Diệp Tống sắp mặt trắng bệch bị bức lui tới bên cạnh võ đài, huynh đệ phía dưới đều vì nàng mà hút khí lạnh. Đột nhiên Lý Cố đánh kiếm tới, Diệp Tống ngửa đầu tránh, mũi kiếm sượt qua sườn mặt nàng, trên mặt liền hiện lên vết máu nhàn nhạt. Lý Cố thuận lợi đá một chân vào bụng Diệp Tống ý đồ đá nàng xuống dưới võ đài.
Cú đá kia lực rất mạnh, Diệp Tống cảm giác như sắp phun hết cơm ra. Thân thể nàng sắp bị bay ra ngoài, dưới tình thế cấp bách, nàng theo bản năng bám tay vào cạnh võ đài, may mắn chưa hoàn toàn rơi xuống đất.
Lý Cố tưởng nàng đã thua, xoay người đi được hai bước nhưng không thấy tay trống gióng lên, liền quay lại thì thấy Diệp Tống vẫn đang treo bên võ đài. Một khi đã không làm thì thôi, nếu đã làm phải làm đến cùng, hắn dùng kiếm chém tới bàn tay đang bám vào võ đài của Diệp Tống, cũng may mắn lực tay của Diệp Tống đủ mạnh để chống đỡ thân thể nàng, thân thể và tay chân vẫn đủ mềm dẻo linh hoạt. Lý Cố chém nhiều lần nhưng đều trượt. Diệp Tống nhanh chóng lăn mình bên sườn võ đài, trên đài có quầy binh khí gây trở ngại, nên Lý Cố không thể tiếp tục, Diệp Tống căn đúng vào lúc này, dùng lực tay đẩy người lên, thở dốc không ngừng, trên trán mồ hôi rơi như mưa, nàng dùng chân đá binh khí trên quầy về phía Lý Cố, ép Lý Cố phải lùi lại.
Lý Cố thẹn quá thành giận tấn công tới, Diệp Tống hít sâu hai cái điều chỉnh lại trạng thái, sau đó ra tay tiếp chiêu.
Kiếm pháp của hắn vô cùng tàn nhẫn, Diệp Tống đã thử qua một lần, hiện giờ hắn lại bắt đầu dùng kiếm pháp như cũ. Những chiêu thức đó đã khắc sâu vào đầu Diệp Tống.
Nếu cứ như thế này, Diệp Tống mà không có gì đột phá nhất định sẽ thất bại.
Diệp Tống nhìn lưỡi kiếm đang lướt về phía mình, nàng dừng một chút, sau đó cắn răng đem kiếm từ tay phải đổi sang tay trái, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, học theo chiêu thức của Lý Cố.
Lý Cố kinh hại, không ngờ Diệp Tống lại dùng chiêu thức của hắn đáp trả lại.
Diệp Tống bắt đầu phản kích. Thủ pháp cực nhanh, nàng dùng toàn lực, lấy tốc độ thủ thành công. Nhưng nàng chỉ có thể duy trì trạng thái này được một lúc, một khi dùng hết sức lực sẽ thở dốc, sau đó chắc chắn sẽ bại.
Lần này đổi lại là Lý Cố bị Diệp Tống đánh lui, tuy rằng Diệp Tống vừa dùng chiêu thức của hắn, nhưng hắn đang bị hỗn loạn nên trở tay không kịp. Mắt thấy sắp bị bức lui đến bên cạnh, Lý Cố phản kích, Diệp Tống dùng đoản kiếm lật tung binh khí dưới đất đánh bay về phía Lý Cố, hắn tránh trái tránh phải, chờ phục hồi lại tinh thần, Diệp Tống đang thở hổn hển bỗng nhiên nở nụ cười, tươi đẹp như hoa, nàng sờ vào vạt áo tựa như muốn lấy ra thứ gì đó, động tác cũng rất nhanh chóng, chiêu này đối với Lý Cố lại có phần vô cùng quen thuộc, hẳn là Diệp Tống muốn sử dụng ám khí!
