Long Liễm Thần nghe vậy thoáng sững sờ, rồi chỉ trong nháy mắt chân mày lại
nhướng lên với vẻ dương dương tự đắc, giương mắt há miệng tính nói…Nhưng khi khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, bất ngờ phát hiện ra vẻ đùa cợt
trong đáy mắt Phượng Triêu Hoa thì ngay tức khắc nuốt lại lời tính nói
vào lòng, nhưng tên đã lắp vào cung không bắn ra không được, lời nói đã
tuôn trào ra khỏi cổ họng….Nhưng không ngờ lời nói vừa phát ra khỏi
miệng liền hóa thành khí lạnh dội ngược vào lồng ngực, chỉ phát ra một
tiếng hô nhỏ, "Rắn…."
Long Liễm Thần thật không ngờ vị ‘khách sơn dã’ này lại đột nhiên tới chơi,
vì thế nhất thời hoang mang lo sợ, đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích. Gương mặt tuấn tú mê người chuyển sang trắng bệch không còn giọt máu.
Thấy phản ứng đó của Long Liễm Thần, Phượng Triêu Hoa kinh ngạc không thôi.
Nàng vốn muốn đùa giỡn y một chút cho nên không nhắc nhở bên cạnh chân y có rắn. Ai mà biết được y lại sợ rắn chứ!
Phượng Triêu Hoa không kịp suy nghĩ nhiều, tay trái đẩy Long Liễm Thần ra,
cùng lúc đó tay phải phóng ra một cây kim, trực tiếp ghim thẳng vào mắt
con rắn sát chân trái Long Liễm Thần.
Mặc dù chỉ lo sợ bóng gió nhưng Long Liễm Thần vẫn cảm thấy thật kinh hãi, thái dương giật giật liên hồi.
Phượng Triêu Hoa liếc nhìn Long Liễm Thần thản nhiên nói, "Huynh sợ rắn?" Giọng nói rất khẳng định.
Long Liễm Thần hít sâu mấy hơi, nhướng mắt nhìn Phượng Triêu Hoa rồi lại
nhìn nhìn con rắn đã chết queo sau đó mới vô cùng trấn định nói, "Bất
ngờ, chỉ đơn giản là bất ngờ mà thôi."
"Sợ rắn cũng đâu có gì mất mặt, không cần phải ngượng." Tuy nói thế nhưng đáy mắt Phượng Triêu Hoa vẫn hiển hiện lên đầy ý cười.
Long Liễm Thần quýnh lên lúng túng nói, "Lúc ta còn nhỏ đã từng bị rắn độc
cắn." Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Đúng là ác mộng của tuổi thơ.
Phong Triêu Hoa nhếch mày mím mín môi tiếp tục đi về phía trước nhưng ý cười nơi đáy mắt càng sâu hơn.
"Huynh thì sao? Huynh có sợ thứ gì hay không?" Long Liễm Thần không cam lòng
khi chỉ có hắn là người có xương sườn mềm*. [*Nguyên văn: 软肋. Vốn chỉ phần xương sườn mềm, dễ bị tổn thương. Ý chỉ điểm thiếu sót; nhược điểm; nơi yếu kém, chỗ yếu hại (sự vật, người)]
"Ta ấy à?" Phượng Triêu Hoa vừa đi vừa nghĩ, mãi lâu sau mới lên tiếng, "Ta sợ chết."
Long Liễm Thần đen mặt khi nghe câu đó của Phượng Triêu Hoa đôi môi lẫn cơ
mặt giật giật rất có quy luật, sau đó nói: "Nói chuyện thật thẳng thắn."
"Không phải làm người nên như thế sao?" Tâm tình Phượng Triêu Hoa lúc này vô cùng tốt.
Long Liễm Thần nhíu mày không tán đồng lắm. Không muốn dây dưa về đề tài này nữa, nên nói: " Vừa nãy chúng ta nói tới đâu rồi?"
Đúng là một tên cực kỳ cố chấp. Phượng Triêu Hoa bất đắc dĩ nói, "Huynh thừa biết nếu nói ra thân phận của mình huynh sẽ gặp bất lợi vậy tại sao lại cứ kiên trì như thế?"
