Diệp Tống ngồi trong lồng ngực Tô Nhược Thanh, mũi chạm mũi hắn, hô hấp cả hai dồn dập, thở hổn hển thật lâu cũng chưa dừng được. Diệp Tống trong mắt có nước mắt, nhưng nàng không muốn để Tô Nhược Thanh thấy, liền nhắm mắt lại, nói: “Nếu ngươi không chê, chúng ta có thể làm bằng hữu.”
Tô Nhược Thanh cười cực đạm: “Nàng nói, gả chồng phải gả Tô Nhược Thanh.”
“Ngày nào đó nếu ngươi yêu cầu, Diệp Tống ta vì Tô Nhược Thanh, vượt qua núi đao biển lửa chết vạn lần cũng không chối từ.” Diệp Tống hướng lên đầu vai Tô Nhược Thanh cắn một miếng, an tĩnh trong chốc lát, “Con người đều có lòng tham, có được một trái tim chân thành còn thấy chưa đủ, còn muốn một phần hoàn chỉnh. Ta muốn chính là toàn bộ ngươi, nhưng nếu vô pháp có được, còn có thể bảo hộ cho ngươi. Diệp Tống thích ngươi.”
Sau đó nàng rời khỏi ngực Tô Nhược Thanh, Diệp Tống thu liễm lại cảm xúc, cười đến vô tâm vô phế hai mắt cong cong, phảng phất như hết thảy vừa rồi đều chỉ là ảo giác. Nàng vươn vai lười biếng, hít sâu nói: “Đàn hương này hiệu quả thật tốt, lại dễ ngửi. Mời Hoàng Thượng trở về, đêm đã muộn rồi nên về nghỉ sớm nếu không sẽ mệt mỏi.”
Tô Nhược Thanh đứng lên, nàng liền lười biếng nằm xuống, tay gối sau đầu bắt chéo chân, lại nói: “Nhớ khóa cửa lại a. Khi trở về nhớ chú ý an toàn, bảo đầu gỗ bảo vệ tốt cho ngươi.”
Tô Nhược Thanh ra khỏi nhà lao, khóa cửa, lại đứng trong chốc lát, mãi đến khi nghe thấy hô hấp Diệp Tống đều đều tựa như đã ngủ rồi, hắn mới cô tịch xoay người. Đợi Tô Nhược Thanh đi xa, Diệp Tống mở hai mắt, vô cùng thanh tỉnh.
Cai ngục lại trở về tiếp tục canh gác, Tô Nhược Thanh ra khỏi Đại Lý Tự, Quy Dĩ trầm mặc ít nói đi bên cạnh hắn. Gió thổi, hắn cảm giác đầu vai Diệp Tống vừa dựa vào có chút lạnh, không khỏi giơ tay vỗ lên, dưới chân cứng lại.
Một vai lạnh ướt. Thì ra nàng đã khóc.
Cho dù đau lòng cũng vẫn phải đưa ra lựa chọn. Đây là một người rất có nguyên tắc.
Tô Nhược Thanh trở về cung của mình quả thực không đủ thời gian để ngủ, hắn chỉ thoáng nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát, trời đã hửng sáng, lại sắp đến thời gian lâm triều. Hắn thay quần áo rửa mặt liền đi vào triều sớm.
Tô Nhược Thanh tựa hồ là một đêm không ngủ nhưng trạng thái lại rất tốt.
Khi lâm triều, hắn đưa ra ý kiến cải thiện điều kiện Đại Lý Tự cùng lao ngục Hình Bộ, cải thiện đồ ăn và chỗ ở cho phạm nhân. Ý kiến này bị đại thần phản đối, nói là như thế sẽ tăng thêm gánh nặng cho quốc khố, người bị đưa vào đại lao đều là người có tội, cải thiện chỉ thêm lãng phí mà thôi.
Tô Nhược Thanh nói: “Nếu là sợ gánh nặng cho quốc khố, thì phí tu sửa lại liền trích từ ngân sách dùng cho trẫm và hậu cung đi.”
