Phương Hoa Tuyệt Đại

Chương 85: Chương 85: Phương hoa tuyệt đại (16)




Edit & Beta: La Quý Đường.

---------------------------------------------------------------------------------

Sở Từ nói chờ cậu tỉnh lại, nhưng Dao Quang không biết, cậu khi nào mới có thể tỉnh.

Ma khí của cậu tiêu hao quá nhiều, dư lại một chút chỉ có thể miễn cưỡng duy trì được hình người, Dao Quang nhìn cậu ở trong lòng ngực mình, chậm rãi không có hô hấp cùng tim đập, mặt mày dần dần bị sương tuyết bao trùm. Cho dù biết cậu không phải thật sự chết, nhưng Dao Quang vẫn như cũ có loại cảm giác tuyệt vọng đến linh hồn đều bị cậu cùng mang đi.

Sở Từ bị đóng băng lại, khuôn mặt bình tĩnh, không gợn sóng, như một pho tượng mỹ mạo vô song.

Dao Quang trực tiếp đem cậu mang về Thiên giới.

Tới Thiên giới, hắn mới từ trong miệng Càn Nguyên biết được, ở thời khắc hắn hao hết thần lực hôn mê, Sở Từ là như thế nào một người cùng Thiên Đạo đối kháng. Cậu lấy oán khí trên nhân gian, đem sức mạnh của cả thiên địa hóa thành của mình, lại đem Thái Dương Thần Hỏa cùng ma khí hòa thành một thể, nhân gian bị thiên lôi cùng ma khí tàn phá hơn phân nửa.

Cuối cùng, cậu thắng.

"Ta hiện tại rốt cuộc biết cậu ấy vì sao muốn họa loạn nhân gian, cậu ấy muốn oán khí, chính là muốn cùng Thiên Đạo chống lại, cậu muốn thắng Thiên Đạo, thoát khỏi trói buộc trật tự của đất trời." Càn Nguyên cảm thán nói: "Trên đời này không có ai so với cậu ấy cuồng vọng hơn, càng đáng sợ chính là, cậu ấy cư nhiên còn thành công. Ta thật không biết, ta là nên may mắn cậu ấy hiện tại có tình, hay là nên may mắn Cực Thiên chỉ có một yêu ma là cậu ấy mới tốt, nếu mà lại có thêm một người, không cần nghĩ cách, thần cũng đến thắt cổ luôn cho nhanh."

Càn Nguyên lại đây xem tình trạng của bọn họ liền đi, Sở Từ hiện tại trạng thái khó khăn, Càn Nguyên cũng may mắn cậu hiện tại không thanh tỉnh, lông Kim Ô bảo vệ cậu đã nát, nếu mà hiện tại cậu tỉnh lại, rồi sẽ biến thành yêu ma vô tình lúc trước.

Đến Dao Quang, hắn thoạt nhìn cũng không tốt chỗ nào, hồn cũng ném, ông nói nửa ngày, Dao Quang một chữ cũng không đáp lại.

Thẳng đến khi Càn Nguyên đi, hắn mới dựa vào trên tảng băng, như muốn cách một tầng băng thật dày, đụng vào đầu ngón tay tái nhợt ẩn sâu ở lớp băng.

"Ngươi là một người xấu," Dao Quang nhẹ giọng nói: "Nhưng mà ta lại yêu ngươi."

Biết cậu có bao nhiêu hư, nhưng vẫn như cũ ngăn không được muốn thích cậu.

Nếu cố chấp là ma, vậy hắn khả năng đã sớm nhập ma.

Cùng Thiên Đạo chống lại tự nhiên không có dễ dàng như vậy, Sở Từ tuy rằng thắng, nhưng cậu hiện tại suy yếu không chịu nổi, hồn phách bị hao tổn, Dao Quang không sợ chờ đợi, nếu thật có thể chờ đến khi cậu tỉnh, thiên hoang địa lão bãi bể nương dâu cũng không đủ gây cho hắn sự sợ hãi, hắn chỉ sợ cậu vẫn luôn không tỉnh lại.

