Phượng Hí Cửu Thiên

Chương 103: Chương 103: Hắc Thủ tái hiện




Quả nhiên khi Điệu Vong Vô Nguyệt và Phượng Minh rẽ vào một con hẻm vắng vẻ thì kẻ theo dõi cũng xuất hiện.

Thân hình khôi vĩ, mắt rồng mũi rồng, anh khí bức nhân, một kẻ như vậy dù là đứng giữa biển người mênh mông cũng như hạc giữa bầy gà, không ai có thể nhầm lẫn được.

Minh Quá Long - đệ nhất tu văn giả đương thời.

Điệu Vong Vô Nguyệt quay sang nói với Phượng Minh:

- Nhìn cho kỹ, ta chấp hắn một tay, chỉ dùng hai thành tu vi vẫn sẽ giết hắn nhanh gọn…

- Được, cứ tự nhiên!

Phượng Minh gật đầu, lui ra sau mấy bước. Trong lòng trông đợi sẽ được chứng kiến một cuộc chiến mãn nhãn giữa tu linh giả và tu văn giả. Tuy nói hắn là người sáng tạo ra tu văn, nhưng Minh Quá Long mới thực sự là người đi nhanh nhất, xa nhất trên con đường này. Liệu tu văn giả có mạnh bằng tu linh giả không? Đó là điều Phượng Minh luôn thắc mắc.

Phía kia, Minh Quá Long ngắm nghía Điệu Vong Vô Nguyệt say xưa không rời mắt, tựa như một con rồng đói đang ngắm nghía con mồi của mình. Lâu lâu y lại lắc đầu, chậc lưỡi như nuối tiếc gì đó.

- Chết!

Điệu Vong Vô Nguyệt đến linh thể cũng không thèm dùng, phóng ra một luồng linh lực về phía Minh Quá Long, sau đó lạnh lùng quay lưng lại. Một tiếng ầm xuất hiện, gã chắc mẩm trong bụng rằng kẻ kia đã bỏ mạng sau một chưởng này của mình rồi.

- Hơi yếu, có vẻ chưa dùng hết sức.

Giọng nói trầm trầm cuối con hẻm vang lên khiến Điệu Vong Vô Nguyệt kinh ngạc xoay người lại.

Nhìn cảnh tượng trước mặt, gã liền đổ mồ hôi hột, phát hiện có gì đó không đúng. Miệng tuy nói chỉ dùng hai phần linh lực, song thực chất gã đã sử dụng năm phần linh lực trong đòn đánh vừa rồi. Không có bất cứ một tu sĩ Vô Nhai sơ kỳ nào sống sót nổi dưới một kích năm thành sức mạnh của Vô Nhai trung kỳ. Vậy mà kẻ đứng cuối con hẻm vẫn trơ ra chẳng mảy may thương tổn.

- Thi tử đại nhân, tại hạ từ ngàn dặm xa xôi đến đây là muốn tìm người trong cùng cảnh giới có thể đối chiêu với mình. Ta vẫn luôn muốn biết cực hạn của tu văn giả nằm ở đâu, mỗi lần giao chiến đều rất tôn trọng tu linh giả. Nhưng ta phát hiện hình như các thiên tài tu linh ở Đế đô các ngươi không hề để tu văn giả vào mắt thì phải?

Minh Quá Long từ từ tiến gần lại, vẫn tiếp tục nói:

- Bảy ma tử của Thất Sát tông không chịu nổi mười chiêu của ta, còn ngươi? Nếu ngươi dùng toàn lực, hôm nay ta sẽ tha chết cho ngươi!

Minh Quá Long càng tiến đến, Điệu Vong Vô Nguyệt càng có cảm giác đang phải đối mặt với một hồng hoang cự thú, huyết mạch trong người nhộn nhạo cả lên. Thậm chí bản thân còn có ảo giác muốn quỳ bái Minh Quá Long.

- Đây là công pháp gì mà có thể đánh vào được tinh thần?

Điệu Vong Vô Nguyệt biết không thể khinh địch được nữa, vội xuất ra linh thể hình cuộn chỉ màu đen.

- Diễn Sinh quyết, nhất niệm chế nhân!

Vô số các sợi chỉ đen túa ra từ cuộn chỉ, lượn lờ trong không trung chẳng khác gì xúc tu của bạch tuộc đâm tới người Minh Quá Long.

