Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 4: Chương 4: Bởi vì Bẩn




“Trí nhớ đương nhiên là tốt a~”, Diệp Tống ngẩng mặt híp mắt cười, chỉ chỉ mặt với cổ mình, “Nhìn xem, đây không phải là minh chứng à? Đâu cần phải dùng tới trí nhớ”, Tô Thần sắc mặt trầm xuống, nàng lại nói, “Bất quá việc này cũng là do trước đây ta không đúng, nên ở đây bồi tội muội muội mới phải.”

Nam Xu xấu hổ cười cười, nói: “Là muội muội không tốt.”

“Ta nghe nói, trong viện ta muốn đổi cái gì cũng phải được Vương gia đồng ý”, Diệp Tống vừa ăn vừa nói, dáng ăn còn tính là văn nhã, “Ta muốn thay đổi nội thất trong viện, xin Vương gia phê chuẩn.”

“Ngươi muốn đổi nội thất làm gì?” Tô Thần hỏi.

“Ta muốn dọn phòng ngủ, những vật ban đầu không thể dùng.” Diệp Tống nói như đây không phải chuyện gì lớn.

Tô Thần nhăn mày, Diệp Tống tinh tế cảm nhận được, kỳ thật dù hắn nhíu mày nhưng bộ dáng vẫn rất đẹp. Đôi mắt sắc sảo, cái mũi cao, đường nét rõ ràng, so với người khác đều có ưu thế áp đảo.

Tô Thần cảm nhận được ánh mắt tìm tòi của Diệp Tống, thực chán ghét mà rũ mắt tránh đi, gắp đồ ăn cho Nam Xu, thuận miệng hỏi một câu: “Dọn phòng ngủ làm cái gì?”

“Bởi vì bẩn a.”

Nam Xu làm rơi chiếc đũa, Tô Thần phẫn nộ nhìn qua, vừa lúc thấy Diệp Tống hạ mi mắt, nhưng khóe miệng lại đang giật giật cười nhạt, không khỏi ngẩn ra.

Diệp Tống uống một ngụm canh cuối cùng thì no rồi, đá văng ghế dựa đứng lên, giải thích nói: “Muội muội không nên hiểu lầm, Phái Thanh nhà chúng ta rất lười biếng, phòng ngủ tích đầy bụi mà không chịu quét dọn, thực sự là rất bẩn a. Nội thất thì cũ, ta nghĩ thay đổi cũng không có gì quan trọng? Muội muội được vương gia sủng ái nên chắc sẽ không để ý chuyện nhỏ này đâu ha?”

Nam Xu vô tội mà nhìn Tô Thần, cầm tay hắn nói: “Vương gia?”

Tô Thần trầm mặc một lúc lâu, mới lạnh giọng phân phó: “Ngày mai cho phép Vương phi thay đổi nội thất mới theo ý của Vương phi, về sau mấy việc vặt này không cần làm phiền đến bổn vương, cứ báo trực tiếp cho Nam phu nhân là được. Còn có, từ nay về sau, Nam phu nhân thân thể yếu đuối, thấy Vương phi cũng không cần chào hỏi, không cần ngày ngày đi thỉnh an nữa.”

Diệp Tống coi như không có việc gì nói: “Vương gia một khi đã giao hết quyền Vương phi trong tay ta cho Nam phu nhân, không bằng để muội muội làm Vương phi luôn đi.”

Mấy hôm sau, thợ thủ công tới viện của Diệp Tống để làm nội thất, thiết kế đều là loại mới nhất, Diệp Tống cảm thấy rất tốt, liền phân phó thợ thủ công dựa theo kích thước mà chế tạo rồi mang qua đây. Ngày thi công, Nam Xu đi qua, khắp viện bụi bay tứ tung làm nàng ta ho khan liên tục.

Diệp Tống cười tủm tỉm nói: “Nơi này hiện rất bẩn, không nghĩ muội muội còn nhọc lòng đi qua, thấy muội muội khó chịu như vậy, mau ra bên ngoài đi, không lại bẩn hết y phục.”

