"Đừng nói nữa." Phượng Triêu Hoa gần như lạc giọng cầu khẩn.
"Trốn tránh không phải là cách." Long Liễm Thần lại nói, "Ta sẽ hồi kinh,
nhưng ta nhất định sẽ làm xong những chuyện ta cần làm rồi mới đi. Sau
khi trở về, e rằng sẽ không còn cơ hội gặp nhau nữa."
"Đi ngay bây giờ luôn đi, trước khi ta hối hận." Phượng Triêu Hoa cúi đầu để chứng tỏ lần này nàng rất kiên định.
Long Liễm Thần đột nhiên nổi giận nói: "Huynh thật sự muốn ta biến mất trước mặt huynh đến thế sao?"
Lòng Phượng Triêu Hoa đau xót chỉ cắn chặt môi trầm mặc không nói.
Long Liễm Thần thở dài hỏi: "Có liên quan đến Nam Lăng vương phải không?"
Phượng Triêu Hoa vẫn lặng im không nói.
"Im lặng chính là thừa nhận." Long Liễm Thần lạnh lùng nói, "Ta biết Nam
Lăng vương nhất nhất định có vấn đề, và cũng nhất định sẽ điều tra
được."
Phượng Triêu Hoa than nhẹ nói, "Nếu huynh đã cố chấp như
thế, ta sẽ không miễn cưỡng huynh, nhưng huynh không thể ở lại vương phủ được nữa."
"Được, ta đi." Sự việc đã phát triển đến nông nỗi này Long Liễm Thần cũng không định ở lại trong vương phủ nữa, cho nên rất
sảng khoái đồng ý ngay.
Long Liễm Thần bỏ đi không quay đầu lại.
Còn Phượng Triêu Hoa ở lại với cõi lòng tan nát nhìn cảnh hoa rơi lá
rụng mà khóc không ra nước mắt, đầu óc bắt đầu quay cuồng hồi tưởng lại
từng màn xảy ra ở thư phòng trước đó, từng lời từng chữ của Nam Lăng
vương tựa như búa tạ nện vào tim nàng….
....
....
Quay lại mấy canh giờ trước tại thư phòng của Nam Lăng vương. Giọng nói già
nua đang kể lại đoạn lịch sử đã bị người đời quên lãng…
"Hai mươi năm trước, quân chủ tiền triều hoang dâm vô đạo, khiến cho dân chúng cả nước lầm than, chỉ có một quận thành là ngoại lệ, đó chính là thành Nam Lăng hiện tại. Quận vương của thành Nam Lăng lúc bấy giờ chính là Vân
Mãng người yêu dân như con, coi giữ một phương, nghĩ mọi biện pháp để
bảo toàn sự an nguy cho dân chúng Nam Lăng. Đáng tiếc thay, quân chủ
đương thời bị gian thần mê hoặc, thu thuế không giới hạn đối với thành
Nam Lăng, hơn nữa còn hạ tử lệnh, không nộp đủ cống lương sẽ phái người
tới cưỡng chế thu hồi." Nam Lăng vương nói đến đây thì cười lạnh một
tiếng rồi mới nói tiếp: "Cái gọi là ‘cưỡng chế thu hồi’ ấy chính là cách gọi khác của việc cướp bóc trắng trợn."
Phượng Triêu Hoa nghe xong há to miệng hỏi, "Sau đó thì sao ạ?"
"Quận vương Vân Mãng của Nam Lăng bất đắc dĩ buộc lòng phải dẫn đầu phất cờ
khởi nghĩa với ý chí quyết tâm chống lại tiền triều. Người được dân một
lòng ủng hộ, góp sức vì mục đích chúng nên không lâu sau đó Vân Mãng đã
lật đổ được tiền triều."
"Vậy tại sao Hoàng đế hiện tại lại họ Long? Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến trận Sử Vân tranh giành thần bí kia?"
Nam Lăng vương gật đầu, nói: "Đây chính là trọng điểm mà ta muốn nói. Cái
gọi là Sử - Vân tranh giành chính là trận chiến tranh đoạt ngôi vị hoàng đế giữa Long Sử Chương hoàng đế hiện tại và Vân Mãng. Năm đó Long Sử
Chương là thủ hạ của Vân Mãng, là một trong bảy vị chiến tướng, mà sáu
người còn lại mang họ Cát, Lãnh, Thanh, Tô, Ngạn và Thác Bạt."