"Có lẽ...." Long Liễm Thần chau mày suy nghĩ một lát rồi nói: "Có lẽ ta chỉ là muốn biết tại sao huynh lại bài xích thân phận của ta đến vậy."
"Không vì cái gì cả." Phượng Triêu Hoa nói.
"Phàm chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó." Long Liễm Thần kiên trì truy cứu tới cùng.
Phượng Triêu Hoa mím mím môi, không thèm quan tâm tới Long Liễm Thần nữa.
"Ngay cả thân phận của ta là gì huynh còn chưa biết mà trong lòng đã sinh ra
bài xích như vậy, trong chuyện này nhất định là có nguyên nhân nào đó.
Nếu huynh không phải bài xích thân phận ta vậy chắc chắn là bài xích con người ta.” Long Liễm Thần ngừng lại một chút, sau đó dùng giọng điệu
cảnh cáo nói, "Từ ngày chúng ta quen biết đến nay ta vẫn luôn đối đãi
với huynh như bằng hữu, vì vậy huynh đừng nói ra huynh vốn rất ghét ta. . .Ta không muốn biết bản thân mình làm người lại thất bại như thế."
Phượng Triêu Hoa nghe vậy không khỏi cười phá lên, trêu ghẹo nói, "Nếu huynh
đã không muốn biết, vậy ta cũng không cần nói nữa. Nói thế nào đi chăng
nữa thì hai chúng ta cũng coi như đã đồng sinh cộng tử một lần rồi. Thế
nên vì suy nghĩ đến cảm nhận của huynh ta vẫn không nên nói gì thì tốt
hơn."
"Huynh...." Long Liễm Thần cũng cười nhưng ngay sau đó nhanh chóng thu lại nụ cười, nghiêm túc hỏi, "Nói thật đi rốt cuộc huynh bài xích cái gì?"
Thật là mất hứng! Phượng Triêu Hoa bĩu môi. Hôm nay coi như nàng đã được chứng kiến cái gì gọi là ‘càng cản càng muốn’ rồi.
"Huynh cũng biết sở trường của Tiểu Cửu là dù có chết cũng phải hỏi cho tới
cùng. Mà ta là ca ca cùng mẹ sinh ra với muội ấy, cho nên xét về phương
diện nào đó ít nhiều cũng có điểm tương đồng.” Long Liễm Thần tỏ rõ thái độ ‘nếu y không đạt được mục đích thề nhất định không bỏ cuộc’.
Phượng Triêu Hoa khẽ nhíu mày nói, "Ta không thích có bất cứ mối liên hệ nào
với triều đình." Mà y, có thể dễ dàng nhận thấy y có mối liên hệ không
đơn giản với triều đình, thậm chí còn có dây mơ rễ má với hoàng tộc.
Tuy nàng vô cùng không muốn phát hiện ra chuyện này chút nào, nhưng sự thật quá rõ ràng, không thể coi như không có gì là xong.
Quả nhiên đúng như suy đoán của Long Liễm Thần, vì vậy bất đắc dĩ nói,
"Nhìn ra được." Minh Hiên nói không sai, thân phận của hắn sẽ càng đẩy
Phượng thất ra xa hơn mà thôi.
“Hãy cứ giữ lớp rào chắn đó, đừng ai xuyên qua nó.” Phượng Triêu Hoa nói.
“Nhưng tại sao huynh lại bài xích người trong triều đình như vậy? Nói ra mới
nói, mặc dù Nam Lăng vương hữu danh vô thực ở nhà nhàn phú, nhưng suy
cho cùng vẫn là một Vương gia. Không phải huynh vẫn nhận ông ấy làm
nghĩa phụ sao?”
“Việc này không giống.”
“Sao lại không giống?”
“Ta có thể trả lời không?” Mặc dù Phượng Triêu Hoa dùng câu hỏi, nhưng ánh
mắt của nàng đã truyền đạt ý tứ rất rõ ràng cho Long Liễm Thần.
