Phương Hoa Tuyệt Đại

Chương 10: Chương 10: Khu vườn Tường Vi (9)




Edit & Beta: La Quý Đường.

---------------------------------------------------------------------------------

Ánh mặt trời xuyên thấu qua bức màn, uyển chuyển nhẹ nhàng mà rung động ở trong căn phòng yên tĩnh.

Sở Từ mở to mắt, nhìn thoáng qua quần áo tùy ý ném ở trên thảm, lại hơi hơi quay đầu, nhìn thấy eo bụng hữu lực tái nhợt của quỷ hút máu bị che kín vết cào, cùng với dấu răng nông trên vai, nhẹ nhàng “Ưm” một tiếng.

Hệ thống từ trạng thái ngủ đông thức tỉnh, nhìn thấy một phòng hỗn độn hỏi: [ Ngài có khỏe không? ]

[ Còn được. ]

[ Cùng quỷ hút máu lên giường cảm giác thế nào? ]

Sở Từ chớp chớp mắt: [ Hệ thống, có người từng nói với mi hay chưa, có đôi khi mi giống như xử nam nhiều chuyện từ trong bụng mẹ đến bây giờ. ]

[......] hệ thống bình tĩnh mà trả lời: [ Hiện tại có. ]

Cảm giác được động tác rất nhỏ của Sở Từ, quỷ hút máu cũng từ trong ngủ mơ tỉnh giấc.

Đối diện với tầm mắt của Sở Từ, Ludwig lúc đầu còn có thể duy trì được bình tĩnh, nhưng mà không bao lâu, ánh mắt liền thẹn thùng mà né tránh đi.

Quỷ hút máu cũng sẽ đỏ mặt.

Sở Từ cong lên khóe môi, chui vào trong lòng ngực hắn: “Anh tối hôm qua không phải còn rất hung hăng sao, hiện tại thẹn thùng cái gì?”

Ludwig cơ hồ sắp vô thố đến nơi, hai người bọn họ không sai biệt lắm cái gì cũng chưa mặc, làn da tương dán tạo ra ấm áp làm mặt hắn cũng càng ngày càng hồng: “Là tôi không tốt, tôi không nhịn được...... Em có phải hay không rất khó chịu?”

Sở Từ cố ý nói: “Đau.”

Quỷ hút máu căn bản không kịp tự hỏi, khẩn trương hỏi: “Nơi nào đau?”

Giọng nói còn chưa rơi xuống, hắn nhìn Sở Từ tươi cười càng thêm xán lạn, hậu tri hậu giác mà phản ứng lại, cả người đều cứng đờ một giây, tiếp theo nháy mắt biến mất ở trên giường.

Phòng tắm bởi vì hắn đột nhiên phóng tới mà phát ra một tiếng đóng cửa thanh thúy.

Sở Từ: [ Mi xem, hắn thật đáng yêu. ]

Hệ thống: [......]

Phòng tắm truyền đến tiếng nước xôn xao, Sở Từ săn sóc mà không có tiếp tục đùa giỡn hắn, sợ tiểu quỷ hút máu lại biểu diễn bốc hơi tại chỗ lần nữa.

Cậu lười biếng xuống giường, đi ngang qua gương thuận tiện nhìn thoáng qua, chỉ nhìn đến bên hông có những vết hồng không hiểu rõ.

Cậu không chút để ý mà thu hồi tầm mắt, từ tủ quần áo lấy ra áo ngủ mặc vào, một lần nữa trở lại trên giường, không bao lâu, tiếng nước trong phòng tắm cũng ngừng, Ludwig đẩy cửa đi ra.

Trong phòng tắm không có một chút sương mù nào, quỷ hút máu này là tắm nước lạnh.

Nước lạnh ước chừng vẫn là hữu hiệu, hắn thoạt nhìn lại khôi phục khuôn mặt vô biểu tình của ngày xưa, chỉ là khi ánh mắt dừng ở trên người Sở Từ, lại trở nên nhu hòa rất nhiều.