Tô Thần thân là người tiếp quản Đại Lý Tự, có quyền lên tiếng nhưng hắn lại không chút phản đối. Một số đại thần đột nhiên nhớ tới Ninh Vương phi không phải đang bị bỏ tù sao, khó trách sẽ có cái đề nghị này. Trần trụi mà đi cửa sau a.
Thôi, dù sao Ninh Vương phi cũng là hoàng thân quốc thích, theo lý nên được đối xử tử tế, vì thế các đại thần cũng dần không phản đối nữa.
Tô Nhược Thanh chờ đến khi trên triều đã hoàn toàn yên tĩnh lại, mới nhàn nhạt nói: “Chúng ái khanh còn ý kiến gì không?”
Diệp Đại tướng quân là người đầu tiên đứng ra tán thành, nói Hoàng Thương lấy ân cao nghĩa rộng chăm sóc lao ngục phạm nhân, theo lý nên khen ngợi. Các quan viên khác cũng không dám có dị nghị nữa.
Nhưng Hình Bộ Thượng Thư vẫn là run run rẩy rẩy mà đứng dậy nói: “Hoàng Thượng, thần cho rằng riêng Hình Bộ ở thượng kinh đã có mấy trăm nếu tính thêm các nơi khác là nhiều không đếm xuể, như thế sẽ cần chi phí khổng lồ, khi thực hiện nhất định sẽ khó khăn. Theo thần thấy, chi bằng để Đại Lý Tử làm điểm thực hành trước, nếu mang lại lợi ích cho Bắc Hạ, rồi triển khai hàng loạt cũng không muộn.”
Không thể không nói, Hình Bộ Thượng Thư thật là khéo đưa đẩy, lời nói có lý lẽ lại cấp cho Hoàng Thượng cái bậc thang. Quan viên nghe xong, sôi nổi tán đồng.
Tô Nhược Thanh cũng gật đầu có chút vừa lòng liếc mắt nhìn Hình Bộ Thượng Thư một cái, nói: “Việc này cứ theo vậy mà làm đi, Đại Lý Tự Khanh ghi nhớ, thu đông là lúc lao ngục bên trong cần giữ ấm, cần cấp thêm chăn bông, tăng thêm thuốc đuổi côn trùng, kiến chuột, ngày hai bữa cơm phải đầy đủ.”
Tô Thần nói: “Thần tuân chỉ.”
Hạ triều, bên ngoài chỉ thấy Tô Thần đi tới đi lui giữa vương phủ và Đại Lý Tự, không thấy động tác gì, thực ra bên trong Tô Thần đang cùng Hiền Vương Tô Tĩnh điều tra việc quốc tỉ bị trộm mất. Đây đại sự liên quan đến vận mệnh quốc gia hoàng quyền, không thể lộ ra, đành phải ngầm tiến hành. May mắn chính là, đêm quốc tỉ bị trộm mất, kinh thành liền bắt đầu bế thành, người tới người lui đều phải kiểm tra nghiêm ngặt, không phát hiện thấy người khả nghi, cho nên có thể cho rằng đạo tặc cùng quốc tỉ đều vẫn ở trong kinh thành.
Chẳng qua chuyện này, ai cũng sẽ không tự chủ được mà nghĩ đặc sứ Nam Thiến có liên quan, mấy ngày nay bí mật giám thị cũng không thấy đặc sứ có động tĩnh gì, ít ngày nữa đặc sứ sẽ trở về, đến lúc đó nếu còn không tìm được quốc tỉ, lại thật sự có liên quan tới đặc sứ, một khi đã ra khỏi cửa thành muốn đuổi theo cũng khó.
Điểm này vẫn luôn khiến Tô Thần rất bối rối.