Không có ai ghi lại làm thế nào để cứu yêu ma, Dao Quang lật cả tá sách đều không có biện pháp, chỉ có thể tự mình mò mẫm qua sông.

Hắn bắt đầu đi nhân gian tìm kiếm oán khí, chỉ là hiện tại nhân gian oán khí bị rút cạn, thế gian đều đều là cảnh tượng hoà bình mỹ mãn, hắn vơ vét đến một chút oán khí, không đợi hắn lấy về, trước đã bị sức sống thuần khiết mà Kim Ô sinh ra đã có sẵn đốt sạch.

Dao Quang tự mình cũng phân không rõ, thời điểm nhìn thấy oán khí ở trong tay tiêu tán, trong lòng hắn rốt cuộc có trong nháy mắt oán hận hay không.

Hận Thiên Đạo, cũng hận chính mình.

Không có oán khí, hắn liền đi bắt các yêu ma khác, không buông tha, không chuyện ác nào không làm đều bị hắn bắt về thiên giới, bắt về còn ghét bỏ người ta lớn lên xấu, không xứng cống hiến cho A Từ của hắn sử dụng, chỉ dùng tới nghiên cứu.

Trong lúc nhất thời, yêu ma nghe thay đổi thần sắc, sôi nổi chuồn mất, tránh ở góc động cũng không dám động, nhân gian không có yêu ma quấy nhiễu, khó được duy trì trăm năm hoà bình.

Chỉ là, không có yêu ma mê hoặc, người vẫn như cũ sẽ vì ích lợi dấy lên chiến tranh, hoà bình làm bá tánh an cư lạc nghiệp, cũng sẽ làm đế vương sinh ra dã tâm cùng dục vọng bành trướng vô hạn, sau khi yên vui trăm năm, nhân gian khói lửa nặng nề.

Người với người chiến tranh, thần không thể giúp đỡ, chỉ có thể bàng quan. Chỉ có Dao Quang, đi chiến trường vơ vét một đợt lại một đợt oán khí, hắn không thể đụng vào, liền luyện chế riêng bình ngọc có thể chứa đựng oán khí, đi nơi nào đều không quên mang theo cái bình.

Hắn đem oán khí tích góp được hơn trăm năm đút cho Sở Từ, oán khí tiếp xúc đến lớp băng, nhanh chóng chui vào băng, theo oán khí càng ngày càng nhiều mạnh mẽ chui vào, lớp băng cũng dần dần tan rã.

Một tầng miếng băng mỏng cuối cùng vỡ vụn, sau khi cách trăm năm, Dao Quang lại một lần nắm được tay Sở Từ.

Ngón tay kia lạnh cực kỳ, tựa hồ có thể đem tay hắn cũng cùng đông lạnh lại.

Hắn rũ mắt xuống, thật cẩn thận mà hôn đầu ngón tay lạnh băng: "Ta sẽ làm ngươi tỉnh lại."

"Lông Kim Ô nát cũng không sao, ta sẽ làm ngươi tự mình dùng ngũ cảm đi cảm nhận cả nhân gian, cũng sẽ làm ngươi lại một lần nữa thích ta."

Trầm mặc hồi lâu, Dao Quang chống lại lòng bàn tay cậu, nhẹ nhàng nói: "...... A Từ, ta rất nhớ ngươi."

Sở Từ như cũ an tĩnh mà nằm, chỉ có góc áo đỏ sậm buông xuống, dừng ở trên trán Dao Quang, Dao Quang nhắm mắt lại, ảo tưởng nó là Sở Từ cho hắn, một lần ôn nhu chạm vào.

Cũng kỳ quái, rõ ràng người này bắt nạt hắn như vậy, đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, nhưng hắn hiện tại chỉ có thể nhớ tới điểm tốt của cậu.

