Trưa ngày hôm sau, trong căn phòng trang nhã chữ Thiên thứ nhất ở Vân Nghê
lâu, Tô Tứ không ngừng xoay cái ly trên tay, lầm bầm nói, “Nếu không tới thì ta đi đây.”
“Tứ công tử đừng vội, Thất công tử sắp đến rồi.” Vân nương trấn an nói.
“Tiểu Thất chưa bao giờ trễ hẹn, hôm nay sao thế nhỉ?”
“Chuyện này….” Vẻ mặt Vân nương khó xử, muốn nói lại thôi.
“Có nội tình?” Hai mắt Tô Tứ tỏa sáng, thể hiện hình như hắn rất hứng thú với chuyện này.
“Chuyện này…. Chuyện này…..”
Tô Tứ hất cằm nói: “Bản công tử ra lệnh cho bà nói.”
Vân nương mím mím môi nói: “Tối qua Thất công tử theo Minh Nguyệt du hồ, cả đêm không về. Có lẽ Thất công tử…..bị mệt rồi.”
Tô Tứ hơi sững người, ngay sau đó cười to nói: “Không thể nào, không thể nào.”
“Thất công tử thoạt nhìn nho nhã yếu đuối, chắc vì thế mà không chịu nổi giày vò….”
“Vân nương….” Phượng Triêu Hoa khoan thai bước tới.
“A....” Vân nương quay đầu lại, “Thất….Thất công tử.” Thôi xong rồi, vấn đề về chuyện phòng the này là đại kỵ của đàn ông.
Phượng Triêu Hoa lạnh nhạt ném cho người nào đó đang cười hết sức vui vẻ một
cái liếc mắt, nói với Vân nương: “Ra ngoài trước đi, ta và Tứ công tử có chút việc cần bàn.”
“Vâng.” Vân nương như được đại xá, nhanh chóng thoát khỏi hiện trường.
“Tứ ca.” Khẽ gọi một tiếng, Phượng Triêu Hoa tự mình ngồi xuống, vuốt vuốt mi tâm, hai mắt khép hờ, có vẻ như rất mệt mỏi.
“Tối qua muội đi ăn trộm à?” Tô Tứ cười trêu nói.
“Trộm tới tìm muội.”
Nghe vậy, sắc mặt Tô Tứ thay đổi nghiêm túc hẳn lên, hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
“Còn nhớ Lý Đức Thiên không?”
“Dĩ nhiên nhớ.” Ở Nam Lăng, hầu như không ai không biết Lý Đức thiên, một vị quan tốt như ông ta, không có người thứ hai.
“Ông ta có một nữ nhi.”
“Chuyện này ta biết. Nha đầu đó nói nếu không phải muội thì sẽ chẳng chịu lấy ai cả.”
“Huynh cũng biết?” Phượng Triêu Hoa kinh ngạc hỏi.
Tô Tứ nhướng mày, “Người có mắt ai cũng biết. Rành rành ra thế.”
Phượng Triêu Hoa thở dài một tiếng, thì ra chỉ có mình bây giờ mới biết thôi.
“Tại sao đột nhiên nhắc tới nàng ta?” Lời vừa ra khỏi miệng, Tô Tứ chợt ý
thức được gì, kêu lên, “Minh Nguyệt chính là nha đầu đó?”
Phượng Triêu Hoa bất đắc dĩ gật đầu nói: “Có người đang truy sát nàng ta. Đêm
qua ở Kinh Hồ bị ám sát, sau khi chạy thoát, muội không yên tâm để nàng
ta đi về một mình, vì vậy ở lại khách điếm với nàng ta suốt đêm.” Minh
Nguyệt có ngủ hay không nàng không biết, nhưng nàng thì cả đêm không hề
chợp mắt. Nếu người bị truy sát là mình thì không nói, binh đến tướng
chắn, nước đến đất chặn, nên làm thế nào thì cứ làm thế đó, cần gì phải
vì lo lắng cho người sát vách bị bắt đi mà không dám chợp mắt.