Lâm triều trở về, sau khi ở Đại Lý Tự một lúc, Tô Thần cố ý trở về vương phủ một chuyến, Phái Thanh hai ngày nay đều canh giữ ở cổng lớn, gặp được Tô Thần liền quỳ xuống cầu tình, Tô Thần đều không thèm để ý, bảo quan gia kéo Phái Thanh xuống. Hôm nay Phái Thanh đổi cách mới, Tô Thần chân trước vừa vào đại môn, nàng liền phi lên ôm lấy chân Tô Thần không cho hắn đi, không phải là cầu tình cho Diệp Tống mà là cầu Tô Thần cho mở cửa sau, đáng thương nói: “Vương gia, tiểu thư có tội, theo vương pháp phải vào đại lao. Chỉ là Vương gia không biết, tiểu thư từng chịu qua vài lần trọng thương nên về sau thân thể thường không tốt lắm, chỉ cần lạnh lẽo một chút đã không chịu nổi, đồ ăn ở đại lao khẳng định tiểu thư ăn không quen, như vậy mấy ngày liền tiểu thư sẽ gầy ốm đi mất. Nô tỳ không cầu Vương gia tha thứ cho tiểu thư, chỉ cầu Vương gia khai ân để nô tỳ làm chút đồ ăn mang đến cho tiểu thư. Nô tỳ cùng tiểu thư đều sẽ ghi nhớ ân tình của Vương gia.”
Tô Thần nhíu mi rũ mắt xuống, nhìn Phái Thanh khóc lóc đến vô cùng thê thảm, tựa hồ chỉ cần hắn không đồng ý nàng liền lao đầu vào cột chết cho hắn xem. Tô Thần nhớ tới Diệp Tống, hai ngày nay hắn đều bận tra án, cũng chưa có thời gian đi thăm nàng, hắn đáp ứng Phải Thanh nói: “Cho ngươi nửa canh giờ chuẩn bị.”
Phái Thanh vui sướng tạ ơn sau đó vội vàng bò dậy, lau mặt mũi, hoàn toàn không còn bộ dáng muốn sống muốn chết như ban nãy nữa, chạy nhanh về Bích Hoa uyển.
Quả nhiên chủ nào tớ nấy. Diễn trò với trở mặt thật mau.
Không đến nửa canh giờ, mấy nha hoàn Bích Hoa uyển đồng tâm hiệp lực đem chăn bông, quần áo cùng các loại điểm tâm, đồ ăn, trái cây mà Diệp Tống thích, thậm chí còn cả một hộp trà hoa lê, đóng thành hai bó lớn, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà nâng đi cổng lớn.
Tô Thần vừa thấy, khuôn mặt tức khắc trầm xuống. Vương phi là ngồi tù, không phải là đi cắm trại dã ngoại a. Nhưng hắn vẫn cố gắng ức chế hỏa khí, dắt một con ngựa, đặt mấy bó đồ lên trên, mang theo Phái Thanh đang mặt mày vui sướng đi Đại Lý Tự.
Mà Diệp Tống ở trong nhà lao, từ lúc Tô Nhược Thanh mang đàn hương đến, nàng mơ mơ màng màng một lúc liền chìm vào giấc mộng, không có muỗi đốt nên ngủ ngon lành đến sáng.
Nàng ngồi trên giường đá vận động một chút cho tỉnh ngủ, thấy cai ngục đã mang tới chăn bông ấm áp cùng thuốc xua đuổi côn trùng kiến chuột, lại dọn dẹp sạch sẽ nhà lao của nàng thêm một lần.
Diệp Tống cười như không cười nói: “Đãi ngộ gì đây?”
Cai ngục nói: “Hoàng Thượng có chỉ, cải cách nhà tù, cấp thêm chăn bông, thuốc đuổi chuột kiến, sửa lại khẩu phần thức ăn.”
Diệp Tống bất động thanh sắc nằm lên chăn bông, thở dài: “Hoàng Thượng thật đúng là săn sóc mấy người ngồi đại lao như chúng ta a.”
