Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 33: Chương 33: Bánh bao thịt ném chó




Phái Thanh lập tức đỏ mặt, lùi hai bước, bụm mặt xấu hổ buồn bực nói: “Tiểu thư người đứng đắn một chút đi!”

Lúc này vẫn còn sớm, mặt trời chưa lên, ánh bình minh nhuộm đỏ cả chân trời. Trên lá cây ngọn cỏ vẫn còn đọng lạt hạt sương, không khí mát mẻ.

Tô Thần sớm đã lâm triều. Diệp Tống phe phẩy cái quạt, nghênh ngang dẫn Phái Thanh ra cửa, dựa theo kế hoạch của nàng, hai người dạo chợ ăn sáng, sau đó mới chậm rì rì qua quán, thời gian vừa vặn.

Hai người đi đến trung tâm phố, lại đi thêm một đoạn nữa đến hoàng thành hoàng cung. Lúc này, quan viên mặc quan phục đang lục tục đi ra từ bên trong, hai người tới quán điểm tâm ăn một chút, sau lại vào quán ven đường ăn một chút.

Phái Thanh xếp hàng mua bánh bao thịt trở về, hai người đứng một bên gặm bánh bao, vừa nhìn quan viên đang đi ra. Trong ấn tượng của Diệp Tống, có thể thấy quan viên tan triều là điều vô cùng khó.

Diệp Tống chỉ chỉ ngón tay còn dính ít nước bánh bao vào đám quan viên, người này không được, người này già quá, ngươi kia quá nghiêm lúc, lại người kia...Ừm, lớn lên cao lớn, mặc quan bào vừa đoan chính lại anh tuấn, Diệp Tống còn thấy không ít mỹ nam tử tuấn tú, thấy ai thuận mắt đều hướng đối phương huýt sáo khiến đối phương chú ý. Kết quả...Đối phương dùng ánh mắt như nhìn bệnh nhân tâm thần nhìn Diệp Tống.

Đây cũng là điều dễ hiểu, vì Diệp Tống đang nữ giả nam trang. Tất nhiên cũng có mấy thành phần cá biệt, dùng ánh mắt ám muội nhìn Diệp Tống.

Phái Thanh một tay cầm túi bánh bao, một tay dùng khăn lau cho Diệp Tống, đối với hành động của Diệp Tống không biết phải nói gì, cuối cùng thở phì phì mà nhét một miếng bánh bao vào miệng Diệp Tống, nói: “Công tử, người không yên ổn mà ăn nốt bánh bao đi! Hiện giờ không còn sớm nữa, chúng ta đi cờ quán đi, chớ có để Tô công tử chờ lâu.”

Hiện tại nàng cảm thấy so với ở chỗ này xem mệnh quan triều đình, nàng càng nguyện ý đi cờ quán chờ Tô Nhược Thanh. Ít nhất còn đỡ mất mặt.

Phái Thanh đang định kéo Diệp Tống đi, đột nhiên Diệp Tống ngẩn tại chỗ, trong mắt lập lòe ánh lưu li, nói: “Đợi đã, nhìn đằng kia đi. Thật là cực phẩm a!”

Xác thật đang có một mệnh quan triều đình không nhanh không chậm từ bên trong đi ra, hắc y bay phất phơ, khâm tay áo thượng lấy lãnh kim sắc vân văn miêu biên, thoạt nhìn vô cùng lạnh lùng thanh quý. Loại quan bào này, hẳn là quan bào cấp bậc cao nhất triều đình, Diệp Tống và Phái Thanh thấy các quan viên khác đi qua hắn đều hướng hắn hành lễ một cái.

Khoảng cách xa nên không nhìn rõ mặt người này, nhưng chỉ cần nhìn dáng người kỳ tú đĩnh bạt kia, bước đi thong dong, thanh thiển phất tay áo, liền có thể đoán được đây hẳn là một người phi phàm.

Phái Thanh liền tán thưởng: “Dáng hắn bước đi, thật con mẹ nó soái a...”

Diệp Tống cắn hai miếng bánh bao, nhìn thân ảnh đang tới gần, cảm thấy có vài phần quen mắt, nhưng thất thời không nhớ nỏi quen mắt ở chỗ nào. Nàng cẩn thận suy nghĩ, sau chắc chắn nói: “Người này, ít nhất cũng phải là Vương gia.”

Phái Thanh hỏi: “Vì sao tiểu thư lại nghĩ vậy?”

Diệp Tống nói: “Hình như ta từng thấy Tô tiện nhân mặc loại quần áo này.

Phái Thanh lại hỏi: “Phải không, Vương gia kia mặc đẹp hay hắn mặc đẹp hơn?”

Diệp Tống cười nhạo một tiếng: “Đương nhiên là...” Vừa cười được một nửa, ánh mắt nhìn thân ảnh áo đen đang tới gần, Diệp Tống nhấc mi mắt chăm chú nhìn thêm một chút, sau đó có kết luận: “Thà muội đừng nói còn hơn, không so sánh còn tốt, muội nói làm ta cảm thấy bộ dáng người kia khá giống Tô Thần.”

