Edit & Beta: La Quý Đường.
---------------------------------------------------------------------------------
Dao Quang nghĩ thì tốt lắm, đáng tiếc mộng không nghe lời, hắn nhắm mắt lại lăn qua lộn lại vô số lần, cũng không thể trở lại nơi hắc ám kia.
Hắn đành phải nhận mệnh mà ngoan ngoãn ngủ, một giấc ngủ tỉnh, hắn chạy đến bên thần nữ đang dệt trong đình, bày ra bộ dáng ngây thơ ham học hỏi, hỏi: " Thần nữ, nhân gian là cái dạng gì?".
Ba ngàn năm, hắn bởi vì không thể hạ phàm, hỏi qua vô số lần vấn đề này, thần nữ không bao giờ nghĩ là do con chim này hiện tại có tâm sự thầm kín, chỉ cho là hắn lại phát tác lòng hiếu kỳ, liền một bên dệt vải, một bên tinh tế kể chuyện nhân gian.
Dao Quang nghiêm túc nghe, ở trong lòng ghi nhớ những chuyện mà hắn chưa bao giờ tiếp xúc qua, tỷ như nhân gian mua đồ cần ngân lượng, nhân gian có người kể chuyện, cũng có khách qua đường nghe thuyết thư ( đọc truyện), có đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa, cũng có trộm cướp bắt nạt kẻ yếu, có mười dặm phồn hoa, cũng có xác chết đói khổ khắp nơi......
Thần nữ nói xong, ôn hòa hỏi: "Tiểu Thần Quân muốn đi nhân gian nhìn một cái sao?"
Bị chọc trúng tâm sự, Dao Quang có chút đỏ mặt: "Muốn."
Hắn không nói cho thần nữ, hắn còn muốn cùng một người cùng đi.
Thần nữ ý vị thâm trường mà thở dài: "Kỳ thật ta không tán thành hành vi Càn Nguyên không cho người hạ phàm, chỉ là...... Tiểu Thần Quân buồn chán ở trên trời lâu như vậy, thật không thú vị có phải hay không?"
Dao Quang không rõ nguyên do, hắn có thể cảm giác được thần nữ muốn nói cái gì đó cho hắn, nhưng lại không biết vì sao, bỗng nhiên sửa miệng.
Hắn không truy vấn, chỉ là theo thần nữ nói trả lời: "Đúng, bất quá ta gần đây đọc rất nhiều sách, cũng không quá tò mò."
Thần nữ sờ sờ đỉnh đầu của hắn, con chim nhỏ này là chúng thần tiên trên Thiên giới nhìn nó lớn lên, Càn Nguyên đối với hắn hổ thẹn, càng thêm dung túng, cũng may hắn trời sinh tính thuần lương, tuy kiêu không ngạo, ba ngàn năm dù ầm ĩ không ngừng, cũng không gặp phải chuyện lớn gì.
Nàng áp xuống bất an trong lòng, hướng Dao Quang cười cười: "Ngươi muốn xem sách thì nói, ta còn có chút thoại bản trên nhân gian, ta đi đưa cho ngươi."
Dao Quang chớp chớp mắt, nhẹ nhàng mà trả lời: "Được."
Trên đường trở về, Dao Quang khó được không có biến thành Kim Ô chợt lóe vụt qua, mà là chậm rì rì đi tới, tự hỏi bộ dáng thần nữ mới vừa rồi tâm sự nặng nề.
Nàng rốt cuộc muốn nói với mình cái gì đây?
Dao Quang suy nghĩ một đường cũng không nghĩ ra, mắt thấy đã đến thần phủ của mình, hắn dứt khoát bỏ xuống chút tò mò này, sung sướng mà đẩy cửa ra, bổ nhào vào trên giường.
"Pi pi pi."
Hắn quyết định, hôm nay phải dùng bộ dạng chim nhỏ đi tìm A Từ, hắn thoạt nhìn cơ linh như vậy, A Từ khẳng định sẽ thích.
Lồng giam tối tăm bị chim nhỏ ánh vàng rực rỡ chiếu sáng lên, con chim nhỏ này còn không biết đủ, vùng vẫy cánh nhảy nhót lung tung, muốn biết cái lao tù này rốt cuộc lớn bao nhiêu.
Con gà vàng lớn chừng nửa bàn tay, bay mệt mỏi liền chạy về, khinh phiêu phiêu dừng trên bờ vai của cậu, trên lông chim bay xuống Thái Dương Thần Hỏa nhỏ vụn rơi xuống trên người cậu, nóng đến lợi hại.
