Phượng Hí Đông Cung

Chương 90: Q.2 - Chương 90




Nửa đêm, trán Phượng Triêu Hoa bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, sau đó trên người, trên váy đều ướt sũng.

Long Liễm Thần vừa lau mồ hôi cho nàng vừa nhỏ giọng nói: “Long Ngũ, mang một thùng nước nóng đến đây!”

Long Ngũ đứng trong chỗ tối khóe miệng giật giật mấy cái. Đêm tối như thế này, bảo hắn đi đâu để lấy nước nóng? Nhóm bếp đun nước chăng?

Vừa nghĩ tới việc phải đi nhóm lửa đun nước là khóe miệng Long Ngũ bắt đầu co rút. Nhưng dù vậy, hắn vẫn phải nhắm mắt mà đi đến phòng bếp.

Càng về sau, Phượng Triêu Hoa càng chảy nhiều mồ hôi hơn. Long Liễm Thần không sợ phiền, liên tục lau mồ hôi giúp nàng, trong lòng lại như có lửa đốt, sốt ruột nói thầm, “Mạch tượng vững vàng, sốt cũng đã hạ, mà sao vẫn ra nhiều mồ hôi vậy?”

Long Liễm Thần nhíu mày, đưa tay vào trong chăn, cẩn thận cởi hết các nút áo của Phượng Triêu Hoa ra, sau đó cởi áo quần ướt nhẹp trên người nàng xuống. Nhưng như thế vẫn chưa đủ, áo trong cũng bị ướt, nếu không mau cởi ra sẽ cảm lạnh mất.

Long Liễm Thần do dự trong chốc lát, sau đó lại đưa tay vào cởi cái yếm của Phượng Triêu Hoa. Nhưng không biết vì sao, tay không nghe theo sự điều khiển, càng cởi nút thắt lại càng chặt.

“Đáng chết!” Long Liễm Thần mắng thầm một tiếng, cố gắng gạt bỏ những hình ảnh trong đầu, hít sâu một hơi, tiếp tục cởi yếm của Phượng Triêu Hoa. Đúng lúc này ngón tay lại chạm phải làn da nhẵn mịn khiến trong lòng hắn lại rối loạn.

Long Liễm Thần vội rụt tay về, nhắm mắt lại, nhưng trong đầu lại hiện lên cảnh hai người thân mật lúc trước.

Lúc này, tiếng hô của Cảnh Võ đã kịp thời đánh thức Long Liễm Thần “Nương tử, phòng bếp cháy rồi!”

Long Liễm Thần nghe vậy liền chau mày, đang suy nghĩ xem có nên đi ra ngoài nhìn thử một chút hay không thì Long Ngũ mặt đầy bụi đất xuất hiện.

“Thuộc hạ đã dập lửa rồi....đồng thời…. cũng dội nước rồi.” Mặt Long Ngũ cúi gằm xuống sắp chạm đến đất mất rồi.

Long Liễm Thần nhíu mày, lạnh nhạt nói, “Ta bảo ngươi đi đun nước nóng, chứ không bảo ngươi đi đốt phòng bếp.”

Khóe miệng Long Ngũ giật giật mấy cái rất có quy luật, đầu càng cúi xuống thấp hơn. Hắn nói: “Thuộc hạ vốn muốn dùng nội lực gia tăng thế lửa để nước nóng nhanh một chút, ai ngờ. . chỉ dùng một phần nội lực thôi mà lửa đã cháy dữ dội, trong nháy mắt đã thiêu rụi phòng bếp.”

“Chỉ dùng một phần thôi sao?”

Long Ngũ gật đầu.

“Xem ra nội lực của ngươi đã tăng lên rất nhiều.”

Long Ngũ nghe vậy, khóe miệng co quắp mấy cái. Đây có tính là khích lệ không?

Lúc này, Minh Nguyệt chạy vọt vào, nói: “Có người phóng hỏa đốt phòng bếp. Có cần phải chuyển Thất công tử đến nơi khác không?”

Long Liễm Thần hoàn toàn không thèm để ý đến lời đề nghị của Minh Nguyệt, khẽ nhướng hàng lông mày xinh đẹp, vô cùng khách khí nói, “Có thể giúp ta đun một ít nước nóng được không? Nàng cần tắm rửa.”

Minh Nguyệt ngẩn ra giây lát, ngay sau đó vội vàng trả lời, “Tất nhiên là có thể rồi. Ta sẽ đi đun ngay. Khoan đã.... Phòng bếp cháy không phải do huynh đốt đấy chứ?”

“Cứ coi là vậy đi.” Long Liễm Thần thản nhiên nói.

“‘Coi là vậy’ nghĩa là sao hả?” Minh Nguyệt cảm thấy bất mãn với thái độ không thèm để ý của y. Đã đốt bếp nhà người ta rồi thì cũng đừng nói những lời hời hợt qua loa như thế chứ!

“Đúng vậy. Cô cứ coi như là ta làmđi.” Dứt lời, Long Liễm Thần lại mở miệng nói: “Ta sẽ bồi thường tổn thất cho cô. Nhưng bây giờ, ta cần nước nóng, cành nhanh càng tốt. Nàng ra rất nhiều mồ hôi. Nếu không mau giúp nàng tắm rửa để hạ nhiệt sẽ rất dễ bị cảm lạnh.”

“A…Thất công tử….sao huynh không nói sớm!” Minh Nguyệt trợn mắt nhìn Long Liễm Thần, rồi vội vàng chạy đến nhà bếp, trong lòng nhủ thầm ‘Mong rằng nồi nấu nước vẫn còn.’

