- Tiểu huynh đệ, ngươi tên là gì?
Lý Tiểu Xuyên khoác vai A Ngưu đi vào thành. Mặc dù A Ngưu bảo mình còn phải đi trả quần áo đã may vá cho khách nhưng Lý Tiểu Xuyên nhất quyết giữ hắn lại.
Nghe Lý Tiểu Xuyên hỏi, hắn thật thà đáp:
Phượng Hí Cửu Thiên Trailer
- Ta tên là A Ngưu!
- Ta nói này A Ngưu, có biết vì sao ta không để cho ngươi đi không?
Thấy A Ngưu lắc đầu, Lý Tiểu Xuyên nói tiếp:
- Bởi vì từ ngươi ta có thể thấy được hình bóng của mình mười năm trước. Lúc đó ta cũng khù khờ như vậy, luôn bị người khác bắt nạt. Chỉ đến khi ta được một vị tiền bối nhận làm đệ tử, dẫn ta đi khai sáng, cho ta mở rộng tầm mắt, biết những điều tốt đẹp nhất trên thế gian thì lúc đó ta mới ngộ ra được một điều. Tiểu huynh đệ có biết đó là điều gì không?
A Ngưu lại tiếp tục lắc đầu. Lý Tiểu Xuyên thở dài thườn thượt:
- Ài, đó là trước giờ ta quá khổ. Thế gian bao nhiêu mỹ vị như thế mà mấy chục năm qua ta chưa từng biết, đúng là phí hoài tuổi trẻ. Bây giờ thấy ngươi như vậy ta thật sự rất tiếc nuối cho ngươi, nhất định phải làm giống sư phụ của ta, dẫn ngươi đi khai sáng, giúp ngươi thoát khỏi cuộc đời tối tăm này!
A Ngưu ngẩn ra:
- Người kia khai sáng cho huynh, huynh bái ông ta làm sư phụ. Vậy chẳng lẽ ta cũng phải bái huynh làm sư phụ sao?
- Thông minh!
Lý Tiểu Xuyên cười đểu giả, đoạn đẩy A Ngưu ra, sau đó hất cằm nói:
- Còn chưa hành lễ với vi sư sao? Hôm nay vi sư tâm trạng đang tốt nên muốn nhận ngươi làm đệ tử truyền y bát, đó là diễm phúc mười tám kiếp của ngươi đấy!
Nhìn bộ dạng A Ngưu lúng túng không biết có nên nghe lời hay không, Lý Tiểu Xuyên lại bất giác nhớ đến lúc xưa mình cũng từng lúng túng như vậy trước lão sư phụ đểu cáng kia. Thật ra gọi ông ta là sư phụ thì không đúng, mà có gọi cũng chẳng sai.
Lão già đó cơ bản là một tên lừa bịp chẳng dạy bất kỳ công phu nào cho Lý Tiểu Xuyên. Sau một hồi dông dài thì liền dắt gã đi ăn chơi, lừa dùng hết tiền tiết kiệm mấy năm trời của gã. Bất quá cũng trong lần đó Lý Tiểu Xuyên gặp vận may nhặt được một túi hồn huyết của người ta đánh rơi. Vốn dĩ hồn huyết là thứ rất đắt tiền với thường nhân nhưng nay gã nhặt được một túi lớn tận hai mươi cái.
Dĩ nhiên mười cái giúp gã tu luyện một mạch đến Phàm cảnh nhất cấp trung kỳ. Còn mười cái thì lấy làm lệ phí đăng ký trở thành Săn Yêu giả. Từ đó cuộc đời gã bước sang trang khác. Vậy nên với lão già kia, cảm xúc của Lý Tiểu Xuyên rất lẫn lộn.
Bây giờ gặp một người giống hệt mình lúc mình còn ngây thơ thì Lý Tiểu Xuyên cực kỳ vui vẻ, định tái hiện một màn khai sáng năm xưa. Chỉ có điều là gã sẽ không lừa tiền của A Ngưu mà thành tâm thành ý bao hắn một hôm.
A Ngưu không muốn nghe theo, lại không dám từ chối nên cứ lắp bắp hồi lâu, tay lấy cuốn sổ ra chỉ cho Lý Tiểu Xuyên xem một dòng chữ mà tỷ của hắn ghi vào: “Đi nhanh về nhanh, phải về nhà trước khi hoàng hôn xuống!”
- Xùy, việc nhỏ!