Thời điểm gió xuân thổi qua, sẽ nhớ tới cậu mang lên vòng hoa; thời điểm mùa hè oi bức, sẽ nhớ tới cậu đút dưa lê cho mình; khi lá rụng đầy núi, sẽ hồi tưởng lại khoảnh khắc cậu ngồi ở trên cây phong, cười nhìn về phía mình, ánh mắt như nước, thần cũng muốn say ở trong mắt cậu; khi tuyết lớn bay tán loạn, sẽ nhớ tới đắp cho cậu người tuyết, được cậu đặt ở trên cửa sổ.

Một năm bốn mùa, không có một khắc nào không nghĩ về cậu.

Xuân hạ thu đông, không có một ngày nào không dài lâu.

Hắn mất mấy trăm năm, ổn định ma khí của cậu, làm cậu một lần nữa có hô hấp cùng tim đập, khi tiếng tim đập nhợt nhạt truyền đến, Dao Quang hóa thành một con chim cưng nho nhỏ, tránh ở trong tay cậu ngủ một giấc thật dài.

Lúc này tiếng tim đập còn chưa ổn, khi ngừng khi đập, Dao Quang tâm cũng đi theo nhấc lên rơi xuống, như ở núi đao biển lửa.

Cậu cũng thật biết tra tấn người, thời điểm tỉnh cũng vậy, thời điểm ngủ vẫn thế, trên đời này không có ai sẽ so với cậu càng hiểu như thế nào để bắt nạt thần minh.

Ổn định ma khí, lại muốn chữa trị hồn phách của cậu, chỉ là hồn phách của cậu bị hao tổn, đã không còn quen biết Dao Quang. Dao Quang lần đầu tiên đem hồn phách của cậu lấy ra, cậu liền vô tình mà dùng tay xuyên qua ngực Dao Quang, nếu không phải hồn phách vô hình, bắt không được đồ vật, cậu khả năng còn sẽ đem tim Dao Quang cũng nắm ra ngoài.

Cậu hoang mang mà nhíu mày, nhìn tay của mình, tựa hồ không rõ vì sao mình cái gì cũng bắt không được.

Sở Từ không có ký ức trời sinh chán ghét thần tiên, đặc biệt là Kim Ô khắc tinh của cậu, cậu thấy mình không đả thương được Kim Ô, rõ ràng là do mình quá yếu, liền muốn trốn đi, miễn cho con chim này quay đầu lại tới mổ cậu.

Dao Quang nhìn cậu muốn chạy trốn, lại bị vây ở pháp trận, nơi nào đều trốn không thoát, trên mặt trước sau là biểu tình mờ mịt, vừa cảm thấy mới mẻ, vừa thay cậu đau lòng

Cậu có khi nào mà bất lực như vậy, cậu vẫn luôn rất mạnh, mạnh đến nỗi không ai có thể địch, đem nhân gian trên dưới đều coi là cậu đồ xấu, đến thiên đạo cũng không thắng được cậu, cho nên cậu bễ nghễ trên tất cả, đẹp đến điên đảo chúng sinh.

Dao Quang muốn ôm cậu, nói cho cậu đừng sợ, lại biết mình mới là bắt nguồn làm cậu sợ hãi, hắn chua xót mà chớp đôi mắt một chút, chậm rãi rời khỏi trận pháp.

Nhìn không thấy tồn tại của Kim Ô, sợi hồn phách kia chậm rãi bình tĩnh lại, trở lại trong thân thể.

Hồn phách không thể đơn thuần dùng ma khí chữa trị, Dao Quang chỉ có thể đem cậu đưa vào luân hồi, làm thay đổi tuổi tác tự nhiên chậm rãi chữa trị.

Nhưng sinh tử luân hồi đều có trật tự làm thế nào dễ dàng đảo lộn như vậy, Dao Quang chỉ có thể dùng lông chim che chở hồn phách của Sở Từ, độ cậu thuận lợi chuyển thế.

