Phượng Minh không trả lời. Hắn hít vào một hơi, chỉ thấy một mùi thơm nhè nhẹ chui vào mũi.
Hành động của Phượng Minh khiến hai má Sơ Tuyết càng lúc càng đỏ bừng. Dù vậy nàng không dám đánh hắn vì sợ sẽ bị Lăng Vân phát hiện ra được.
- Cô thơm thật, Sơ Tuyết! Nhưng không thơm bằng Tiểu Nhu. Cô nói xem nữ nhân các cô rốt cuộc nghĩ gì trong đầu? Chỉ vì mưu mô quỷ kế mà không tiếc vấy bẩn cơ thể mình?
Phượng Minh cười cay đắng. Sơ Tuyết tức giận nói nhỏ:
- Ngươi điên rồi! Đừng tưởng ta cứu ngươi thì ngươi có thể tùy ý khinh bạc ta. Sau khi thoát khốn xem ta xử trí ngươi thế nào?
- Giết ta đi! Tốt nhất là cô nên giết ta!
Phượng Minh vẫn cười, tỏ ra bất cần. Thật may hắn đang trọng thương, giọng nói yếu ớt nên không để lộ tung tích hai người.
Sơ Tuyết uất ức vô cùng, chỉ có thể nói:
- Không hiểu vì sao loại người như ngươi lại may mắn đến vậy. Ngu dốt, ấu trĩ, nhát gan, Phong Kiếm chúng ta sai lầm khi đặt niềm tin vào ngươi!
Rốt cuộc lời này có thể đả động tới Phượng Minh. Hắn im lặng, ánh mắt thất thần như đang suy nghĩ gì đó.
Sau khi binh lính của Lăng Vân rời đi. Sơ Tuyết dìu Phượng Minh tiếp tục chạy về hướng ngược lại. Chỉ chốc lát sau rốt cuộc họ đã tìm được những người cần tìm.
Từ Vi và Tam Tần dẫn đầu hơn trăm người đang bỏ chạy vào một cánh đồng. Trên người ai nấy đều dính đầy thương tích, hẳn là đã trải qua một trận ác chiến. Người trung niên từng cứu Sơ Tuyết cũng ở đó, sau khi nhìn thấy Sơ Tuyết đang dìu Phượng Minh tiến lại thì bật cười vui mừng:
- Quả nhiên cô không phụ lòng ta, đã thành công cứu hắn rồi!
- Thiếu chủ còn sống!
- Tạ ơn trời đất thiếu chủ còn sống!
Người Phong Kiếm học viện nghẹn ngào khi thấy Phượng Minh, liên tục gọi tên hắn.
Từ Vi nhìn vết thương trên ngực Phượng Minh liền biết hắn bị thương nặng, vội chạy đến đỡ hắn thay cho Sơ Tuyết:
- Huynh không sao rồi! Chúng ta tới cứu huynh đây!
Nhưng đáp lại mọi người là đôi mắt thất thần của Phượng Minh. Hắn lắc đầu:
- Chết cả rồi, Phong lão chết, Tiêu Dao tử tiền bối chết, năm vị sư phụ cũng vì cứu ta mà chết... Ta đáng chết, vì ta mà giờ đây các người cũng lâm vào hiểm cảnh... Giết ta đi, các người sẽ tự do, không cần mang trách nhiệm với sao chổi như ta nữa!
Lời của Phượng Minh khiến bầu không khí chìm vào im lặng. Bây giờ đã là ban đêm, bóng tối bao phủ hết cánh đồng, ngoài ánh sáng hiu hắt từ mặt trăng trên cao thì chẳng còn gì soi rọi được biểu cảm khuôn mặt của mọi người lúc này nữa.
Phong lão chết rồi sao?
Năm vị sư phụ cũng đã chết?
Phong Kiếm học viện là nhờ họ mới được gọi là Phong Kiếm học viện, bây giờ họ chết cả rồi, chẳng lẽ hai chữ “Phong Kiếm” sẽ biến mất từ đây hay sao?
Một thiếu niên phá vỡ bầu không khí trầm mặc này, y khóc lớn:
- Năm vị sư phụ chết rồi, nhà của ta cũng mất rồi!
Đến giờ phút này thì không ai kìm chế được cảm xúc của mình, những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má mỗi người.
Phượng Minh đẩy Từ Vi ra, gắng gượng đứng dậy hướng về đám đông dập đầu lạy ba lạy rồi nói:
- Chư vị, ta có lỗi với các người. Cống hiến của ta quá ít, nếu không phải có thân phận là truyền nhân của Phong lão thì chắc sẽ không ai dám tin tưởng một kẻ non nớt bất tài như ta. Mọi việc đã đến nước này, ta không thể để mọi người tiếp tục hy sinh vì ta nữa. Hãy rời đi đi, các vị được tự do rồi. Từ nay Phong Kiếm học viện cũng không còn tồn tại, mọi người hãy sống thật tốt phần đời của mình...
Lời của Phượng Minh như từng nhát dao cắt sâu vào trái tim mỗi người, song không ai đáp lại lời nào. Cảm xúc lẫn lộn, tức giận có, tuyệt vọng có, thất vọng cũng có, họ không biết phải nói gì.
- Tên súc sinh ta giết ngươi!
Đột nhiên Tam Tần rút kiếm ra lao thẳng đến chỗ Phượng Minh.
Mặc dù nhìn thấy nhưng Phượng Minh không tránh né mà chỉ nhắm mắt lại. Hắn đã mất hết niềm tin từ lúc rời đỉnh Thanh Vân, giờ chỉ muốn chết.