Theo bản năng Lý Cố muốn ngửa người ra bên ngoài né tránh, đúng vào lúc này nàng quét kiếm vào hai chân hắn, Lý Cố rụt lại hai chân, bay thẳng ra bên ngoài ngã xuống! Nhưng phản ứng của hắn vẫn còn rất nhanh nhạy, cánh tay nhanh chóng bắt lấy Diệp Tống, cùng kéo nàng rơi xuống. Hai người ở không trung vẫn liên tục so chiêu, xem ai sẽ bị đánh rơi xuống đất trước.
Một tiếng rầm vang lên, cát vàng bay túi bụi, đợi trấn định lại, mọi người mới thấy Diệp Tống đang thở dốc, tóc dài xõa trước ngực, nàng đang quỳ gối trên thân thể Lý Cố.
Tuy rằng cả hai đều bị rơi ra võ đài nhưng trước đó đã có quy định, trong trường hợp này, ai rơi xuống trước sẽ bị xử thua. Vì thế, Diệp Tống thắng.
Lý Cố tức giận trừng mắt, nghẹn đỏ mặt nói: “Ngươi phạm quy! Đã nói không được dùng ám khí!”
Diệp Tống nhún nhún vai: “Đôi mắt nào của ngươi nhìn thấy ta sử dụng ám khí, ta chẳng qua là sờ ngực một chút mà thôi.” Nàng chậm rãi từ trên người Lý Cố đứng lên, vuốt vuốt tóc dài, nói, “Binh bất yếm trá.”
Kết quả Diệp Tống vừa rời khỏi, sắc mặt hắn liền thống khổ, khom người che kín hạ thân...Xem ra ở vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc kia, nàng đã dùng hết sức sử dụng chiêu trước nay vẫn vô cùng hữu dụng đối với nam nhân a.
Lý Thừa Tướng sợ hãi kêu to “Nhi tử nhi tử”, vội vàng sai người nâng Lý Cố lên, hướng Tô Nhược Thanh xin cáo lui trước rồi vội vàng mang theo nhi tử bảo bối trở về kiểm tra thương thế.
Diệp Tống lại leo lên võ đài, trên người có vài vết thương, miệng cũng rỉ ra vết máu, nàng tùy tay sờ sờ, sửa sang lại quần áo, sau đó cười tủm tỉm nhìn Lại Bộ Thượng Thư tuyên bố kết quả: Vòng này, Diệp Tống thắng!
Cảm xúc của Hình Bộ Thượng Thư không biết phải diễn tả thế nào, còn Đại tướng quân thì trừng mắt lên, vẻ mặt không thể tin tưởng. Vậy, không phải Diệp Tống đã vào tam giáp sao? Tiếp theo dù Diệp Tống thắng hay thua, cũng đều có thể phong quan nha!
Đây chính là đã đánh vỡ truyền thống lịch sử của Bắc Hạ.
Tâm tình Đại tướng quân vô cùng phức tạp, vừa lo lắng vừa vui mừng. Tướng quân phủ sẽ không có người thua cuộc, nhưng như vậy cũng quá xằng bậy rồi.
Diệp Tống mặc kệ, nàng đã đáp ứng Tô Nhược Thanh thì sẽ làm được, hơi ngẩng cằm, nhìn con người một thân hắc ý, khuôn mặt thâm thúy phía trên, cười đến mê người.
Tâm tình Tô Nhược Thanh một lúc lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại, lúc hắn thấy Diệp Tống bị Lý Cố suýt nữa đánh rớt khỏi đài, tâm hắn cũng theo đó mà nhảy lên, nhìn vết thương trên người nàng, hắn cũng cảm thấy rất đau. Chén trà cầm trong tay cũng run rẩy khó phát hiện. Hắn gần như muốn bóp nát chén trà, cầm mảnh vỡ trong tay tìm thời cơ phóng ra.
Tô Thần cũng xem đến không thoải mái, cuối cùng vẫn cố nén nhịn lại. Bàn tay để dưới bàn cũng đang nắm một mảnh gỗ sắc bén.
Tô Tĩnh trong tay vẫn luôn thưởng thức xúc xắc không biết từ nơi nào lấy tới, có lẽ lúc trước hắn vẫn luôn ở trong sòng bạc. Biểu tình của hắn vô cùng thản nhiên, luôn hàm chứa mạt cười như tắm mình trong gió xuân, chỉ là sâu trong đáy mắt, không còn ẩn chứa vẻ đào hoa lúc như lúc trước nữa.
