Trăng lặn quạ kêu, sương trắng lượn lờ, sắc trời mờ sáng loáng thoáng soi rọi vài bóng dáng lác đác hối hả đi trên đường, đường phố tờ mờ sáng có vẻ
hết sức yên ả.
Một chiếc xe ngựa lộc cộc chạy qua, đầu tóc phu xe ướt đẫm, đó là kết quả của việc lên đường suốt đêm.
“Công tử, chừng nào mới được nghỉ ngơi vậy? Xương cốt khắp người ta sắp rã ra luôn rồi.” Long Hiểu Vân chống cằm uể oãi than phiền.
Phượng Triêu Hoa giương mắt nói: “Chút khổ cực này đã không chịu nổi, còn đòi xông pha giang hồ cái gì.”
Long Hiểu Vân nghe vậy trong chớp nhoáng trở nên hào khí dồi dào, thần thái
trong đôi mắt to tròn vô cùng sáng láng, “Ta đương nhiên có thể chịu
được gian khổ! Ta chỉ sợ công tử mệt thôi.”
Phượng Triêu Hoa cười lắc lắc đầu, vén màn cửa nhìn xem phía bên ngoài, nói: “Đã đến huyện
Trường Phong rồi, nếu như chúng ta giục ngựa không ngừng lên đường,
trước khi trời tối là có thể đến được Nam Lăng.” Kéo dài năm ngày, cuối
cùng cũng sắp đến Nam Lăng rồi.
Long Hiểu Vân rống lên, “Còn phải giục ngựa không ngừng! Có lầm lẫn không công tử! Chúng ta đã hai ngày
chưa có xuống xe ngựa nghỉ ngơi.” Tuy rằng trên xe có lương khô, nhưng
ăn lương khô suốt hai ngày nay, nàng thật sự ăn không vô nữa.
“Nếu đã kiên trì được hai ngày, thêm một ngày nữa tại sao không được?”
“Đừng mà!” Long Hiểu Vân làm bộ đáng thương nhìn Phượng Triêu Hoa, véo véo
hai gò má của mình nói: “Chẳng lẽ huynh không nhìn thấy bây giờ ta rất
xanh xao vàng vọt hay sao?”
Phượng Triêu Hoa nhướng mày, nhạt nhẽo phun ra hai chữ, “Không có.”
Long Hiểu Vân trợn ngược hai mắt, chu môi than thở, “Ta sắp chết đói rồi.”
Phượng Triêu Hoa cau mày, “Có vẻ như ta đã bỏ đói ngươi mấy ngày qua?”
“Ta đã ăn lương khô hai ngày rồi! Hai ngày đó công tử! Lương khô trong túi
đều bị ta ăn sạch hết rồi. Ta không cầu sơn hào hải vị, nhưng ít ra phải cho ta ăn món gì đó mềm một chút, uống chút nước nóng chứ?” Cả ngày ăn
lương khô cứng ngắc, uống nước thì lạnh tanh, quai hàm của nàng cũng sắp vỡ luôn rồi.
“So với dân chạy nạn ăn đói mặc rách thì ngươi đã rất may mắn rồi.” Phượng Triêu Hoa lạnh lùng nghiêm nghị nói.
Ngay tức thì, biểu hiện đáng thương trên mặt Long Hiểu Vân liền biến mất
không còn dấu vết, cụp mi xuống mấp máy môi, vẻ mặt tỏ ra áy náy.
Phượng Triêu Hoa thấy thế cũng đành thở dài nói: “Phu xe, dừng lại ở ‘Khách điếm Thiên Nhất’ phía trước.”
“Dạ, công tử.” Phu xe bắt đầu ghì dây cương giảm tốc độ.
Long Hiểu Vân mím mím môi, nhỏ giọng nói, “Hay là chúng ta cứ lên đường đi. Ta ăn lương khô cũng được.”
Phượng Triêu Hoa lắc đầu, vỗ vỗ vai nàng, nói: “Xuống xe nghỉ ngơi cho khỏe
một chút cũng được. Mấy hôm nay là ta sơ sót.” Vừa nhìn Tiểu Cửu đã biết là thiên kim nhà giàu chưa từng chịu khổ, làm sao có thể chịu nổi rong
ruỗi suốt ngày suốt đêm thế này.