Thời điểm kiếp thứ nhất, cậu ngũ cảm không thông, là một mỹ nhân mang bệnh, Dao Quang vẫn luôn đi theo bên cạnh cậu, cẩn thận lại cẩn thận mà chiếu cố cậu, nhưng vẫn như cũ chịu đựng không nổi hồn phách quá yếu, không mấy năm liền hương tiêu ngọc vẫn.

Sau khi chuyển qua vài lần, cậu chậm rãi chồng chất có ngũ cảm, có thể thấy vật, cũng có thể cảm nhận được một chút tư vị hỉ nộ ai nhạc, nhìn thấy cậu ăn phải cá khô không cao hứng mà nhăn mi lại, đem cá khô ném sang một bên, Dao Quang rốt cuộc nở nụ cười.

Sở Từ rất bất mãn: "Anh cười cái gì?"

Dao Quang: "Cười con cá này, không có cơ hội được mỹ nhân coi trọng, là tiếc nuối lớn nhất khi nó sinh ra."

"Hoa ngôn xảo ngữ," Sở Từ lười biếng chống cằm, hỏi: "Anh vì sao luôn đi theo tôi? Đến nơi nào cũng có anh, ném cũng ném không ra."

Dao Quang thật sâu mà chuyên chú nhìn cậu: "Bởi vì anh thích em."

Từ sau khi cậu có thể thấy, mỗi một đời cậu đều phải hỏi cái vấn đề này, mỗi một lần Dao Quang đều trả lời giống như vậy.

Có thể nhìn thấy cậu tồn tại, có thể nghe thấy thanh âm của cậu, thời gian cũng trở nên không còn dài lâu, đảo mắt lại qua ngàn năm, Sở Từ hồn phách chữa trị được một chút, lực phá hoại cũng đi theo tăng trở lại, Dao Quang thật sâu hoài nghi, sợi hồn trước hết chữa trị tốt có thể là võ hơn của cậu.

Thời điểm chuyển thế, cậu sẽ chịu ảnh hưởng của luân hồi, trước kia đều không sao, cậu chỉ là một người bình thường. Một khi hồn phách quy về, cậu liền sẽ thức tỉnh ký ức yêu ma, không còn sợ hãi Kim Ô, mà là có ý đồ đem Kim Ô thiên địch làm thành gà nướng, Dao Quang bị cậu đuổi bắt không chỗ nào không bay, Thiên giới mỗi một chỗ đều bị ma khí của cậu phá hủy qua.

Càn Nguyên cũng rốt cuộc minh bạch, tai họa vô luận biến thành cái dạng gì, đều sẽ là tai họa, đây chỉ là ma khí của cậu mới khôi phục năm thành lực phá hoại, chờ cậu hoàn toàn khôi phục, Thiên giới đại khái cũng bị cậu chơi không còn.

"Chim nhỏ," Sở Từ xách cái đuôi của Dao Quang, ở không trung lúc ẩn lúc hiện: "Ngươi chạy cái gì mà chạy, để ta nhìn xem thì có làm sao, ta đẹp như vậy, xem ngươi không nên là vinh hạnh của ngươi sao?"

"Pi! Pi pi pi!" Dao Quang xấu hổ buồn bực mà dùng cánh gắt gao bảo vệ bộ vị kia, thật sự không rõ, vì sao những người này đều muốn nhìn chim nhỏ ở đây, rốt cuộc có cái gì đẹp!

"Ta sao lại mệt rồi......" Sở Từ bỗng nhiên nhẹ buông tay, tùy ý chim nhỏ tự do rơi xuống đất. Dao Quang biến thành người, tiếp được người sắp sửa té xỉu trên mặt đất, ôm vào trong ngực.

Hồn phách của cậu vẫn là chưa được đầy đủ, thường xuyên chỉ có thể ở thời điểm luân hồi trở về tỉnh lại một lát, rồi sau đó lại lâm vào ngủ say miên man.

