Phượng Hí Cửu Thiên

Chương 129: Chương 129: Trước trận huyết chiến




Bảy ngàn, tám ngàn… tám ngàn bảy trăm… Tới mức hào quang tám ngàn bảy trăm trượng thì kim quang phát ra chậm chạp hơn, giống như đã hoàn toàn dùng hết tiềm lực.

Diệp Băng Băng chắp tay cầu nguyện khi thấy kim quang chạm mốc tám ngàn chín trăm trượng, chỉ một nấc nữa thôi thì cánh cửa sẽ được mở ra.

Nhưng thời gian trôi qua gần năm khắc, kim quang giống như bị đóng băng vẫn đứng yên không sáng thêm chút nào.

- Hết rồi, bây giờ phải quay về đường cũ phá giải cấm chế xong thì tiệc cũng tàn rồi…

Phượng Minh hỏi:

- Lối vào thông đạo kia ở đâu?

Diệp Băng Băng thẫn thờ đáp:

- Trong Lý Ngư điện của Thái tử…

Phượng Minh chết lặng. Yến tiệc xong thì người hầu của Thái tử có khả năng sẽ trở về dọn dẹp lại chỗ ngủ của y, thị vệ xung quanh cũng sẽ đông lên. Quan trọng nhất bọn họ không biết bên ngoài là tình cảnh gì, nếu cứ liều mạng nhảy ra đúng lúc Thái tử đang có mặt thì chết chắc.

Diệp Băng Băng ngồi co ro vào góc tường, khoanh tay ôm lấy hai đầu gối rồi úp mặt vào đó khóc.

Không cứu được Vô Nhật đế đồng nghĩa với một trong hai cha con nàng có nguy cơ phải chết. Cha nàng đang là ma tôn của Trận sơn Thắng Thiên tông, tiền đồ vô lượng, tuổi trẻ nhất trong các Sinh Tử cảnh đỉnh phong. Ông ấy chết đi sẽ là mất mát lớn cho tu luyện giới Nam Thiệm. Nhưng nếu bản thân phải chết đi thì nàng cũng không cam tâm… Sự dằn vặt này khiến Diệp Băng Băng không kiềm được nước mắt.

Phượng Minh vò đầu bức tóc, không biết nên làm gì. Hắn đi tới đi lui xung quanh cửa động, hết đấm rồi lại đá, rồi lớn tiếng chửi rủa Vô Nhật đế hy vọng ông ta vì tức giận sẽ mở cửa, nhưng trải qua nửa canh giờ hoàn toàn vô vọng.

- Ta hận! Nếu ngày hôm nay Thái tử thành công chiêu hàng phần lớn quần thần thì hắn sẽ không cả nể Ngụy Thư Diệp và Tam hoàng tử nữa. Từ Vi sẽ gặp nguy hiểm… Cánh cửa khốn nạn, Vô Nhật đế khốn nạn, đi chết hết đi!

Phượng MInh tức giận đấm mạnh vào cánh cửa đến nỗi tay tóe máu tươi.

Cánh cửa vẫn trơ trơ không suy chuyển, hắn mệt nhoài nên cũng tựa lưng vào cửa động rồi ngội bệch xuống, đặt tay lên trán, hai mắt nhắm nghiền, tâm trạng buồn bã vô cùng.

Giọt máu tươi của hắn vẫn còn dính trên cánh cửa, trong khoảnh khắc liền thẩm thấu vào trong.

Một tia kim quang rực rỡ như ánh mặt trời xuất hiện chiếu rọi cả thông đạo hẹp dài. Vì đang nhằm nghiền hai mắt nên Phượng Minh không thấy gì cả, chỉ có Diệp Băng Băng ngồi đối diện là bị kim quang làm cho chói mắt.

Nàng kinh ngạc đứng bật dậy nhìn về vệt máu tươi trên cửa động và tay Phượng Minh.

Kim quang ngày một chói lọi, năm ngàn trượng, sáu ngàn trượng, bảy ngàn trượng… tám ngàn trượng!

Tám ngàn trượng là tiêu chuẩn của hoàng tộc Hoang Thần, cũng là Thánh Linh thể mà Tô Hà luôn luôn tự hào. Nhưng không dừng lại ở đó, kim quang bùng lên tận tám ngàn chín trăm trượng mà vẫn còn dư lực.