- Tam Tần bình tĩnh lại!
Từ Vi đứng dậy chắn trước mặt Phượng Minh, kiếm của Tam Tần kề lên cổ nàng tạo ra một vết cắt nhỏ, máu tươi từ vết cắt không ngừng ứa ra.
- Công chúa!
Tam Tần quát lớn:
- Để ta giết chết tên súc sinh bất nhân bất nghĩa này! Ngươi có biết bao nhiêu người chết vì ngươi không? Sư phụ ta và Mộng Điệp đều chết rồi! Con mẹ nó, mọi người dùng cả trăm cả ngàn tính mạng để đổi lấy mạng chó cùa ngươi, vậy mà bây giờ ngươi lại bảo là không muốn sống nữa, đòi giải tán Phong Kiếm học viện. Ngươi có thấy có lỗi với những người đã chết hay không?
Tam Tần thu kiếm lại rồi quay lưng đi một mạch vào bóng đêm, giọng nói truyền lại phía sau:
- Ai muốn theo ta ẩn nhẫn tu luyện chờ ngày báo thù thì đi ngay lập tức, không thể tiếp tục ở đây trông đợi vào tên súc sinh này!
Tất cả mọi người suy nghĩ một hồi đều lần lượt rời đi chỉ còn sót lại Từ Vi, Sơ Tuyết và người trung niên.
Người trung niên nhìn sâu vào mắt Phượng Minh rồi nói:
- Thật ra tiểu huynh đệ nói như vậy là muốn đuổi bớt người bên cạnh đi. Tiểu huynh đệ không bỏ cuộc, nhưng không chắc chắn thành công giữ mạng nên mới không muốn liên lụy người khác phải không?
Nghe vậy Phượng Minh liền trầm mặc không đáp. Người trung niên nói không sai. Đó đúng là suy nghĩ của hắn. Phong lão luôn dặn hắn phải tới núi Tử Mang gặp một vị tiền bối, bảo rằng người này có thể hoá giải kiếp sát cho hắn. Đây cũng là hy vọng duy nhất hắn bám víu hiện giờ. Nhưng nếu không thành công thì chẳng phải tất cả những người bên cạnh hắn sẽ lại một lần nữa bị đẩy vào nguy hiểm hay sao? Thay vì đánh cược bằng tính mạng họ thì hắn làm họ thất vọng từ bỏ mình trước. Nếu sau kiếp nạn lần này hắn còn sống, tuyệt đối sẽ dùng hết sức lực để đông sơn tái khởi!
Từ Vi vỗ vai hắn:
- Đã tới nước này rồi huynh cần phấn chấn lên, chúng ta không thể để sự hy sinh của mọi người là uổng phí. Tiền bối đã nói với ta chỉ cần đến núi Tử Mang là có thể giải quyết mọi nguy hiểm. Mau lên đường thôi!
Phượng Minh nhìn người trung niên bên cạnh, lòng lại liên tưởng đến làn khói tím xuất hiện trong rừng cứu bọn họ khỏi người bí ẩn của Thái Miếu. Rõ ràng lá thư của Phong lão chỉ mình hắn và năm vị sư phụ biết nội dung. Vậy mà không ngờ còn có những người khác biết chuyện này.
Người trung niên như nhìn thấu suy nghĩ của Phượng Minh, mỉm cười nói:
- Đừng suy nghĩ nhiều. Ở đây chỉ có mình ta là Sinh Tử cảnh. Nếu ta muốn hại các ngươi thì hắt xì một cái cũng đủ giết các ngươi trăm lần rồi. Ta sẽ không giải thích gì cả, đến một ngày nào đó các ngươi sẽ hiểu những gì chúng ta làm hôm nay.
Vừa dứt lời thì người trung niên liền biến sắc, tay vội vã kéo ba người Phượng Minh, Từ Vi, Sơ Tuyết lui ra sau.
Một cơn gió lạnh thổi tới nơi họ vừa đứng, ngay lập tức toàn bộ cỏ cây nơi này bị chém tan thành hàng vạn mảnh, biến thành bụi khói bay vào không trung.
- Đao ý quá khủng khiếp! Đao Thần tới rồi!
Người trung niên đổ mồ hôi lạnh, mắt dáo dác nhìn bốn phía để cảnh giới.
Quả nhiên chỉ ít phút sau quân đội của Lăng Vân và Ngũ Âm đồng thời xuất hiện bao vây bọn họ lại. Trong đội ngũ còn có sự hiện diện của lão ăn mày, Táng Dương và Kim Phát Nữ.
Lão ăn mày vẫn dơ bẩn như mọi khi, tay cầm cọng cỏ xỉa răng, lơ đễnh nhìn người trung niên:
- Thân thủ khá đấy! Không ngờ trong thời gian ngắn đã có không ít cá lọt lưới hiện thân. Một Phong Vị cảnh trung kỳ lại có thể ẩn giấu được lão phu lâu như vậy, không tồi chút nào! Mau xưng tên đi!
Người trung niên cười ha hả, ôm quyền nói:
- Ngưỡng mộ quý danh đã lâu! Tại hạ chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, tên tuổi không đáng nhắc đến. Tu vi tại hạ kém Đao Thần chỉ một tiểu cảnh, nếu hôm nay Đao Thần chỉ đến một mình thì không làm khó được ta đâu! Nam Thiệm rộng lớn nhiều thú vui, so với Thái Miếu ngột ngạt thì đáng sống hơn nhiều. Điều này hẳn Đao Thần hiểu rõ hơn ai hết!