Nam Xu đưa khăn tay lên che miệng, cười yếu ớt: “Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, ta không sao, ta qua xem có giúp được gì không ấy mà.” Nàng nhẹ nhàng đi lại trong viện, dưới đất đặt hỗn độn nhiều thứ không tiện đi lại, nàng phân phó nha hoàn Linh Nguyệt đi giúp Phái Thanh quét tước, còn mình thì cùng Diệp Tống nói chuyện vài câu.

Khi nói chuyện, Nam Xu không chú ý dưới chân, bỗng nhiên vướng phải miếng gỗ, hô nhỏ một tiếng rồi cả người liền đổ nghiêng về phía trước. Bên dưới có mảnh gỗ dính đầy đinh, nếu không phanh được thể nào khuôn mặt và thân thể cũng bị hủy.

“Tiểu thư!” Linh Nguyệt hốt hoảng hô to.

Diệp Tống nhanh tay nhanh mắt, lập tức duỗi tay bắt được nàng, dùng sức cánh tay kéo mạnh, ôm được eo Nam Xu lại đây. Chỉ là Diệp Tống chưa từng làm anh hùng cứu mỹ nhân bao giờ. Lực tay không kiểm soát được nên thành ra khi Nam Xu bị kéo ngược về sau, Diệp Tống lại bị ép tới ngã xuống đất.

Đinh sắt sắc nhọn đâm vào mông và lưng khiến nàng hít hà một hơi.

[Đoạn này trong truyện tranh có cải biên một chút, xem sướng mắt hơn. Đó là thay vì kéo Nam Xu lại, Diệp Tống dơ chân đá bay Nam Xu về phía trước =))))]

“Tỷ tỷ! Tỷ tỷ không sao chứ?” Nam Xu kinh hoảng biến sắc, vội vàng kéo Diệp Tống dậy, phía sau lưng bị cắm không ít đinh sắt.

Phái Thanh thấy thế vội vàng chạy tới, không khách khí đoạt Diệp Tống từ tay Nam Xu, sợ tới mức tay chân đều run rẩy, hỏi: “Tiểu thư, tiểu thư cảm thấy thế nào?”

Diệp Tống nhíu nhíu mày, hỏi: “Phía sau lưng ta có phải bị cắm đinh sắt không?”

Phái Thanh vừa nhìn thấy, rớt nước mắt. Diệp Tống liền nói: “Ta không sao. Mau nhổ đinh xuống cho ta.”

Phái Thanh run rẩy mà nhổ từng cái một xuống, mỗi một cái bị rút ra là máu chảy ướt đẫm một mảng y phục. Nam Xu thấy máu, đứng không vững, Linh Nguyệt phải đỡ nàng ta mới không khiến nàng ta bị ngất.

Lúc này Phái Thanh lại rất ngoan, kiềm nén phẫn nộ, miệng cứng đờ nói: “Nơi này nhiều tạp vật, nếu làm bị thương thân thể trân quý của phu nhân, Vương gia lại đau lòng. Mời phu nhân trở về cho.”

“Tỷ tỷ, vết thương của người...” Nam Xu lắp bắp lo lắng không thôi, lệ rơi liên tục: “Đều là ta không tốt, đến đi đứng cũng không xong, làm hại tỷ tỷ vì ta bị thương.”

Diệp Tống cắn răng chịu đựng nóng rát phía sau lưng, nói: “Không phải chuyện lớn gì, bôi chút dược là hết thôi. Muội muội thân thể mỏng manh, đâu thể chịu được mấy vết thương như thế này. Vương gia thích muội muội như vậy, muội muội mà có vấn đề gì sẽ không chịu được. Muội muội mau rời đi, ta không tiễn.”

Nam Xu hướng Diệp Tống hơi hơi gật đầu, xoay người thướt tha rời đi.

Diệp Tống trở về phòng, ngồi lên giường liền nắm chặt ga giường, đau đến chảy nước mắt: “Phái Thanh, mau...mau giúp ta nhìn xem có phải xương cốt đều bị gãy hết rồi hay không. Thật con mẹ nó đau mà...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.