Đang trên đường đến hoàng cung tham gia yến tiệc, Lăng Vân đột nhiên lạnh cả xương sống bởi tiếng gầm của Thẩm Kỳ.
- Có chuyện gì vậy? Hình như Thẩm đại nguyên soái gọi tên của ta?
Sự bất an càng lúc càng lớn, Lăng Vân dừng lại sai người tức tốc đến phủ đại nguyên soái một chuyến. Sau khi người này trở lại thì báo rằng Thẩm Kỳ vẫn bình thường, thậm chí còn vui vẻ tiếp đón, bảo truyền lời với Bắc Bình vương rằng con gái ông rất thích món quà do y tặng.
Lăng Vân mơ hồ cảm nhận được có chuyện gì không đúng lắm đang phát sinh, nhưng nghĩ ngợi một lúc vẫn không tìm ra vấn đề ở đâu, đành tiếp tục đi đến hoàng cung trong sự bất an.
Hoàng cung nằm ở trung tâm Đế đô, ngăn cách với bên ngoài bằng bốn tường thành cao sừng sững. Đế đô nghiêm cấm việc phi hành nên mọi người muốn tiến vào hoàng cung chỉ có cách đi bộ.
Từ trên cao nhìn xuống, hiện tại đang có bốn dòng người đông đúc từ bốn hướng đồng thời di chuyển về phía hoàng cung.
Cổng Nam có sự hiện diện của bát đại vương gia tính luôn Lăng vân, thêm mấy trăm vị văn võ bá quan trong triều. Đây đều là những vị quan thuộc vị trí trung lập, chưa bày tỏ thái độ rõ ràng là trung thành với Vô Nhật đế hay theo hầu thái tử.
Từ cổng Bắc đi tới là đại diện của tứ đại tông môn, Nhất Niệm, Thắng Thiên, Nghịch Hành, Thất Sát. Toàn bộ đều do các ma tử và thiếu chủ dẫn đầu, không có sự góp mặt của cường giả trên Vô Nhai cảnh.
Cổng Đông nhân số lớn nhất bao gồm các gia tộc và tông phái tầm trung ở Vô nhật vương triều, điển hình là Ngũ Âm và Tam Tần. Hai người lúc vừa tới thì đã chạm mặt nhau. Trước ánh mắt đầy thù hận của Tam Tần, Ngũ Âm chỉ cười ha hả rồi điềm đạm bước đi. Luận về tu vi hay thế lực, gã đều đang ở trên Tam Tần rất nhiều. Thậm chí nếu gã muốn còn có thể dễ dàng giết chết y, nhưng vì sao phải làm vậy khi sự thù hận của y đang khiến gã cảm thấy khoái cảm vô cùng?
Cổng Tây toàn bộ là thân tín của Tam hoàng tử, ai nấy giáo mác chỉnh tề, mặt mũi đằng đằng sát khí, giống như sẵn sàng tử chiến một trận nếu Thái tử dám làm càn. Nhân mã cổng này là đông nhất, bầu không khí cũng căng thẳng nhất. Tuy đám Hắc Vệ im lặng để thế lực của Tam hoàng tử đi qua nhưng ai cũng hiểu đây chỉ là “bình yên trước giông bão“. Qua yến tiệc hôm nay, chắc chắn ít nhiều phải có đổ máu xảy ra.
Phượng Minh đang đi bên cạnh Điệu Vong Vô Nguyệt, khoảnh khắc hắn nghe thấy tiếng thét dữ tợn của phát ra từ phủ Thẩm đại nguyên soái thì hiểu kế hoạch đã bắt đầu rồi.
Về phần Điệu Vong Vô Nguyệt thì sững sờ khi nghe tên mình xuất hiện trong tiếng thét, không hiểu nổi đã đắc tội với vị tiền bối thần thông quảng đại nào.
Tô Hà cau mày nhìn gã:
- Tiếng thét này rất giống với giọng của Thẩm đại nguyên soái. Điệu Vong sư đệ và Bắc Bình vương đã làm nên chuyện gì đắc tội với ông ấy phải không?
- Không hề, ta thậm chí còn chưa gặp Thẩm đại nguyên soái bao giờ!
Điệu Vong Vô Nguyệt muốn khóc mà khóc không được, vội phản bác. Tô Hà nghĩ ngợi một lúc rồi lên tiếng:
- Chắc có hiểu lầm gì rồi, chút nữa ta sẽ thay mặt ngươi giải thích, tới hoàng cung hẳn nói tiếp!