Tất nhiên Long Liễm Thần hiểu được việc gì cũng nên có chừng có mực, gật
đẩu biểu thị mình sẽ không hỏi nữa rồi chuyển sang đề tài khác, nói:
“Theo kế hoạch của người mặt quỷ thì giờ Tý đêm nay Hộ Long sĩ đều sẽ
uống Đồ Long. Nếu ta đoán không lầm, cũng vào giờ Tý hắn sẽ phát ra tín
hiệu gọi Đồ Long thức tỉnh.”
“Biết được tín hiệu là gì không?”
“Tiếng sáo.”
Phượng Triêu Hoa gật đầu, nhướng mắt nhìn xem sắc trời rồi nói: “ Cách giờ Tý ước chừng còn nửa khắc nữa, đi bộ cũng vừa đủ.”
“Phải nói là vừa đủ tản bộ.” Long Liễm Thần chắp hai tay sau lưng ngẩng đầu
nhìn về phía bầu trời đêm, vừa đi vừa nói, “Trăng thanh gió mát, đúng là thời điểm lý tưởng tản bộ.”
Phượng Triêu Hoa lơ đãng liếc mắt, điều này ngay cả chính nàng cũng không nhận ra được. Nhưng trong lòng nàng biết rất rõ, đây là lẩn tản bộ thư thái
nhất từ trước tới nay của mình, không phải chỉ một người cô đơn, cũng
không phải cảm thấy chật chội khi có hai người.
Hai người không quen biết kết giao bằng hữu, thời khắc yên lặng chỉ xảy ra
khi hai người rơi vào tình huống khó xử, nhưng lúc này hoàn toàn không
có như thế. Hai người cứ như vậy an tĩnh cùng nhau sánh vai bước đi,
nhàn nhã cất bước, không có ai cảm thấy bị mất tự nhiên.
Nửa khắc đồng hồ trôi qua rất nhanh, bước chân hai người vừa đúng lúc đi
tới. Ngay lúc này, bỗng một hồi tiếng sao du dương vang lên.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, ngay sau đó đồng thời vận khí, thi triển khinh công đuổi theo tiếng sáo phát ra.
“Tới rất đúng giờ.” Người mặt quỷ đội nón rộng vành màu đen đưa lưng về phía bọn họ, dường như là đang đặc biệt đợi hai người.
Điều này khiến cả hai hơi bất ngờ liếc mắt nhìn nhau. Long Liễm Thần mở
miệng trước. “Phượng huynh, huynh đoán xem sau cái mặt nạ kia liệu có
phải là người chúng ta quen biết hay không?”
Lời này tuy là nói với Phượng Triêu Hoa nhưng mắt của Long Liễm Thần lại
không hề chớp quan sát người mặt quỷ. Ánh trăng đêm nay rất sáng, vừa đủ soi rọi để hắn nhìn thấy được sau khi người mặt quỷ nghe xong lời của
hắn thì người run nhẹ một cái.
Quả nhiên là người quen! Ánh mắt đen láy của Long Liễm Thần coá vẻ nghiền
ngẫm. Hắn nghĩ, có lẽ hắn biết được sau cái mặt nạ kia cất giấu một bộ
mặt như thế nào.
Phượng Triêu Hoa thì ngược lại chẳng có chút hứng thú nào đối với thân phận
của người mặt quỷ. Nàng chỉ quan tâm tới một vấn đề: “Quan Lương ở đâu?”
Người mặt quỷ cười thật to nói: “Phượng thất, bắt người thì ngươi rất giỏi nhưng về thẩm vấn thì lại thua xa Trương Viễn.”
Phượng Triêu Hoa thoáng giật mình. Mặc dù ân oán giữa nàng và Trương Viễn rất
sâu nhưng chỉ có bọn họ và mấy người bằng hữu thân thiết mới biết được,
sao người mặt quỷ này lại biết? Chẳng lẽ, người này là người mình quen
sao?
Nhưng ngay sau đó Phượng Triêu Hoa bác bỏ sự suy đoán hoang đường đó. Ân oán
giữa mình và Trương Viễn chỉ có mấy vị nghĩa huynh và nhị tỷ biết mà
thôi.
Hay là người quen của Trương Viễn?
Người quen của Trương Viễn ư?