Sở Từ nắm đôi chân nhỏ xíu của chim nhỏ, đem hắn xách lên, giơ lên trước mắt quơ quơ: "Hôm nay sao lại biến thành cái dạng này lại đây?"
Dao Quang đập cánh: "Pi, pi pi pi."
Vẫn là nghe không hiểu tiếng chim, nhưng từ ngữ khí mà phán đoán, hắn còn rất cao hứng.
Sở Từ đem hắn chuyển sang nhìn quét một vòng, ánh mắt vi diệu: "Hửm......"
Dao Quang: "Pi?"
Cậu đem Dao Quang thả trên mặt đất, cười nói: "Biến trở về đến đây đi, ngươi không phải nói muốn mang ta đi nhân gian chơi sao?"
Dao Quang biến trở về thân người, "Sợi dây xích này làm sao bây giờ, ta có thể đốt nó không?"
Hắn nói, duỗi tay muốn nắm lấy xiềng xích, Sở Từ ngăn hắn lại, bất đắc dĩ mà nói: "Ngươi hiện tại đốt không được nó."
"Ta là Kim Ô, trên đời này không có đồ nào ta đốt không được." Dao Quang không phục.
"Ngoan, tin ta." Sở Từ đem hắn ôm vào trong lòng ngực, Dao Quang nháy mắt từ bỏ ý tưởng làm thử,
ôm lại cậu, lẩm bẩm mà nói: "Trên người của ngươi vì sao ngửi thơm như vậy?"
Hắn vùi đầu ở hõm vai Sở Từ, lưu luyến mà cọ cọ: "Để ta vẫn luôn ôm ngươi có được không, ngươi thật mềm, bế lên thật thoải mái."
"......"
Tên tiểu quỷ này thật ra lại biết cái gì là được một tấc lại muốn tiến thêm một bước.
Sở Từ đỡ lấy cánh tay hắn, ma khí dao động, những phù chú khắc trên xiềng xích trở nên càng thêm sinh động, trong chớp mắt liền lan đến bên hông cậu, đang còn muốn tiếp tục hướng lên trên lan lên.
Cậu nhíu mày, nhịn xuống đau đớn bị phù chú xâm nhập, phân ra một sợi hồn phách, chui vào lòng ngực của Dao Quang.
"Di?" Dao Quang buông cậu ra, vô thố mà nhìn một sợi hồn phách kia, duỗi tay muốn bắt lấy hồn phách, nhưng chỉ nắm được không khí.
Hắn hoảng loạn hỏi: "A Từ, ngươi làm sao vậy?"
"Đừng sợ," Sở Từ cong lên đôi môi tái nhợt, sờ sờ mặt Dao Quang: "Ta không có việc gì. Ta bị nhốt ở nơi này ra không được, muốn rời đi, chỉ có thể làm ngươi mang theo một sợi hồn phách của ta. Tiểu Thần Quân, ngươi biết đường xuống nhân gian đi như thế nào sao?"
Dao Quang mím môi, niềm vui muốn đi nhân gian mạc danh biến mất hơn phân nửa: "...... Không biết."
"Nhắm mắt lại," Sở Từ chống lại cái trán của hắn, nhẹ giọng nói: "Ta mang ngươi đi."
Mai rùa của Càn Nguyên thần quân lại ngã xuống trên mặt đất, ông nheo mắt, không rảnh lo nhặt nó, trước bấm đốt tay, nhìn xem con ma vật kia lại gặp phải chuyện xấu gì.
Nhưng ông không nghĩ tới, ông sẽ nhìn thấy cảnh tượng hơi thở của ma vật kia thoi thóp ngã trên mặt đất, cậu cực kỳ thống khổ mà cấu lấy mặt đất, phù văn trên xiềng xích bơi lội đến cần cổ của cậu, ngón tay thon dài đều lây dính hoa văn màu đen.
...... Đây là phản ứng mà ma khí bị phù chú thiêu đốt tiêu hao mới có, phù văn có thể bò đến cổ cậu, ý nghĩa ma khí đã tiêu hao quá nhiều, sắp chống đỡ không được.
Ba ngàn năm mới đưa con ma vật này tiêu hao tới nông nỗi bây giờ, Càn Nguyên tự nhiên nhịn không được cảm thấy vui vẻ, nhưng ông đối với ma vật kia có nỗi kiêng kị nhất định, cũng không dễ dàng liền tin như vậy, ông đầu tiên là đi trong phòng Dao Quang nhìn nhìn, phát hiện này con chim pi này chôn ở trong chăn ngủ ngon lành, còn có chút bất mãn mà pi một tiếng, thoạt nhìn không có bất luận cái gì khác thường, tâm treo lên mới hạ xuống một chút.