Nhãn lực của Phái Thanh so với Diệp Tống tốt hơn một chút, thấy Diệp Tống bình tĩnh, không chút hoang mang nói: “Căn bản là cùng một người đi.”

“Thật? Ta lại nhìn thêm lần nữa.” Diệp Tống làm mặt quỷ, người áo đen kia đã đi cách chỉ còn có hơn hai mươi bước, thoáng nhấc mắt thấy ở cửa cung có hai bóng dáng đang nhìn nhín hắn, không khỏi nhấc chân nhanh hơn, cả người đều tản ra áp suất thấp. Diệp Tống thấy hắn đột nhiên nhanh bước chân hướng phía mình đi tới, nàng rốt cuộc cũng thấy rõ mặt, lập tức cầm lấy túi bánh bao thịt ném tới chỗ hắn, kéo Phái Thanh bỏ chạy, “Thật con mẹ nó là cùng một người a, Phái Thanh muội sao không nói sớm!”

Phái Thanh cũng ra sức chạy: “Muội nói a, không phải chính công tử nói muốn nhìn thêm lần nữa sao?”

Diệp Tống: “Vậy sao muội không nhắc nhở ta chạy đi?”

Phái Thanh: “Không phải do vừa rồi không nhớ tới sao, hiện tại chúng ta cũng đang chạy a.”

Diệp Tống vội vàng quay đầu nhìn lại, thấy nam nhân áo đen vẫn đứng ở cửa cung như cũ, không thấy rõ biểu tình. Diệp Tống lôi Phái Thanh rẽ phải một con phố khác.

Tô Thần đứng ở cửa cung, bên chân có mấy cái bánh bao, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ. Người đứng xem xung quanh đều nhìn thấy, vị Ninh Vương anh tuấn tiêu sái này bị người ta dùng bánh bao tập kích, các bá tánh sôi nổi cũng nhanh chóng tản đi. Thủ vệ thị vệ tức giận tiến lên nói: “Vương gia bớt giận, thuộc hạ liền đi bắt hai điêu dân kia đến!”

Thật lâu sau, Tô Thần mới nhàn nhạt phất phất vạt áo đang dính dầu mỡ, đi nhanh về phía trước, âm thanh lạnh lùng nói: “Không cần, bổn vương sẽ tự mình bắt được các nàng.”

Chạy một hơi qua hai con phố, quay đầu thấy Tô Thần không đuổi theo, Diệp Tống mới yên tâm. Nàng nghiêng đầu nhìn thoáng qua Phái Thanh cũng đang thở hổn hển, không khỏi dùng quạt gõ đầu nàng một chút, nói: “Lần sau, nếu gặp phải tình huống này, ngươi phải kiến nghị bản công tử chạy sớm một chút biết chưa?”

Phái Thanh gật gật đầu, thở gấp nói: “Thật là đáng tiếc, mấy cái bánh bao có đi mà không có về a. Nô tỳ còn chưa ăn no.”

“Đi cờ quán.”

Khi đến cờ quán, ông chủ dẫn hai người lên lầu, đẩy cửa ra nhìn lên, Diệp Tống không khỏi sửng sốt. Không nghĩ tới Tô Nhược Thanh còn đến sớm hơn nàng, hơn nữa trên bàn còn bày một ít thức ăn thanh đạm, thoạt nhìn có vẻ hắn vẫn chưa động đũa.

Thấy Diệp Tống tới, hắn hơi cong cong mắt, hiện ra chút ý cười, phảng phất như mặt hồ yên ả. Biểu tình này, Diệp Tống liền nhìn ra tâm tình hắn không tồi.

Tô Nhược Thanh nói: “Còn tưởng rằng phải một lát nữa ngươi mới tới.”

Diệp Tống lại ngồi xuống, cười tủm tỉm nói: “Sao huynh tới sớm vậy.”

“Ta thường thức dậy sớm, xử lý xong sự tình cũng sớm, tự nhiên cũng đến sớm.” Tô Nhược Thanh nói, “Đã ăn sáng chưa, không ngại ăn cùng chứ.” Hắn múc cho Diệp Tống một chén cháo.

Diệp Tống cũng không khách khí, húp ai miếng, nói: “Vốn là định ăn sáng rồi mới đến, mua mấy cái bánh bao, ai ngờ trên đường đi gặp phải chó, liền ném cho nó ăn.”

Phái Thanh cùng người hầu canh giữ ở cửa. Lúc này người hầu kéo Phái Thanh cùng ra ngoài, Phái Thanh không muốn rời đi, hắn liền nhỏ giọng nói: “Ta đưa ngươi sang phòng bên ăn sáng.”

Phái Thanh không muốn, liếc mắt nhìn người hầu một cái, nói: “Để tiểu thư một mình ở đây ta không yên tâm.”

Người hầu vô ngữ: “Ngươi là không yên tâm về công tử?”

“Ừm.”

Người hầu kéo Phái Thanh đi: “Công tử tôn quý vô song, không phải loại người như ngươi tưởng.”