Phượng Triêu Hoa phát hiện ra điều này thì lập tức suy nghĩ, liếc mắt nhìn Long Liễm Thần.
Trong phút chốc hai người đồng thời tấn công về phía người mặt quỷ.
Nhưng thật ngoài dự đoán, người mặt quỷ chưa đánh đã bại, tự mình nghã xuống.
Hai người giật mình, vội vàng tiến lên kiểm tra thì thấy người nọ đã tắt thở. Rõ ràng đây chỉ là một kẻ giả mạo.
“Thân thể vẫn còn ấm, có lẽ vừa mới chết.” Long Liễm Thần thu tay lại nói.
Phượng Triêu Hoa ảo não nhíu mày nói:” Chắc hắn vẫn chưa đi xa” Nàng nói xong liền đứng dậy chuẩn bị đuổi theo người mặt quỷ.
“Đừng đuổi theo.” Long Liễm Thần đưa tay kéo Phượng Triêu hoa lại, nhưng không ngờ bắt trúng tay nàng.
Hai bàn tay vô tình nắm lấy nhau.
Phương Triêu Hoa không phải biết phải làm sao cho vẹn, hất ra không được mà để nguyên cũng không xong, chỉ có thể mặc cho y muốn nắm thì cứ nắm. Cố
gắng bỏ qua sự lúng túng lúc này mà coi như không có chuyện gì, bình
tĩnh hỏi,”Tại sao?”
Suy nghĩ của Long Liễm Thần vẫn còn đang đi hoang bởi khoảnh khắc hai bàn
tay giao nhau, cái cảm giác bất ngờ lẫn xao xuyến đó thật tuyệt diệu là
sao, khiến hắn muốn buông cũng không nỡ.
Giờ khắc này, đột nhiên Long Liễm Thần chỉ có một mong ước, tay trong tay cứ thế, mãi mãi… Mãi mãi đừng rời xa…
Long Liễm Thần bỗng dưng sực tỉnh, có phần không nỡ nhưng cũng vội vàng
buông tay như thể đã bóc nhằm củ khoai nóng bỏng, rầu rĩ nói, "Sau này
huynh đừng mặc nữ trang nữa." Hắn quyết định lấy ý nghĩ kinh thế hãi tục của bản thân để quy tội cho việc ‘mặc loạn quần áo’ của người nào đó.
Phượng Triêu Hoa kinh ngạc, sao tự nhiên lại nói đến chuyện ‘về sau đừng mặc
nữ trang nữa’? Đáp án này dường như cách khá xa với suy nghĩ mà nàng
muốn....
Long Liễm Thần có vẻ hơi xấu hổ mím mím môi, lột mặt nạ của tên giả mạo
xuống, nhưng thật không ngờ…Ngược lại phải há to miệng thốt lên, "Trang
chủ!"
Phượng Triêu Hoa cũng vội vã ngồi xổm người xuống kiểm tra. Sắc mặt trắng
bệch, vùng mắt đầy nếp nhăn, xem qua thì đã gần bốn mươi. Chỉ dựa vào
sắc mặt nàng không thể nhìn ra nguyên nhân cái chết.
"Lại là Đồ Long." Long Liễm Thần giúp trang chủ vuốt mắt, sau đó mấp máy đôi môi khô khốc đứng dậy, giọng nói lộ ra vẻ đau thương, "Chắc tên mặt quỷ đã sớm biết sự tình bị bại lộ cho nên mới gọi Đồ Long trong cơ thể
trang chủ thức tỉnh, đồng thời thông qua ông ta đối thoại với chúng ta."
"Ta không hiểu." Phượng Triêu Hoa khó hiểu nói, "Dáng vẻ có thể giả trang,
nhưng giọng nói thì sao có thể chứ? Ta nghe giọng nói của ông ta không
khác gì giọng nói của người mặt quỷ cả."
"Giọng nói cũng có thể giả mạo. Ta biết khẩu kỹ, bất kỳ âm thanh hay giọng nói nào ta đã từng nghe cũng có thể bắt chước được như thật." Long Liễm
Thần nói.