Sở Từ hướng hắn vẫy vẫy tay, hắn tựa như một con mèo nghe lời, vô thanh vô tức đi qua.

“Thật lạnh” Sở Từ nhéo nhéo cánh tay hắn “Vì sao lại tắm nước lạnh, anh không sợ bị bệnh sao?”

“Sẽ không” Ludwig nhẫn nại một lát, rốt cuộc chế trụ tay cậu đang không an phận “Không cần đụng vào......”

Sở Từ vô tội hỏi: “Chạm vào một chút cũng không được sao?”

“...... Có thể” Ludwig hôn hôn đôi mắt cậu: “Chỉ là tôi sẽ có phản ứng, sợ em nhìn thấy sẽ không vui.”

“Vậy còn anh?”

Ludwig nhìn cậu, không trả lời.

Sở Từ cong lên đôi mắt, cười ngâm ngâm nói: “Vậy được, xem ở chỗ anh ngoan như vậy, em liền không bắt nạt anh nữa.”

“Cùng em ngủ một giấc đi” cậu đem quỷ hút máu kéo về giường “Tối hôm qua muộn như vậy mới ngủ, anh không buồn ngủ sao?”

Ludwig thật vất vả khôi phục bình tĩnh, bởi vì một câu này của cậu, lại trở nên bốc cháy.

Hắn ôm lấy Sở Từ, đem mặt vùi vào chỗ ngực của cậu, nghe được rõ ràng tiếng tim đập của cậu, nhiệt độ cơ thể trong bất tri bất giác lên cao: “Em ngủ đi, tôi ở cùng em”

Trong phòng một lần nữa khôi phục yên tĩnh, hệ thống đánh giá hỗn độn đầy đất, nghĩ muốn hay không sửa sang lại một chút, miễn cho Sở Từ tỉnh lại nhìn thấy đồ vật lung tung rối loạn sẽ tức giận.

Nhưng nó còn chưa kịp làm, quỷ hút máu đang đảm đương gối ôm của Sở Từ liền mở to mắt, bình tĩnh mà nhìn thảm hỗn độn, quần áo ở dưới cái nhìn chăm chú chậm rãi dịch đến sọt, thảm cũng khôi phục bằng phẳng ban đầu.

Hệ thống: [......]

Nói thật là nó lo lắng nhiều rồi, tên quỷ hút máu này so với nó càng chú ý tâm tình của Sở Từ hơn.

Sửa sang lại phòng, quỷ hút máu lần thứ hai nhắm mắt lại.

Cùng Sở Từ ở bên nhau, nhiệt độ cơ thể của hắn cùng nhiệt độ cơ thể của nhân loại giống nhau. Mà hiện tại, ước chừng là vì Sở Từ ôm thoải mái, nhiệt độ cơ thể của hắn lại hơi cao một chút, ấm áp.

Tốc độ tụ “Hạch” của hắn càng lúc càng nhanh.

Tin tưởng không được bao lâu, Sở Từ có thể ở chỗ ngực của hắn, nghe được tiếng tim đập.

Hệ thống quan sát hắn xong, cũng tiến vào trạng thái ngủ đông.

Thư mời của buổi kịch cùng tiệc tối của Christine cũng đã đưa lại đây, sau khi nhận được tin tức, Sở Từ đang ăn bữa tối mà Ludwig chuẩn bị cho cậu.

Ludwig chính mình không ăn thịt của nhân loại, làm bữa tối lại ăn rất ngon. Sở Từ đang muốn hỏi hắn ngày thường rốt cuộc ăn cái gì, liền nghe thấy hai tiếng tích tích âm thanh nhắc nhở.

