Non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình, núi Tiểu Hàn giống như không thuộc cõi trần.
“Lục Bình, thu dọn đồ đạc thôi.” Cô gái mặc váy trắng khẽ thả bút lông trong tay xuống, cực kỳ tiếc nuối vì vẫn chưa thể hoàn thành được bức họa
trước mắt. Kể từ cái ngày dùng huyết mực để vẽ, mỗi lần vẽ tranh trước
mắt sẽ luôn hiện lên rõ mồn một khuôn mặt ấy. Nó giống như một cơn ác
mộng, không xua đi được. Năm năm trôi qua, nàng sớm đã chấp nhận sự
thực, nếu thực sự không thể quên vậy cũng không cần quên nữa.
Lục Bình mặc bộ váy xanh đơn giản đứng đằng sau không khỏi thở dài khe khẽ, nàng đã quen với việc suốt năm năm qua tiểu thư nhà mình vẫn vô số lần
không thể hoàn thành bức họa. Chỉ là nàng vẫn cảm thấy đau lòng thay cho chủ tử mà thôi. Nàng nhìn phía chân trời xa, không biết người trong
lòng tiểu thư thế nào rồi!
Tầm mắt Phượng Triêu Hoa không nhìn về nơi xa xăm, lạnh nhạt nhìn Lục Bình dọn dẹp, trong lòng bắt đầu suy
nghĩ tới một chuyện khác.
“Con à!”
Một giọng nói bỗng vang lên trong không gian tĩnh mịch, tuy lộ rõ sự già cả nhưng vẫn có thể
làm chấn động màng nhĩ “mỏng manh” của Phượng Triêu Hoa. Dự cảm chẳng
lành của nàng không lẽ sẽ ứng nghiệm nhanh như vậy sao? Nghĩ tới đây,
nàng vỗ trán, chẳng lẽ người kia không thể để cho nàng được yên sao?
Phượng Liêm lúc này đã đi tới sau lưng Phượng Triêu Hoa, vừa quét mắt đã thấy
Lục Bình đang lanh lẹ thu dọn dụng cụ vẽ tranh, lập tức hiểu được rằng
con gái hôm nay lại vẽ tranh thất bại. Trong lòng ông muốn nói, nhưng
ông hiểu rằng có một số việc không nói ra vẫn tốt hơn. Dù sao ông cũng
không muốn tranh cãi với con gái.
Phượng Triêu Hoa hơi liếc về phía phụ thân, kịp thời mở miệng ngăn cản: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Ông vừa nghe vậy liền trợn mắt, con bé không muốn chào đón cả phụ thân sao? Ông liếc nhìn Lục Bình bên cạnh đang cười cợt không hề giấu giếm, trong lòng bực tức: tốt xấu gì cũng là một tay ông nuôi lớn con bé, không
phải chỉ là một con nhóc chưa dứt sữa sao! Mặc dù, Phượng Liêm không thể không thừa nhận, gien di truyền của Phượng gia bọn họ thực sự quá tốt,
đúng là con hơn cha.... . Ông lặng lẽ cọ cọ chân, thành thật nói: “Có
thể bảo Tiểu Phong Tranh đổi món ăn khác được không?”
Cái này
cũng không thể trách Phượng Liêm kén chọn, kể từ lúc người nào đó mang
thai mười tháng khẩu vị liền thay đổi. Ăn cơm không chua không chịu, mùa này khoai tây lại rất nhiều, khiến Tiểu Phong Tranh xưa nay tiết kiệm
đồ ăn ra sức làm mỗi ngày một đĩa khoai tây chua cay. Mà hậu quả trực
tiếp chính là Phượng Triêu Hoa và con nhóc nào đó từ trong bụng mẹ đã
thích ăn chua hài lòng vô cùng. Hai vị tiểu thư hài lòng cũng khiến cho
bọn nha hoàn vô cùng vui mừng, chỉ để lại lão già râu tóc bạc trắng này
ngày ngày sa sút tinh thần không ngừng than khổ, thường tới ăn chực nhà
Tô Tứ chứ nhất quyết không ở lại dùng cơm.
Lần này phụ thân lên
núi tìm nàng không phải vì con nhóc kia khiến Phượng Triêu Hoa thở phào. Nhưng vừa nghe thỉnh cầu của phụ thân nàng lại, cực kỳ phối hợp bày ra
vẻ mặt đồng tình, lập tức nói: “Phụ thân, người là bề trên, người nên tự mình nói chuyện với Tiểu Phong Tranh.”
Sớm đã đoán được kết cục
như vậy, Phượng Liêm cũng không nhiều lời, có chút chán nản lùi lại một
bước. Ông há miệng còn định nói thêm gì đó, lại thấy Phượng Triêu Hoa
xoay người xuống núi. Bóng lưng kiên quyết kia rất giống với lúc rời
khỏi Kinh Thành, ông cũng bèn nuốt những lời muốn nói về.