Sau đó nhã gian chỉ còn lại Diệp Tống cùng Tô Nhược Thanh. Tô Nhược Thanh ăn thực hảo, văn nhã mà ưu nhã, được ngồi một bên nhìn chính là đại hưởng thụ, đương nhiên Diệp Tống tương đối may mắn, nàng vừa ăn vừa thưởng thức.

Tô Nhược Thanh khẽ nâng đuôi lông mày, hiển nhiên chú ý tới ánh mắt Diệp Tống, nhàn nhạt nói: “Ngươi nhìn cái gì?”

Diệp Tống: “Ngắm huynh...” Tô Nhược Thanh nâng mi mắt, nàng nghiền ngẫm cười nói: “Bộ dáng huynh ăn.”

Đột nhiên Tô Nhược Thanh cười, thực thanh đạm, ôn hòa lại như mái ngói đầu xuân phản chiếu ánh mặt trời, cất cao âm cuối một chút: “Rất đẹp?”

Diệp Tống hào phóng thừa nhận. “Không có ai đẹp bằng huynh.”

“Ngươi nói chuyện thật trực tiếp.” Hắn gắp một miếng điểm tâm vào bát Diệp Tống, “Nếm thử cái này đi, điểm tâm ở đây rất khó mua được.”

Diệp Tống ăn cảm thấy rất ngon, không khỏi lại ăn thêm một miếng, nói: “Huynh mua ở đâu vậy?”

“Mang từ nhà đến.”

Diệp Tống cười tủm tỉm nói: “Vậy đầu bếp nhà huynh phải rất giỏi rồi.”

Về gia thế của Tô Nhược Thanh, không cần hỏi Diệp Tống cũng biết, hẳn là không đơn giản. Người ta không nói, nàng cũng sẽ không hỏi nhiều. Quen biết bằng hữu, chính là quen người này, các cái khác không cần quan tâm.

Dùng xong đồ ăn sáng, xe ngựa chạy ra ngoại ô. Phái Thanh vén mành xe, thấy bên ngoài một mảnh non xanh nước biết, không khỏi có chút lo lắng, biết mặt không biết lòng, vạn nhất Tô công tử này đưa hai nàng đến vùng ngoại ô, sau đó muốn làm gì, hai người có kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

Phái Thanh lựa chọn từ ngữ, nói: “Tô công tử...Ngài muốn đưa chúng ta đi đâu?”

Lúc đó Diệp Tống đang bị cờ vây hành cho không phân rõ đông tây nam bắc. Người hầu đánh xe ngựa vô cùng vững vàng, nên Diệp Tống cùng Tô Nhược Thanh ngồi trong xe đánh cờ, Tô Nhược Thanh một bên đánh xuống, một bên ngẫu nhiên chỉ điểm cho Diệp Tống một hai nước.

Tô Nhược Thanh tùy ý đáp: “Ra ngoại ô.”

Phái Thanh kiên định nắm tay: “Nơi này đã là ngoại ô rồi.”

Tô Nhược Thanh nhất định là tâm tình không tối, mới có thể nói đùa vài câu với Phái Thanh: “Ngươi sợ ta đem ngươi cùng tiểu thư nhà ngươi đi đâu sao? Nếu sợ, hiện tại liền có thể xuống xe quay về.”

Phái Thanh vừa định nói chuyện, Diệp Tống liền vội vã thúc giục nói: “Tới phiên huynh, mau đánh đi.”

Nhìn bộ dáng Diệp Tống hết sức chuyên chú, không chút lo lắng đến an toàn của chính mình. Phái Thanh buồn bực nghĩ, đều là nàng nhọc lòng.

Xe ngựa rời khỏi thành rồi đi thêm năm sau dặm đường thì đến. Xuống xe, phía sau là cả một mảnh non sông tươi đẹp, thập phần dưỡng mục di người. Đối diện là hồ, có một cái sơn trang, sau sơn trang là dãy núi trùng trùng điệp điệp, sương mù bay lượn trên mặt hồ, vô cùng đẹp.

Người hầu động tác thực nhanh, đã làm xong một cái thuyền nhỏ từ cây liễu. Thuyền kia quá nhỏ, bất đắc dĩ mỗi lần chỉ có thể chở hai người, người hầu đi trước vươn tay tới đỡ Phái Thanh. Phái Thanh sống chết không chịu, nói: “Nô tỳ chỉ là nha hoàn, ngươi cùng công tử nhà ngươi nên đi trước mới phải.” Tách khỏi Diệp Tống, nàng thật sự không yên tâm.

Người hầu yên lặng trừng mắt nói: “Để ngươi và tiểu thư nhà ngươi ở lại, lát nữa ngươi hay tiểu thư nhà ngươi chèo thuyền?”Ánh mắt giống như đang nói, “Ngươi biết chèo thuyền sao?”

Phái Thanh không thuận theo cũng không buông tha: “Dù sao ta sẽ không cùng tiểu thư nhà ta tách ra!” Lời vừa nói xong, Diệp Tống liền nghẹn cười nhéo lên mông nàng một cái. Phái Thanh kêu lên, cả người liền tiến lên phía trước né, sau đó nhào vào ngực người hầu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.