Long Hiểu Vân hít hít mũi nói:
“Là ta không đúng. Đã ra khỏi nhà rồi mà còn yêu cầu cái này yêu cầu cái kia, đúng là quá tùy hứng.”
Phượng Triêu Hoa nghe vậy đang định
mở lời an ủi thì Long Hiểu Vân lại tiếp tục buồn bã bổ sung, “Ngại này
ngại kia, thật chẳng có phong cách của người trong giang hồ chút nào.”
Phượng Triêu Hoa hơi kinh ngạc, khóe miệng giật nhẹ hai ba lần rất có nhịp
điệu, hết sức tò mò hỏi, “Vậy làm sao mới có phong cách của người trong
giang hồ?”
Long Hiểu Vân cau mày nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Hào
phóng rộng lượng, co được dãn được. Không ăn không uống cũng không la
đói, máu đổ mồ hôi rơi cũng không than mệt. Vì bằng hữu giúp bạn không
tiếc cả mạng sống, nói đạo nghĩa trọng nghĩa khí.”
Phượng Triêu Hoa hơi nhếch môi, vô cùng nhỏ nhẹ ôn tồn nói, “Nha đầu, người trong giang hồ cũng là người, không phải thần.”
“Có ý gì?”
“Là người đều sẽ phân chia ra tốt xấu, đều cần phải ăn cơm uống nước. Người trong giang hồ cũng không ngoại lệ.”
“Nhưng mà….”
Lúc này phu xe nói: “Công tử, đến khách điếm Thiên Nhất rồi ạ.”
“Xuống xe thôi.” Dứt lời Phượng Triêu Hoa đã ra khỏi xe ngựa.
Long Hiểu Vân gãi gãi đầu cũng bước xuống theo.
“Chào khách quan, nghỉ ngơi hay ở trọ?” Tiểu nhị ân cần tiến lên đón. Vừa mới mở cửa đã có khách rồi, mở cửa thuận lợi, mở cửa thuận lợi rồi!
Phượng Triêu Hoa hờ hững nhìn nhìn tiểu nhị vẫn đang loay hoay sắp ghế nói:
“Phòng hảo hạng chữ Thiên thứ nhất, pha một bình Bích Loa Xuân Ngân Thúy và một bình Long Tĩnh Vũ Hậu đưa lên đây.”
“Hả?” Tiểu nhị kinh ngạc, sau đó ngượng ngùng nói, “Tiểu điếm không có loại trà công tử muốn.”
Phượng Triêu Hoa khoát khoát tay với tiểu nhị nói: “Có, mau đi pha trà đi.”
Nói xong đi thẳng lên lầu hai, quen thuộc như nhà của mình.
Long
Hiểu Vân vội vàng đuổi theo nói: “Huynh đừng nên làm khó chủ quán người
ta. Ta từng nghe tam ca nói, Bích Loa Xuân Ngân Thúy và Long Tĩnh Vũ Hậu đều là hàng quý hiếm trong các loại trà, hiếm thấy vô cùng. Ta cũng
chưa từng được uống nó. Tiểu điếm nhỏ nhoi này sao có thể có được chứ?”
“Nếu đã muốn uống trà, tất nhiên nên chọn loại ngon nhất.” Phượng Triêu Hoa dửng dưng nói.
“Nhưng người ta nói không có mà.”
Phượng Triêu Hoa nói với vẻ sâu xa khó dò, “Có hay không có, vậy thì phải xem đối tượng là ai.”
***
Tại đại sảnh dưới lầu.
Tiểu nhị đi tới đi lui, rối rắm mà không có cách giải, vì vậy chạy đến trước quầy hỏi, “Ở điếm chúng ta có Bích Loa Xuân Ngân Thúy và Long Tĩnh Vũ
Hậu sao?”
Thủ quỹ đang đánh bàn tính lạch cạch ngẩng đầu nói: “Trong điếm chúng ta có gì không phải ngươi là người rõ nhất sao?”
“Đúng là vậy, nhưng có một vị công tử vừa mới đến rất cổ quái.”
“Ta thấy được.” Quầy tính tiền cách cửa chính cũng không xa.
“Vậy ngươi nói xem, có phải hắn đang đùa bỡn ta không?”
“Không giống.”