"Ngươi sao lại hư như vậy," Dao Quang thấp giọng ở bên tai cậu nói: "Một khi tỉnh ngủ liền đánh ta, còn muốn nướng ta. Ngươi hiện tại muốn ăn ta, về sau ta liền sẽ ăn ngươi."

Đợi cho hồn phách Sở Từ ổn định hơn phân nửa, có thể ở nhân gian độ tình kiếp, Dao Quang cũng đi theo cậu cùng nhau chuyển thế.

Kiếp đầu tiên, hắn là quỷ hút máu lạnh nhạt vô tình, cậu là mỹ nhân phương Đông thần bí. Vì thế, quỷ hút máu lại một lần vì mỹ nhân động tình, vì khẩn cầu tình yêu của cậu, đem trái tim đều cho cậu, cũng không đổi được một chút ôn nhu.

Kiếp thứ hai, cậu là tướng quân danh chấn khắp thiên hạ, cậu lại là người cá hại nước hại dân, tướng quân vì người cá trả giá tất cả, vì cậu trên lưng đeo bêu danh, từ mỗi người khen ngợi đến mỗi người trách mắng, chết đến nơi mới được người cá nói cho hắn là tất cả chỉ đang lợi dụng hắn, cậu đối với hắn không có tình.

Kiếp thứ ba, hắn là thân phận là Alpha thấp kém, cậu là Omega cao cao tại thượng, vũ trụ vì cậu thần hồn điên đảo, hắn cũng không ngoại lệ, hắn bị Sở Từ nhặt về, cam tâm tình nguyện vì cậu xuất chinh, muốn đem thế giới đưa cho cậu, lại vẫn như cũ trốn không được bị chủ nhân ác liệt đùa bỡn, hắn bị vứt bỏ, trơ mắt nhìn cậu lại đụng vào người khác, rốt cuộc phát điên, một viên đạn kết thúc mạng hai người.

......

Sở Từ sẽ không có ký ức chuyển thế, chữa trị hồn phách không thể dùng ký ức hỗn độn quấy nhiễu, bằng không hồn phách chưa xong, ký ức của cậu sẽ hỗn loạn, tự mình bị lạc. Nhưng Dao Quang không giống, hắn sẽ nhớ rõ, cho nên mỗi một lần trở về, hắn đều sẽ còn chìm trong thống khổ chết chóc khi chuyển thế, một hai phải hung hăng đem Sở Từ ôm vào trong lòng ngực, nghe được hô hấp của cậu, mới có thể giảm bớt một chút.

Lại qua ngàn năm, Sở Từ ở một lần lại một lần chuyển thế có được ngũ cảm, chữa trị tốt hồn phách. Dao Quang vui mừng mà cho rằng cậu cuối cùng sẽ tỉnh, nhưng hắn đợi hồi lâu, Sở Từ vẫn không có tỉnh.

Nhiệt độ cơ thể của cậu cùng người bình thường giống như đúc, màu da cũng không còn tái nhợt, khóe môi thậm chí còn gợi lên một chút ý cười, nhưng cậu chính là vẫn luôn không tỉnh.

"Vì sao......" Dao Quang ôm cậu, lẩm bẩm nói: "Rốt cuộc nơi nào xảy ra vấn đề...... A Từ, ngươi là không muốn thấy ta, cho nên mới vẫn luôn không tỉnh sao?"

Một năm, hai năm, ba năm......

Dao Quang ở trong ảo mộng mong muốn không thể thành, hoàn toàn điên.

"Nếu ngươi không muốn tỉnh, vậy chúng ta lại đến một lần nữa đi." Dao Quang cắn môi mềm mại của cậu, đút cho cậu máu Kim Ô, cố chấp mà thấp giọng nói: "Vô luận luân hồi bao nhiêu lần, ta đều sẽ tìm được ngươi."

Hắn mang theo Sở Từ trở về Cực Thiên, Cực Thiên như cũ không thấy ánh mặt trời, ma khí cuồn cuộn cảm giác được Sở Từ, nhanh chóng quay chung quanh ở bên người cậu, rồi lại chậm chạp không cùng cậu dung nhập.