Phượng Triêu Hoa nghe đến những họ này cũng thoáng ngẩn ra: "Mấy họ này...."
"Không sai, năm người trong số bọn họ chính là phụ thân của các nghĩa huynh
con, còn người tướng quan mang họ Lãnh kia chính là là ta."
Tim Phượng Triêu Hoa như ngừng đập, nàng có thể cảm nhận được mức độ quan trọng của đoạn lịch sử này.
Nam Lăng vương lại nói tiếp, "Trong bảy chiến tướng năm đó tính ra Long Sử
Chương là dũng mãnh thiện chiến nhất, cho nên Vân Mãng đã phái hắn làm
chủ soái tiên phong tấn công Kinh Thành còn ta là phó soái. Năm chiến
tướng còn lại tấn công hai phương Tây và Bắc của quận thành, đợi sau khi toàn bộ bị đánh bại sẽ hội hợp ở Kinh Thành. Nhưng sau khi Long Sử
Chương chiếm được Kinh Thành thì nổi lên ý định muốn tự lập mình thành
vua. Hắn sợ ta làm hỏng chuyện lớn của hắn nên đã lấy cớ đón gia quyến
của ta ở Nam Lăng để lừa ta trở về đó, sau đó bày mai phục ở phía ngoài
Kinh Thành để tiêu diệt toàn bộ những tướng quân khác và Vân Mãng từ
hướng bắc đến hội hợp."
"Thật quá độc ác." Phượng Triêu Hoa không ngờ quân chủ đương triều nhân từ kia lại có bộ mặt tàn nhẫn như vậy.
Nam Lăng vương lại nói, "Đâu chỉ có thế! Nếu không phải năm đó ta làm bộ
quy thuận hắn thì ngay cả ta hắn cũng sẽ đuổi tận giết tuyệt. Có điều,
mặc dù hắn không giết ta nhưng vẫn luôn đề phòng ta. Ngoài mặt phong ta
là Nam Lăng vương nhưng trên thực tế lại vụng trộm tước hết quyền lợi
của ta, cái vương vị này cũng chỉ là hữu danh vô thực dùng dể che giấu
hành vi soán ngôi bỉ ổi của hắn mà thôi."
"Người.... Muốn báo thù thay cho Vân Mãng sao?" Phượng Triêu Hoa hoang mang hỏi.
Nam Lăng vương nhướng mắt nhấn mạnh từng chữ nói, "Không phải ta mà chính là con."
"Con?" Phượng Triêu Hoa bắt đầu thấy lo lắng.
Nam Lăng vương nói, "Năm đó ta mới quay lại Nam Lăng thì biết việc làm xấu
xa đê tiện đó của Long Sử Chương, chuyện xảy ra quá bất ngờ ta không thể làm gì khác hơn đành suốt đêm lén lút đưa năm người con của năm chiến
tướng và nhị tỷ Nguyệt Nhan của con lên núi Tiểu Hàn, đợi đến khi quay
trở phủ quận vương cứu vợ con của Vân Mãng thì đã muộn rồi. Long Sử
Chương truyền thánh chỉ tới, ra lệnh bắt ta giết vợ con Vân Mãng để bày
tỏ lòng trung thành...."
"Người có...."
"Không có." Nam
Lăng vương nói, "Lúc ấy vợ con Vân Mãng đã thắt cổ tự vẫn, chỉ còn lại
đứa trẻ bé bỏng Vân Tịnh vẫn còn đỏ hỏn được quấn trong tả lót. Cũng may người truyền chỉ là bạn tri giao của ta. Ông ta cũng giống ta, bất đắc
dĩ mới khuất phục uy quyền của Long Sử Chương. Ông ta tới Nam Lăng ngoại trừ việc truyền chỉ ra còn tính toán thuận đường đón vợ con lên Kinh
Thành, nhưng lúc ấy thê tử của ông ta khó sinh cả mẹ cả con đều không
giữ được, cho nên chúng ta quyết định lấy danh nghĩa của ông ta để thu
dưỡng Vân Tịnh, mặt khác hư báo* vợ con Vân Mãng đã chết, như vậy mới có thể bảo toàn hương khói cho Vân gia." [*báo sai sự thật]
"Người thư sinh kia là…"
"Chính là Phượng Liêm phụ thân hiện giờ của con."