Đoàn người ở cửa Bắc là ít nhất trong bốn cửa, nhân số vỏn vẹn chưa tới một trăm người, nhưng tuổi đời của họ là trẻ nhất, tu vi cũng đồng đều nhất. Trừ Phượng Minh là Khai Nguyên cảnh ra thì ai cũng có tu vi Hóa Hình trở lên. Khác biệt này tạo nên sự chú ý của tam tông còn lại. Tất nhiên từ sau chuyện ở Mộng Thai, các thế lực ở Đế đô đều đã có tư liệu về Phượng Minh, tranh hoạ dung mạo cũng có, vừa nhìn sẽ nhận ra ngay.
Không chỉ tam tông kia quan sát hắn, mà hắn cũng quan sát lại những nhân vật nổi bật nhất của họ.
Phía Thất Sát tông, hắn ấn tượng nhất là một cô gái áo đỏ tóc búi cao đang dẫn đầu mấy chục người. Cô ta sánh vai với Ngụy Thư Diệp, biểu lộ thân phận ngang bằng, Phượng Minh đoán đây chính là Thất chủ Hồng Tiểu Y, người trong Thiên Kiêu Chiến thất bại sát nút dưới tay Tô Hà.
Phía Nghịch Hành tông ngoài thiếu chủ Mộ Dung Tử Yên mà hắn đã gặp ra thì còn có một gã thanh niên áo trắng khiến Phượng Minh phải sững sờ khi liếc mắt tới vì gã ta trông quá giống với Bạch Vô Thiên. Tra tư liệu mới biết người này tên gọi Bạch Liêm Không, đến từ Bạch gia Đại Ngu, con thứ tư của tiền nhiệm Bạch Thiên Vương. Nếu Bạch Vô Thiên ở đây thì Bạch Liêm Không phải gọi gã một tiếng ca ca.
Một gia tộc lớn bao giờ cũng để con cháu đi đến khắp nơi trên Nam Thiệm để học tập. Bạch gia không phải ngoại lệ, thế hệ trẻ tuổi ở đây theo yêu cầu của gia tộc được cắt cử gia nhập vào những thế lực lớn ở bốn vương triều, giúp “chân rết” quyền lực của gia tộc vươn xa hơn chứ không bó buộc một nơi. Giả sử một ngày gốc rễ chính ở Đại Ngu bị diệt thì cũng sẽ có “chân rết” khác phát triển phục hưng gia tộc trở lại.
- Bạch Vô Thiên, Bạch Vô Thường đều là thiên tài. Đến Bạch Liêm Không cũng là ma tử nổi trội nhất Nghịch Hành ma tông, Bạch gia này thật có phúc.
Mặc dù đối địch với nhau nhưng Phượng Minh không khỏi cảm thán. Dường như huyết mạch là một thứ rất quan trọng để quyết định số phận một người. Sinh ra trong Bạch gia, Tô gia, cho dù có bị thất sủng thì với tư chất cao do di truyền, hậu nhân của những gia tộc này cũng dễ dàng vùng vẫy và làm mưa làm gió ở tu luyện giới.
Còn phàm nhân thì sao? Cha mẹ phàm nhân, sinh con cũng phàm nhân, gần như không thể tu luyện. Vì sao lại có sự khác biệt và phân hoá như vậy? Càng suy nghĩ, Phượng Minh càng cảm thấy hai chữ “huyết mạch” thật bí ẩn. Có lẽ cảnh giới của hắn quá thấp, phải chờ đến khi cao hơn mới hiểu hết được nguyên nhân trong đó.
Thắng Thiên ma tông là yếu nhất trong tứ đại tông. Tham gia yến tiệc lần này chỉ vỏn vẹn hai người, một đương nhiên là tỷ ruột của Tô Hà - Tô Cẩn Mai. Còn người thứ hai cũng là một nữ tử. Dáng vẻ nàng ta tuy gầy gò nhưng đôi mắt lại sáng rực, tu vi chỉ cao hơn mỗi Phượng Minh, Hóa Hình sơ kỳ, dường như mới đột phá không lâu.
Phượng Minh lật cuốn sổ ghi chép về các thiên kiêu của tứ đại tông ra thì thấy miêu tả về nữ tử này như sau:
“Diệp Băng Băng, thiên tài mới xuất hiện của Trận sơn Thắng Thiên tông. Từng giải được thập đại trận pháp thời thượng cổ do tiền nhân để lại, thiên phú trận đạo không ai sánh bằng. Điểm yếu là tu vi thấp và thân thể yếu ớt thường xuyên bệnh tật.”
