Bông liễu bay theo gió, hoa lê rơi như mưa, muôn tía nghìn hồng phồn hoa rực rỡ, cảnh đẹp đầu mùa xuân luôn dễ dàng làm cho người ta say mê như
thế. Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ, ví dụ như Phượng Triêu Hoa đang thất thần nhìn chằm chằm hoa đào đầu cành.
Gió chợt nổi lên, hoa đào
khẽ run, Long Liễm Thần trường sam màu đen eo đeo bội sức hình rồng từ
trên trời hạ xuống, đôi mắt sâu hun hút nhìn đăm đăm vào Phượng Triêu
Hoa, giống như muốn hút nàng vào. Đôi môi mỏng khẽ mở, giọng nói khàn
khàn bay theo gió, “Thải tụ ân cần phủng ngọc chung. Đương niên biện
khước túy nhan hồng. Vũ đê dương liễu lâu tâm nguyệt, ca tận đào hoa
phiến để phong [1].”
Phượng Triêu Hoa nghe tiếng giật mình, lúc
này mới nhận ra có người sau lưng, hơn nữa còn là người không thể quen
thuộc hơn được nữa. Nàng kích động đáy mắt đã tuôn ra hàng lệ nóng lại
bị gió vừa thổi. Hơi lạnh cũng làm cho nàng tìm về chút lý trí.
Vén mái tóc rối bời, Phượng Triêu Hoa chậm rãi xoay người, trong đôi mắt rõ ràng ánh lên kích động không giấu được. Nàng tha thiết nhìn người trước mắt, từng chữ từng câu nhẹ giọng thì thầm, “Tòng biệt hậu, Ức tương
phùng, Kỷ hồi quy mộng dữ quân đồng. Kim tiêu thặng bả ngân cang chiếu,
Do khủng tương phùng. . . . thị mộng trung [2].”
[1] [2] Bài “Giá Cô Thiên” của Yến Kỷ Đạo thời Tống.
Dịch nghĩa: Đêm nay cứ để cho đèn bạc chiếu sáng, Còn sợ gặp nhau chỉ là
trong mộng thôi. Nhảy múa cho tới khi từ trăng trên lầu hạ xuống thấp
hơn cây dương liễu,
Ca hát cho tới khi cây quạt vẽ hoa đào không còn quạt ra gió nữa
Từ lúc chia tay, luôn nhớ tới cái buổi đàn đúm ấy,
Không biết lúc nào mới có thể cùng người gặp lại.
(vì vậy) Tối hôm nay phải để đèn sáng để soi,
Chứ không lại tưởng là đang gặp nhau trong mơ.
Năm năm qua, lúc nào nàng cũng nghĩ tới ngày nay. Nhớ lông mày hắn, nhớ mắt hắn, quen thuộc mà lại xa lạ như vậy.
Phượng Triêu Hoa nhìn Long Liễm Thần, trong lòng có ngàn lời muốn nói lại
không biết nói thế nào để có thể diễn tả hết nỗi tương tư này. Nếu hắn
không hiểu, vậy cũng không cần hiểu nữa. Nhưng nàng tin hắn nhất định sẽ hiểu, bởi vì trong đôi mắt sâu thẳm kia cũng chứa đầy tình ý.
“Triêu Hoa.” Long Liễm Thần khẽ gọi một tiếng, ôm Phượng Triêu Hoa vào trong lòng, nói: “Ta rất nhớ nàng.”
Mặc dù kích động, Phượng Triêu Hoa vẫn duy trì ưu nhã trước sau như một,
nước mắt lưng tròng, mím môi khẽ mỉm cười, nói: “Chàng già rồi.” Nàng
thật sự không muốn làm cụt hứng, nhưng nếp nhăn trên trán hắn khiến nàng không thể nào làm ngơ được.
Long Liễm Thần khẽ cười một tiếng,
nói: “Thiên tử cũng là người phàm, dĩ nhiên phải già. Thời gian 5 năm
cũng không phải ngắn, huống chi luôn sống mỗi ngày dài bằng một năm.
Tính toán ra, ta hiện giờ còn sống đã là may mắn lắm rồi. Năm lần 360
năm, ta đợi nàng hơn một nghìn năm, bồi thường ta thế nào đây?”
Phượng Triêu Hoa bật cười, “Nào có ai tính chàng.”
“Ta tính không đúng sao?” Long Liễm Thần biết rõ còn hỏi.
Phượng Triêu Hoa mỉm cười im lặng mím môi, dỗ dành giống như dỗ Phượng Ca Dao, “Được, ta bồi thường cho chàng. Nhưng mà ta đã sinh cho chàng một tiểu
yêu ngàn năm, chàng bồi thường ta thế nào đây?”
Tiểu yêu ngàn
năm? Long Liễm Thần thoáng sững sờ, không hiểu nhíu mày, chợt trong đầu
lóe lên. . . . Tiểu yêu ngàn năm, tiểu yêu ngàn năm, năm năm, chẳng lẽ
Long Liễm Thần kích động ôm Phượng Triêu Hoa, áy náy nói, “Để cho nàng chịu
khổ rồi.” Một mình nuôi con, nhất định là khổ không thể tả. Nhìn Hiểu
Vân nuôi mấy đứa nhỏ nghịch ngợm cũng biết nuôi con cực khổ biết nhường
nào.
Phượng Triêu Hoa cho rằng hắn sẽ hỏi là nam hay nữ, cho nên
nhất thời không biết nên đáp làm sao. Lý do đã chuẩn bị sẵn cũng không
cần dùng đến nữa rồi. Mà trong đáy lòng, ngoại trừ cảm động vẫn là cảm
động. Nơi mềm mại nhất trong lòng đã vốn vì quá vui mà khóc rồi.