Diệp Tống nghe tuyên bố thắng xong liền đi xuống đài, mấy huynh đề đều bị khiếp sợ. Chỉ có Lưu Ngoạt dường như đoán được kết quả này, trả lại roi sắt cho Diệp Tống, lịch sự văn nhã nói: “Lưu mỗ biết tiểu thư có thể thắng.”
Cặp đấu kế tiếp, Diệp Tống cũng lưu lại xem. Người thi đấu chính là Vương Đại Truy cùng một hán tử cường tráng khác, hai người đều thuộc loại dùng sức mạnh giống như Quý Lâm. Cuối cùng vẫn là Vương Đại Truy vì có kinh nghiệm phong phú hơn nên giành chiến thắng.
Vòng đấu tam giáp được quyết định vào nửa tháng sau, Hoàng Thượng sẽ làm chủ thẩm.
Buổi chiều, Diệp Tống cũng Đại tướng quân và Diệp Tu trở về. Đại tướng quân đi trước, hùng hùng hổ hổ, dọc đường đi đều lải nhải như tụng kinh. Diệp Tu và Diệp Tống chắp tay đi sau lưng cúi đầu chăm chú lắng nghe, một bộ thành thật nhận sai.
Hôm nay Diệp Thanh không đi xem, nàng ở trong sân nghiên cứu thiết hoa mộc, nghe được tin tức liền ra tiền viện, vội hỏi: “Kết quả thế nào, nhị tỷ có thắng không?”
Đại tướng quân hờn dỗi nói: “Sao, A Thanh cũng hy vọng nhị tỷ con xuất đầu lộ diện ra ngoài, không tuân thủ quy củ phải không? Hay là con cũng tham gia vào chuyện này?”
Diệp Thanh cười gượng: “Ha, ha ha...Sao có thể, chẳng qua chuyện đã như vậy, A Thanh vẫn luôn ghi nhớ lời cha dạy bảo, người của tướng quân phủ chúng ta tuyệt đối sẽ không mất mặt!”
Đại tướng quân miễn cưỡng thoải mái một chút: “Vẫn còn kém lắm!”
A Thanh nhìn Diệp Tống một thân chật vật, tâm cũng nhảy lên hỏi: “Vậy rốt cuộc là thắng hay thua a?”
Diệp Tống giương mắt, nhìn nàng cười, sau đó khôi phục lại thái độ nghiêm cẩn nói: “A Thanh đã nói người tướng quân phủ sẽ không mất mặt, nhị tỷ đương nhiên sẽ không làm mất mặt rồi, ta thắng.”
Diệp Thanh mừng rỡ thấy Đại tướng quân liếc nàng, nàng thu liễm nói: “Nhị tỷ cũng thật quá lợi hại a, nhưng không thể khinh địch, vẫn luôn phải nỗ lực mới được.”
Chuyện Diệp Tống đánh thắng nhi tử Thừa Tướng thành công vào tam giáp nhanh chóng truyền khắp kinh thành. Ninh Vương phi lúc trước, quả thật là không thể khinh thường. Chỉ là, rốt cuộc nàng có được phong quan hay không, thì không ai biết. Vì thế trong ngõ nhỏ phố lớn đều sôi nổi bàn tán, đại bộ phận bá tánh đều cảm thấy nàng sẽ không trở thành nữ quan đầu tiên của Bắc Hạ từ trước tới nay.
Nguyên nhân rất đơn giản, hiện tại quyền lực của tướng quân phủ rất lớn, thân là hoàng đế đương nhiên sẽ luôn kiêng kị chuyện này, tuyệt đối sẽ không để tướng quân phủ nắm thêm quyền lực, đây cũng là ý kiến của đại bộ phận quan viên trong triều.
Tam vương phủ, trước sau như một yên lặng quạnh quẽ, thậm chí còn có chút nặng nề. Từ sau khi Diệp Tống rời đi, Tô Thần đều cảm thấy như thiếu thứ gì. Nam Xu vẫn như cũ ở bên người hắn ôn nhu mà thiện giải nhân ý, chẳng qua hắn vẫn luôn không quản được tâm tư của mình.
