nhan trong lòng run lên: Không thể để Chân Chân biết ta là muốn nhìn dáng vẻ y thẹn thùng vì bị đùa giỡn. Đảo loạn tròng mắt, nói: “Không phải không phải, ta là đang tìm kiếm thời cơ thích hợp, muốn cho ngươi một bất ngờ lãng mạn!”

Tứ Hải Bát Hoang này, e rằng không ai có thể hiểu con phượng hoàng già Chiết Nhan này hơn Bạch Chân: “Tất Phương, chúng ta về Bắc Hoang!” Nói, giãy giụa muốn xuống giường.

Chiết Nhan vội vàng lập tầng tầng phong ấn quanh nhà, lại lần nữa đè Bạch Chân xuống dưới thân...

Bạch Chân trừ rên rỉ ra, sợ là không còn sức lực bỏ nhà ra đi nữa rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.