"Theo ta được biết, trên giang hồ người có khẩu kỹ có thể đạt tới trình độ
như huynh vô cùng hiếm. Chính xác mà nói, trước khi biết huynh, ta chưa
bao giờ biết được khẩu kỹ có thể đạt tới trình độ cao siêu như vậy."
"Là do huynh không để ý thôi." Long Liễm Thần cười nói, "Đại ca ta chính là cao thủ sử dụng khẩu kỹ. Lúc huynh ấy còn rất nhỏ đã có thể bắt chước
được giọng nói của phụ....thân rồi. Mỗi lần ta làm việc trái với lương
tâm, huynh ấy rất thích núp trong bóng tối giả làm phụ thân để dọa ta
sợ."
"Thì ra nhị ca cũng là một cao thủ trong số đó." Lần này khi Phượng Triêu
Hoa nhắc tới Vân Tiêu Dao, thật kỳ lạ là lòng nàng không còn đau đớn như trước kia nữa.
"Đúng vậy. Ba huynh đệ chúng ta đều rất có thiên phú về phương diện này." Mặt Long Liễm Thần có chút cổ quái, vừa mừng lại vừa giận, rối rắm vô cùng.
"Ba huynh đệ? Chúng ta đều biết Tiểu Cửu không phải là nam tử." Phượng Triêu Hoa nhạy cảm đã nhận ra điểm khác thường.
Long Liễm Thần ngẩng đầu cười khẽ nói: " Huynh nói thử xem, nếu như huynh có một ca ca lúc nào cũng tìm cách đưa huynh vào chỗ chết thì huynh sẽ đối xử với hắn như thế nào?"
Phượng Triêu Hoa giật mình nhẹ. Thứ có thể khiến cho huynh đệ tương tàn phản
bội lẫn nhau cũng không nhiều, chỉ có tiền và quyền. Sợ rằng chuyện của
hắn có liên quan đến quyền, mà tranh giành quyền lực thì không có gì
ngoài....
Phượng Triêu Hoa đột nhiên nhắm chặt hai mắt, cố gắng để cho đầu óc mình ngừng hoạt động. Nàng hiểu rõ hơn bất kỳ ai, có một số thứ khi biết được sự
thật thì sẽ phải đánh đổi bằng một số thứ khác có giá trị hơn. Khi ở
chung với Long Liễm Thần rất thoải mái, rất vui vẻ, thật sự nàng không
muốn kết thúc nhanh như vậy….
Đúng lúc này Long Liễm Thần đột nhiên bị đau khẽ hô một tiếng. Hắn bụm ngực, mặt trắng bệch phờ phạc, chân mày bởi vì khó chịu mà nhíu xoắn lại.
Phượng Triêu Hoa thấy thế vội vàng dìu y tới ngồi xuống cạnh một tảng đá, sau đó bắt mạch cho hắn.
Long Liễm Thần cố gắng kiềm chế cơn đau nơi lồng ngực, trầm giọng nói,
"Không ngờ ta đã tính toán hết đủ mọi trường hợp, vậy mà vẫn trúng kế
của hắn."
Phượng Triêu Hoa bắt mạch xong thở phào nhẹ lòng nói: " Là Tần Thời Minh
Nguyệt. Cũng may thể chất của huynh đặc biệt, tạm thời tính mạng không
có gì đáng lo ngại. Nếu đổi lại là người khác, không biết bây giờ huynh
đã biến thành cái bộ dạng gì nữa."
"Tần Thời Minh Nguyệt...." Long Liễm Thần cười khổ một tiếng nói: " Xem ra
hắn rất hận ta, chết cũng không cho ta chết thoải mái."
"Ta cũng nghĩ vậy. Nếu không phải hận thấu xương có rất ít người xuất động
Tần Thời Minh Nguyệt. Bởi vì, loại độc dược này thật quá....tàn nhẫn."
Chỉ nhắc tới loại thuốc này thôi Phượng Triêu Hoa đã cảm thấy rợn cả tóc gáy, cả người thật khó chịu.
Tần Thời Minh Nguyệt, bản chất của nó lại không mang tính chất thơ ca như
tên gọi. Phàm là người trúng độc này sẽ trải qua đau khổ giống như bị
lửa dữ thiêu đốt, hành hạ từ lúc trăng sáng cho tới khi lặn, cơn đau đó
sẽ kéo dài không ngừng không nghỉ, cho tới khi toàn thân thối rữa chỉ
còn lại đống tro tàn.
