Sáng sớm hôm sau, tuy trời có nhiều mây nhưng thời tiết trong lành sáng sủa không nắng không gió.
Phượng Triêu Hoa đang mơ màng ngủ thì bên tai vang vọng tiếng nói, "Thất ca, dậy đi!"
Dây thần kinh Phượng Triêu Hoa đột ngột căng thẳng, nhưng ngay sau khi nhận ra chủ nhân của giọng nói khi thì trở người ngủ tiếp.
Tiểu Phong Tranh tỉnh bơ giật phăng tấm chăn đáng thương kia xuống, vừa ghịt vừa nói, "Rời giường thôi thất ca, đến giờ dùng bữa sáng rồi."
Phượng Triêu Hoa vẫn im ỉm nhắm mắt như thể đang rất mệt mỏi, còn không vui
càu nhàu nói, "Tiểu Phong Tranh, Ách Nữu không có nói cho em biết quy củ của Phượng các hay sao?"
"Quy củ nào ạ? Ách Nữu không có nói gì hết." Tiểu Phong Tranh khó hiểu nháy mắt mấy cái.
"Không được phép la to nói lớn trong Phượng các, không được phép không biết
lớn nhỏ, quan trọng nhất là không được phép quấy rầy giấc ngủ của người
khác...." Phượng Triêu Hoa cảm thấy mình chắc điên rồi mới giải thích
với nha đầu trong khi nàng lại đang mệt mỏi thế này, vì vậy kéo chăn lên trên bịt tai lại ngủ tiếp.
Tiểu Phong Tranh gãi gãi ót nói: "Những quy củ này cũng không khác với quy
quỷ ở phủ Thừa tướng là bao, nhưng trước kia em cũng gọi cô dậy như vậy
mà. Không gọi cô dậy thì làm sao cô biết được lúc nào nên rời giường,
không biết lúc nào nên rời giường làm sao cô dậy được chứ...."
Tiểu Phong Tranh lại bĩu môi, nói: "Tiểu thư à, mau dậy đi. Thái tử gia người ta đã chờ cô rất lâu rồi đó."
Phượng Triêu Hoa nghe thấy hai chữ ‘thái tử’ thì cơn buồn ngủ hoàn toàn biến
mất, đột nhiên mở mắt ra nhìn nóc giường mờ mịt nghĩ: Mình đang ở Nam
Lăng thì phải?
"Ây da, vừa nhắc tới Thái tử gia là cô liền tỉnh ngay! Sớm biết vậy ban nãy em nói sớm hơn một chút rồi."
Phượng Triêu Hoa nằm ở trên giường nhớ lại từng chuyện đã xảy mấy ngày trước
thầm nói, "Đúng là ở Nam Lăng không sai rồi." Đã lâu nàng không được ngủ một cách thoải mái như vậy. Nếu như không có cái loa to tướng Tiểu
Phong Tranh này nàng sẽ ngủ một mạch cho tới khi mặt trời lên ba sào mới thôi, được vậy thì còn gì bằng nữa.
"Đúng vậy, nơi này là Nam Lăng. Tiểu thư, có phải cô bị sốt hay không? Hay
đầu cô có vấn đề rồi?" Mặc dù đầu óc Tiểu Phong Tranh không được thông
minh cho lắm nhưng lỗ tai lại vô cùng nhạy bén.
Phượng Triêu Hoa nghe mà run run môi bèn tung chăn ngồi dậy nói: "Phải gọi là ‘ca’."
"À quên, Thất ca, Thất ca, hắc hắc." Tiểu Phong Tranh ngây ngô cười ngoác miệng.
"Nhớ đừng gọi sai nữa đấy. Nếu để bại lộ thân phận sẽ bị chém đầu đó."
Phượng Triêu Hoa vừa hù dọa Tiểu Phong Tranh vừa nhanh chóng thay quần
áo.
"Nghiêm trọng vậy sao? Có phải cô đang dọa em không hả?"
Phượng Triêu Hoa không trả lời cô bé mà sau khi mặc quần áo tử tế chải đầu
xong mới trịnh trọng nói, "Tin ta đi, hậu quả tuyệt đối còn nghiêm trọng hơn cả chém đầu đấy."