Con cháu tự có phúc của mình....
Con cháu tự có phúc của mình....
Con cháu....
Phượng Liêm rốt cuộc không nhịn được muốn mắng to, dựa tính nết bướng bỉnh của đứa con gái này thì lấy đâu ra phúc con cháu? Đã đến lúc nên để bà mẹ
của con nhóc khôn lỏi kia làm chút chuyện rồi….”
Con gái à, mặc
dù phụ thân chưa bao giờ thắng nổi con cái gì, nhưng lần này cũng đừng
trách phụ thân. Dù sao, phụ thân cũng vì muốn tốt cho con thôi. Hơn nữa, tuy núi Tiểu Hàn rất tốt, nhưng cuộc sống lại quá đơn điệu.
Từng trận gió núi thổi tới, chòm râu của Phượng Liêm cũng phất phơ theo gió. Giờ phút này ông đang lộ ra vẻ “cáo già”. Lục Bình thu dọn đồ xong đang chuẩn bị xuống núi cũng giật thót, không lẽ lão gia trúng tà?
Phát hiện “kinh người” này khiến Lục Bình ba chân bốn cẳng chạy xuống núi.
Nàng phải mau chóng nói cho Tiểu Khúc, để tiểu thư sớm đề phòng. Vẻ mặt
lão gia như thế, rõ ràng là có ý đồ với tiểu thư nhỏ mà. Dù là gì đi
nữa, kết quả cuối cùng nhất định vẫn khiến tiểu thư phiền não ứng phó.
Cái chân lý này là do chính tiểu thư nhỏ nghiệm chứng được sau vô số lần chạy trốn!
Một gian tiểu viện vô cùng bình thường như ẩn như
hiện ở dưới chân núi. Nhìn qua thì không khác gì nhà bỏ hoang trên núi
Tiểu Hàn, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy có những chi tiết nhẵn nhụi, được
mài dũa tỉ mỉ.
Phượng Triêu Hoa cẩn thận đẩy cánh cửa phòng bên
tay phải, vừa nhìn thấy cô bé nằm trên giường trái tim nàng liền thỏa
mãn. Nàng nhẹ nhàng, chậm rãi bước tới trước giường, cẩn thận nâng khuôn mặt còn chưa trưởng thành của con gái lên.
Tục ngữ nói, ba tuổi
là có thể nhìn rõ các nét. Bây giờ Ny Ny đã năm tuổi rồi, đã sớm có thể
nhìn ra ngũ quan của con bé sau này sẽ giống với phụ thân hay mẫu thân.
Cho dù là ai cũng có thể nhìn ra, Ny Ny có khuôn mặt cực kỳ giống nàng,
nhưng vẻ mặt và phong thái lại giống người kia như khuôn đúc. Không ai
nói ra điều này, nhưng cũng không có nghĩa là nàng không biết.
Mỗi lần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này, Phượng Triêu Hoa vẫn luôn bị những ký
ức chôn chặt dưới đáy lòng quấy nhiễu, khiến cho trái tim vốn tĩnh lặng
của nàng lại dậy sóng. Mỗi động tác, mỗi nụ cười của người kia dường như đã hòa vào xương cốt, cho dù năm năm không gặp cũng không hề cảm thấy
xa lạ. Nếu như lúc này hắn đứng trước mặt nàng, không biết nàng còn có
thể thản nhiên mà chào một tiếng: “Long huynh, đã lâu không gặp?”
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi tự giễu, nghĩ nhiều làm gì? Quá nhiều nguyên
nhân khiến cho bọn họ chỉ có thể quên nhau. Cho dù không thể quên được,
cũng không nên si tâm vọng tưởng. Nhưng không biết hắn bây giờ thế nào
rồi? Nàng biết hắn sẽ không quên nàng, nhưng hắn là thái tử, tương lai
chính là vua của một nước, năm năm qua có khi nào đã có người phụ nữ
khác rồi không.
“Cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa vô cùng nhẹ nhàng
vang lên, Phượng Triêu Hoa hoàn hồn, điều chỉnh lại cảm xúc, nhìn con
gái đang ngủ ngon một cái rồi mới nhẹ nhàng rời đi.
Lúc con gái
được hai tuổi, nàng cũng bất đắc dĩ phát hiện ra con mình “vừa khéo” di
truyền thói quen thích ngủ của nàng, hơn nữa còn có xu thế trầm trọng
hơn!
“Tiểu thư....”
Lục Bình nhìn Phượng Triêu Hoa còn đang có chút mơ màng, cẩn thận mở miệng, đến ngay cả chớp mắt cũng không dám.
“Ta không sao. Sao thế?”
Lục Bình thở phào nhẹ nhõm, tiến lên một bước, khẽ khàng nhưng kiên định
nói với Phượng Triêu Hoa: “Tiểu thư, nô tì cảm thấy lão gia sắp có hành
động rồi.”