Dưới ánh mắt sửng sốt của Diệp Băng Băng, kim quang biến thành bạch quang màu trắng vượt qua chín ngàn trượng rồi tiếp tục điên cuồng tăng lên.

Chín ngàn một trăm trượng… tương đương tiền nhiệm Cửu Thiên đế!

Chín ngàn hai trăm trượng… tương đương Huyết Hỏa đế!

Chín ngàn ba trăm trượng… tương đương đương kim Cửu Thiên đế Tào Phi!

Chín ngàn bảy trăm trượng… vượt qua cả đa số Hoang Thần trong lịch sử, sánh ngang với Kinh Thiên vương, tức đương nhiệm Hoang Thần hiện nay!

Nhưng đó vẫn chưa phải phút bùng nổ cuối cùng. Khoảnh khắc bạch quang hóa thành màu tím chạm đến mốc một vạn trượng thì Diệp Băng Băng như hóa thành tượng đá. Nàng ta nhìn Phượng Minh đang ngồi gục dưới cánh cửa, hai mắt nhắm nghiền vẫn không hay biết chuyện đang xảy ra, trong lòng chết lặng.

- Ngươi là người hay quỷ? Là lão yêu quái nào chuyển thế trùng sinh? Hay là Hoang Thần đội lốt Khai Nguyên cảnh đến đây cố tình trêu đùa ta?

- Cô điên à? Thông đạo quái quỷ này phá hỏng đại sự của ta, ta đang rầu đến mức muốn tự vẫn đây…

Không biết tình cờ hay không, lúc Phượng Minh đứng dậy cũng là lúc kim quang dần tán đi, cánh cửa chầm chậm mở ra, để lộ một cung điện hùng vĩ.

- Cô xem, dư quang của giọt máu Vô Nhật đế ban nãy vẫn còn hiệu lực đây này!

Phượng Minh vui vẻ nắm lấy tay Diệp Băng Băng kéo cô đi vào trong cung điện, mặc cho nàng ta cứ nhìn chằm chằm hắn không rời.

————————————————————————————

- Đông Hoa công chúa tới!

Nghe tiếng hô của nô tài, tất cả mọi người đều hồi hộp chờ đợi xem Thất công chúa có thật sự đem chiếu truyền ngôi tới hay không.

- Thất muội, đọc chiếu lên, sau đó chúng ta cùng nhau ngắm nhìn giang sơn, muội cũng đạt được những thứ mình muốn. Hiểu chứ?

Thái tử nhìn thất công chúa đang từ cửa Chân Ma điện tiến vào, dịu dàng nói.

Trần Ngọc Kỳ tay cầm chiếu chỉ màu vàng chầm chậm tiến đến bệ đá đặt Ma Thủ.

Nguyên tắc của hoàng thất Vô Nhật vương triều, trước khi đọc chiếu chỉ thì phải đặt nó nằm ngang hai tay, dâng lên quá đỉnh đầu vái ba vái. Đây là nghi lễ thể hiện sự tôn kính với Ma Thủ.

Trong lúc vái, cảnh tượng về cuộc nói chuyện với Thái tử vào ba ngày trước cứ hiện lên trong đầu nàng.

- Thất muội, ta đã điều tra qua lai lịch của thanh niên kia. Đó hẳn là Chuyển Luân Pháp Vương chân chính đã bị Lăng, Bạch, Tào giết để chiếm đoạt công lao. Ngoài hắn ra, ta không nghĩ ai có thể trở thành đệ nhất nhân ba cửa ải tại Mộng Thai Nhất Niệm tông mà tu vi chỉ mới Khai Nguyên. Qua sự ưu ái của muội dành cho hắn, ta càng khẳng định thứ ta điều tra ra là thật.

- Hoàng huynh nhắc tới Phượng Minh để làm gì?

Trần Ngọc Kỳ cũng không còn cách nào giấu giếm nữa.