Lý Tiểu Xuyên cảm thấy đôi co với một tên ngốc thật phiền phức nên giật cuốn sổ của A Ngưu nhét luôn vào ngực mình rồi kéo tay hắn đi thẳng một mạch.
Mặc dù A Ngưu không tình nguyện nhưng sức mạnh của một Phàm Cảnh nhất cấp trung kỳ không phải là thứ hắn có thể chống lại, vì vậy đành bị Lý Tiểu Xuyên kéo đi.
Hai người đi qua mấy khu phố rồi dừng lại ở toà lầu các có treo bảng hiệu đỏ ghi ba chữ “Thiên Mệnh đường“. Nơi đây nô nức người tới lui qua lại, nhưng tất cả đều có đặc điểm chung là khi vào miệng cười ngoác tới tận mang tai, vui vẻ yêu đời vô cùng; còn khi bước ra thì đều khóc la om sòm, có kẻ còn bị đánh tới mức mặt mũi biến dạng, vứt ra ngoài đường nằm như chó chết.
Lý Tiểu Xuyên nhìn lên bảng hiệu, hai bàn tay liên tục xoa vào nhau, tỏ ra hưng phấn vô cùng:
- Thiên mệnh, thiên mệnh đã định sẵn hôm nay Lý Tiểu Xuyên ta phát tài chắc rồi!
A Ngưu ở bên cạnh chưa hiểu chuyện gì thì đã bị Lý Tiểu Xuyên kéo vào bên trong.
Chen qua đám người chật cứng lối vào, cả hai đi dạo một hồi thì dừng lại ở một bàn tài xỉu khá vắng khách, chỉ có một gã trung niên béo ị đứng ngáp ngắn ngáp dài, cũng chẳng buồn quan tâm tới việc Lý Tiểu Xuyên đang tiến đến.
- Sất Hổ, ngươi làm nhà cái mà nhàn nhã quá nhỉ? Hôm nay ta muốn tới đại chiến với ngươi ba trăm hiệp!
Gã béo nghe Lý Tiểu Xuyên nói vậy thì liền phì cười:
- Ai da, bàn tài xỉu này của ta chẳng ai dám tới đánh, duy chỉ có ngươi không biết sống chết luôn tới khiêu khích. Lần này mang theo bao nhiêu tiền?
Lý Tiểu Xuyên ném một túi bạc lên bàn, hừ lạnh:
- Năm trăm lượng bạc, nhiêu đây đủ đè chết ngươi chưa...
Sất Hổ cầm túi bạc lên mở ra để kiểm tra, quả nhiên Lý Tiểu Xuyên không nói xạo, bên trong là mấy đĩnh bạc còn mới tinh. Rõ ràng là Lý Tiểu Xuyên vừa đi đổi về ở đâu đó.
- Năm trăm lượng bạc mua chí ít cũng được hai hồn huyết cấp hai, xem ra mấy hôm rầy ngươi vất vả rồi. Nay tới dâng tận mồm cho ta, thật sự Sất Hổ không biết lấy gì để cảm ơn!
Nghe Sất Hổ nói cứ như mình chắc chắn thua đến nơi, Lý Tiểu Xuyên giận tím mặt, bèn nói với A Ngưu:
- Ta nói này tiểu huynh đệ, hôm nay ta cho ngươi được khai sáng một lần. Năm trăm lượng bạc này ngươi thay ta đánh. Thắng thì chia đôi, thua thì thôi ngươi không mất gì cả...
Mấy chữ “năm trăm lượng” khiến A Ngưu sợ hãi vô cùng. Phải biết rằng bình thường may một bộ quần áo chỉ được trả công có năm mươi đồng. Mà một lượng tương đương một trăm đồng, vậy năm ngàn lượng chẳng phải đủ để may một ngàn bộ quần áo sao? Có điều hắn không hề biết đánh bạc là gì nên hỏi lại:
- Ta phải làm thế nào?
Lý Tiểu Xuyên cười ha hả vỗ vai hắn:
- Yên tâm dễ lắm! Cứ tên béo này hỏi ngươi đánh gì, ngươi cứ hô lớn Tài hoặc Xỉu là được!
Lượt lắc xí ngầu đầu tiên diễn ra trong ánh mắt nghiêm túc của cả Lý Tiểu Xuyên và Sất Hổ. Lần đặt cược đầu tiên này có giá trị năm mươi lượng bạc.