Trong phòng giam vừa bố trí xong, Diệp Tống đã cảm thấy rất vừa lòng, bên ngoài Tô Thần cũng đã đưa Phái Thanh đến. Xa xa thấy Diệp Tống Phái Thanh liền khóc lóc gọi: “Tiểu thư!”
Diệp Tống còn chưa chuẩn bị tâm lý, sợ tới mức lăn từ trên giường xuống. Nàng bò dậy tập trung nhìn kĩ, kia không phải Phái Thanh sao, hai mắt lưng tròng đang chạy về hướng này, Tô Thần thì không nhanh không chậm đi ở phía sau, trên vai khiêng vật tư.
Tô Thần dùng ánh mắt ý bảo cai ngục mở cửa, đồng thời lui xuống. Phái Thanh chạy vào, lúc này đã khóc đến thảm thiết, nước mắt nước mũi giàn giụa, không yên tâm mà kiểm tra toàn thân Diệp Tống, như sợ nàng thiếu một sợi lông, khóc nói: “Lúc tiến cung còn tốt như vậy, sao nói vào đại lao liền vào đại lao...Tiểu thư, bọn họ có khi dễ người hay không, có dụng tư hình, có bỏ đói người hay không...”
Diệp Tống trong lòng ấm áp, nhìn tiểu nha đầu quan tâm chính mình như vậy, không khỏi duỗi tay nhéo búi tóc nàng, cười nhu hòa giúp nàng lau nước mắt, nhướng mày nói: “Nếu là giống như muội nói, tiểu thư muội còn có thể sống sờ sờ như vậy sao? Yên tâm đi, ta không khổ chút nào. Hoàng Thượng sửa chữa lại lao ngục, nhà tù này cũng được bố trí rất thỏa đáng.”
Phái Thanh nhìn xung quanh, nhà tù này quả thực không giống như mình tưởng tượng, ẩm ướt, bẩn thỉu, ngược lại sạch sẽ ngăn nắp liền thoáng yên tâm.
Tô Thần đi vào nhà lao, đem đồ vật bỏ xuống, Phái Thanh vội vàng tiến lại bỏ đồ ra, lấy chăn bông trải thêm một lớp lên trên giường đá, treo rèm lụa lên cửa sổ, cửa nhà lao...Diệp Tống giật giật khóe miệng, nhìn người đang ngồi một bên không nói lời nào là Tô Thần hỏi: “Ngươi vậy mà lại đồng ý cho nàng mang mấy thứ này tới nhà lao?”
Tô Thần làm như không có việc gì nói: “Mỗi ngày nàng đều canh giữ ở cửa cầu xin bổn vương.” Ý tứ chính là không đáp ứng không được.
Sau đó Phái Thanh làm như mình đang ở Bích Hoa uyển, đi ra nhà lao hỏi cai ngục nơi múc nước, sau đó bưng một chậu nước đến rửa mặt chải đầu cho Diệp Tống, còn treo một tấm mành trên giường để nàng tắm rửa thay quần áo. Điểm này Diệp Tống vô cùng vừa lòng, mấy ngày rồi nàng cũng chưa thay xiêm y, liền trèo lên giường thay quần áo, lúc trở ra toàn thân đều sảng khoái.
Phái Thanh đem hai hộp thức ăn bày ra nói: “Tiểu thư mau tới đây, nô tỳ mang theo điểm tâm cùng món ăn mà người thích nhất.”
Diệp Tống vươn vai ngồi xuống, thấy thức ăn rất phong phú, không khỏi có chút thèm ăn. Nàng cầm chén đũa không khách khí mà bắt đầu ăn, Phái Thanh nhìn một lúc lại bắt đầu rơi nước mắt, nói: “Tiểu thư quả nhiên là bị ngược đãi...Đều không có đồ ăn nên mới có thể đói như vậy...”
Hết chương 63
Chương sau có tiêu đề là “Tìm ra manh mối” nha mọi người. Không biết là muốn ám chỉ gì đây?