Ma vật kia có lẽ là vận số đã hết, mới có thể lộ ra thần thái như thế.
Mà ông tất nhiên là muốn thêm một mồi lửa.
Ông làm phép, xiềng xích chế trụ chân Sở Từ "Rầm" một tiếng, đem mắt cá chân của cậu trói đến càng chặt, Thái Dương Thần Hỏa theo xiềng xích, mãnh liệt mà dán trên người cậu.
Thống khổ bị thần hỏa đốt há nào dễ dàng chịu đựng như vậy, Sở Từ ngón tay thật sâu cào vào trong đất, cậu cắn môi, máu tươi lập tức trào ra.
Ma khí tràn ra, bao lấy thân thể cậu, đem thần hỏa ngăn cách bên ngoài.
"Càn Nguyên......" Cậu từng câu từng chữ gọi tên này, nhắm mắt lại, che đậy sát ý gần như nhập vào cơ thể mà ra
Sở Từ bản thể đã chịu ảnh hưởng lớn như vậy, hồn phách phân bên ngoài tự nhiên cũng chạy thoát không khỏi, cậu suy yếu mà ngã vào trong lòng ngực Dao Quang, đến quần áo của hắn cũng nắm không được.
Dao Quang nhìn sắc mặt cậu càng ngày càng tái nhợt, còn tưởng rằng là cậu không thể thích ứng bên ngoài, vô cùng lo lắng liền muốn trở về, "A Từ ngươi làm sao vậy, chúng ta trở về, ta không đi chơi, ngươi không được có chuyện, Huhu......"
Tiểu Thần Quân này cư nhiên bị dọa khóc, đôi mắt hồng hồng, giống con thỏ con bị ủy khuất, hắn xoa xoa nước mắt, run rẩy mà giang hai tay, thật cẩn thận mà nâng một sợi hồn phách, như là nâng một trân bảo dễ vỡ.
Sở Từ biến thành hình người lớn như ngón tay, ngồi ở trong tay hắn, "Đừng khóc."
Bởi vì do thu nhỏ, thanh âm của cậu cũng trở nên nhẹ rất nhiều, cũng may Dao Quang hết sức chăm chú nhìn chằm chằm cậu, cũng không cần lo lắng hắn sẽ nghe không thấy: "Ta vừa rồi đầu có chút đau, hiện tại đã tốt rồi, không có sao, ngươi đừng khóc."
Dao Quang thật sự sợ hãi, nói chuyện đều đứt quãng: "Ngươi, ngươi vì sao sẽ đau đầu?"
Hắn trái phải nhìn nhìn, đột nhiên duỗi rộng cánh chim, kín kẽ mà bao phủ lấy hai người, không có một khe hở.
Đột nhiên bị cánh chim bao lấy, nhưng không tối tăm, cánh chim của Kim Ô lộng lẫy sáng chói, như thái dương ấm áp.
Sở Từ cứng người: "Ngươi làm cái gì?"
"Thay ngươi chắn gió," Dao Quang rầu rĩ mà nói: "Là ta không tốt, bay quá nhanh, ngươi hiện tại tốt hơn chưa?"
Sở Từ phản ứng lại, tên tiểu quỷ này khả năng cho rằng cậu là bị gió thổi đến đau đầu.
Cậu vươn tay, an ủi mà sờ sờ ngón tay tun rẩy của Dao Quang: "...... Tiểu đồ ngốc."
Nhân gian cùng thần nữ nói náo nhiệt giống nhau, náo nhiệt đến Dao Quang không thể chuyển mắt.
Đúng là thời tiết du xuân, người trên đường đi như dệt, nơi chốn đều là tiếng cười thanh thúy hoạt bát linh động của bọn nhỏ, các thiếu nữ ăn mặc váy rực rỡ nhiều màu, cùng thịnh phóng xuân hoa tôn nhau thành người đẹp.
Bọn họ thanh âm tụ tập đến cùng nhau, người khác nghe thấy có lẽ sẽ cảm thấy ồn ào, nhưng đối với Dao Quang mà nói, là thể nghiệm mới lạ chưa bao giờ có.
Hắn thân là thần quân, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể nhẹ nhàng nghe rõ người khác đang nói gì, nhưng hắn không có làm như vậy, chỉ là ở trong thanh âm ầm ĩ, nhảy nhót mà đối với Sở Từ nói: "A Từ, nhân gian có thật nhiều người!"
Sở Từ: "......"
Dao Quang lần đầu tiên hạ phàm, thấy cái gì đều mới mẻ, rõ ràng rất nhiều đồ đều ở trong sách gặp qua, hắn vẫn là không biết mệt hỏi: "A Từ, bọn họ trên vai khiêng chính là cái gì?"