Tiếp theo, Dao Quang thay hồn phách Sở Từ ly thể, hắn vừa định bắt lấy hồn phách của cậu, Sở Từ đã biến thành sương mù.

Dao Quang ngẩn ra, suýt nữa dùng Thái Dương Thần Hỏa, chỉ là theo sương mù hấp thu ma khí, lại dần dần hóa thành bộ dáng hồn phách, Dao Quang lúc này mới phát hiện, hồn phách của cậu vẫn không hoàn chỉnh.

Chỉ là kém rất nhỏ, ở Thiên giới thoạt nhìn không có việc gì, trở lại Cực Thiên, bị ma khí chân chính chiếu ra, liền hiện ra khác biệt.

Dao Quang cẩn thận tìm kiếm, ở hành trình chuyển thế tìm được hồn phách cậu mất đi, thì ra là trong mấy thế giới kia, hắn đối với Sở Từ chấp niệm quá sâu, dù đã chết cũng không thể từ bỏ, giữ lấy một sợi hồn của cậu không bỏ.

Muốn lấy về, chỉ có thể thành toàn hắn trong mấy thế giới kia, làm hắn chết cam tâm tình nguyện.

Hắn đành phải lại đem Sở Từ đưa vào nhân gian, chờ ca ca của mình lớn lên là chuyện rất vi diệu, đặc biệt là ca ca này vẫn là người xinh đẹp lại phong lưu, lớn lên xinh đẹp hắn đều thích, Dao Quang hận không thể một người chia làm tám cánh, chiếm cứ tất cả tầm mắt của cậu.

Thật vất vả đợi đến lúc thời cơ chín mùi, Dao Quang rốt cuộc bắt lấy tay cậu. ( Editor: Giờ thì biết cái người gọi Sở Từ là ca ca ở chương 1 là ai chưa nè (╹◡╹)).

[ Hoan nghênh đi vào nơi Ma Vương an giấc ngàn thu. ]

Sau khi ngươi ngủ say, Cực Thiên liền thành cố hương của ta.

[ Thần minh đã từng rủ lòng thương ở nơi đây, vì thế nó biến thành mảnh đất để người an giấc ngàn thu. ]

Ngươi mới là thần minh, thần minh duy nhất của ta.

[ Còn Ma Vương, hắn là quái vật có ý đồ muốn lấy được thần minh. ]

Ta muốn có được ngươi, muốn chiếm hữu ngươi, muốn cho ngươi chỉ thuộc về ta.

Dao Quang phân ra một sợi hồn phách, bịa đặt thành hệ thống, dùng lông chim cùng nhau bỏ vào ngực Sở Từ.

"Đi thôi," Dao Quang đối với chính mình nhẹ giọng nói: "Ngươi phải nghe cậu ấy nói, phải bảo vệ tốt cậu ấy."

Hắn đem ba thế giới kia lôi ra, để Sở Từ trở về, lấy về sợi hồn của cậu.

Một kiếp, hai kiếp, ba kiếp...... Chấp niệm mà Dao Quang giấu ở trong thế giới được thỏa mãn, rốt cuộc đem hồn phách của Sở Từ lấy về.

Hồn phách gom đủ, cậu hiện tại có thể tỉnh lại.

——

Vũ trụ bẻ gãy nghiền nát mà vỡ vụn ra, vô số mảnh nhỏ cùng hóa thành ánh sáng lộng lẫy.

Augustus nắm lấy cánh tay Sở Từ, ngay sau đó, hắn biến trở về Dao Quang, đem Sở Từ ấn ngã xuống đất.

Sở Từ hồn phách quy tụ, lại lâm vào ngủ say.

Dao Quang đem hồn phách thu thập được thả lại vào thân thể cậu, "Ba ngàn năm, ca ca, ngủ lâu như vậy, ngươi cũng nên tỉnh lại rồi."