Đang lúc Phượng Triêu Hoa thầm cảm thán bởi hành động quá độc ác của người
mặt quỷ thì thân thể của trang chủ đột ngột có phản ứng, từng luồng khói xanh bốc lên kèm theo mùi tanh thối lan tràn trong không khí.
Phượng Triêu Hoa tiến lại gần để nhìn kỹ hơn thì phát hiện khói xanh lúc ban
đầu từ mắt của trang chủ thoát ra, nhất thời bừng tỉnh hiểu ra.
Thì ra là y trúng độc vào thời điểm vuốt mắt cho trang chủ, nói cách khác,
người mặt quỷ đã hạ độc trên mí mắt của vị trang chủ kia.
Thật đáng sợ, thủ đoạn phóng độc còn đáng sợ hơn cả mình! Phượng Triêu Hoa
nghiêm túc nhướng mắt nói, "Sau khi sự tình bại lộ không những không bỏ
trốn mà ngược lại còn tạo ra một vở kịch hay để phản kích lại chúng ta.
Đầu tiên dùng tiếng sao dẫn dụ chúng ta tới, sau đó thông qua thi thể
của trang chủ để hạ Tần Thời Minh Nguyệt lên người huynh, đồng thời cũng hủy thi diệt tích vị trang chủ này. Toàn bộ kế hoạch được thiết kế
không chê vào đâu được, quả thật như thể giành riêng cho chúng ta, không đúng, là sắp đặt riêng huynh, bởi vì hành động đêm này là ta phối hợp
với huynh. Có thể nhìn ra, người mặt quỷ hiểu rất rõ về huynh.”
Long Liễm Thần nhíu mày nói: “Ta biết cũng chỉ hắn mới có thể lý giải hợp lí tất cả. Hộ Long sơn trang, Khấp Huyết, Đồ Long, những thứ này người
ngoài đều không thể biết. Nếu hắn biết có thể lợi dụng tất cả những thứ ở đây thì chúng tỏ hắn đối với nơi này quen thuộc như lòng bàn tay. Mà
người như vậy, số lượng không nhiều lắm.”
“Huynh cho rằng người mặt người quỷ là nhị cả của huynh?” Mặc dù trong lòng đã có đáp án nhưng Phượng Triêu Hoa vẫn muốn xác nhận lại ý nghĩa của y.
Long Liễm Thần gật đầu, “Trừ hắn ra ta không nghĩ được ai khác.” Trừ bản
thân hắn, phụ hoàng,đại ca, cũng chỉ còn lại người nhị ca vừa quen thược cũng vừa xa lạ kia.
“Hắn gạt Tần Phi Yến để nàng ta tưởng rằng huynh là hung thủ đã sát hại nhị ca của ta.” Phượng Triêu Hoa lạnh lùng nói.
Long Liễm Thần cười khẽ, vừa có chút miệt thị vừa có chút bất đắc dĩ, “Nếu như ta nói hung thủ là hắn, huynh có tin ta không?”
“Huynh có chứng cứ không?”
“Không có” Long Liễm Thần bất lực nói,”Ta đã tra xét ba năm, tội trạng của hắn tra được không ít, nhưng lại chẳng có manh mối nào có thể chứng minh
hắn là hung thủ.”
“Có lẽ không phải hắn.” Phượng Triêu Hoa nói.
Giọng điệu Long Liễm Thần đầy kiên định,”Ta sẽ tiếp tục điều tra, cho tới khi đưa hắn ra ngoài ánh sáng mới thôi.”
Phượng Triêu Hoa xót xa rũ mắt. Một khi huynh đệ tương tàn thì không có bên nào dành được thắng lợi cả.