Thi thoảng đi lại trong phủ, hắn sẽ không tự chủ được mà đi nhầm phương hướng, lúc phục hồi lại tinh thần để dừng lại thì phát hiện đã đi tới trước cửa Bích Hoa uyển. Bích Hoa uyển đã trở thành tiểu viện bị vứt đi, cây cối bên trong không có người tu bổ chăm sóc nên phát triển rậm rạp, bàn đu dây phía dưới gốc cây đã sắp bị dây leo bao phủ.
Ở nơi này, đã từng vang lên tiếng nói cười vui vẻ. Hắn cũng đã từng đứng cách hình ảnh tương cười ấy rất gần, lúc nàng đứng trên võ đài, mái tóc đen dài tung bay, nàng cũng mỉm cười với Tô Nhược Thanh như vậy.
Từ sau khi Linh Nguyệt bị liệt, ngày tháng trôi qua ở trong vương phủ cũng không tốt đẹp gì, cả ngày luôn chịu đựng những lời châm chọc mỉa mai của hạ nhân khác. Nàng ta đã không thể so với ngày xưa, cây đại thụ Nam Xu đã đổ, nàng ta dù có muốn trở lại như ngày thường cũng không được, hiện tại chỉ có thể ngồi trên xe lăn, ngay cả đứng dậy cũng không nổi. Nhớ lúc trước có nha hoàn đã từng bị nàng ta khi dễ, thường xuyên đi tìm nàng ta, để xem nàng ta có thật sự bị liệt hay chỉ đang giả bộ đáng thương, có lúc còn đổ một chậu nước nóng lên dùi nàng ta, kết quả nàng ta không có bất kì cảm giác gì.
Lúc đầu Nam Xu còn tới thăm nàng ta, dần dần cũng không tới nữa. Nhân tâm mỏng lạnh, bất quá cũng chỉ như thế.
Linh Nguyệt cảm thấy ủy khuất, chờ khi người khi dễ nàng ta đi rồi mới không nhịn được mà gào khóc. Lão thẩm phụ trách tu bổ làm vườn, cũng không quen nhìn dáng vẻ này của nàng ta, liền phân không ít việc cho nàng ta làm, quát mắng: “Cả ngày chỉ biết khóc sướt mướt, ngươi cho rằng mình là tiểu thư sao! Trong vương phủ không nuôi phế nhân, còn không mau đi làm việc, làm không xong sẽ không có cơm ăn!”
Linh nguyệt cầm kéo cắt rưng rưng đi tu bổ lâm viên, lão thẩm ở phía sau còn không quên đe dọa nàng ta: “Nếu ngươi còn dám cắn cây cỏ đến lung tung rối loạn, ta sẽ không lưu ngươi nữa, trực tiếp nói với quản giả, đến lúc đó ngươi chờ mà bị đuổi khỏi vương phủ đi!”
Linh Nguyệt cắn môi, trong lòng vô cùng phẫn hận, nhưng nàng ta biết mình cũng không thể làm được gì? Nàng ta căn bản đã không thể tùy hứng như trước nữa, nếu không làm cho tốt, bị đuổi khỏi vương phủ, vận mệnh rồi sẽ đi về đâu? Có lẽ đến lúc đó còn không bằng một kẻ ăn mày, chỉ có thể chờ đến khi chết đói.
Hiện tại trong lòng nàng ta đã hiểu rõ, cho dù không muốn cam tâm với vận mệnh của mình thế nào thì cũng đành bất lực, cánh tay chính là cánh tay, sao có thể vặn được đùi chứ. Mà Nam Xu chính là cánh tay kia, Diệp Tống chính là đùi. Nam Xu xuất thân thanh lâu, Diệp Tống lại là tiểu thư tướng quân phủ, sao có thể so bì được? Lúc trước nàng ta đã bị lợi ích che mù đôi mắt.
Hết chương 130
Kết cục của Nam Xu và Linh Nguyệt đã khiến mọi người hài lòng chưa? Còn theo như Al thấy thì có vẻ sẽ không đơn giản. Vì cơ bản Nam Xu rõ ràng không phải người bình thường, chẳng lẽ sẽ chịu sống yên phận như thế sao? Mấy chap sau sẽ có một biến liên quan đến Nam Xu nhưng không biết là thật hay giả.
Mấy nay hơi bận nên Al không đăng chương đều đặn cho mọi người đọc, thông cảm cho Al nhé.