Diễn Sinh quyết của Nhất Niệm tông là một công pháp mở. Nghĩa là mỗi một người tu luyện thì sẽ ngộ ra một cách sử dụng khác nhau. Như Điệu Vong Vô Nguyệt ngộ ra “nhất niệm chế nhân, nhân hóa Địa Thi, diệt tận nhân ý”; Đan tử Âu Dương Hoa ngộ ra “nhất niệm khai đan, thiên địa hóa lô, dục hỏa phần thiên”; Huyết tử Mã Tư Thuần ngộ ra “nhất niệm huyết hải, tử vong ma đao, thiên hạ vô huyết”. Ngộ ra càng nhiều càng chứng tỏ trình độ tu luyện Diễn Sinh quyết càng thâm sâu. Ba ma tử Nhất Niệm tông ngộ ra ba tầng, riêng thiếu chủ Tô Hà mạnh mẽ nhất, đã ngộ ra tới tầng thứ tư của Diễn Sinh quyết, biến nó thành một phần thần thông của mình: “nhất niệm trường hà, nhật nguyệt chi hành, bách thảo phong mậu, thụ mộc tùng sinh”, thiên tư tuyệt thế sánh ngang với Bất Hối lão nhân.

Thức đầu tiên của Điệu Vong Vô Nguyệt đắc thủ. Những sợi chỉ đen đâm xuyên da thịt Minh Quá Long, điểm trúng toàn bộ những huyệt đạo yếu hại trong cơ thể y. Chỉ nghe y ồ lên một tiếng giống như tán thưởng, trên gương mặt hoàn toàn chẳng có chút biểu cảm đau đớn nào.

- Nhân hóa Địa Thi!

Cuộn chỉ đen tỏa ra thi khí nồng đậm, lấy những “xúc tu đen” làm vật dẫn truyền thẳng thi khí vào cơ thể Minh Quá Long, hòng thi hóa y. Nhưng đâu dễ đến vậy, huyết mạch đang chảy trong người Minh Quá Long thậm chí còn cao quý hơn Hoang Thần đời thứ nhất một bậc. Những thi khí xâm nhập vào đều tiêu tán nhanh chóng.

- Thần Long quyền!

Minh Quá Long cười nhạt đánh ra một quyền.

Một quyền này là cách không đánh tới, kình lực mạnh mẽ đến độ khiến cuộn chỉ đen trên không trung chia năm xẻ bảy. Những “xúc tu đen” vì không có đạo tâm chống đỡ nên cũng tan rã hoàn toàn.

- Ngươi là quái thai gì vậy?

Vì đạo tâm bị vỡ tan nên Điệu Vong Vô Nguyệt phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch. Gã dùng thần thức mạnh mẽ của mình công kích Minh Quá Long, hòng đẩy lui y.

Chỉ thấy Minh Quá Long bỗng há miệng thét lớn:

- Kinh Long Ngâm!

Một luồng sóng âm khủng khiếp xuất hiện lan tỏa về phía Điệu Vong Vô Nguyệt. Không ngờ Minh Quá Long ngoài thân thể cường hãn như sắt đá ra thì còn sở hữu thần thức vô cùng vượt trội không thua kém gì gã, đòn công kích thần thức hoàn toàn vô dụng, chẳng tạo ra thương tổn gì.

- Còn tuyệt chiêu gì nữa không? Thi triển ra ta xem thử?

Minh Quá Long vẫn chậm chậm tiến lại, động tác không nhanh chút nào. Áp lực y tạo ra cho Điệu Vong Vô Nguyệt chẳng khác gì mấy ngọn núi đè trên người, khiến tay chân gã luống cuống, chỉ biết thối lui không ngừng.

- Ta chưa luyện ra đạo tâm mà đã đánh cho đám ma tử Đế đô các ngươi tan tác. Nếu ta luyện ra đạo tâm rồi thì các ngươi chẳng khác gì con kiến dưới chân ta.

Lời nói của Minh Quá Long hùng hồn vô cùng, khí thế dâng lên ép Điệu Vong Vô Nguyệt phải lui lại sát chân tường.

“Sao lại có quái thai như vậy chứ? Tu văn giả không ngờ mạnh mẽ như vậy, con bà nó chạy thôi. Hắn nhắm vào ta, chắc sẽ không để ý tới tu sĩ cảnh giới thấp như Độc Cô Minh. Chạy trước rồi tính”.