Sở Từ: "Là kẹo hồ lô."
"Ăn ngon không?"
"Ngươi hẳn là thích ăn."
Sở Từ không cảm thấy kẹo hồ lô ăn ngon, cậu là ma, cậu trời sinh chỉ có đồ ăn là cái ác, đối với cậu mà nói, chỉ có một loại đồ ăn ngon, đó chính là oán hận của người.
Dao Quang mắt trông mong nhìn kẹo hồ lô hồng đỏ đỏ: "Muốn ăn."
"Ngươi có ngân lượng không," Sở Từ thong thả ung dung hỏi: "Nhân gian đều là dùng ngân lượng trao đổi đồ."
Dao Quang: "Không có."
Sở Từ nhìn nhìn bốn phía, không chút nào ngoài ý muốn ở trong đám người phồn hoa phát hiện một tên trộm đang trộm đồ: "Hướng bên phải xem, nhìn thấy cái người mặc y phục đen đúa không?"
Dao Quang nhìn qua, không cao hứng mà nhíu mày: "A Từ, hắn không có đẹp bằng ta, ngươi đừng nhìn hắn." . ngôn tình tổng tài
"......" Sở Từ đập hắn một chút: "Ngươi miên man suy nghĩ chút cái gì vậy, hắn đang trộm đồ của người khác, ngươi đi giáo huấn hắn ta một chút."
Dao Quang lại cao hứng, lên tiếng, nhẹ nhàng xuyên qua đám người, đi đến phía sau tên tiểu tặc, một tay làm đao, một quyền đem tên trộm đánh ngất xỉu.
Tên trộm ngã trên mặt đất, động tĩnh đột nhiên cả kinh một vòng người chung quanh la hoảng lên, Dao Quang vô tội mà nói: "Ai, các ngươi đừng sợ, ta không phải người xấu, người này đang trộm đồ vật, ta mới đánh hắn."
Sở Từ yên lặng chui vào ống tay áo của hắn.
Nghe được mấy chữ "Trộm đồ vật", người phụ cận vội vàng sờ sờ túi áo, vài người lúc này mới phát hiện túi tiền của mình không thấy, dứt khoát đem tên trộm ngất trên đất đá đá, ở trên người hắn ta tìm thấy túi tiền của mình.
"Đa tạ tiểu công tử!"
"Đúng vậy, thật là muốn cảm ơn tiểu công tử, nếu không phải ngươi, tiền thưởng tháng này của ta đều bị người trộm đi."
Bốn phía vang lên thanh âm cảm ơn, Dao Quang gãi gãi đầu, thẹn thùng mà nói: "Không cần khách khí, cái kia...... Ta ra cửa quên mang ngân lượng, các ngươi ai có thể mượn ta một đồng tiền không, ta muốn đi mua kẹo hồ lô."
Sợ người khác cho rằng hắn đang chiếm tiện nghi, hắn lại chém đinh chặt sắt bỏ thêm một câu: "Ta sẽ trả!"
"Ha ha," một đại hán bị mất túi tiền dũng cảm mà cười rộ lên, vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Tiểu huynh đệ có ý tứ, ngươi muốn ăn kẹo hồ lô đúng không, ta mời ngươi ăn! Không cần ngươi trả!"
Dao Quang chờ mong mà trả lời: "Ai? Tốt quá, cảm ơn!"
Chờ khi Dao Quang cầm được kẹo hồ lô, lại cùng một đám người kia cáo biệt, Sở Từ mới từ ống tay áo của hắn chui ra.
Cậu nhìn Tiểu Thần Quân tâm tình vui sướng đến hát ca, nhịn không được thở dài, nghĩ thầm, đây thật đúng là tên ngốc.
Tên ngốc còn đem kẹo hồ lô giơ lên trước mặt cậu: "A Từ, trước cho ngươi ăn."
"Ta cắn không được." Sở Từ thật là cảm ơn trạng thái người nhỏ bé của mình hiện tại: "Tự ngươi ăn."
Dao Quang chớp chớp mắt, tự hỏi một giây: "Ta đem nó mang về."
"Không cần."
"Thôi được." Dao Quang uể oải một chút, lại rất nhanh vẩy đuôi: "Chờ sau khi về ta đốt sợi dây xích kia, ta lại mua kẹo hồ lô cho ngươi."
Sở Từ: "......"
Hắn có phải hay không quyết tâm muốn cùng kẹo hồ lô đem về?
Tác giả có lời muốn nói: Đó xác thật đúng, rốt cuộc lao động đổi lấy tiền lương đầu tiên cơ mà.
- -------------------------------------