Phát hiện ánh mắt Phượng Minh đang nhìn mình, Diệp Băng Băng lạnh lùng đi chậm lại để đoàn người Thất Sát tông vượt lên che tầm mắt hắn.
Đi bộ cả canh giờ rốt cuộc cũng tới được hoàng cung. Hắc Vệ của Thái tử được bố trí đứng đông nghẹt ở bốn cổng làm nhiệm vụ kiểm soát, phải có thân phận trong danh sách khách mời thì mới được cho vào.
Quá trình này hơi tốn thời gian nhưng không gặp trở ngại gì cả. Kế tiếp đoàn người được hướng dẫn đi đến trung tâm hoàng cung. Yến tiệc sẽ được tổ chức ở Chân Ma điện - nơi có thờ phụng “Ma Thủ” vĩ đại của Vô Nhật vương triều.
Chính nhờ Ma Thủ này mà môi trường của Vô Nhật vương triều mới dày dặc ma khí, trở thành thánh địa của tu ma giả. Trong ma đạo, ma khí có tầm quan trọng không kém lính khí. Nó là chất xúc tác giúp linh khí của chúng tu sĩ ở Vô Nhật vương triều cuồng bạo và mạnh mẽ hơn các nơi khác.
Khi vừa đặt chân vào Chân Ma điện, trong túi trữ vật của Phượng Minh truyền đến một xung động quen thuộc mà suốt cả tháng nay đã quên mất, hạt châu đen thần bí.
Nếu lần trước nó rung động với hình xăm Thạch Trư trên tay hắn dữ dội bao nhiêu thì bây giờ sự rung động tại Chân Ma điện càng mạnh hơn gấp bội. Cũng may vì nằm trong túi trữ vật nên chỉ mình Phượng Minh cảm ứng được, không bị ai phát hiện.
“Đến đây!”
“Đến đây!”
“Đến đây!”
Không biết có phải ảo giác không mà Phượng Minh nghe được một giọng nói khàn khàn xuất hiện từ Ma Thủ, dường như muốn kêu gọi mình tiến lại gần nó. Quay sang xung quanh thì mọi người đang dự yến tiệc vẫn cười đùa vui vẻ, rõ ràng chỉ mình hắn mới nghe thấy tiếng gọi này.
“Đến đây!”
- Đến cái con bà ngươi ấy, đau cả đầu…
Sau một hồi bị giọng nói kia dày vò, rốt cuộc Phượng Minh nhịn hết nổi chửi thề ra miệng. Khoảnh khắc những người xung quanh vì câu chửi thề của hắn kinh ngạc quay lại nhìn thì giọng nói mới tạm thời biến mất.
- Ngươi làm sao vậy?
Tô Hà lạnh lùng nói:
- Đây là hoàng cung chứ không phải Vãng Sinh động. Liệu hồn mà ứng xử cho hợp cách, nếu không ta không ngại thay mặt Tùng Âm sư thúc dạy dỗ ngươi!
Phượng Minh tuy tức giận trước sự lên mặt của Tô Hà nhưng đành giả vờ gật đầu. Lúc Tô Hà quay đi, tiếng gọi quái đản từ Ma Thủ lại xuất hiện khiến mồ hôi hắn chảy đầy lưng, quyết định không đứng gần đây nữa.
- Ta đi nhà xí một tí!
- Được, nhớ khi có tiếng kèn bắt đầu yến tiệc thì phải quay về ngay…
Sau khi thông báo với Điệu Vong Vô Nguyệt, Phượng Minh lẻn ra ngoài Chân Ma điện nhưng phát hiện bên ngoài có dày đặc Hắc Vệ đứng canh gác. Không những thế còn có cả cấm quân bày binh bố trận sẵn, thần thái ai nấy hung thần ác sát, hiển nhiên Thái tử đã tất tay vào đêm hôm nay, quyết tâm cho thiên hạ thấy thực lực của mình.
“Đến đây, đem hạt châu đó đến đây!”
Giọng nói thần bí lại tiếp tục vang lên, kỳ lạ hơn là mặc dù Phượng Minh ôm đầu chao đảo vì đau nhức nhưng đám Hắc Vệ xung quanh vẫn đứng yên canh gác, giống như hoàn toàn không nhìn thấy gì.
- Im đi!
Tần suất kêu gọi ngày một dày đặc, Phượng Minh đau đầu đến nổ não, thét lớn cắm đầu chạy, cho đến khi đụng phải một kẻ nào đó trước mặt khiến cả hai đồng thời té xuống thì hắn mới tỉnh táo lại, mồ hôi toàn thân ướt đẫm.