Sau khi đã quyết định xong, Điệu Vong Vô Nguyệt nhanh như cắt tung người lên không trung rồi biến mất, để lại Phượng Minh một mình đối mặt với kẻ đáng sợ kia.

………………….

- Đã lâu không gặp!

Phượng Minh nhìn Minh Quá Long cười cười. Ấn tượng đầu tiên của hắn về người này là sự hiếu chiến của y. Trong cuộc trò chuyện ở Hạnh Hoa thôn, Minh Quá Long từng kể những chiến tích mà y từng có. Hành trình tu luyện của y gắn với những trận chiến dai dẳng không có kết thúc. Mà người mở ra những trận chiến này luôn là y. Nhưng y có một nguyên tắc rất kỳ lạ, đó là không giết chết địch nhân của mình. Y muốn cho địch nhân của mình một cơ hội mạnh lên để ngày sau tái chiến.

Điển hình nhất có lẽ là Tam Tần của Thanh Thiên tông. Hai bên giao chiến qua lại hơn một trăm chín mươi trận, mà Minh Quá Long cũng toàn thắng một trăm chín mươi trận. Tuy nhiên không một lần nào y ra đòn sát thủ, vẫn luôn chờ đợi Tam Tần ngày một mạnh mẽ hơn để tái chiến.

Chiến đấu, là khát vọng sống của Minh Quá Long. Y đơn giản muốn tìm hiểu đến tột cùng của chiến đạo, đó là lý do y mãi chưa ngưng tụ đạo tâm cho mình.

Muốn tạo ra chiến tâm mạnh nhất thì phải được đấu với những đối thủ mạnh nhất. Đám người ma tử Đế đô không khiến y hài lòng. Mục tiêu tiếp theo của y là Sát chủ Ngụy Thư Diệp, thiếu chủ Tô Hà… những kẻ cộm cán nhất ở Đế đô.

- Mới từ biệt gần ba tháng mà đã nói mấy năm không gặp, ngươi đúng là có khiếu hài hước…

Minh Quá Long cười ha hả, ôm Phượng Minh một cái thật chặt. Ở Phượng Minh, y luôn tìm thấy một sự đồng cảm nhất định. Có lẽ chính vì Phượng Minh là người mở ra con đường tu văn, giúp một kẻ phàm tục như y đặt chân đến tu luyện giới.

- Sao, ngươi có ngủ quên lần nào không? Còn nhớ chuyện hồn huyết Hoang Long kia chứ?

Minh Quá Long đột nhiên nhăn mặt, cơ thể tỏa ra sát khí. Bất quá Phượng Minh không hề sợ hãi, dửng dưng đáp:

- Nhớ, ta còn bẩm báo với Nhất Niệm tông để lãnh thưởng… Bây giờ ngươi muốn giết người diệt khẩu đã muộn rồi!

Minh Quá Long biết không trêu được Phượng Minh nên đành thở dài:

- Mới mấy tháng không gặp, ngươi bây giờ cho ta một cảm giác thâm sâu khó dò, tu vi cũng tăng tiến nhanh đến vậy, đã Khai Nguyên hậu kỳ rồi. Vấn đề tuổi thọ của ngươi thì sao, đã giải quyết được chưa?

Với một người từng tiết lộ cho mình cả chuyện kinh thiên động địa của y là sở hữu hồn huyết Hoang Long, thì Phượng Minh chẳng có gì để giấu diếm y. Hắn kể rõ lại hành trình từ lúc đến Đế đô tới giờ, sau đó là chuyện bản thân ở Nhất Niệm tông tạo ra Tuyệt Thi cũng nhắc đến. Minh Quá Long mắt tròn mắt dẹt nhìn kỹ hắn từ đầu tới chân, vẫn chưa tin tưởng nổi hắn có thể làm ra những chuyện như vậy.

- Ông nội ngươi Phượng Minh, Tuyệt Thi là thánh vật của Nhất Niệm tông hơn bốn mươi vạn năm chưa từng xuất hiện mà ngươi cũng tạo ra được. Còn nữa, ngươi nói mình có thể đồng thời tu luyện bốn con đường văn, chân, linh, vu ư? Quá biến thái…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.