Tô Tứ nhíu chặt mày kiếm, nói: “Vật kia có phải ở trong tay nàng ta không?”
“Có lẽ thế.” Nếu như không có trong tay nàng, thì sẽ không bị đuổi giết như thế.
“Muội định xen vào chuyện này?”
Muốn xen vào ư? Phượng Triêu Hoa trầm ngâm một hồi lâu, nói: “Không muốn.”
“Vậy thì đừng quản nữa.” Nhìn dáng vẻ nàng mệt mỏi, Tô Tứ thấy hơi đau lòng.
“Phái người bảo vệ nàng ta. Lúc đầu muội cứu nàng về, không phải để cho nàng
ta chết lại lần nữa.” Phượng Triêu Hoa lạnh nhạt nói.
Tô Tứ gật đầu, đột nhiên cười ha hả nói, “Thái tử phu quân của muội có diện mạo thế nào hả? Có anh tuấn như ta không?”
Phượng Triêu Hoa khẽ cười một tiếng, nói: “Không có.”
“Muội vẫn chưa gặp y.” Phượng Triêu Hoa ăn ngay nói thật.
“Hả….Không phải chứ. Chẳng lẽ diện mạo hắn tệ đến không nỡ nhìn?” Cuối cùng, Tô Tứ nghiêm mặt, nhấn giọng chân thành nói, “Tướng mạo con người là được cha mẹ ban cho, muội không thể bởi vì diện mạo hắn khó coi mà ghét bỏ hắn.
Thật lòng mà nói, trên đời này có mấy ai có thể có được diện mạo anh
tuấn như Tứ ca của muội chứ…. Này, sao muội lại ngủ nữa rồi! Không được
ngủ, không được ngủ…”
Thấy kêu gọi cũng không có hiệu quả, Tô Tứ thức thời sờ sờ mũi, bất mãn lầu bầu nói: “Lần nào cũng vậy, chẳng nể
mặt chút nào cả. Dù cho muội cảm thấy tự ti mặc cảm cũng không cần lần
nào cũng dùng việc ngủ để trốn tránh nha.”
Phượng Triêu Hoa bĩu
môi, mở mắt nói: “Chỉ có cách này mới có thể làm cho huynh ngừng ngay
việc tự đánh giá cao chính mình trong thời gian ngắn nhất. Huống chi….”
Thở dài một tiếng rồi nói tiếp, “Thật sự là muội rất muốn ngủ.” Cả đêm
không ngủ, chỉ có chính nàng mới biết, điều này đối với nàng là một
chuyện khổ sở cỡ nào.
Tô Tứ nhướng mày, “Không cho ngủ. Ta vó ngựa không ngừng tới đây không phải để xem muội ngủ đâu.”
Phượng Triêu Hoa xoa xoa hốc mắt, đem hộp gấm đưa cho hắn, nói: “Rắc rối chưa
giải quyết, muội đây cũng không mơ chăn êm nệm ấm mà ngủ được yên giấc.”
Tô Tứ không hiểu mở hộp gấm ra, cầm miếng vải lên nhìn một hồi
lâu, sau đó để sát mũi ngửi ngửi, bất chợt nhướng mày, lạnh lùng nói,
“Bách Hoa Lộ đoạn tử tuyệt tôn.”
Phượng Triêu Hoa hít một hơi thật mạnh, lần đầu tiên quanh thân xuất hiện sát khí.
“Muội đã đắc tội với ai à?”
“Phải nói, có người đã đắc tội với muội.” Giọng Phượng Triêu Hoa nói ra rất
nhẹ, nhưng cảm xúc trong đó lại thể hiện vô cùng rõ ràng nàng đang tức
giận.