Tiểu Phong Tranh sợ hãi rụt rụt cổ vội vàng cuống quýt hỏi, "Vậy sau này em phải cách xa cô ra mới được."
"Tại sao?"
"Người ta gọi cô là tiểu thư rồi cũng mười năm rồi, sao có thể sửa ngay một
sớm một chiều được chứ. Không sửa được thì chỉ đành phải cách xa cô một
chút mà thôi."
"Nói cũng đúng." Phượng Triêu Hoa nói: "Vậy đến Nguyệt cung của Nhị tỷ nha."
"Đừng đừng! Em muốn ở lại Phượng các."
"Vậy thì coi chừng cái miệng của em cho tốt. Dù lầm lỗi một lần ta cũng sẽ
đuổi em ra ngoài ngay lập tức không cho thương lượng." Khi nói chuyện
Phượng Triêu Hoa đã rửa mặt súc miệng xong. Tiếp theo chính là bước quan trọng nhất: Hóa trang. Tất nhiên không phải trang điểm theo kiểu nữ nhi bình thường mà phải trang điểm sao cho gương mặt thể hiện được góc cạnh rõ ràng để tăng thêm vẻ mạnh mẽ.
Tiểu Phong Tranh vội vàng dùng tay che miệng ra vẻ đáng thương nhìn vị Thất
ca đã từng là tiểu thư của mình mà trong lòng không rõ đang có cảm giác
gì. Ở Tướng phủ thật tốt, muốn nói gì thì nói, không giống như bây giờ,
lo lắng chỉ cần sơ ý một chút là sẽ bị chém đầu ngay.
Phượng Triêu Hoa thấy thế hơi nhếch môi thầm nghĩ: Cuối cùng cũng có thể yên tĩnh một lúc rồi.
Phượng Triêu Hoa chỉnh trang xong hỏi, "Em đã gặp Thái tử à?"
Tiểu Phong Tranh gật đầu, "Người đang phòng khách chờ cô."
"Y có nhận ra em không?"
Tiểu Phong Tranh lắc đầu lại gật đầu, "Thái tử có nhìn thấy em nhưng em
không có nói chuyện với người nên không biết thái tử có nhận ra em hay
không."
Phượng Triêu Hoa khẽ gật đầu, đánh giá Tiểu Phong Tranh từ trên xuống dưới một phen sau đó nói: "Sau này có lỡ gặp thì đi đường vòng đừng để thái tử
nhận ra em, biết chưa?"
"À phải, hôm nay ta mới phát hiện ra Tiểu Phong Tranh bây giờ rất duyên dáng yêu kiều xinh đẹp, có thể xuất giá được rồi."
"Tiểu...."
"Hả?"
Tiểu Phong Tranh le lưỡi, "Người ta muốn hầu hạ cô cả đời thôi."
"Lời này không thể nói lung tung, để người khác nghe được thì mai này sao em có thể gả đi được nữa chứ?" Phượng Triêu Hoa vừa mới dứt lời thì nghe
được ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến.
"Không gả, không gả! Người ta muốn hầu hạ tiểu...." Tiểu Phong Tranh vội vàng sửa lại lời nói, "Hầu hạ Thất ca cả đời."
Đúng lúc này không còn nghe tiếng bước chân ngoài cửa nữa. Có lẽ người bên ngoài đã dừng bước.
Phượng Triêu Hoa nhíu mày ra dấu cho Tiểu Phong Tranh đừng lên tiếng, tự mình thì đi ra mở cửa, "Sao huynh lại tới đây?"
Long Liễm Thần đang rũ mắt nghe được giọng nói trước mặt thì bỗng dưng ngẩng đầu lên với vẻ mặt có phần phức tạp, hờ hững nói, "Tới thăm huynh một
chút."
Phượng Triêu Hoa vừa nghe qua câu đó liền nhận ra được tâm tình Long Liễm Thần có gì đó không đúng, khẩn trương hỏi, "Lại xảy ra chuyện gì sao?"
Long Liễm Thần lắc đầu, "Cùng nhau dùng bữa sáng đi."