Sau khi Minh Nguyệt rời đi, Long Ngũ phẫn nộ hiện thân, có chút mất tự nhiên nói, “Ngài không cần nhận lỗi về mình.” Ai làm người đó chịu! Để thái tử gia phải chịu tiếng xấu thay khiến trong lòng hắn thấy rất áy náy.

“Tránh cho nàng lại hỏi này hỏi nọ. Rất phiền!” Long Liễm Thần thản nhiên ‘dội một gáo nước lạnh’, làm cho trái tim nhỏ bé đang cảm động sắp rơi nước mắt của Long Ngũ dần trở nên lạnh lẽo.

Thì ra là mình hiểu nhầm! Long Ngũ lại co giật khóe miệng một lần nữa, sau đó tiếp tục ẩn thân làm ám vệ.

Chỉ chốc lát sau, Cảnh Võ xách một thùng nước nóng còn Minh Nguyệt mang theo một cái bồn tắm thật to đến.

“Hai người vất vả rồi.” Long Liễm Thần nhận lấy bồn tắm, , sau đó ném cho hai người ánh mắt ‘đi thong thả không tiễn’.

Minh Nguyệt đứng im tại chỗ, mấy lần muốn nói lại thôi. Nàng mím môi một cái, cuối cùng nói: “Huynh muốn giúp Thất công tử tắm rửa à?”

Long Liễm Thần gật đầu, “Có vấn đề gì không?”

“Tất nhiên là không có.” Cảnh Võ nói xong liền kéo Minh Nguyệt đi ra ngoài.

Minh Nguyệt vừa bị kéo ra ngoài, vừa phản kháng: “Chàng kéo thiếp làm gì?”

“Đi ngủ.” Cảnh Võ dứt khoát trả lời.

“Thiếp còn muốn nói!”

“Sau khi thức dậy rồi hãy nói.” Dứt lời, Cảnh Võ dùng một tay dứt khoát bế ngang người Minh Nguyệt, nhanh chóng rời đi.

Xa xa, Long Liễm Thần vẫn có thể nghe được tiếng hai người cãi nhau.

“Chàng thả thiếp xuống mau! Y muốn giúp Thất công tử tắm rửa đó, như vậy làm sao được.”

“Đó là chuyện giữa vợ chồng nhà người ta, có cái gì mà không được.”

“Nhưng Thất công tử còn đang hôn mê bất tỉnh, ai biết được y sẽ giở trò gì chứ. Ngộ nhỡ bọn họ không phải vợ chồng thì sao? Chẳng phải danh tiết của Thất công tử sẽ bị hủy hoại ư?”

“Nương tử, nàng không thấy từ đầu tới cuối y vẫn ở bên cạnh trông nom Phượng thất, nửa bước không dời à? Đến bây giờ cơm cũng chưa ăn miếng nào, ngay cả một hớp nước cũng chưa uống.”

“Vậy thì sao?”

“Cứ coi như hiện giờ bọn họ không phải là vợ chồng, thì sớm muộn gì cũng sẽ thành vợ chồng thôi. Ta cảm thấy bọn họ rất xứng đôi, chúng ta đừng quấy rầy người ta nữa.”

“Nhưng.... .”

“Hay là nàng vẫn chưa dứt hết tình cảm với Phượng thất?

“Chàng nói lung tung gì thế!”

“Vậy tại sao nàng quan tâm nàng ấy như vậy?”

“Thiếp.... Không phải....”

“Nương tử, trở về phòng rồi từ từ giải thích.”

“Quả là một đôi vợ chồng thú vị.” Long Liễm Thần cười một tiếng, bắt đầu tưởng tượng đến cuộc sống tương lai, ngày ngày sớm tối cùng chung sống với Phượng Triêu Hoa.

Mặc dù không thể có cuộc sống bình thản ‘nam cày ruộng nữ dệt lụa’ như bọn họ, nhưng nhất định cũng sẽ ân ái giống như vậy.

Long Liễm Thần nhếch khóe miệng lên, vô cùng vui thích khẽ cười một tiếng. Hắn dùng tay thử nước ấm, sau khi cảm thấy nhiệt độ thích hợp mới đến ôm Phượng Triêu Hoa qua.

Long Liễm Thần vén chăn lên, không có thời gian nghĩ nhiều, nhanh chóng cởi nốt nội y còn sót lại trên người Phượng Triêu Hoa xuống, ôm nàng lên, sau đó từ từ bỏ vào trong bồn tắm, động tác cực kỳ dịu dàng, cực kỳ lưu loát.

Nhưng vừa bình thường được một lát, Long Liễm Thần lại thấy thân hình tinh tế đầy hấp dẫn trong nước, khiến thân thể hắn nổi lên phản ứng.

“Đáng chết!” Long Liễm Thần nhắm mắt quay mặt đi, kìm chế dục vọng trong cơ thể, cố gắng hết sức không nhìn xuống vẻ đẹp diễm lệ ở bên dưới, một lòng một dạ giúp Phượng Triêu Hoa tắm rửa. Nhưng cuối cùng vẫn không thể không nhìn. Phản ứng mãnh liệt của thân thể khiến cho lý trí của hắn hoàn toàn trở nên vô dụng.

Đột nhiên, Long Liễm Thần cảm giác tay mình bị giữ chặt lại, sau đó, lại được thả ra.

Long Liễm Thần từ từ mở mắt ra. Ánh mắt của hắn bất chợt đối diện với một đôi mắt lạnh lùng, rất lạnh, cực kỳ lạnh! Tâm hắn trùng xuống, dần chìm vào đáy cốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.