[ Christine vì cái gì chấp nhất tìm ngài như vậy? ]

[ Cô nàng muốn dùng ta làm con mồi. ] Sở Từ không sao cả mà nói: [ mà ta, vừa vặn muốn nhìn một chút cô nàng muốn câu chính là con cá nào. ]

[ Vậy ngài đồng ý cô ta sao? ]

[ Không, ta hiện tại không muốn nhìn. ]

Cậu tùy tay xóa tin nhắn của Christine, đem tin nhắn Colim mở ra, đưa tới trước mặt Ludwig: “Tiểu bảo bối, anh muốn khi nào đi tập luyện đây?”

Ludwig bởi vì xưng hô này mà có chút đỏ mặt: “Tôi đều nghe em.”

“Anh như thế nào dễ thẹn thùng như vậy” Sở Từ ngồi lên đùi hắn, gợi cằm hắn lên, trong mắt tràn đầy ý cười: “Anh đối với người khác cũng như vậy sao?”

Ludwig nhìn cậu, sợi tóc vàng kim của hắn thưa thớt, lông mi rõ ràng, hình dáng thâm thúy, đôi mắt màu hổ phách đựng đầy ánh sáng lộng lẫy: “Không phải.”

Hắn ôm lấy eo Sở Từ, ở trên môi cậu hôn hôn: “Tôi chỉ đối với em như vậy“.

Winston không có bởi vì ban đêm đã mà lâm vào yên tĩnh.

Thư viện ánh đèn sáng tỏ, nơi nơi đều là những cặp đôi trong bóng đêm ra tản bộ. Mà ở lễ đường, một cô gái cau mày, buồn rầu mà nhìn về phía Colin: “Colin, bọn họ thật sự sẽ đến sao?”

“Sẽ mà, bọn họ đã đáp ứng rồi......”

Nói xong, cửa lớn của lễ đường bị đẩy ra, Sở Từ và Ludwig cùng nhau đi vào, đồng thời đối diện tầm mắt mọi người liếc nhau, cười nói: “Chúng tôi đến chậm sao?”

“Không, không có......” Cô gái mới vừa rồi còn lo lắng trố mắt vài giây, nhanh chóng phản ứng lại “Các cậu có thể tới thật sự là quá tốt.”

“Phải không” Sở Từ không để bụng mà lên tiếng, nhìn là biết tất cả mọi người đã đem trang phục diễn xuất mặc chỉnh tề: “Các cậu tập luyện đã bao lâu rồi?”

Colin ngơ ngác mà trả lời: “Mới bắt đầu không lâu.”

“Quần áo của tôi cùng Ludwig đâu?” Sở Từ cong mắt lên, thoạt nhìn ôn nhu cực kỳ, nhưng tổng lại cho người ta một khoảng cách vô pháp đụng vào.

Có lẽ là bởi vì, mỹ mạo vốn chính là một loại dễ dàng làm người ta tự biết xấu hổ.

“Ở chỗ này” cô gái ôm váy dài cùng với lễ phục, nhảy xuống sân khấu, vội không ngừng chạy đến trước mặt Sở Từ: “Các cậu muốn thay bây giờ sao?”

Ludwig bất động thanh sắc nhìn nhìn váy, nắm lấy tay Sở Từ hơi dùng sức một chút “Cậu ấy không cần thay.”

Nghĩ đến quan hệ của hai người, cô gái ngộ ra: “Vậy được, để tớ đưa các cậu đi phòng thay quần áo.”

Cô gái mang theo hai người đi vào phòng thay quần áo, rồi sau đó săn sóc chủ động rời đi, đóng cửa phòng lại.

Ludwig đổi quần áo, quân trang chế tác tinh mỹ màu đen làm hắn thoạt nhìn càng thêm vài phần thanh lãnh cấm dục.

Sở Từ khen ngợi mà nói: “Anh mặc như vậy thật là đẹp mắt.”

“Em thích liền tốt rồi.” Quỷ hút máu dắt tay cậu, đôi mắt rực lửa, ở lòng bàn tay cậu rơi xuống một nụ hôn: “Đi thôi, công chúa điện hạ của tôi.”

- -------------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.