Tiểu Phong Tranh nghe được hai chữ ‘ăn sáng’ thì vội vàng nói, "Thất ca,
muội đã sai người mang đồ ăn sáng đến Mai Đình rồi, là phần ăn dành cho
hai người."
Phượng Triêu Hoa nghe vậy cười nói: "Đa tạ Bát muội. Muội muốn đi tìm Nhị tỷ
thì đi đi, ta không đi với muội được rồi." Dứt lời nàng cũng làm tư thế
xin mời với Long Liễm Thần.
Long Liễm Thần nhếch môi cười một tiếng, "Huynh dẫn đường đi."
Tiểu Phong Tranh kêu lên, "Không phải mà, người ta chuẩn bị để cùng dùng bữa sáng với huynh mà."
Đáng tiếc Phượng Triêu Hoa không thèm để ý đến nàng đang quái quái kêu la mà tiếp tục cùng Long Liễm Thần sóng bước đi tới Mai Đình.
Tiểu Phong Tranh ở lại
phòng gãi gãi đầu lầm bầm nói, “Tiểu thư bị ngớ ngẩn rồi hay sao ấy nhỉ? Rõ
ràng mình tới mời cô cùng ăn sáng chứ mình có nói mình muốn đi tìm Nhị
tỷ đâu...”
Hai người Long - Phượng sánh bước xuyên qua từng gốc mai rậm rạp đi tới Mai Đình.
Ách Nữu đang sắp xếp đồ ăn sáng thì nhìn thấy cả hai đến. Nàng mỉm cười hành lễ rồi lui xuống.
Phượng Triêu Hoa vừa ngồi xuống vừa nói, “Đồ ăn của Vương phủ có lẽ không sánh bằng hoàng cung, có gì không phải mong huynh lượng thứ cho.”
“Bát tiểu thư kia...”
Phượng Triêu Hoa nghe vậy dây thần kinh lại bất ngờ căng thẳng nín thở, lo lắng y đã nhận ra Tiểu Phong Tranh.
“Huynh làm sao vậy?” Long Liễm Thần chau mày hỏi.
Phương Triêu Hoa cố gắng trấn định, rót cho Long Liễm Thần ly ruợu mới nói “Bát muội làm sao?”
Long Liễm Thần nhận lấy rượu, lơ đãng như vô tình thuận miệng hỏi. “Huynh sẽ lấy nàng ta sao?”
Phượng Triêu Hoa thoáng sững sờ: “Bọn ta chỉ là huynh muội thôi.”
Long Liễm Thần nghe xong cảm thấy như tảng đá nặng trong lòng mình nhẹ vơi
đi, dễ chịu hơn rất nhiều, rượu cũng thay đổi hương vị trong tính tắc,
cực kỳ ấm áp chảy vào lòng.
“Dùng mai vàng nấu rượu, huynh rất biết hưởng thụ.” Long Liễm Thần cười nói.
Phượng Triêu Hoa cười khẽ, cũng tự rót cho mình một ly rồi nhấp một hớp-. “Là học được từ Tam ca.”
Long Liễm Thần nghe xong lại cảm thấy tảng đá trong lòng trong nháy mắt nặng chịch như chì khiến tâm tình buồn bực không thôi.
“Tình cảm giữa huynh và Thanh Phong Phổ dường như rất khắng khíp.” Long Liễm
Thần thấy bản thân như sắp điên lên. Nếu như người mình thương yêu là
một cô gái thì chuyện không có gì để nói, ít nhất chỉ cần đề phòng đám
nam nhi bên cạnh nàng là đuợc, nhưng bản thân lại đi động tình với một
nam nhi. Đúng là chuyện hoang đường....
Long Liễm Thần đột nhiên sực hiển, hóa ra từ bấy lâu trong lòng đã không coi người trước mặt như huynh đệ nữa rồi. Khó trách cứ luôn có cảm giác mọi người xung quanh hay để mắt y bất kể là nam hay nữ.