Phượng Triêu Hoa nghe xong hai tay siết chặt thành ghế cười nói, "Người.... Người không phải đang đùa với con đấy chứ...."
Nam Lăng vương nghiêm mặt nói, "Ta không nói giỡn, con chính là Vân Tịnh nữ nhi của Vân Mãng. Không chỉ có thế, con còn có một ca ca cùng cha khác
mẹ tên Vân Khiếu, cũng chính là Vân Tiêu Dao nhị ca đã chết trước kia
của con đó...."
"Chuyện này sao có thể chứ?" Phượng Triêu Hoa
không tin, "Nhị ca tiền Thái tử đương triều, là con nối dõi của hoàng
thượng, sao có thể là ca ca cùng cha khác mẹ với con...."
"Không, nó không phải con trai của Long Sử Chương. Nó là con trai của phụ thân
Vân Mãng con. Ta vốn tưởng rằng Long Sử Chương sẽ vĩnh viễn không phát
hiện điều bí mật này, nhưng nào ngờ, ba năm trước hắn đã phát hiện ra,
cho nên hắn mới bố trí mai phục tại vách đá Tuyệt Tình ở Bình Tây để sát hại nhị ca con."
"Chuyện này....Không thể nào...."
"Trước đây ta thấy Long Sử Chương lập Tiêu Dao làm thái tử, nên cũng tính bỏ
qua việc báo thù, đợi sau khi Tiêu Dao lên ngôi thì coi ân oán hai già
không ai nợ ai. Nhưng không ngờ cũng có ngày Long Sử Chương phát hiện ra điều bí mật này, khiến cho Tiêu Dao vì vậy mà bỏ mạng!" Khuôn mặt Nam
Lăng Vương nhuốm đầy vẻ bi thương.
"Nhị ca.... Chuyện này.... Con...." Phượng Triêu Hoa bị sự thật không thể nào chấp nhận này làm cho khiếp sợ bàng hoàng.
"Chẳng phải con luôn muốn biết thiếu chủ qua lời Vương Bảo Khánh là ai sao?"
"Là nhị ca?"
"Không phải. Là nhị hoàng tử."
"Chuyện này.... Có chỗ...."
"Vì ngôi vị hoàng đế, có chuyện gì mà người của Long gia không làm được
chứ? Ta chỉ muốn cho hắn nếm thử cái cảm giác bị chính đứa con trai của
mình phản bội là như thế nào!" Mặt Nam Lăng vương lộ vẻ tàn khốc nói:
"Nhị ca của con qua đời, cho nên nhiệm vụ báo thù đoạt vị sẽ giao lại
cho con. Con phải báo thù thay cho cha mẹ đã chết của con, huynh trưởng
đã chết của con, cha mẹ đã chết của mấy vị nghĩa huynh con, còn có hàng
ngàn hàng vạn tướng sĩ đã chết ngoài cửa thành nữa!"
"Thất muội, đừng như vậy, nếu muội không muốn báo thù thì chúng ta cũng sẽ
không báo thù nữa, ân oán đời trước hãy để cho nó qua đi." Thanh Phong
Phổ đạp lên những cánh hoa vỡ vụn đi vào Mai Đình.
Nghe được
giọng nói dịu dàng của Thanh Phong Phổ lòng Phượng Triêu Hoa cũng dần an tĩnh lại, trầm mặc hồi lâu nói nhẹ giọng hỏi, "Y đi rồi sao?"
"Đi rồi. Ta đã sớm biết muội không thể xuống tay được, cuối cùng cũng sẽ thả hắn đi." Thanh Phong Phổ nói.