Mặt Long Liễm Thần lộ vẻ phức tạp lạnh lùng nói. “Huynh phải biết rằng, có
đôi khi tình thế bắt buộc không thể không làm.” Nếu như có thể kết thúc
trong hoà bình thì hắn cũng không muốn chọn lựa võ lực. Cho dù không
phải cùng một mẹ sinh ra nhưng dòng máu chảy trong cơ thể đều là Long
gia mà tự giết hại lẫn nahu, giết người cũng đồng thời như tự giết mình, chỉ khác nhau ở chỗ một người là thân thể chết đi, còn người kia là
chết đi trong tâm hồn.
“Đây chính là điều khiến ta bài xích triều đình. Ở nơi đó chỉ có thể nhìn
thấy một cuộc sống lạnh lùng và tàn nhẫn.” Phượng Triêu Hoa nói.
Long Liễm Thần nói: “ Không có triều đình thì sẽ không có dân gian, lại càng không có thái bình thịnh thế. Lúc huynh hưởng thụ cuộc sống thái bình
thịnh thế này thì nên cảm kích những người ở nơi đó.”
Phượng Triêu Hoa nghe vậy thì ngẩn nười ra, trong đầu không nhừng vang lên lời nói của y, khiến nàng trầm tư thật lâu. Hình như, cho tới nay, mình chỉ thấy triều đình xấu xa nhưng đã quên đi mặt tốt của nó.
Triều đại thay đổi, vòng đi vòng lại, sở dĩ nó một đời lại một đời truyền
thừa luân phiên không phải là nó có tính tồn tại tất yếu hay sao? Không
có triều đình, mỗi người sĩ- nông- công- thương làm sao có thể có những
vị trí và cương vị riếng để lập ra từng toà thành trì? Mà không có những thứ này, việc ăn uống của người giang hổ còn chưa nói tới chứ nói gì
đến cuộc sống tiêu dao?
Lần đầu tiên Phượng Triêu Hoa nhận ra xuất thần nhà quan của bản thân lại
phạm sai một sai lầm lớn như vậy. Lúc này nghĩ lại chuyện ăn, mặc, ở, đi lại của bản thân đều có liên hệ với quan phủ, ngay cả bản thân thuận
tay kiếm được để cứu tế bần dân cũng là tiền từ quan phủ thương cho.
Y nói không sai, một người có thể không giao tiệp với quan trường, nhưng
không thể lấy việc khinh bỉ sự đen tối nơi đó để đề cao thượng của mình. Sự đen tối chính là ở lòng người chứ không phải triều đình.
Phượng Triêu Hoa nghĩ đến đây thì đột nhiên cảm thấy vô cùng hổ thẹn. nàng
thực sự cảm thấy xấu hổ vì cách nghĩ trước kia của mình.
Dường như Long Liễm Thần nhìn thấu tâm tư của Phượng Triêu Hoa nên nhếch môi
cười, trêu ghẹo nói, “Ta đại diện cho tất cả người của triều đình tiếp
nhận lời xin lỗi của huynh.”
Phượng Triêu Hoa gặp phải tình hình này lại không hề cảm thấy lúng túng, cười
nhẹ nói, “Huynh có thể đại diện cho tất cả người của triều đình sao?”
Long Liễm Thần mím môi suy tư nói: “Phần lớn đi, thỉnh thoảng cũng sẽ có vài ba con tôm tép nhãi nhép thích đối nghịch với ta.”
Phượng Triêu Hoa nghe vậy khẽ giật mình, nhướng mắt nhìn tới Long Liễm Thần,
nhưng trên mặt y lại không hề có vẻ nghiêm túc cũng không có sự bỡn cợt
nào. Trong phút chốc tâm tư nàng rối rắm như rơi vào nơi bùn lắng vô tận mà trước nay chưa từng có.
Kết hợp lại tất cả mọi người chuyện thì thân phận của y đã quá rõ ràng như hiện ta trước mắt.
Tâm tư rối loạn, tinh thần bị đả kích. Đây là cảm giác mà một Phượng Triêu
Hoa xưa nay luôn luôn thản nhiên, bình tĩnh, lần đầu tiên nếm trải.
Cảm giác khi lần đầu tiên nhìn thấy tướng công của mình như thế nào?
Ngỡ ngàng, hay không có cảm giác gì?
Mong rằng về sau đừng có ai hỏi nàng về vấn đề này. Phượng Triêu hoa âm thầm cầu nguyện như thế.