Nhận ra điều này khiến Long Liễm Thần hoảng hồn đầu ốc trống rỗng, cảm giác
xung quanh chỉ còn lại sự yên tĩnh chết lặng, chỉ có âm thanh rất nhỏ
của rượu va vào thành chén bởi do bàn tay cầm khẽ run lên.
Phượng Triêu Hoa nhận thấy phản ứng của Long Liễm Thần có điểm khác thường vì
vậy, nhỏ giọng gọi khẽ, “Long huynh, huynh không sao chứ?”
Long Liễm Thần hoàn hồn chợt nhướng mắt lên nhìn người trước mặt sau đó lại
rũ mắt xuống, lắc lắc đầu, “Huynh vừa mới nói huynh và Thanh Phong
Phổ.... ?”
“Ta và Tam được đưa lên núi bái sư tập võ, hơn nữa còn được học cùng một sư phụ, cho nên tình cảm phải thân hơn mức bình thường rồi.” Phượng Triêu
Hoa nói.
“Thì ra hai người là huynh đệ đồng môn.” Long Liễm Thần giả lả cười, “Nói vậy chắc hẳn y cũng là một nhân vật không tầm thường.”
Phượng Triêu cười nói: “Sau khi ăn sáng xong huynh có thể đi gặp huynh ấy.
Huynh ấy ở Phong các, đó là nơi có địa thế cao nhất ở phủ Nam Lăng
vương, tầm nhìn rấp tốt?”
Phượng các.... Phong các. Long Liễm Thần chịu hết nổi bật đầu suy nghĩ lung
tung, nhưng lý trí mách cho hắn biết không nên như thế, đành phải dời đi sự chú ý của mình đi trên người Phượng Triêu Hoa mà nhìn tới biển Hương Tuyết trước mắt thở dài nói, “Phong cảnh ở chỗ của huynh đúng là nơi
đẹp nhất vương phủ này.”
“Cũng có thể nói vậy. Nơi này có mấy ngàn loại hoa mai, nhưng hầu hết những
giống trân quý đều là của Tam ca. Lúc trồng giống mai đầu tiên chúng ta
mới hơn mười tuổi.” Phượng Triêu Hoa chỉ vào gốc cây mai lâu đời cằn cỗi nhất cách đó không xa nói, “Huynh xem, đó chính là giống đầu tiên của
chúng ta trồng. Phía trên còn khắc tên tuổi của cả hai. Còn cây phía sau là của Nhị tỷ và đại ca. Nói chung hàng năm cả mấy huynh đệ đều đến đây trồng vài cây, năm này sang năm khác dần dần càng trồng càng nhiều, và
cuối cùng nó đuợc như bây giờ.”
Phượng Triêu Hoa nhắc tới khoảng hồi ức tốt đẹp giữa mình và các huynh trưởng
từng trải qua mà tâm tình tốt lên khồng ít cười nói, “Huynh có muốn
trồng một cây không?”
“Người ngoài cũng có thể trồng nó sao?” giọng Long Liễm Thần mang theo niềm chua sót mà chỉ có hắn mới hiểu được.
“Huynh không phải người ngoài.” Phượng Triêu Hoa không chút nghĩ ngợi trả
lời, “huynh…” Nàng nhíu mày cố nghĩ ra một lý do có phần hơi miễn cưỡng, “huynh là đệ đệ ruột của Nhị ca, nên tất nhiên không phải là người
ngoài rồi.”
Thâm tâm Long Liễm Thần cảm thấy có chút mất mát nói: “Đại ca ta cũng có trồng một cây sao?”
“Tất nhiên rồi. Ta dẫn huynh đi xem.” Phượng Triêu Hoa nói xong đứng dậy tính đi.
“Thôi.” Long Liễm Thần kéo tay nàng lại nói, “Hay chúng ta cứ tiếp tục dùng bữa đi. Còn rất nhiều chuyện đang chờ chúng ta xử lý.”
Phượng Triêu Hoa hơi giật mình thoảnh thốt, đành ngồi xuống nhưng không rút tay mình về
Long Liễm Thần do dự một hồi mới lưu luyến buông ra, bởi vì hắn biềt mình
không thể giữ được bàn tay kia. Không phải là không muốn mà là không
thể.