Phượng Hí Cửu Thiên

Chương 87: Chương 87: Có biến




Khác với các môn phái ở Cửu Thiên vương triều, tứ đại ma tông có quan hệ rất mật thiết với triều đình. Ở Đế đô có những truyền tống trận có thể đến thẳng sơn môn của tứ đại ma tông. Điều này khiến cho bất kỳ thế lực ngoại quốc nào cũng không thể đánh lén hoàng thất Vô Nhật vì tất cả tông môn sẵn sàng đến ứng cứu chỉ trong vài giờ. Đồng thời, mọi mệnh đến từ Vô Nhật đế đều được thực thi rất nhanh. Quyền lực của Vô Nhật đế là tuyệt đối, cả vạn năm nay chưa từng có phản loạn xảy ra là nhờ mối quan hệ mật thiết này.

Phượng Minh và Hoàng Trung đi một buổi thì đến được nơi đặt truyền tống trận của Nhất Niệm ma tông.

Trận tống này có hình dạng vòng xoáy tròn, chỉ cần đưa ra mười linh thạch làm lộ phí thì có thể đi qua. Tất nhiên, hai bên truyền tống trận có đệ tử của Nhất Niệm ma tông đứng canh gác. Hai người này tu vi khá thấp, tầm Khai Nguyên hậu kỳ. Khi Phượng Minh và Hoàng Trung nói muốn tới sơn môn Nhất Niệm ma tông thi tuyển thì nhận được cái gật đầu lười nhác cùng nụ cười khinh miệt.

Phượng Minh hơi khó hiểu vì biểu tình này của bọn họ, hắn ôm quyền hỏi:

- Tại hạ thấy ở Đế đô có treo bảng tuyển đệ tử của Nhất Niệm tông, không biết bây giờ đi thì có sai sót gì không?

Gã đệ tử nhìn hắn và Hoàng Trung từ đầu đến chân, biết tu vi hắn chỉ có Khai Nguyên sơ kỳ. Còn Hoàng Trung có cách biệt cảnh giới quá cao nên y không cảm nhận được gì, cho người béo này là phàm nhân người thân của Phượng Minh.

- Ta khinh bỉ nhất là loại người không có chí tiến thủ như ngươi! Thi tuyển đệ tử là một sự kiện rất trọng đại trong đời của mỗi tu luyện giả. Bảng tuyển đệ tử nói sẽ tuyển cả ngày hôm nay, nhưng ngươi có biết mỗi lần chỉ tuyển đúng một trăm người hay không? Bây giờ tuy vẫn là buổi sáng, nhưng ta nghĩ số lượng một trăm người đã được tuyển đủ cả rồi.

Phượng Minh cau mày nhìn Hoàng Trung, ông ta cười khổ đáp:

- Độc Cô công tử thứ lỗi, ta từ nhỏ đã làm thị vệ trong cung, sau này đi theo công chúa, chưa thi tuyển đệ tử kiểu này bao giờ nên không biết phải đi sớm.

Miệng nói vậy nhưng trong lòng Hoàng Trung lại chửi thầm rõ ràng nhà ngươi ngủ dậy trễ, gần tới trưa mới ra ngoài rồi đòi đi thi tuyển đệ tử, bây giờ lại trách ta.

Gã đệ tử còn lại nói:

- Còn chần chừ nữa sao? Không đi nhanh thì năm sau hẵng quay lại đây!

Phượng Minh và Hoàng Trung vội vã bước vào vòng xoáy.

Không gian bên trong vòng xoáy tối đen như mực, chẳng khác với không gian trong chín bức tranh ở núi Tử Mang là mấy.

Tầm nửa canh giờ sau, không gian tối đen cũng mở ra, đưa Phượng Minh và Hoàng Trung tới sơn môn của Nhất Niệm tông.