Tiểu nhị gật đầu, “Ta cũng cảm thấy vậy. Nhưng trong điếm chúng ta thật sự không có hai thứ này!”
Lúc này, một chưởng quỹ tuổi tầm sáu mươi nhưng rất cường tráng đi tới nói, “Sáng sớm không lo làm việc, đứng đó xì xầm to nhỏ cái gì.”
“Ngài tới thật đúng lúc.” Tiểu nhị đem sự tình vừa xảy ra thuật lại đầu đuôi cho chưởng quỹ nghe.
Nghe xong, chưởng quỹ như có vẻ suy nghĩ, hỏi, “Là một người hay hai người?”
“Một người.”
“Không đúng. Một người sao lại yêu cầu hai bình trà chứ?”
“À, tôi nhớ ra rồi, đi sau hắn còn có một tiểu thư đồng nữa.”
Chưởng quỹ hỏi, “Ở gian phòng nào?”
“Chữ Thiên thứ nhất.”
“Đi tiếp những khách quan khác. Những người đó để ta tự mình chiêu đãi.” Nói xong, chưởng quỹ đi vào hậu phòng.
“Oa, người tới lần này nhất định là nhân vật ghê gớm lắm.” Tiểu nhị kích động nói.
Thủ quỹ lườm hắn nói: “Chúc mừng ngươi, cuối cùng đã phát hiện được.”
“Ngươi….”
***
“Cốc cốc….” Có tiếng gõ cửa.
“Ta đi mở cửa.” Long Hiểu Vân vội vàng đứng lên mở cửa, “Hả? Sao khách điếm lại có tiểu nhị lớn tuổi thế này?”
Chưởng quỹ giật mạnh mép môi hai cái nhưng không đáp lời, nghiêng người bước
vào cửa, thái độ rất cung kính nói, “Thất công tử, quả nhiên là ngài.”
Phượng Triêu Hoa nhướng mắt, nhếch môi nở nụ cười ôn hòa, điềm tĩnh nói, “Một năm không gặp, phong thái Lưu thúc vẫn như xưa.”
Chưởng quỹ đặt trà lên bàn, nói: “Thất công tử đừng giễu cợt lão nô.”
Phượng Triêu Hoa cười cười, tự rót cho mình một ly Long Tĩnh Vũ Hậu, hương trà từng luồng thơm ngát lập tức lan tỏa khắp cả căn phòng.
“Đã uống qua rất nhiều Long Tĩnh, chỉ có hương của Lưu thúc pha là thuần khiết nhất.” Phượng Triêu Hoa cất lời khen ngợi.
Chưởng quỹ vui mừng cười nói: “Tứ công tử chưa tới sao?” Tứ công tử thích nhất chính là Bích Loa Xuân Ngân Thúy.
“Huynh ấy đang ở Nam Lăng bận việc.”
Chưởng quỹ như hiểu được nên gật gật đầu.
“Trường Phong vẫn tốt chứ? Có phát hiện ra bệnh dịch không?” Phượng Triêu Hoa hỏi.
“Bệnh dịch thì không có. Nhưng dạo gần đây có rất nhiều nhân sĩ giang hồ xuất hiện nhiều hơn trước.”
“Nhân sĩ giang hồ nhiều hơn?” Phượng Triêu Hoa nghi hoặc lẩm nhẩm tự nói: “Trên giang hồ lại phát sinh chuyện lớn như vậy sao?”
“Không biết. Bọn họ làm việc rất kín đáo, không thăm dò được gì cả.”
Phượng Triêu Hoa gật đầu nói: “Đi chuẩn bị chút thức ăn mang lên trước.”
“Được.”
Đợi Lưu thúc đi khỏi, Long Hiểu Vân lập tức reo lên, “Công tử, chúng ta ở lại chỗ này hai ngày nha!”
Phượng Triêu Hoa không trả lời.
“Chẳng lẽ huynh không muốn biết đã xảy ra chuyện lớn gì sao? Lỡ như bọn họ
đang lập kế hoạch chuyện xấu gì gây họa cho dân chúng Nam Lăng thì sao
hả?” Long Hiểu Vân nói trúng tim đen.
Hai hàng lông mi của Phượng Triêu Hoa chớp nhẹ, lạnh nhạt nói, “Sáng sớm ngày mai tiếp tục lên đường.”