Long Liễm Thần tựa đầu vào vai Phượng Triêu Hoa, kiên định mà nói: “Nàng yên tâm, sau khi hồi cung, ta sẽ không để mẹ con nàng chịu khổ nữa.”
“Hồi cung?” Phượng Triêu Hoa thì thầm, nàng không quên trong cung có một
người khiến cho nàng không thể không chú ý. Trái tim vốn kích động nay
như rơi xuống vực sâu, ngũ vị tạp trần.
Hỏi, không mở lời được; không hỏi, không an lòng nổi.
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Long Liễm Thần lấy lại tinh thần đã trong niềm vui
trùng phùng. Hắn nhận thấy Phượng Triêu Hoa không ổn, quá yên lặng.
“Không có gì.” Phượng Triêu Hoa cuối cùng quyết định không hỏi. Nếu hắn thật
sự quan tâm nàng, dù chân tướng như thế nào, hắn cũng sẽ cho nàng một
lời giải thích.
Không có nghĩa là có. Long Liễm Thần dĩ nhiên
hiểu đạo lý này, nhưng hắn càng hiểu, nếu nàng đã không muốn nói thì là
thật sự không muốn nói, dù hỏi thế nào cũng không có câu trả lời đâu.
“Sao chàng không hỏi là trai hay gái?” Phượng Triêu Hoa lên tiếng đánh vỡ trầm mặc.
Long Liễm Thần kinh ngạc, hắn thật sự chưa nghĩ đến vấn đề kia. Xem ra đứa bé kia còn chưa gặp mặt đã bị xem nhẹ rồi.
“Con đâi?” Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới, hắn lại vô cùng muốn gặp. Con của bọn họ, nhất định sẽ không để cho hắn thất vọng.
“Đi tìm chàng rồi.” trong giọng nói bất đắc dĩ của Phượng Triêu Hoa mang
theo một chút hài lòng, hình như rất hưởng thụ khi hai cha con bọn họ để lỡ nhau.
“Tìm ta? Còn nhỏ tuổi đã có chủ kiến như thế, xem ra
con chúng ta quả nhiên không tầm thường.” Long Liễm Thần vô cùng tự hào
cười.
“Chàng thật sự không định hỏi là nam hay nữ à?”
“Nam nữ đều giống nhau.”
“Dĩ nhiên không giống nhau.” Phượng Triêu Hoa hếch mày, nói: “Con cháu nhà Đế Vương, nam nữ chênh lệch lớn đấy.”
Long Liễm Thần cười khẽ, “Con chúng ta dù là nam hay nữ, ta đều sẽ đối xử như nhau .”
“Thật sự không muốn biết?” Nếu không phải hiểu hắn, Phượng Triêu Hoa nhất định sẽ hoài nghi hắn không vui mừng vì có con.
“Thật.” Không muốn, thật sự không muốn, tuyệt đối không muốn, vô cùng không muốn
Đang lúc hai người nồng tình mật ý lúc, một giọng nói cực kỳ không thức thời vang lên.
“Bái kiến Hoàng thượng.” Thật ra thì Trương Viễn đã đứng chờ rất lâu rồi.
Làm thần tử, hắn thật sự không muốn quấy rầy bọn họ gặp lại, nhưng thấy
hai người nhìn nhau chẳng nói gì chỉ có nước mắt, sợ rằng trời tối cũng
sẽ không xong chuyện. Quan viên mất tích là chuyện lớn, không trì hoãn
được.
Long Liễm Thần không vui nhíu mày, buông Phượng Triêu Hoa
ra chuyển thành cầm tay, nhàn nhạt liếc Trương Viễn một cái, đi vào
trong nhà.
Trương Viễn vô tội nhìn bóng lưng của hai người, im lặng đi theo.
Sau khi vào nhà, Long Liễm Thần vừa ngồi xuống liền hỏi, “Chuyện điều tra thế nào rồi?”
Thì ra chủ nhân cũng nóng lòng. Trương Viễn cúi đầu không mặn không nhạt
bĩu môi, sau đó cung kính trả lời, “Hồi Hoàng thượng, tạm thời còn không có tiến triển gì.”
“Không tiến triển ngươi còn về làm gì?” Long Liễm Thần nhàn nhạt nói, sau đó cầm bình trà trên bàn rót một ly trà
cho Phượng Triêu Hoa, sau đó rót cho mình.
Trương Viễn kinh ngạc, không phải nói ở đây đợi thánh giá sao?
Phượng Triêu Hoa nâng chung trà lên hớp một ngụm, cười nhạt, nói: “Không phải
chàng đưa thư bảo hắn chờ chàng đến rồi mới quyết định sao?”
Long Liễm Thần nghe vậy lúng túng ho khan hai tiếng, nói: “Nhưng ta đâu có
bảo hắn nhàn rỗi không làm gì.” Hắn thừa nhận, hắn thật sự bất mãn
Trương Viễn quấy rầy hai người nên mới nổi giận. Nhưng Trương Viễn này
cũng quá bảo thủ, quyết định và điều tra chênh lệch nhiều lắm mà.
Phượng Triêu Hoa cảm thấy bất đắc dĩ với ai đó đang già mồm át lẽ phải, nhưng
đồng thời nàng cũng rất vui mừng, cảm giác quen thuộc lại trở về.
Chỉ là đáng thương Trương Viễn, trung thành và tận tâm lại biến thành vật hy sinh.