Nhìn bốn ngọn núi cao sừng sững chọc thẳng tới tận mây đen trên bầu trời, Phượng Minh cảm thấy có chút hoài niệm về Thanh Vân sơn. Nếu so sánh thì bốn ngọn núi này nhỏ hơn Thanh Vân sơn nhiều. Dẫu sao Thanh Vân sơn năm xưa không hề tầm thường mà được xưng tụng là thánh địa tu kiếm đệ nhất ở Nam Thiệm, mặc dù chỉ có một núi nhưng núi này chất lượng hơn hẳn bốn ngọn núi của Nhất Niệm tông.

Ở dưới bốn ngọn núi được bài trí khá chỉnh chu. Đài các, nhà trúc san sát nhau, tận dụng toàn bộ không gian dưới chân núi. Nhìn quần áo và khí tức đệ tử ở đây thì Phượng Minh đoán chân núi là nơi ở của những ngoại môn đệ tử tu vi dưới Hóa Hình.

Thấy có người vừa ra khỏi truyền tống trận, những đệ tử kia tỏ ra khá bất ngờ, nhưng sau đó đều lắc đầu nguây nguẩy, hiển nhiên là hiểu hai người Phượng Minh đang tới thi tuyển đệ tử.

- Toi rồi, chắc là đã hết thời gian!

Phượng Minh và Hoàng Trung vẫn cố đi thẳng tới một quảng trường rộng lớn ở trung tâm chân bốn ngọn núi.

Tại đây đang có cả trăm người đang đứng xếp hàng, trước mặt họ là một chiếc bàn dài tầm mấy chục trượng. Có mười mấy vị trưởng lão mặc áo bào xám đang ngồi sau chiếc bàn dài. Trông thấy Phượng Minh và Hoàng Trung chạy đến thì một ông lão râu dài cau mày:

- Hoàng Trung, ông dẫn tiểu bối trong nhà tới thi tuyển đệ tử sao? Không biết mỗi đợt tuyển đệ tử hằng năm chỉ có một trăm người thôi à?

Một vị trưởng lão mặt vàng lắc đầu cười lạnh:

- Tưởng ai, hóa ra là Hoàng Trung cận vệ của thất công chúa!

Nhìn nét mặt của người này với Hoàng Trung thì Phượng Minh hiểu được giữa cả hai có quen biết từ trước, và dường như quan hệ chẳng mấy tốt đẹp. Hoàng Trung đỏ mặt khi nghe đám trưởng lão gọi Phượng Minh là tiểu bối của mình. Ông đằng hắng:

- Các vị nhầm rồi, đây là Độc Cô công tử khách quý của thất công chúa. Hy vọng các vị nể tình công chúa mà thông cảm một lần cho công tử tiến hành thi tuyển!

Trưởng lão râu dài quay sang hội ý với mấy vị trưởng lão còn lại. Một nửa gật đầu đồng ý, còn một nửa bao gồm người trung niên mặt vàng tỏ ra bất mãn. Thậm chí họ còn cố tình to tiếng để các đệ tử mới nhập môn nghe thấy:

- Nhất Niệm tông trước giờ nổi tiếng vì sự công bằng trong thi tuyển, kể cả con cháu thế gia cũng phải kiểm tra tư chất trước Trắc Linh thạch. Và điều kiên quyết mỗi năm chỉ được nhận một trăm người, bây giờ kẻ này dựa vào việc có quan hệ với thất công chúa lại được đặc cách sẽ dẫn đến sự bất bình trong chúng đệ tử.

- Đúng vậy, quy định là quy định, không thể có chuyện vi phạm!

- Chín người chúng ta phản đối!

- Một trăm vị tân đệ tử ngoại môn ở đây ai mà không phải thế gia? Thất công chúa tuy được bệ hạ ưu ái nhưng không nên dùng quyền lợi đó ở Nhất Niệm tông!