Phượng Triêu Hoa nhướng mắt nhìn người luôn hiểu mình, luôn xuất hiện vào thời điểm mỗi khi nàng cần, tâm tình thoáng chống dễ chịu hơn rất nhiều, tựa hồ như đã tìm được nơi bám víu, khóe miệng miễn cưỡng nở nụ cười nói,
"Muội nghĩ, cả đời này muội cũng không thể xuống tay với y."
"Ta
hiểu." Thanh Phong Phổ ngồi xuống đối diện với nàng nói: "Cho dù là ta
cũng không thể nào vì ân oán của đời trước mà hạ thủ với y. Phát hiện
mình yêu người cùng giới, không phải người bình thường nào cũng có thể
chấp nhận được. Mà y chẵng những có chấp nhận mà còn thẳng thắn nói ra.
Chỉ cần điểm này thôi cũng đủ để ta bội phục."
"Muôi lại hy vọng y đừng nói ra." Phượng Triêu Hoa cười khổ.
"Có lẽ cho y biết thân phận nữ nhi của muội, y sẽ dễ chịu hơn một chút. Ít
nhất cũng không phải chịu hai sự hành hạ cùng một lúc."
Phượng
Triêu Hoa lắc đầu, trong giọng nói hờ hững mang theo niềm đau thương
khôn nguôi, "Y là người rất kiên quyết. Nếu như y biết thân phận nữ nhi
của muôi chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ đi vậy đâu. Muội nghĩ, y sảng
khoái rời đi như vậy có lẽ mong muốn nhân cơ hội này mà quên đi đoạn
tình cảm hoang đường kia mà thôi."
Thanh Phong Phổ nói: "Muội
thật sự cam tâm tình nguyện rời bỏ y như vậy sao? Muốn tìm được một
người mình yêu thương hơn nữa may mắn được người đó cũng yêu thương mình thật lòng không dễ dàng đâu."
"May mắn hơn nữa chính là có thù không đội trời chung với người đó, như vậy càng hiếm có." Phượng Triêu Hoa tự giễu nói.
Thanh Phong Phổ nói: "Ta nói rồi, ân oán đời trước, chỉ cần muội không so đo thì bọn huynh cũng sẽ không để ý."
"Còn thù của nhị ca thì sao? Cũng có thể không cần tính toán sao?" Phượng Triêu Hoa hỏi ngược lại.
"Nếu như muội có thể, bọn huynh cũng có thể."
Phượng Triêu Hoa lắc đầu, "Muội không làm được. Huynh không biết đâu, mỗi đêm
khuya yên tĩnh muội đều bị cơn ác mộng kia đánh thức, trước mắt luôn
thoáng hiện lên hình ảnh nhị ca rơi xuống vách đá. Chưa có một giây phút nào muội quên việc báo thù cho nhị ca. Hơn nưa, cho dù không báo thù đi nữa muội cũng không thể nào quay lại hoàng cung, vì nơi đó sẽ chỉ làm
cho cơn ác mộng của muội mỗi lúc càng lún sâu hơn mà thôi."
"Vậy Phượng bá phụ thì sao?"
"Cha...." Phượng Triêu Hoa rũ mắt lắc đầu, nhỏ giọng thì thầm, "Muội không phải
là nữ nhi của ông ấy, có tư cách gì gọi ông ấy là cha chứ."
"Ông ấy nuôi nấng muội hai mươi năm, chẵng lẽ muội đành xóa sạch ân tình dưỡng dục sớm hôm hai mươi năm ấy sao."
"Nhưng...." Phượng Triêu Hoa thở dài nói: "Muội phát hiện thật ra mình chẳng hiểu
gì về ông ấy cả. Không hiểu sự tận tâm trung thành của ông ấy đối với
triều đình là thật lòng hay giả dối. Nếu là giả vậy tại sao phải gả muội vào Đông cung; nếu là thật thì sao lại muốn đưa muội lên núi Tiểu Hàn,
để muội nhận nghĩa phụ...."
"Thất muội, đừng suy nghĩ nữa. Muội chỉ có một bộ não, một lần mà bắt nó hoạt động nhiều như vậy sao có thể chịu nổi chứ?"
"Không chịu nổi, cũng phải chịu. Như nghĩa phụ nói, đây chính là số mạng của muội."