Sương đem của Cực Thiên thoáng chốc bị cắn nuốt không còn, góc áo đỏ sậm bay phất phới, ma khí quay cuồng, đem Sở Từ kín mít mà vờn quanh lại, không lộ một góc nào.

Sở Từ chậm rãi mở mắt ra, ngồi dậy.

Cậu ngủ say lâu như vậy, hiện giờ hồn phách hoàn hảo, ký ức chuyển thế cũng theo đó mà đến, một chút đánh sâu vào làm cậu có chút hoang mang.

Ngực tựa hồ nhiều thêm một ít thứ thật xa lạ......

Cậu nâng tay lên, nhóm tay thon dài tái nhợt xuyên qua ngực, nắm ra một sợi hồn phách nhỏ vụn, còn chưa có dung hợp cùng cậu.

Hồn phách này lóe rất nhỏ tia sáng, chộp trong tay, cũng có thể cảm giác được cảm xúc chúng nó truyền đến.

Đó là hỉ nộ ái nhạc đủ loại cảm xúc mà từ trước giờ cậu chưa bao giờ có.

Cậu nhìn hồi lâu, chậm rãi buông ra tay, hồn phách như con bướm, uyển chuyển nhẹ nhàng mà bay trở về ngực cậu, ở trong lòng cậu mở ra ngàn tơ vạn sợi đóa hoa.

Ký ức ba ngàn năm như nước chảy từ trước mắt cậu xẹt qua, mỗi một hình ảnh, cậu đều có thể nhìn thấy một người, kiên định không đổi mà theo đuổi cậu, một lần lại một lần mà vì cậu phấn đấu quên mình, một lần lại một lần mà nói cho cậu, hắn thích cậu.

"Anh vì sao luôn đi theo tôi?"

"Bởi vì tôi thích em."

Sở Từ hoảng hốt mà chớp mắt một chút, chính cậu cũng chưa ý thức được, có nước mắt xẹt qua mặt cậu, nhỏ giọt lên trên quần áo đỏ sậm, nhan sắc mờ mịt ra một mảnh nặng nề.

Ma khí đột nhiên tiêu tán, có người đi đến trước mặt cậu, vươn tay lau đi nước mắt của cậu.

Sở Từ thanh âm rất nhẹ: "...... Dao Quang."

"Là ta," Dao Quang ách thanh đáp về một câu, chống lại cái trán của cậu, "Ngươi gạt ta, nói tỉnh liền cùng ta ở bên nhau, nhưng ngươi ngủ lâu như vậy...... Ngươi có phải hay không không muốn cùng ta ở bên nhau, cho nên mới ngủ thời gian dài như vậy?"

"Thần tiên cũng thích đổi trắng thay đen như vậy sao," Sở Từ đôi mắt dịu dàng, chút nước mắt ở trong mắt cậu: "Thôi được, ta lừa ngươi, ngươi muốn trừng phạt ta như thế nào?"

"Ta làm sao nỡ trừng phạt ngươi," Dao Quang ôm lấy cậu, một chút một chút đem cậu siết vào trong lòng ngực, nhắm mắt lại: "Ngươi nói muốn cùng ta ở bên nhau, là ngươi trước đồng ý với ta."

Cực Thiên không thấy ánh mặt trời bỗng nhiên từ trung tâm vỡ ra, có ánh sáng tiến vào.

Sau đó có tiếng gió, hơi thở của cỏ cây, còn có vô số thanh âm ầm ĩ, đều theo ánh sáng cùng chảy vào.

"Chúng ta hiện tại không phải đã ở bên nhau sao," Sở Từ ở ánh vàng sáng lạn, ôm lấy Dao Quang: "Sẽ không lại để ngươi đợi."

Ngày đáng giá kỷ niệm này, Dao Quang ở trong vòng tay ôn nhu, hoảng hốt mà nghĩ, ba ngàn năm qua, thần minh của hắn rốt cuộc tỉnh.

Tác giả có lời muốn nói: Đúng, chúc mừng con trai!

- -------------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.