Xong xuôi Sất Hổ gõ ống gỗ xuống bàn một cái bộp khiến A Ngưu giật bắn mình:
- Tài hay xỉu!
A Ngưu không quên lời dặn của Lý Tiểu Xuyên liền hô lớn:
- Tài hoặc xỉu!
Nghe xong cả Lý Tiểu Xuyên và Sất Hổ đều sửng người ra một lúc. Lý Tiểu Xuyên vỗ trán thầm chửi tên này quả thực ngốc không còn thuốc chữa.
- Ngươi chỉ được chọn tài hay xỉu thôi hiểu chưa!
A Ngưu gật đầu:
- Vậy ta chọn xỉu!
Ai ngờ Sất Hổ bỗng cười lạnh nói:
- Chưa nghe quy định của Thiên Mệnh phường sao? Thứ nhất không chọn lại, thứ hai không ăn gian. Chữ ta nghe được đầu tiên là tài. Đáp án không thay đổi!
- Rồi, tài thì tài, mở đi!
Ở Thiên Mệnh phường thì Sất Hổ có danh tiếng rất lớn, được mệnh danh là “kẻ đoạt thiên mệnh“. Bất cứ ai có thiên mệnh lớn đến đâu khi gặp Sất Hổ xong đều trắng túi bị khiêng ra ngoài. Bởi vậy tuy người đến Thiên Mệnh phường rất đông nhưng chẳng ai dám đến bàn của gã chơi.
- Ha ha, ta chơi trò này được ba mươi năm chưa từng gặp đối thủ. Xin nhẹ của ngươi năm mươi lượng trước!
Lý Tiểu Xuyên thở dài cứ nghĩ rằng đã mất tiền rồi, nào ngờ lại nghe A Ngưu kinh hô:
- Tài, là tài!
Lý Tiểu Xuyên nhìn lại thì quả nhiên trên bàn là ba nút bốn năm sáu, chính là tài. Ngay cả Sất Hổ cũng nghệch mặt ra, không tin nổi mình lại nghe nhầm tiếng xí ngầu. Lòng gã đau như cắt, rõ ràng mình đã thắng vậy mà lại tự dẫm vào chân, ném đi năm mươi lượng bạc một cách oan nghiệt. Mặc dù vậy gã ta vẫn cố tình cười lạnh:
- Thật ra ta biết là tài rồi, ván này đển khích lệ các ngươi một chút. Có dám chơi tiếp hay không?
Sau khi nhận được năm mươi lượng bạc thì Lý Tiểu Xuyên rất sòng phẳng đẩy hai mươi lăm lượng sang cho A Ngưu. Nhìn số bạc trước mặt trái tim hắn đập thình thịch không ngừng, mặt mày nóng lên. Thầm nghĩ tỷ tỷ mình nhất định sẽ mừng phát khóc khi thấy số tiền này.
- Chơi, ta chơi!
Lần này không phải Lý Tiểu Xuyên dẫn đầu nữa mà A Ngưu đã hùng hổ đẩy hết hai mươi lăm lượng bạc ra giữa bàn, Lý Tiểu Xuyên giơ ngón cái tán thưởng vì sự học hỏi rất nhanh của hắn, sau đó cũng theo một trăm lượng.
Sất Hổ vẫn giữ nét mặt cao ngạo khó dò. Y lấy ba con xí ngầu bỏ vào ống gỗ rồi lắc mạnh, sau khi xác định được nhịp của xí ngầu thì cười khẩy rồi đập ống gỗ xuống.
- Con bà hai tên nhà ngươi! Lần này ông đây mà thua thì sẽ nói tiếng chó! Tài hay xỉu?
A Ngưu cũng đập bàn, vẻ mặt dữ tợn:
- Xỉu!
- Ha ha, ngươi chết chắc rồi...
Sất Hổ cười lớn, nhưng sau khi mở ống gỗ ra thì biểu cảm trên khuôn mặt gã chợt trở thành cứng ngắc. Thật không tin nổi, là xỉu! Với biệt tài nghe âm thanh đoán xí ngầu đã nổi danh khắp Thiên Mệnh phường mà Sất Hổ hôm nay bị một tên ngốc đánh bại tới hai lần.
Hai mắt A Ngưu đỏ ngầu khi thấy chồng bạc trước mắt mình ngày một nhiều. Những người xung quanh cũng bắt đầu chú ý tới điều khác lạ đang diễn ra ở đây, bắt đầu tập trung tới bàn của Sất Hổ.