Tô Tứ lại bắt đầu cảm thấy hứng thú, đáy mắt thoáng hiện
lên tia sáng, “Có cần Tứ ca ra sức gì không?” Đây là lần đầu tiên Tiểu
Thất tức giận, rất muốn nhìn xem người đắc tội với nàng sẽ có kết quả ra sao.
Phượng Triêu Hoa ném cho người đang có tư tưởng định ngồi
xem cuộc vui nào đó một cái liếc mắt, nói: “Chuyện này muội tự xử lý.
Cần huynh giúp một tay là một chuyện khác.”
Tô Tứ nghe vậy liền méo mặt, phất phất tay tỏ ra không hứng thú lắm.
Sớm đoán được hắn sẽ như thế. Phượng Triêu Hoa nhếch miệng, nói: “Trong
vòng nửa tháng, muội không muốn thấy bất kỳ cửa hiệu nào mang tên Trần
nữa.”
“Không phải Trần Thanh Phi là tỷ phu của muội sao?”
“Cho dù là tỷ phu, phách lối cũng không thể bốc cao hơn trời được.” Phượng Triêu Hoa lạnh nhạt nói.
“Trở mặt thành thù rồi à?” Hắn chỉ cảm thấy hứng thú với những chuyện như thế này.
Phượng Triêu Hoa thở dài nói: “Ngay cả việc nhà của muội, huynh cũng không muốn bỏ qua?”
“Phàm là có giá trị bát quái, ta đều sẽ không bỏ qua.” Dáng vẻ Tô Tứ lúc này tỏ ra con người của ta rất có nguyên tắc.
“Không phải, không có bất hòa, chỉ muốn cho hắn một chút giáo huấn, để hắn dụi sạch mắt nhìn cho rõ, người nào có thể khi dễ, người nào cần phải che
chở.”
“Nếu toàn bộ cửa tiệm của hắn bị đóng cửa, tỷ tỷ muội tính sao?” Trần Thanh Phi là người hành thương duy nhất của Trần gia. Một
khi phá sản, thì cũng có nghĩa là hắn chỉ còn hai bàn tay trắng.
“Chỉ tạm thời đóng cửa mà thôi. Khi thời cơ tới, hắn sẽ ‘đông sơn tái khởi’.”
Tô Tứ nhướng mày, “Được rồi, ta giúp muội lần này. Nhưng mà, muội nhất định phải dùng tin đồn bậc nhất để bồi thường cho ta.”
“Thành giao.” Nói xong, Phượng Triêu Hoa đứng dậy tính đi, vừa tới cửa lại
nghĩ đến một chuyện, vì vậy quay đầu lại hỏi: “Có nghe nói qua người tên Long Kiếm Hi này chưa?”
“Long Kiếm Hi?” Tô Tứ cau mày suy nghĩ một chút, nói: “Ta chỉ nghe nói đến Long Kiếm Vân.”
“Long Kiếm Vân là ai?” Nàng rời khỏi giang hồ đâu có bao lâu? Sao đối với mấy cái tên này đều thấy rất xa lạ.
“Thủ lĩnh cường đạo của sáu tỉnh Tây Nam.”
Phượng Triêu Hoa giật mình, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi. Bộ dáng của y nhìn có vẻ khác xa với bọn cường đạo.
“Nhưng chưa nghe nói qua Long Kiếm Vân có huynh đệ nào, chẳng lẽ có bí ẩn gì
mà ta không biết?” Bỗng dưng, trên mặt Tô Tứ lại xuất hiện tia sáng,
nói: “Vấn đề này thật đáng để tra cứu!” Tin tốt à tin tốt!
Phượng Triêu Hoa bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Sau khi thu thập được nội tình, nhớ phải báo cho muội biết trước tiên.” Dứt lời, nhanh chóng rời đi. Nàng
thật sự rất buồn ngủ.
Tô Tứ sững sờ, tự nhủ, “Từ khi nào mà muội ấy cũng có hứng thú với những tin đồn như thế?”