Thái tử cười cười:

- Thứ để chữa thương linh hồn có, nhưng nằm trong Ma Thủ của Vô Nhật vương triều. Muội nghĩ xem phụ hoàng có bằng lòng dùng Ma Thủ chữa thương cho một kẻ xa lạ không? Hắn dù có từng là Chuyển Luân Pháp Vương thì đã sao. Thứ phụ hoàng cần không phải một pháp vương, hay một đứa con rể, mà là căn cơ trăm vạn năm của Vô Nhật vương triều.

Thấy Trần Ngọc Kỳ im lặng, trong đáy mắt có sự xao động. Thái tử nói tiếp:

- Ta thì khác. Ta muốn cải cách, Nghịch Huyết biến thành tu chân. Ta tu luyện không cần Ma Thủ, có thể cho muội dùng nó để cứu Phượng Minh.

- Muốn ta hại phụ hoàng sao? Huynh đừng hòng!

Trần Ngọc Kỳ phản đối ngay lập tức.

- Không!

Thái tử đưa một chiếu chỉ màu vàng cho Trần Ngọc Kỳ cầm lấy.

- Tới yến tiệc tẩy trần của muội, cầm nó và đọc lên trước bá quan văn võ, ta sẽ cho muội Hắc Thủ. Chỉ vậy thôi, trận chiến giữa ta và phụ hoàng không liên can tới muội. Cho dù phụ hoàng thắng thì muội vẫn có thể nói bị ta ép, hợp lý chứ?

Trần Ngọc Kỳ nhắm nghiền hai mắt, bên tai vẫn vang lên giọng cười ma mị của Thái tử.

Khi nàng mở mắt ra, chỉ thấy Ma Thủ sừng sững trên bệ đá. Từ Ma Thủ tỏa ra từng luồng ma khí màu đen bốc lên trời, quyện thẳng vào chín tầng mây, che đi ánh sáng mặt trời của Vô Nhật vương triều.

Quay lưng lại, tay mở chiếu chỉ ra, Trần Ngọc Kỳ chậm rãi đọc:

- Thuận thiên thừa vận, Ma đế chiếu viết…

Giọng nàng nghẹn lại, bá quan văn võ đều nín thở đợi chờ những gì nàng đọc. Ngước mặt lên chỉ thấy Tam hoàng tử nhìn nàng lắc đầu, ra hiệu không nên. Đồng thời hơn trăm thủ hạ phía sau lưng y cũng âm thầm đặt tay lên vỏ kiếm, linh khí trong người vận chuyển đến mức cực hạn.

Ngũ Âm là người ít áp lực nhất. Trong mắt gã những cuộc ganh đua, mưu quyền đoạt lợi ở Nam Thiệm giống như một trò đùa để lấy thêm kinh nghiệm. Khi trở về Đệ Ngũ Thiên, đối mặt với việc huynh đệ tương tàn đoạt hoàng vị, gã sẽ ít bỡ ngỡ hơn.

Tam Tần nhìn gã chằm chằm, chỉ chờ đợi hỗn loạn sảy ra sẽ tìm cơ hội phối hợp với Minh Quá Long đang đóng giả đệ tử Thanh Thiên tông sau lưng, giết chết Ngũ Âm và Lăng Vân.

Phía Điệu Vong Vô Nguyệt và Lăng Vân thì bị cặp mắt híp của Thẩm Kỳ đại nguyên soái làm cho hoảng sợ, không biết đã đắc tội chỗ nào.

Trong Chân Ma điện bầu không khí như giương cung bạt kiếm, chuẩn bị cho một tràng chém giết hỗn loạn.

Nhưng trong đây chỉ là sự kiềm chế nhau của những tu sĩ Vô Nhai trở xuống.

Chiến trường lớn thật sự nằm bên ngoài Đế đô, nơi mà toàn bộ ma tôn của tứ đại tông phái, cường giả Sinh Tử cảnh của các thế lực tầm trung đều đã tụ họp lại. Bọn họ ẩn nấp khí tức, chờ chiến trận nổ ra thì sẽ lao vào chém giết đối thủ khác phe. Điều mà bất kỳ lần hoán triều đổi vị nào cũng diễn ra, đã sớm trở thành đặc sản của Vô Nhật vương triều.

Bầu trời phía trên tối đen như mực, vài tia chớp rền vang báo hiệu cho một cơn mưa máu tanh sắp diễn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.