Trưởng lão mặt vàng tỏ ra gay gắt vô cùng. Mấy vị trưởng lão khác thấy vậy cũng không dám nói gì thêm. Trưởng lão râu dài lắc đầu rồi nói với Hoàng Trung:

- Hoàng lão huynh thông cảm, quy định của Nhất Niệm tông trước giờ mỗi năm chỉ tuyển một trăm người. Thiết nghĩ muốn gia nhập bất kỳ một môn phái nào thì sự nghiêm túc phải luôn được đặt lên hàng đầu. Độc Cô công tử đây biết thi tuyển diễn ra vào buổi sáng nhưng vẫn cố tình đến trễ thì đó là lỗi của y. Các người năm sau lại đến, hoặc hãy gia nhập vào tông môn khác!

Phượng Minh im lặng. Bản thân hắn sai nên không cách nào phản bác. Nhưng chờ một năm nữa e rằng lúc đó đầu mình đã rơi xuống đất rồi. Lăng Vân là Bắc Bình vương ở Vô Nhật vương triều. Việc thất công chúa dẫn hắn về Đế đô nhất định sẽ tới tai y. Sớm hay muộn Lăng Vân cũng sẽ tìm đến, nhất định phải có một chỗ dựa vững mạnh như Nhất Niệm tông thì Lăng Vân mới không dám làm càn.

Sở dĩ Phượng Minh chọn Nhất Niệm tông làm nơi đầu quân còn có lý do khác. Tông chủ Nhất Niệm tông - Bất Hối lão nhân là bằng hữu thân thiết với Phong lão. Năm xưa nghe Phong lão kể Bất Hối lão nhân còn thiếu ông một nhân tình. Chỉ cần đến trước mặt Bất Hối lão nhân đưa tín hiệu ra thì chắc chắn sẽ được Bất Hối lão nhân giúp đỡ một lần. Vậy nên vào thời khắc sinh tử, phần nhân tình này sẽ là chiếc thuyền cứu rỗi tính mệnh cho hắn. Nhất Niệm tông, nhất định phải vào bằng được!

- Thôi vậy, chờ gặp thất công chúa, ta nhờ nàng ấy liên hệ với Thi tử xem sao!

Phượng Minh cáo từ mười tám vị trưởng lão. Đám đệ tử mới nhập môn đều cười lạnh khi thấy hắn không được đặc cách. Một kẻ bất tài dựa vào quan hệ muốn nhập môn hiển nhiên khiến người khác khinh bỉ.

Phượng Minh và Hoàng Trung tiến vào truyền tống trận rời khỏi Nhất Niệm tông.

Sau khi thấy hắn trở ra với vẻ mặt u ám, hai gã đệ tử canh giữ truyền tống trận còn tới an ủi:

- Không sao, năm sau vẫn còn cơ hội!

- Tuổi trẻ chưa trải sự đời, khi xưa ta cũng như ngươi, thiếu sự nghiêm túc và cố gắng trong con đường tu luyện. Hãy nhớ bước trên con đường này thì nhanh nhẹn là yếu tố giúp ngươi thành công. Thi tuyển ghi chú sáng sớm có mặt thì ngươi phải thức từ đêm tới đây đứng chờ sẵn. Năm sau quay lại đây, đại ca sẽ miễn lộ phí cho ngươi!

Lời nói của hai đệ tử này khiến Phượng Minh vô cùng cảm động. Hắn cũng chẳng buồn nữa cùng Hoàng Trung trở về biệt phủ. Vừa chia tay Hoàng Trung chưa được ít lâu, khi hắn đang ở trong phòng ngủ chuẩn bị cởi y phục rồi tu luyện thì đột nhiên cửa bị ai đó mở tung ra.

Phượng Minh quắc mắt nhìn lại thì thấy Hoàng Trung hớt hải chạy vào, thở không ra hơi:

- Độc Cô công tử, đại sự có biến. Không hiểu vì lý do gì mà Thái tử lại giam lỏng thất công chúa ở trong hoàng cung, thậm chí còn cho ba vị Sinh Tử cảnh trấn thủ bên ngoài. Mật thám của chúng ta phải khó khăn lắm mới thu được tin tức này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.